Chương 58: Hamster kẹt trong bẫy (4)
Tôi bị bắt ngay tại trận thế này, cứu sao được nữa.
Kyle đứng ở ngưỡng cửa, nhìn tôi rồi nhìn Sen.
"Vừa rồi, ngươi nói Shu......."
"......."
Seine bối rối nhìn quanh.
"L-Là Cashew! Tôi nói là Cashew. Tôi chỉ nói rằng "Nhóc dễ thương quá!" thôi.
Đôi mắt đỏ của Kyle lại hướng về tôi. Tôi đang ngồi trên lòng bàn tay của Seine với cả hai chân trước dính đầy cao óc chó.
"Ta nghe thấy ngươi nói gì đó như trở về hình dạng hamster."
"........"
"Shu đâu?"
Kyle hỏi lại.
Hết lí do để trốn tránh rồi. Nói rằng tôi đã đi ra ngoài trước trong tình trạng hỗn loạn này là điều bất hợp lý, và tôi cũng không muốn khiến anh ấy lo lắng thêm.
Seine liếc mắt về tôi với vẻ mặt lưỡng lự. Có vẻ như cô đang muốn hỏi liệu thành thật có tốt hơn không.
Được rồi. Vì dù sao thì tôi cũng bị Seine phát hiện nên tôi đã nghĩ việc tôi bị Kyle bắt chỉ là vấn đề thời gian. Chuyện đó có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nhưng...
Tôi chậm rãi lắc đầu với Seine.
"Jiik." (Không sao đâu.)
Tôi phải giải thích. Vì đây là vấn đề quan trọng nên tôi không muốn mượn ý kiến của người khác.
May mắn thay, Seine đã nhanh trí hiểu ý tôi. Cô nói một cách thận trọng.
"Tôi rút trước đây. Nói với ngài ấy đi."
- ........
"......Tôi xin phép."
Khi Kyle nhướn mày, Seine xin lỗi với vẻ mặt như muốn nói: "Chúc may mắn." Giống như chứng minh chắc chắn rằng con hamster này chính là Shu.
"Còn ngươi."
Kyle đến gần tôi hơn.
Lần đầu tiên, tôi nghĩ khuôn mặt của anh ấy thật đáng sợ.
*
Trong khi cơ thể tôi bị túm vào lưng và nhấc lên, chúng tôi đã đến phòng ngủ của Kyle
Dù có đáng nghi thế nào, đây không phải các mang người...... không, mang thú nuôi, ai lại túm lưng thú nuôi của mình thế này? Mấy hôm trước ngài vẫn còn cưng tôi như vàng ngọc cơ mà? Chỉ trong một khoảng thời mà thay đổi tính vậy.
- Chijii. (Ugh.)
Tôi thở dài và ngước nhìn Kyle.
Đó không phải là vẻ mặt không tin, mà là vẻ mặt không muốn tin. Tôi đoán anh ấy không muốn nghĩ tôi là phù thủy.
Tôi hiểu, nhưng tôi không thể không cảm thấy buồn. Tôi sẽ cố gắng thành thật vào lúc nào đó, nhưng không phải bây giờ. Đây là cách tồi tệ nhất để tiết lộ một bí mật.
Đây cũng không phải là thời điểm tốt cho Kyle. Vì những hành động đáng nghi của lũ phù thủy, anh ấy bắt đầu nghi ngờ có điều bất thường ở Tháp Băng, vậy nên thời điểm này anh đã nâng cao cảnh giác hơn.
Chắc hẳn bây giờ anh ấy đang có rất nhiều suy nghĩ trong đầu. Ý nghĩ rằng tôi đã lừa anh và suy nghĩ tại sao tôi lại tiếp cận anh ấy.
Tôi nên giải thích như thế nào đây?
Cảm giác như kỳ nghỉ hè kết thúc đột ngột và chỉ còn lại chồng bài tập về nhà cao hơn đầu. Thành thật mà nói, tôi hơi nản rồi.
Sau khi tôi đang suy nghĩ một lúc, Kyle đặt tôi xuống giường và mở miệng với vẻ mặt bối rối.
"....Không. Không thể nào. Không đời nào chuyện như vậy sẽ xảy ra được, phải không Cashew?"
Tôi không thể đưa ra câu trả lời nào.
Không phải vì bây giờ tôi là một con hamster, mà ngay cả khi tôi là người, tôi cũng sẽ không thể nói được gì khi đối diện với vẻ mặt và giọng nói đáng sợ ấy.
Có lẽ tôi sẽ nói không mà không suy nghĩ.
"Ta tin ngươi, Shu."
Anh ấy ngồi xuống trước mặt tôi và nói. Đó là một giọng nói nghiêm túc và thận trọng hơn bao giờ hết.
"Có lẽ ngươi không tiếp cận ta với ý định làm hại ta. Ngươi đã giúp ta và Blake rất nhiều rồi."
Đôi mắt của Kyle ngay lập tức trở nên ấm áp. Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt anh, như người vừa nhớ lại một kỷ niệm êm đềm.
"Được rồi. Vì vậy, ta sẽ lắng nghe hoàn cảnh của ngươi. Chắc chắn phải có lý do chính đáng để giữ bí mật."
- ........
"Vì vậy xin đừng biến mất như nữa mà hãy nói cho ta biết."
Cách anh ấy đưa hai tay trước mặt tôi trông giống như đang muốn van xin.
Tôi nhìn anh một lúc rồi bám lên tay anh bằng cơ thể nhỏ bé của mình. Tôi sẽ không bỏ chạy nữa, tôi sẽ nói ra sự thật.
Thời gian trôi qua. Khi tôi lắc đầu và chỉ vào đồng hồ, anh ấy đã hiểu ngay ý tôi.
Kyle, sau khi hiểu rằng sẽ phải mất thời gian để trở lại thành người, đã gọi các hiệp sĩ để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
"Họ nói Belial đang bảo vệ Seine. Cung điện nhìn chung vẫn đang trong tình trạng xấu. Trừ khi thật cần thiết, tốt nhất không nên ra ngoài. Nếu ta không thể đi cùng, hãy di chuyển cùng với Hiệp sĩ của Blake."
- Jik. (Được.)
"Có vẻ đã tìm được người chịu tội cho việc này, Nam tước Chestel."
Không có bất kỳ sự đồng cảm nào trên khuôn mặt của Kyle khi anh kể lại tin Nam tước, người đã bị đưa vào ngục tối, đột nhiên nôn ra máu và ch.ết.
Trên thực tế, xét từ đôi mắt lạnh lùng hơn bình thường, anh có vẻ tin rằng có một nhóm phù thủy đứng sau cái ch.ết bí ẩn.
"Chijik." (Ngài không ra ngoài đó có ổn không?)
Tất nhiên là anh ấy không thể hiểu tôi nên tôi chỉ tay về phía cửa.
"Không, bây giờ ngươi quan trọng hơn."
Đó là những gì anh nói, vì đã tìm ra manh mối về bọn phù thủy, có thể anh ấy sẽ muốn tự ra ngoài điều tra. Nhưng thay vào đó, anh đã chọn cử hiệp sĩ đi và ở lại với tôi cho đến sáng.
Kyle, người đang ngồi trên sàn cầm một thanh kiếm, và tôi gần như ở ngang tầm mắt. Nhờ đó, ánh mắt tràn ngập vô số cảm xúc của anh ấy đã chiếu thẳng vào tôi.
Nhờ đó mà tôi thậm chí còn có ảo tưởng ngu ngốc rằng thời gian đã ngừng trôi hay mọi thứ trên thế giới này đã bị xóa bỏ và chỉ còn lại tôi.
- Chijaaa...(cuti)
"Vẫn còn thời gian trước khi mặt trời mọc, nên hãy nhắm mắt lại."
Vậy thì, tốt thôi, tôi không dự đâu.
Không thể vượt qua sự mệt mỏi, tôi thiếp đi và cảm nhận được một bàn tay rắn chắc đỡ dưới đầu tôi.
Tôi cảm giác như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dưới làn da ấm áp trước khi chìm sâu vào giấc ngủ.
*
Ngay khi sáu giờ điểm, tôi sử dụng "Biến hóa". Kyle, người vẫn còn hướng về phía tôi trong khi dựa đầu lên giường, giật lên khi cơ thể nhỏ bé của tôi chìm trong ánh sáng.
Xin lỗi, nhưng tôi không thể "Biến hóa" về như trước khi tôi rời đi. Dù có thể tránh được việc khỏa thân nhờ bộ quần áo Kyle làm cho, tôi vẫn không đủ tự tin để xuất hiện một cách điềm tĩnh khi chỉ mặc chiếc áo len dâu tây này.
Tôi ẩn nấp sau tấm vách ngăn đã chuẩn bị từ trước và ngập ngừng nói với Kyle.
"....Ừm, xin lỗi. Tôi xin lỗi, nhưng nếu ngài có thể cho tôi mượn quần áo......."
Nhưng thay vì trả lời, một cánh tay đã tóm lấy cổ tay tôi và kéo đi.
Mọi chuyện xảy ra trong vài giây ngắn ngủi. Khi tôi nghiêng người về phía trước, anh ấy ôm chặt lấy cơ thể tôi bằng cách đỡ eo tôi theo cách quen thuộc.
"....Shu."
Có vẻ anh rất ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện ngay khi Cashew biến mất, và bộ đồ của tôi..... Khiến anh ngạc nhiên hơn nữa.
"....Tôi cần quần áo"
Anh ngơ ngác nhìn tôi và mau chóng lấy lại tỉnh táo.
"Vậy, tên biến thái xuất hiện quanh lâu đài...."
"Tôi nên làm gì khi không có gì để mặc hả? Ngài định gọi tôi là tên biến thái sao? Tôi điên với cái biệt danh đó lắm rồi!"
Khi tôi hét lên, lông mày của Kyle giật giật.
Và như thế.
"Fu"
"......"
Đó là cười sao?
Bây giờ ngài lại đang cười tôi sao?
"Ha ha ha. Ahaha."
".....Ngài vui lắm sao? Nhìn mặt tôi xem có thấy vui chỗ nào không? Ngài nghĩ tôi sẽ cười khi ngài chỉ cho thú cưng của mình mặc một chiếc áo len thôi à?"
Khi tôi mắng Kyle, anh ấy bắt đầu cười lớn hơn.
"Haha, fufu, ahaha, xin lỗi, xin lỗi. Nhưng... ha, nhìn ngươi thực sự....."
"Ồ, ngài thậm chí còn cười thẳng vào mặt người như thế này."
"Ahaha."
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài cười to như vậy. Khuôn mặt của anh giờ đã trở nên sáng hơn, và tôi bắt đầu để ý đến vết sẹo của anh.
"Một tình huống khó tin đã xảy ra ngay trước mắt tôi."
Tôi đưa tay cẩn thận chạm vào vết sẹo chéo trên trán anh. Vì bôi thuốc không đúng cách nên vẫn còn đề lại một vết sẹo nhỏ, trông như của dao găm.
"Có chuyện gì nghiêm trọng đến nỗi ngài lại không chú ý đến vết thương của mình vậy? Nếu nó không biến mất thì sao?"
Tôi định mắng anh đừng làm tổn hại khuôn mặt đẹp trai của anh ấy, nhưng tôi đã dừng lại.
Khi tôi thở dài, môi Kyle hơi nhếch lên như thể đang nhịn cười.
"Lần trước tôi đã nói với ngài điều này rồi, nhưng tôi sẽ nói lại lần nữa: Tôi không phải là phù thủy. Việc tôi đứng về phía ngài cũng là sự thật. Chỉ là hơi phức tạp để giải thích.......Tôi trở thành ma thú vì tôi không may mắn."
"......"
Đột nhiên, Kyle đưa tay ra bóp chặt hai má tôi. Sau đó nhìn kỹ. Khuôn mặt tôi hoàn toàn phản chiếu trong đôi mắt đỏ.
Anh ấy không nói gì cả. Anh ấy chỉ nhìn tôi, nhìn tôi, rồi lại nhìn tôi, với ánh mắt trong veo và kiên định. Nhiều đến mức tôi cảm thấy mình không thể nhìn xa hơn được nữa.
"Được rồi."
Sau một lúc lâu im lặng, anh trả lời. Đó là một giọng nói trầm và ấm áp.
"Ta tin ngươi."
"......"
"Rằng ngươi là đồng minh của ta. Rằng chúng ta bị ràng buộc bởi một cộng đồng định mệnh. Và ngươi đã đến với ta như một phép màu."
Tôi trả lời, nhẹ nhàng chạm vào vết thương của Kyle.
"Tôi đã định nói điều gì đó. Tuy nhiên, vì quá vô lý nên tôi không chắc liệu Điện hạ có tin tôi hay không. Sẽ chính xác hơn nếu nói rằng tôi không đủ tự tin để thuyết phục ngài. Tôi nghĩ ngài có thể thấy điều đó đáng ngờ. Dù biết mình không thể giả vờ mãi được... Tôi nên giải thích toàn bộ câu chuyện như thế nào đây?"
"Seine biết trước ta."
"Chỉ mới được vài ngày kể từ khi cô ấy biết. Tôi bị phát hiện trong bữa tiệc trà. Cái đó cũng hơi dài."
"Kể cho ta mọi chuyện đi. Ta sẽ cố để hiểu."
"Tôi không giỏi ăn nói nên có thể tôi sẽ chỉ nói nhảm thôi."
"Không quan trọng."
Kyle do dự và hơi cúi đầu. Trán anh chạm vào trán tôi tạo ra một tiếng cụng nhỏ.
"Thực sự không quan trọng."
Đó là sự chân thành của Kyle, điều mà anh cảm thấy khó thể hiện ra ngoài.
"Không quan trọng ngươi là ai và đến từ đâu."
"Chỉ cần ở bên cạnh ta thôi. Đừng biến mất."
Vì vậy, như thể bị hớp hồn, tôi không còn cách nào khác ngoài việc đáp lại tình cảm của anh ấy.
"Tôi sẽ ở đâu nếu không ở bên cạnh ngài chứ?"
"......"
"Tôi là thú cưng của ngài mà."
Sau đó, Kyle cười nhẹ.
Anh ấy có vẻ thực sự hạnh phúc, và tôi cảm thấy niềm hạnh phúc nho nhỏ đó bay như một con bướm và thấm vào trái tim tôi.