Chương 57: Hamster trong bẫy chuột (3)

"Sẽ ổn thôi."
Seine nói nhỏ nhưng kiên quyết.
“Ngài ấy sẽ cố gắng hết sức. Vì ngài ấy sẽ là người trở thành Hoàng đế."
......Tôi đang nói về Kyle, nhưng cô lại lo cho Belial.


Cô ấy có thể giả vờ bình tĩnh nhưng thực tế có thể cô đang rất hoảng sợ. Vì hoàn cảnh, cô để Belial ở lại, nhưng trong lòng cô chắc chắn cũng muốn đi cùng nhau.
Đôi mắt của Seine đã nói lên điều đó. Cả việc bàn tay siết chặt một cách lo lắng và thỉng thoảng nhìn về phía sau.


Tuy nhiên, Seine không thực sự muốn nói ra sự thật. Tôi cũng không phải là loại người muốn ép người khác.
Chúng tôi bước thêm vài bước nữa trong sự im lặng khó xử.
"Hãy đến phòng của tôi. Ta sẽ được lính Hoàng gia bảo vệ, và Kyle Điện hạ cũng sẽ đến sớm."


"Ừ, thế thì tuyệt. Tôi có thể mượn quần áo của cậu được không? Mặc váy di chuyển rất khó chịu."
"Được. Và.......
Xào xạc.
Tiếng bụi cây lay động vang lên sau vai Sen khi cô, bước đi khập khiễng. Đó không chỉ là âm thanh do gió gây ra.
"Chạy ngay khi có tín hiệu."
"....Shu?"


"Tôi có thể trở lại dạng hamster ngay lập tức. Tôi sẽ câu một chút thời gian, vì vậy đừng nhìn lại."
Nếu tôi đợi ở đây, tôi có thể trở thành mục tiêu. Tốt rồi. Tôi có cách để trốn thoát, và trong lúc đó, Sen có thể chạy trốn về biệt thự.


Lorenz dường như đang cố gắng giảm bớt không chỉ sức mạnh của Belial mà còn cả sức mạnh của Kyle nếu có cơ hội. Mặc dù có quyền thừa kế hợp pháp nhưng hắn ta không có bất kỳ quyền lực nào và có vẻ như hắn đang cố gắng củng cố căn cứ của mình bằng cách làm suy yếu đối thủ của mình.


available on google playdownload on app store


“Chúng ta bị phát hiện rồi! Chạy mau đi!”
Tôi hét lên, đẩy mạnh Sen về phía biệt thự. Cô nhận ra ngay tín hiệu và chạy mà không nhìn lại, còn tôi cố gắng xoa dịu nỗi sợ hãi đang dâng cao của mình khi nhìn những bụi cây còn rung nhanh hơn trước.


Chỉ có ba tên xuất hiện. Có lẽ họ chỉ là những nhân sự dự bị đang tìm kiếm cơ hội tấn công. Có lẽ họ coi thường tôi vì tôi trông như không biết sử dụng kiếm.
‘Thực ra chỉ cần hai người là đủ rồi.’
Tuy nhiên, tôi không cảm thấy lo lắng hay run rẩy, có lẽ vì tôi đang khá tự tin.


"Tại sao lại muốn giết tôi?"
Bắt tôi thì có lợi gì chứ? Nếu mọi chuyện suôn sẻ, tôi sẽ trở lại nơi mình sống ban đầu. Ai quan tâm ai sẽ trở thành hoàng đế chứ? Miễn Kyle không ch.ết là đủ rồi.
"Tao được lệnh bắt sống mày."
Bắt sống tôi để làm gì? Càng vô nghĩa hơn.


Có lẽ hắn nghĩ tôi là điểm yếu của Kyle và đang định dùng tôi làm cái cớ để kiểm soát anh ấy. Đó chỉ là một ý tưởng mà Lorenz nghĩ ra.


Mặc dù đây là một phương pháp khá hèn nhát nhưng nó có thể là một chiến lược hiệu quả theo cách riêng nếu thành công. Nếu tôi bị bắt, Kyle chắc chắn sẽ phải hành động.
"Các ngươi sẽ không bao giờ bắt được ta, thật quá tệ. Nếu không bắt ta, các ngươi sẽ gặp rắc rối với Hoàng tử đấy"


Khi tôi chế giễu, những người lính cau mày.
"Mày cho rằng có thể thoát sao?"
“Tên nhãi yếu ớt!”
Yếu ớt gì chứ! Kể cả tôi không tập thể dục thường xuyên và không có cơ thì cũng không được chê tôi như vậy!
Nhưng thay vì tức giận, tôi lại mỉm cười.


“Nghĩa là không phải Hoàng tử ra lệnh?”
Nhìn cách họ sử dụng bộ não của mình, họ sẽ không thể trở thành tay sai đắc lực và có lẽ chúng sẽ là những kẻ tự hủy trong trường hợp thua cuộc.


Dù sao đi nữa, có vẻ như họ đang lên kế hoạch thực hiện một bước đi lớn. Đúng như dự đoán, tôi sẽ mệt hơn trong tương lai.
"Các ngươi định làm gì đây? Nếu muốn bắt thì sao không tiến đến đi!"


Tôi nhìn xuống chiếc áo đuôi tôm của mình với vẻ mặt tiếc nuối. Kyle đã mua cho tôi, và việc để nó lại phía sau thực sự khiến tôi khó chịu. Liệu sau này tôi có thời gian quay lại lấy nó không nhỉ?


Tất nhiên, ý nghĩ đó không kéo dài được lâu. Đó là bởi vì những tên kia đã lăm lăm rút kiếm tiếp cận tôi.
Và rồi.
"Shu!"
Giọng của Kyle vang lên từ xa.
Tôi đoán là anh ấy lo lắng cho tôi nên đã chạy nhanh nhất có thể và theo tôi.
"Đời như (***)...."


Tại sao ngài lại đến bây giờ? Tôi đang muốn tránh những tình huống khiến tôi thêm khả nghi hơn.
Nhưng không còn cách nào cả. Đó là bởi vì những tên kia sau khi nhìn thấy Kyle xuất hiện đã nhanh chóng chĩa kiếm vào tôi. Anh ấy khựng lại, có lẽ vì nghĩ rằng nếu không cẩn thận, tôi có thể gặp rắc rối lớn.


"Hẹn gặp lại, thưa điện hạ."
Tôi đã không bỏ lỡ cơ hội đó.
Tôi không muốn Kyle bị thương vì lãng phí thời gian ở đây mà không có lý do. Dù tôi đã quyết định cứu anh ấy nhưng ít nhất tôi cũng muốn tránh trở thành người cản trở anh ấy.
Khoảnh khắc thanh kiếm đâm thẳng vào tóc tôi.


["Biến hoá" bị hủy.]
Kyle, người mà tôi thoáng thấy qua ánh sáng trắng, dường như đang nhìn tôi với ánh mắt bối rối nhưng có phần nghiêm túc.
*
Biến mất một lần nữa.
Lần này cũng vậy, ngay trước mắt ta.


Đây không phải là lần đầu tiên ta gặp phải tình huống khó hiểu đó. Shu thường làm những việc thuộc ngoài tầm hiểu biết của ta.
"Không những không có ai thuê xe ngựa, mà còn không ai thuê ngựa để đi đến lâu đài hoàng gia."
"Không có chàng trai trẻ nào tên Shu ở ngôi làng đó."


"Điện hạ, ngày ma thuật gia đến lâu đài Hoàng gia. Có một tin đồn kỳ lạ lan truyền xung quanh. Ngài đã nghe chưa? Một kẻ biến thái mặc chiếc áo len có họa tiết quả dâu tây đến và lấy hàng. Anh ta nói rằng anh ta đã để lại quần áo và một túi tiền, nhưng chi nhánh nơi món hàng được cho là đã để lại........"


"Cậu ngủ ở chỗ quái nào thế, Ma thuật gia? Cậu chưa bao giờ ở trong phòng của cậu vào ban đêm."
Có nhiều hơn một, hai điều kỳ lạ nhưng dù vậy, Shu vẫn luôn ở bên ta.
Kyle tin vào sự chân thành trong lời nói đó. Anh ấy tin vào những gì mình chứng kiến hơn là vào lời nói.


Nhưng khi nhận ra sự nghi ngờ của mình đang chỉ vào đâu, lần đầu tiên Kyle trở nên bối rối.
"....Không đời nào."
Sự nghi ngờ nảy sinh như thế khiến anh rơi vào nhiều giả định khác nhau. Đó là ý nghĩ tồi tệ nhất có thể tưởng tượng được, và thậm chí là nực cười.


Kyle nhặt quần áo rơi trên sàn lên. Trong khi đang cân nhắc điều gì đó, anh tiến về phía trước, dùng chân đá những tên đàn ông khó coi đang nằm xung quanh.
Có một điều quan trọng hơn việc Shu đáng nghi ngờ. Đó là ta cần phải tận mắt kiểm tr.a xem cậu ấy có an toàn không.
*


Ngay khi tôi trở lại dạng hamster, tôi đã gọi cho cửa hàng hạt. May mắn thay, một sản phẩm mới do hệ thống chuẩn bị đã đến.
"Vất vả cho ngươi rồi."
Nó trông khá hữu ích.
MỚI! [Thuốc mỡ mềm hạt óc chó| 3% giá trị thần kì|Có thể đung với với bất kỳ vết thương nào! Không để lại sẹo!]


MỚI! [Hạt thông giảm đau vị hồng khô | 1% giá trị thần kì| Bạn không cảm thấy đau trong 20 phút.]
Sen dường như không còn sức để thay quần áo nên ngồi tựa vào tường phòng tôi, từ từ xối nước lên vùng chân bị thương rồi lấy khăn tay lau đi. Cô khẽ cau mày vì khó chịu.


".....Uống thuốc giảm đau sẽ không giúp ích được nhiều."
Vì có thể để lại sẹo nên dùng thuốc mỡ sẽ là một ý tưởng hay. Tôi lạch bạch đến chỗ Sen, tay cầm một quả óc chó to bằng người mình, đúng hơn là một lọ thuốc mỡ mềm có hình quả óc chó.
"Shu?"
- Chijik. (Đợi tôi.)


Ta đã tiêu 3% giá trị thần kì, nhưng nó thực sự có kích thước bằng quả óc chó. Nếu thuốc không có tác dụng thì đừng mong ta để yên.
Tôi bẻ đôi vỏ quả óc chó và nhúng tay/chân vào lớp thuốc mỡ trong suốt. Sau đó tôi trèo lên người Sen và bắt đầu bôi thuốc lên vết thương cho cô.


"Lọ thuốc từ đâu ra vậy?"
- Jjiik. (Hàng cấm từ chợ đen đấy.)
“Cho dù cậu có nói thế thì tôi cũng không biết đâu, Shu.”
- Jji. (Vậy thì hãy giữ yên đi.)
Tôi nhúng cả hai tay vào thuốc mỡ và bắt đầu chăm chỉ tr.a đều vào vết thương do con dao gây ra.


Nụ cười hiện lên trên gương mặt mệt mỏi của Sen. Có vẻ như cô có thể tự làm được, nhưng nhìn vào ánh mắt sáng ngời ấy kìa, hình ảnh con chuột này chăm chỉ đi tới đi lui trông dễ thương đến độ cô không muốn làm phiền sao.


"Nhưng cậu cũng đã thoát được, tôi rất mừng. Cậu có bị thương ở đâu không?"
- Jijik. (Không có.)
“Kyle Điện hạ sẽ đến sớm chứ?”
- Jik...(Có lẽ sẽ đến sớm.)
Ồ, tôi hiểu rồi. Tôi phải quay vào trong vì Kyle xuất hiện bất cứ lúc nào.


Sau khi xác nhận thuốc mỡ đã được bôi đều lên vết thương, tôi đặt quả óc chó vào tay Sen. Vì công việc của cô ấy vẫn chưa xong nên tôi nghĩ tốt hơn là nên đưa nó cho cô ấy.


May mắn thay, hiệu quả của loại thuốc mỡ tôi mua sau khi tiêu 3% giá trị thần kỳ khá tốt. Vết thương chỉ rỉ chút máu đã bắt đầu lành lại như chưa từng bị rách ra trước đây.


Có lẽ sẽ mất thêm một chút thời gian để vết thương lành hoàn toàn, nhưng sẽ tốt hơn nhiều so với việc bôi thảo mộc lên và chờ đợi.
"Vết thương đang lành........"
Sen lẩm bẩm ngạc nhiên và bế tôi lên.
"Shu, cậu thật tuyệt vời! Đây cũng là phép thuật à? Giống như cách cậu biến thành chuột hả?"


- Jjiik! (Buông ra. Tôi phải vào trong.)
"Càng biết nhiều, tôi càng thấy ngạc nhiên. Có phải lúc này tôi đang mơ không? Dù nhìn thế nào đi nữa, cậu vẫn thật tuyệt vời."
- Jjiik, jik (Để lúc sau ngưỡng mộ được không. Tôi phải vào trước khi Kyle đến!)


"Liệu, cậu còn loại thuốc này không? Nếu cậu bán thứ này đi, Shu, cậu có thể trở nên giàu có thật đấy…"
Đúng lúc đó cửa bật tung ra.
- Chii.... (Hết cứu....)
Kyle đang nhìn tôi và Sen.


Mái tóc rối bù, quần áo rách lỗ chỗ, tay cầm một thanh kiếm ướt đẫm máu và thở dốc… Trông như một con quỷ vừa mới ra khỏi địa ngục...Nói thật không đùa đâu. Tôi chắc chắn rằng chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến ớn lạnh sống lưng.
Kyle lặng lẽ nhìn Sen và tôi rồi mở miệng.
"Shu ở đâu?"


"uh.... cậu ấy..."
Đôi mắt đó không phải là thứ có thể đùa được đâu. Vẻ mặt nửa tin nửa ngờ. Anh ấy hỏi vì biết tôi đang ở đây.
"Ah."
Cuối cùng cũng xảy ra rồi.
Mặc dù tôi đã chuẩn bị cho trường hợp này, nhưng sống lưng tôi vẫn ớn lạnh.






Truyện liên quan