Chương 8: Sao ngươi lại tới đây?
Kinh thành Mục quốc chủ yếu chia ra ba bộ phận là thành đông, thành tây cùng thành nam.
Thành đông là nơi quan to quý nhân sống, cũng là nơi đặt Hoàng cung. Thành tây là phố phường tiểu dân lưu sống. Mà thành nam là nơi tập trung của các cửa hàng buôn bán.
Ban đầu khi lập quốc tam khu vực này là phân chia nghiêm khắc, bình dân không được đến thành đông, thương gia cũng cấm ở thành tây cùng thành đông mở cửa hàng, nhưng mà đô thành Mục quốc nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, mỗi ngày từ thành tây, thành đông lui tới thành nam thật không tiện, bởi vậy thời gian trôi qua, quy định này liền thoáng hơn một chút.
Hiện thời thành đông tuy rằng lấy nơi sống của quan viên trụ làm chủ, nhưng cũng không thiếu tửu lâu xa hoa, để các quý tộc cùng phú thương có thể trao đổi chuyện quan trọng, không cần chạy đến thành nam, cũng không giống trước kia, quy định chỉ có người có chức quan mới có thể có nhà đất ở thành đông, chỉ cần đủ tiền trả, mặc cho ai đều có thể sống ở thành đông.
Giống thủ phủ Phạm Tuấn Hi của Mục quốc sẽ sống ở trung tâm thành đông, hắn cũng sở hữu đại trạch ba gian liền nhau, kiến tạo ra dinh thự lớn nhất Mục quốc.
Thành Đông như thế, thành tây tự nhiên cũng thế, các tiểu điếm bán hàng rong tùy ý có thể thấy được, thậm chí có rất nhiều tiền sảnh nhà dân biến thành cửa hàng, phía sau là nơi toàn gia chủ tiệm sống, thành tây so với thành nam còn náo nhiệt hơn.
Mà Ích Sinh Đường là hiệu thuốc trong ngõ nhỏ khó tìm thấy ở thành tây.
Đúng vậy, đây là gian hiệu thuốc, mà không phải y quán. Chủ nhân cửa hàng, là lão nhân năm mươi – sáu mươi, được gọi là “Hoàng đại phu”.
Tuy rằng một đại phu không ở y quán xem bệnh, ngược lại mở gian hiệu thuốc thật sự có chút kỳ quái, bất quá càng kỳ quái là, cách Ích Sinh Đường vài bước có y quán “Hồi xuân đường” có chút danh tiếng ở thành tây, đại phu bên trong cùng chủ nhân của hàng thuốc này lại thường xuyên lui tới.
Các đại phu trong Hồi xuân đường đều đối với chủ tiệm Ích Sinh Đường cực kì kính cẩn 02, bởi vì mỗi khi gặp phải chứng bệnh nan giải, bọn họ đều sẽ đến thỉnh giáo Hoàng đại phu, cơ hồ đều có thể nhận được giải đáp vừa lòng.
Nhưng mà Hoàng đại phu tính tình cực kì cổ quái, rõ ràng có một thân y thuật cao siêu, nhưng mọi người khuyên như thế nào hắn đều chỉ kiên trì mở hiệu thuốc bán dược, cũng không thay người xem bệnh. Giúp Tô Tương Lê chữa bệnh hoàn toàn là ngoài ý muốn, hơn nữa cứ việc các đại phu Hồi xuân đường thường đến thỉnh giáo y thuật, hắn lại để cho Tô Tương Lê gọi hắn một tiếng sư phụ, cũng không thừa nhận có đồ đệ khác.
Bất quá lâu mọi người cũng đều thói quen, người ta có nhìn hay chẩn bệnh không đó là việc tư, dù sao Hồi xuân đường xem như là chiếm được tiện nghi, các đại phu y thuật lại không thua đại y quán thành nam cùng thành đông, đã thế còn có thể thỉnh giáo Hoàng đại phu bí hiểm kia, bởi vậy mỗi ngày người tới cửa cầu chẩn nối liền không dứt, sinh ý Ích Sinh Đường cũng tốt lắm.
“Tô đại phu, may mắn là người ở đây, giúp ta bốc thuốc đi.”
Đại thẩm Lí gia sải bước tới cửa hàng, ngoài miệng la hét, còn không quên giơ dược đan trên tay.
Hôm nay sư phụ không có ở đây, Tô Tương Lê liền thay hắn xem hiệu thuốc.
“ Được.”
Đứng ở sau quầy nàng mỉm cười tiếp nhận dược đan.
“Bất quá ngươi đừng lại gọi ta đại phu, ta còn kém xa lắm mới bằng sư phụ.”
“ Ả? Gọi như vậy thì có làm sao. Tô đại phu rất khiêm tốn, người nói người năng lực không đủ, cho nên những năm gần đây thay người khác chẩn bệnh cũng không chịu lấy tiền, nhưng ai cũng hiểu được người là đệ tử đích truyền của Hoàng đại phu, đại phu khác của Hồi xuân đường cũng không bằng người a.”
Tô Tương Lê chính là cười lắc đầu.
Những người này, họ cảm thấy nàng chữa bệnh từ thiện là hành động vĩ đại cỡ nào, nhưng với nàng đó xem như là thực tập.
“Kiếp trước” nếu học y đều phải thực tập nhiều năm mới có thể lên làm bác sĩ chính thức, nàng học y chưa tới năm năm, thực tập nhiều vài năm cũng là việc nên làm.
Huống chi chuyện này đối nàng mà nói là may mắn, nàng chẳng những có thể theo lão sư tốt như vậy, lại có nhiều ca bệnh như vậy để cho nàng gia tăng kinh nghiệm thực tế.
( Ụt: Người ta mà biết trong lòng tỷ xem người ta là vật thí nghiệm cho tỷ thực tập chắc xỉu lên xỉu xuống luôn quá.)
Phải biết rằng trung y tại thế kỷ hai mươi mốt đã suy thoái, học sinh cũng không có đủ cơ hội có thể luyện tập chẩn đoán, rất nhiều học sinh học trung y đều chỉ có thể học lý thuyết một cách khô khan cho đến khi trở thành bác sĩ chính thức, mới có cơ hội chậm rãi học tập.
Thật may mắn là nàng không có gặp phải trường hợp phiền não như bọn họ.
Mợ tuy rằng keo kiệt, nhưng còn không để nàng bị đói, trong nhà cũng không để nàng thiếu tiền, cho nên nàng mới có thể chống đỡ chạy qua chạy lại y quán cùng hiệu thuốc, một là nàng hứng thú, hai còn là vì đáp tạ ân cứu mạng của sư phụ năm đó.
Cả hai kiếp của nàng đều giống nhau là bị mắc bệnh tim bẩm sinh. Trái tim của nàng yếu đến mức chỉ cần hành động nặng hay nhiều một chút liền muốn mạng của nàng.
Kiếp trước nàng phát hiện bệnh trễ, tình huống có chút nghiêm trọng, cuối cùng cơ hồ tới nông nỗi tim gần như hỏng. Ở kiếp này, nàng mới sinh đã biết mình mắc bệnh này, còn có thể vui vẻ sống đến mười bảy tuổi, trừ bỏ trị liệu kịp thời, Hoàng đại phu lại còn không lấy công, còn cho nàng thuốc.
Đem suy nghĩ kéo về đến chính sự, Tô Tương Lê cấp tốc nhìn quét qua phương thuốc, trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói:
“ Phương thuốc này trị tử cung bị nhiễm lạnh, là cho tiểu tức phụ của người sao?”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Lí đại thẩm mãnh gật đầu.
“A Liên đã gả vào Lí gia chúng ta hơn năm năm, nhưng vẫn chưa có bảo bảo, để đại phu chẩn bệnh, nói là tử cung nhiễm lạnh. Tô đại phu ngươi nhìn xem phương thuốc này có vấn đề gì hay không?”
Tô Tương Lê cười nhẹ, không nói thêm cái gì, chính là xoay người từ ngăn kéo lấy ra dược liệu.
Nữ nhận mắc bệnh vô kết quả chẩn đoán sinh tám, chín phần mười đều là tử cung nhiễm lạnh, phương thuốc kê ra cũng tương tự nhau, mặc kệ đại phu kia y thuật như thế nào, cũng không có vấn đề quá lớn.
Chính là nàng không tiếp xúc quá bệnh này, không thể nói bậy, hơn nữa nói không chừng người có vấn đề kỳ thực là con trai Lí đại thẩm, mà không phải là cô con dâu kia.
“Aizz, Tô đại phu người thật ít nói nha!”
Lí đại thẩm thấy nàng từ chối cho ý kiến, đáy lòng liền vội.
“Kỳ thực ta là càng tin tưởng Tô đại phu, chính là lần trước mang tiểu tức phụ nhà ta đến, Tô đại phu không ở đây, đành phải tùy tiện tìm đại phu khác mà chẩn bệnh.”
“Yên tâm, phương thuốc này không sai, cho dù trị vô sinh không có hiệu quả, đối thân thể cũng là tốt.
Về phần bảo bảo, ta nghĩ sẽ theo duyên đi.”
Nàng an ủi nói.
Bệnh vô sinh ngay cả thế kỷ hai mươi mốt đều trị không xong, huống chi là thời đại lạc hậu này?
Chính là lời này đối với Lí đại thẩm sốt ruột ôm cháu hiển nhiên không có tác dụng gì.
“ Vậy thì phải làm thế nào? Ta chỉ có một đứa con trai, cũng chỉ có thể chờ mong hắn truyền xuống hương khói Lí gia, hơn nữa ta thủ tiết hai mươi mấy năm, khổ sở nuôi hắn lớn lên, chỉ mong bây giờ có thể ôm tôn tử a!”
Nàng nóng vội reo lên.
Tô Tương Lê vừa đem dược liệu bọc lại, vừa nói:
“Lí đại thẩm, loại chuyện này thực sự gấp không được. Bất quá ngươi nếu muốn nghe, ta có thể cho chút đề nghị.”
“ Cái đề nghị gì, Tô đại phu ngươi nói đi!”
Lí đại thẩm mắt sáng lên.
“Kỳ thực rất nhiều người đều xem nhẹ, thực bổ cùng dược bổ đều quan trọng, chỉ lo nhờ đại phu khai phương thuốc, lại quên dược vị cần uống mỗi ngày, nhưng cơm cũng là một ngày ba bữa ăn, nếu là trong vấn đề nấu ăn có thể tránh nguyên liệu có hại, lại lấy thật nhiều đồ ăn hữu ích, có thể sánh với việc mỗi ngày uống thuốc hữu dụng hơn.”
Lí đại thẩm kinh ngạc nghe, Tô đại phu này nói chuyện ngẫu nhiên sẽ có chút từ ngữ chưa từng nghe qua, nhưng lại không đến mức làm cho người ta không hiểu, chuyện này hoàn toàn không tổn hao gì sùng bái mà nàng dành cho Tô Tương Lê, ngược lại cảm thấy Tô Tương Lê quả nhiên tài trí hơn người, lại không tham về chẩn bệnh, so với đại phu khác mạnh hơn nhiều.
Tô Tương Lê còn giúp nàng viết bảng biểu phân loại đồ ăn, viết rõ đồ ăn nào hữu ích, đồ ăn nào không nên dùng, tuy rằng Lí đại thẩm không biết chữ, nhưng là con nàng xem hiểu là được.
“Như vậy là được rồi, trên đây viết không chỉ có bổ cho tiểu tức phụ của người, còn bổ cho cả con của người.”
Nàng buông bút, thổi khô nét mực, đem giấy đưa cho Lí đại thẩm.
“Tô đại phu, thật sự là cám ơn người, nếu tiểu tức nhà ta thực có thai, người là đại ân nhân Lí gia chúng ta.”
Lí đại thẩm kích động nói.
“Cái gì mà ân nhân, khoa trương như vậy?”
Tô Tương Lê bật cười, rồi mỉm cười tiễn bước Lí đại thẩm.
Lúc nàng xoay người dự tính sửa sang lại dược liệu trong tiệm một chút, lại đột nhiên có thanh âm bước chân đi vào tiệm.
“Thật không nghĩ ra, tiểu nhị cửa hàng khác đều là ước gì khách nhân ở cửa hàng mua nhiều một chút, thế nào ngươi lại đem khách nhân đẩy ra bên ngoài, rõ ràng là mở hiệu thuốc, nhưng lại muốn khách nhân chú trọng ẩm thực nhiều hơn mua thuốc?”
Tô Tương Lê sửng sốt, quay đầu liền nhìn thấy một dung mạo tuyệt mỹ.
“Triệu Hòa!”
Nàng kinh hỉ kêu.
“Sao ngươi lại tới đây?”
02: kính trọng + cẩn thận