- Chương 1: Nàng là một loại phiền toái
- Chương 2: Kì công tử
- Chương 3: Gặp nhau
- Chương 4: Thêu dệt sự thật
- Chương 5: Trò chuyện
- Chương 6: Kết giao bằng hữu
- Chương 7: Một cuộc hẹn
- Chương 8: Sao ngươi lại tới đây?
- Chương 9: Thất hoàng tử
- Chương 10: Cùng ngau cưỡi ngựa
- Chương 11: Kì phong sơn trang
- Chương 12: Lo lắng cho tương lai
- Chương 13: “đại tiểu thư” của kỳ phong sơn trang
- Chương 14: Cuộc trò chuyện giữa tỷ đệ
- Chương 15: Nàng cảm giác như bị bỏ rơi
- Chương 16: Có hứng thú làm cháu dâu của ta hay không
- Chương 17: Nhớ
- Chương 18: Yêu và tin tưởng
- Chương 19: Xác định
- Chương 20: Gặp phu gia tương lai
- Chương 21: Cùng nhau đến thực già thực già
- Chương 22: Tỷ phu bị bắt
- Chương 23: Cầu thân
- Chương 24: Dị biến
- Chương 25: Mọi chuyện sáng tỏ
- Chương 26: Hạnh phúc
- Chương 27: Phiên ngoại lữ nhân
Thể loại: Xuyên không
Nhân vật chính: Tô Tương Lê, Kì Triệu Hoà
Độ dài: khoảng 20 chương.
Bản convert: Meoconlunar – tangthuvien
Editor + Beta: Ụt Ác Từ Pé
Nàng nghĩ:
Có lẽ gặp được hắn là chuyện may mắn nhất của nàng khi xuyên qua.
Con người hắn không chỉ có tuấn mỹ tao nhã mà còn là một người có tấm lòng lương thiện biết quan tâm chăm sóc người khác – là hắn chủ động kết bạn với nàng.
Nàng tại thời không này hoàn toàn xa lạ, không có bằng hữu nào. Cũng chỉ có hắn, không để ý đến việc nàng xử dụng ” từ ngữ kiếp trước ” cho dù hắn không hiểu.
Lúc chị nàng xuất giá, nàng đau lòng, hắn lại là người duy nhất quan tâm đến nàng, phần tình cảm này làm ấm áp lòng của nàng.
Nàng cứ như vậy mà ỷ lại vào hắn, rồi nàng bắt đầu muốn hiểu hết mọi thứ về hắn, không chỉ xem hắn là bằng hữu nữa.
Vì không thấy hắn mà nàng thấy cô đơn lạc lõng, vì hắn tới gặp mà nàng vui sướng không thôi.
Tuy rằng nàng đã từng sống 2 kiếp nhưng đây là lần đầu tiên nàng biết cái gì gọi là tương tư. Ngay cả ông trời cũng không muốn cô đơn nữa là nàng.
Nhưng mà, ông trời lại cho nàng sét đánh ngang tai – một người tốt như hắn lại bị mọi người trên giang hồ gọi là ma đầu?
Nàng không tin! Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó!
Bất quá, xem ra ánh mắt nàng thật sự kém, bằng không hắn làm sao có thể dấu diếm thân phận với nàng lâu như vậy, đã thế còn mang tới không ít phiền toái cho nàng đây???
Chú thích tên chuyện ” Hạnh Lâm Thê ”:
Từ ” hạnh lâm ” ở đây được giải thích từ một câu chuyện có thật.
Đời Tam Quốc có Đổng Phụng ở Lô Sơn chuyên nghề làm thuốc. Mỗi khi chữa người nào lành bệnh, ông không lấy tiền, chỉ yêu cầu người đó trồng trong vườn từ một đến năm cây hạnh. Chẳng bao lâu trong vườn của Đổng Phụng cây hạnh mọc khắp, chẳng khác một khu rừng rậm, người đương thời gọi là rừng hạnh của tiên ông họ Đổng (Đổng tiên hạnh lâm). Nhân đó người ta dùng chữ ‘hạnh lâm’ để ca tụng những thầy thuốc giỏi.
Rừng hạnh: Hán văn là “hạnh lâm”. Cây hạnh là một loại cây cao, cành dài, lá rộng hình tròn và đều mút nhọn. Hoa nở vào mùa Xuân nhưng chậm hơn hoa mai, sắc trắng ửng hồng trông giống hoa mai nhưng lớn hơn. Trái tròn khi chín sắc vàng hơi nhạt pha lẫn chua.