Chương 13
Trước mỗi lần phỏng vấn Kiều Hải Tinh đều sẽ chuẩn bị đầy đủ dựa theo ý kiến của Xa Thừa Vũ, cô tìm kiếm tư liệu của công ty, triển vọng các ngành nghề có liên quan và các yêu cầu của vị trí công tác ấy.
Mỗi lần kết thúc phỏng vấn sẽ nói sơ về quá trình phỏng vấn với Xa Thừa Vũ, tổng kết kinh nghiệm, hơn nữa còn phân tích những điểm mạnh yếu của các công ty này.
Cứ như vậy tới cuối tháng mười hai, Kiều Hải Tinh tìm được công việc trước thềm năm mới.
Công ty mới nằm ở đường Bắc Uyển, cách khu nhà không xa, ngồi xe điện ngầm mất hai mươi phút cả chặng đường.
Đây là một công ty ứng dụng thương mại điện tử, cả khu vực hành chính và nhân viên tiêu thụ có hơn trăm người, Kiều Hải Tinh đảm nhiệm chức vụ trợ lý kinh doanh.
Cái gọi là trợ lý kinh doanh chính là hỗ trợ sửa sang lại hợp đồng, thống kê số liệu, phối hợp với các phòng ban công tác khác vân…vân…
Nơi nào cần thì tới nơi đó.
Theo lời Xa Thừa Vũ nói, một vị trí như vậy khá thích hợp với người mới không có kinh nghiệm làm việc như cô, họ có thể bắt đầu nhanh chóng, vừa có thể học tập quản lý sử dụng công cụ phần mềm thường dùng, lại có thể hiểu toàn diện về một công ty thậm chí là một ngành sản xuất, nếu cảm thấy không phù hợp hoặc là không thích, cũng có thể nhanh chóng điều chỉnh phương hướng.
Sau khi nhậm chức thì Kiều Hải Tinh dựa theo lời dặn dò của Xa Thừa Vũ ký kết hợp đồng lao động trước, công ty rất chính quy, tất cả phúc lợi đóng theo quy định nhà nước.
Ngày đầu tiên Kiều Hải Tinh đi làm đã phát hiện một chuyện rất thú vị, trong công ty ngoài cô ra thì hình như đều là quản lý, nào là giám đốc sản phẩm, giám đốc vận doanh (vận chuyển + kinh doanh), giám đốc tiêu thụ…… Hình như chỉ có cô là cấp bậc trợ lý.
Lãnh đạo của cô là giám đốc kinh doanh, tên Tống Phi, là một người đàn ông trẻ rất chất phác, tuổi tác không lớn hơn Kiều Hải Tinh là bao nhiêu.
Sau khi Kiều Hải Tinh nhậm chức liền đi theo Tống Phi sửa sang lại các loại hợp đồng,
Hôm nay, giám đốc sản phẩm Lục Nguyên tới bộ phận kinh doanh, nói với Tống Phi rằng muốn mượn một trợ lý.
Bộ phận sản phẩm chịu trách nhiệm nghiên cứu và phát triển của công ty ứng dụng, là khâu trung tâm của công ty, tính cách Lục Nguyên có phần mạnh mẽ.
Tuy rằng khối lượng công việc của bộ phận kinh doanh cũng không nhỏ, nhưng tính tình Tống Phi khá tốt, tươi cười vui vẻ, không có gì ý kiến, để bộ phận sản phẩm mượn Kiều Hải Tinh.
Năng lực công tác của Lục Nguyên rất mạnh, làm việc như sấm rền gió cuốn. Anh ta trò chuyện đơn giản với Kiều Hải Tinh một lúc thì bắt đầu bố trí công việc cho cô. Anh ta giới thiệu sơ lượt công việc của bọn họ với Kiều Hải Tinh.
Đại ý là nói từ nhu cầu Lục Nguyên đưa ra, cô phải soạn thành văn bản chuyển cho lập trình viên của bộ phận nghiên cứu phát triển, lập trình viên viết mã, cuối cùng làm thành APP.
Công việc mà anh ta giao cho Kiều Hải Tinh chính là gửi các nhu cầu mới cho lập trình viên mỗi ngày, sau đó sắp xếp lại cho tốt theo thời gian quy định, kiểm tr.a lập trình viên đã hoàn thành theo yêu cầu hay chưa, nếu chưa hoàn thành phải ghi chép nguyên nhân cụ thể, hơn nữa còn phải phản hồi lại cho Lục Nguyên…
Khá lắt nhắt và phức tạp, nhưng thật ra Kiều Hải Tinh lại rất vui sướng tiếp nhận công việc này.
Nhưng mà dần dần, cô phát hiện công việc này khó giải quyết, nhu cầu của Lục Nguyên thì lớn mà lại rải rác, mỗi ngày gửi xuống mười mấy hai mươi nhu cầu, Kiều Hải Tinh hơi hoang mang.
Hơn nữa thời gian lập trình viên hoàn thành mỗi một nhu cầu không giống nhau, Kiều Hải Tinh không thể không làm thành một cái bảng biểu, thường xuyên nhìn chằm chằm vào nó.
Lục Nguyên là một người nghiêm túc tỉ mỉ, trước ngày làm việc, anh ta tìm được Kiều Hải Tinh, hỏi: “Hôm trước không phải tôi đã nói quy trình sửa chữa hệ thống thanh toán bên kia phải làm xong trong hôm nay hay sao? Vì sao đến bây giờ còn chưa sửa chữa xong, tôi cũng không thấy phản hồi tương ứng?”
Kiều Hải Tinh cau mày suy nghĩ một lát, hình như là không có chức năng phản hồi này. Cô vội mở bảng biểu ra nhìn, quả nhiên, yêu cầu này bị bỏ sót.
Cô ngượng ngùng nhìn về phía Lục Nguyên, “Thật ngại quá, giám đốc Lục, tôi còn chưa liên hệ với lập trình viên về yêu cầu này, cho nên họ chưa phản hồi cho anh.”
Sắc mặt Lục Nguyên không quá tốt, nhưng cũng chỉ nói: “Nắm chắc thời gian đi xác nhận một chút, có vấn đề gì thì kịp thời phản hồi. Tiến độ phát triển của chúng ta đều đã có kế hoạch, nếu như bây giờ bị chậm trễ thì tiến độ về sau cũng sẽ bị ngưng lại theo, tôi không hy vọng bởi vì sai lầm của bất cứ người nào mà làm cho hạng mục bị trì hoãn.”
Kiều Hải Tinh đỏ mặt vội đồng ý.
Cô tìm được lập trình viên thực hiện chức năng tương ứng, mọi người đều gọi anh ta là Đại Tráng. Đại Tráng nói khi nhu cầu này phát triển được nửa chừng thì phát hiện có mâu thuẫn với các thiết lập trước đó, cần phải thiết kế phương án khác một lần nữa.
Kiều Hải Tinh phản hồi lại vấn đề cho Lục Nguyên, Lục Nguyên triệu tập bộ phận vận doanh và vài đồng nghiệp ở bộ phận nghiên cứu phát triển mở cuộc họp xác định phương án. Lúc mọi người ngồi xuống trong phòng hội nghị thì thời gian kéo dài từ 2 giờ chiều đến 9 giờ tối mới kết thúc.
Sau khi hội nghị kết thúc, Lục Nguyên bảo Kiều Hải Tinh về nhà trước, anh ta sẽ viết kế hoạch thành văn bản rồi tự mình gửi cho lập trình viên là được.
Cứ như vậy, vì đuổi kịp tiến độ, các đồng nghiệp ở bộ phận sản phẩm, bộ phận vận doanh cùng bộ phận nghiên cứu phát triển đều phải tăng ca.
Trong lòng Kiều Hải Tinh rất áy náy, nếu cô không bỏ sót nhu cầu này, mọi người sẽ phát hiện ra vấn đề sớm hơn, có lẽ cũng sẽ không bị trễ nải đến thế này.
Vì thế, cô hạ quyết tâm nhất định phải nghiêm túc cẩn thận hơn.
Lúc về đến nhà Xa Thừa Vũ đã để phần cơm cho cô, Kiều Hải Tinh tùy ý qua loa rồi về phòng.
Kiều Hải Tinh không có máy tính, chỉ có thể ghi chép lại tiến độ các nhu cầu vào sổ trước khi tan tầm, mang về nhà, sau đó sao chép sửa sang lại cho tốt, ngày hôm sau lại tiếp tục ghi vào bảng biểu ở công ty.
Xa Thừa Vũ rửa sạch một quả táo cho Kiều Hải Tinh, anh gõ gõ cửa, Kiều Hải Tinh cúi đầu bảo anh vào.
Xa Thừa Vũ vào phòng, thấy trên giường Kiều Hải Tinh để đầy giấy tờ, mặt giấy ghi chằng chịt nào là ngày tháng, nội dung, đối chiếu hoặc gạch số liệu.
Anh nhíu mày, hỏi: “Mấy ngày hôm nay đi làm có học được cái gì hay không?”
Kiều Hải Tinh rốt cuộc ngẩng đầu lên: “Ừ, học cách sử dụng Excel.” Nói xong lại cúi đầu.
Xa Thừa Vũ: “Một tuần rồi mà chỉ học được thế thôi?”
Kiều Hải Tinh dẩu miệng, “Tôi còn chưa hiểu rõ mấy cái bảng biểu này đây.”
Cô suy nghĩ một chút, nói với Xa Thừa Vũ chuyện phát sinh ngày hôm nay.
Xa Thừa Vũ nhíu mày nói: “Đúng là vấn đề ở cô, nếu tôi là lãnh đạo của cô, có thể tôi sẽ phạt cô.”
Kiều Hải Tinh tủi thân nhìn anh bằng một đôi mắt to trong veo.
Xa Thừa Vũ cười cười, “Nhưng cô cũng chỉ là một người bình thường, con người đều sẽ phạm sai lầm, cô cũng đừng quá để ý. Huống hồ, làm loại công việc này lâu dài cũng không giúp gì được cho cô.”
Anh nói xong thì nhặt một tờ giấy tả tơi của cô lên mang về phòng.
Buổi tối ngày hôm sau, Kiều Hải Tinh không thấy Xa Thừa Vũ.
Tan tầm ngày thứ ba, Kiều Hải Tinh bị Xa Thừa Vũ gọi vào trong phòng anh.
Anh mở máy tính ra, để Kiều Hải Tinh ngồi trước máy tính.
Xa Thừa Vũ click đúp vào một icon, mở ra một phần mềm, nhập một tài khoản và mật mã ở giao diện đăng nhập.
Anh chỉ vào màn hình rồi nói: “Ở đây có thể tạo một giám đốc sản phẩm, chỗ này có thể tạo lập trình viên, mỗi giám đốc sản phẩm và lập trình viên đều có thể tạo cấp độ nhân viên tiếp theo.”
Xa Thừa Vũ đăng xuất, nhập một tài khoản và mật khẩu khác vào, “Bây giờ cô là giám đốc sản phẩm, nhấn vào đây để gửi yêu cầu, nhấn chỗ này để chỉ định một lập trình viên nào đó, nhấn chỗ này có thể kiểm tr.a tiến độ.”
Kiều Hải Tinh hiểu mục đích mà Xa Thừa Vũ gọi cô vào đây, cô mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn màn hình.
Xa Thừa Vũ lại đăng xuất một lần nữa, tiếp tục nhập một tài khoản và mật mã khác, “Bây giờ cô là lập trình viên, chỗ này có thể kiểm tr.a công việc đã phân công cho cô, nhấn chỗ này để ghi chép tiến độ và đệ trình”
Kiều Hải Tinh há hốc miệng, cuối cùng nói: “Chú à, chú lấy được thứ này ở đâu vậy, chú có biết rằng có thứ này thì tôi sẽ… tôi sẽ…”
Cô cứ “Tôi sẽ…” nửa ngày cũng chưa nói xong, Xa Thừa Vũ không nhịn được cười cười, lấy ra một cái USB rồi nói: “Đã hiểu rõ chưa? Trong USB là cái phần mềm này, ngày mai mang tới công ty cho giám đốc sản phẩm của các cô.”
Kiều Hải Tinh vui mừng khôn xiết, “Chú, chú lấy cái này ở đâu ra thế?”
Xa Thừa Vũ xoa xoa cổ, nhướng mày nhìn cô, “Tôi tự làm.”
Đôi mắt Kiều Hải Tinh mở to đầy vẻ không thể tin nổi, sau một lúc lâu, cô hỏi: “Chú là thần tiên phái tới cứu vớt tôi sao?! Chú à, chú chính là chú của tôi mà!”
Xa Thừa Vũ cúi đầu, bất đắc dĩ mà xoa xoa ấn đường.
Kiều Hải Tinh hết sức phấn khởi mà nhận lấy USB, Xa Thừa Vũ rụt tay lại, chưa chịu đưa cho cô.
Kiều Hải Tinh: “……”
Xa Thừa Vũ: “Gọi một tiếng “anh trai” nghe xem nào.”
Kiều Hải Tinh: “” Chú! Chú thay đổi rồi!!!
Xa Thừa Vũ: “Không muốn gọi? Vậy thôi.”
Anh cầm USB, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Kiều Hải Tinh nóng nảy, “Này này…”
Xa Thừa Vũ xoay người, dựa vào khung cửa cười như không cười nhìn cô.
Anh mặc một chiếc áo len dày màu trắng, hai tay tùy ý đút túi quần. Có thể là do vừa mới tắm xong, tóc của anh hơi lộn xộn, vài sợi tóc lưa thưa rủ xuống trán, xuống chút nữa là hàng lông mày anh tuấn, đôi mắt mỉm cười và khóe miệng đang cong lên.
Gương mặt Kiều Hải Tinh nóng lên, cắn môi quay đầu đi chỗ khác.
Anh trai…
Rõ ràng là hai chữ rất đơn giản, nhưng khi nhìn anh lại không gọi được.
Cô lén liếc nhìn anh một cái.
Anh vẫn nhàn nhã đứng ở đó, khóe miệng cong lên, ánh mắt trước sau vẫn luôn dừng ở trên khuôn mặt của cô.
Kiều Hải Tinh nhanh chóng quay đầu, cũng không dám nhìn nữa.
Xấu hổ đỏ hồng một đường đến tận mang tai.
Cô không thể ngây ngốc thêm một phút nào nữa, không bằng ch.ết sớm siêu sinh sớm.
Trong lòng Kiều Hải Tinh hạ quyết tâm, chậm rãi phun ra hai chữ: “Anh…anh trai”
Xấu hổ quá đi mất!!
Tim Xa Thừa Vũ bỗng nhiên nhảy lên, anh ôm hai cánh tay, trêu chọc cô, “Nghe không rõ gì cả…”
Kiều Hải Tinh mặt đỏ thành quả táo, nói cái gì cũng không chịu gọi lại. Cô đứng lên, muốn chạy về phòng mình.
Cả người Xa Thừa Vũ tràn ngập cảm giác vui thích, anh ném USB cho Kiều Hải Tinh, cúi đầu cười.
Kiều Hải Tinh bắt được USB, như cướp đường mà chạy.
Ngày hôm sau đến công ty, Kiều Hải Tinh sao chép phần mềm trong USB đó cho Lục Nguyên.
Lục Nguyên đăng nhập phần mềm, anh ta rất thông minh, năng lực tiếp thu cũng rất lớn, rất nhanh đã học được phương pháp sử dụng.
Anh ta nói cảm ơn Kiều Hải Tinh không ngừng, “Thật sự cảm ơn cô Tiểu Kiều à, chúng tôi đã muốn phát triển một hệ thống như vậy từ rất lâu rồi, nhưng vì thời gian nghiên cứu hạn hẹp quá nên vẫn luôn chưa kịp làm, ôi, cái này thật sự quá tốt mà…”
Lục Nguyên cười giống một tượng Phật lớn, cả khuôn mặt đều viết “Tôi vui vẻ muốn bay lên luôn rồi”.
Kiều Hải Tinh đến công ty chừng mười ngày, Lục Nguyên trước sau đều là đầu gỗ mặt nghiêm túc, chưa từng thấy anh ta vui vẻ đến như vậy.
Cô nhịn không được duỗi tay vuốt ve chiếc USB, bỗng nhiên nhớ tới câu “anh trai” kia, bàn tay vừa đưa ra lại nhanh chóng rụt về.
Cơm trưa ăn ở nhà ăn của công ty, lúc lấy cơm Kiều Hải Tinh nghe thấy có hai lập trình viên của công ty nói: “Giám đốc Lục có một phần mềm lưu chuyển công việc, ôi cái phần mềm đó thiết kế vô cùng logic, có nhiều việc rất muốn hỏi, mấu chốt đây là một phần mềm rất nhỏ nhưng chương trình này rất phức tạp, chậc chậc, vừa nhìn đã biết do một cao thủ viết ra.”
Lập trình viên Ất: “Thực sự thần kỳ như vậy? Loại phần mềm này ngoài thị trường có cả đống.”
Lập trình viên Giáp: “Không không không, lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu, cậu mà xem thì sẽ biết phần mềm này không hề giống mấy thứ bán bên ngoài đâu, tôi đang chuẩn bị hôm nào đó tìm giám đốc Lục xin bộ mã gốc để học tập.”
Lập trình viên Ất vừa nghe thì lập tức như rất đói khát nói, “Tôi đây cũng muốn…”
Kiều Hải Tinh đứng ở phía sau hai người, không khỏi đứng thẳng lưng lên.
Hừ, chính là chú nhà tôi viết ra đấy!
Nhớ tới Xa Thừa Vũ, mặt cô lại đỏ.
Quỷ thật, tự nhiên lại bắt cô gọi là anh!!
Kiều Hải Tinh quyết định tuyệt giao với anh một tuần.
Thôi thôi, tuyệt giao một ngày là được rồi.
Hay là nửa ngày nhỉ!