Chương 14
Lúc xế chiều, Tống Phi tìm được Kiều Hải Tinh, nói rằng bà chủ công ty tìm cô.
Bà chủ họ Từ, là một nữ cường nhân ngoài 30, nghe nói Từ gia của cải giàu có, công ty này vốn chỉ để cho cô ấy dùng để luyện tập, không nghĩ tới lại kinh doanh khá tốt.
Kiều Hải Tinh gõ gõ cửa, đi vào văn phòng, “Từ tổng, chị tìm tôi?”
Từ tổng ngồi ở ghế sếp lớn, thấy Kiều Hải Tinh tiến vào thì lập tức đứng lên, “Cô chính là Kiều Hải Tinh phải không, vào ngồi đi.”
“Nhìn cô có vẻ rất khẩn trương? Sao vậy, tôi lớn lên trông rất dọa người sao?” Từ tổng hỏi.
“Không có không có!” Kiều Hải Tinh ngượng ngùng lắc đầu.
Kể từ lần trước bị ông chủ Đới gọi vào phòng làm việc, cô đã sinh ra cảm giác bài xích đối với mấy cái ghế ông chủ này.
Từ tổng cười cười, tự nhủ: “Tôi đã nói rồi mà, tôi cảm thấy mình lớn lên cũng không tệ lắm nha.”
Kiều Hải Tinh cũng cười theo, tâm tình khẩn trương được giải tỏa.
Từ tổng: “Tôi nghe Lục Nguyên nói cô làm giúp công ty một phần mềm quy trình làm việc?”
Kiều Hải Tinh gật đầu một cái.
Từ tổng: “Lục Nguyên trước kia cũng từng đề cập qua với tôi rằng muốn làm một hệ thống như vậy, nhưng mà cô cũng biết rồi đấy, lượng công việc của bộ phận nghiên cứu phát triển rất lớn, vẫn luôn không có thời gian, mua lại từ bên ngoài thì không thể bảo đảm trăm phần trăm thỏa mãn yêu cầu của chúng ta. Hiện tại thì tốt rồi, Lục Nguyên nói phần mềm hệ thống cô đem tới vừa vặn rất phù hợp với chương trình công tác của chúng ta.”
Kiều Hải Tinh khiêm tốn cúi đầu, trong lòng sinh ra một tiểu nhân hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đang chống nạnh đứng.
Từ tổng lấy một phong bì từ trong ngăn kéo ra đẩy đến trước mặt Kiều Hải Tinh, “Cái này là khen thưởng cho cô, cầm đi.”
Kiều Hải Tinh vội vàng từ ghế trên đứng lên, “Đừng đừng, tôi…… Tôi không cần thù lao.”
Từ tổng nhìn cô gái nhỏ, trẻ trung, đơn thuần, liếc mắt một cái là có thể nhìn được bản chất, là một người mới chưa có kinh nghiệm gì. Nhưng lại hiền lành, chăm chỉ, nếu bồi dưỡng tốt thì về sau nói không chừng lại là một hạt giống tốt.
Cô đặt phong bì tiền thưởng trước mặt Kiều Hải Tinh, không nhanh không chậm thu tay về, “Cô đừng khẩn trương, công ty có quy định của công ty, tất cả những người có đóng góp cống hiến cho công ty thì đều sẽ được khen thưởng. Đây cũng là để khích lệ các nhân viên khác.”
Từ tổng gõ gõ mặt bàn, nói: “Cô hãy cầm đi.”
Kiều Hải Tinh phồng má, nhận phong bì tiền thưởng, “Cảm ơn Từ tổng.” Cô dừng một chút, lại cúi người 90 độ, “Tôi sẽ nỗ lực làm việc hết mình.”
Kiều Hải Tinh ra khỏi phòng, Từ tổng không không khỏi cười một tiếng, cô gái nhỏ này, còn rất có ý tứ đấy.
Kiều Hải Tinh để phong bì tiền thưởng vào trong túi xách, thỉnh thoảng lại duỗi tay sờ hai cái, sau đó tâm tình vui sướng không thôi.
Buổi tối lúc về đến nhà, Xa Thừa Vũ đang xào rau, anh thấy Kiều Hải Tinh trở về liền gọi cô: “Rửa tay đi, có thể ăn cơm bây giờ rồi.”
Kiều Hải Tinh liếc nhìn anh một cái, bộ dáng anh tựa vào cạnh cửa chờ đợi cô gọi một tiếng “anh trai” lại hiện lên trong đầu cô, đôi tai cô ửng đỏ, tay nắm chặt góc áo, qua loa lấy lệ nói: “Không…… Không cần, tôi… tôi đã ăn ở công ty rồi.”
Nói xong, liền chui vào trong phòng của mình.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Xa Thừa Vũ: “Tôi để lại đồ ăn cho cô, đói bụng thì ra ăn nhé.”
Kiều Hải Tinh từ từ đi đến cạnh cửa, mở hé ra một cái khe nhỏ, thấy Xa Thừa Vũ nói xong liền trở về phòng của mình.
Cô dựa vào trên tường, bực bội nắm nắm tóc.
Buổi tối tắm rửa xong, bụng Kiều Hải Tinh bắt đầu kêu ùng ục, cô thò đầu ra nhìn thoáng qua phía phòng Xa Thừa Vũ, thấy cửa phòng anh đóng chặt thì lặng lẽ chạy tới phòng bếp nhỏ.
Tủ lạnh có cá chua ngọt, măng tây xào và một bát cơm nhỏ, Kiều Hải Tinh ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, rón rén lấy mâm ra, hâm nóng lên một chút rồi mang về phòng ăn.
Buổi tối ngày hôm sau, Kiều Hải Tinh vẫn không ăn cơm cùng Xa Thừa Vũ như trước.
Lúc nửa đêm cô vào phòng bếp thì phát hiện trong tủ lạnh có để phần cánh gà chiên Coca và trứng non xào tỏi.
Kiều Hải Tinh cảm thấy Xa Thừa Vũ nhất định là cố ý, toàn chọn làm những món cô thích.
Vì thế, cô rất không tiền đồ tiếp tục “Trộm” đồ ăn về phòng.
Liên tiếp mấy ngày nay hai người không nói lời nào, nhưng mỗi tối Xa Thừa Vũ đều sẽ để phần đồ ăn cho Kiều Hải Tinh.
Thứ sáu hôm nay, Kiều Hải Tinh trở lại khu nhà thì chuẩn bị trực tiếp về phòng.
Cô vừa mới mở cửa phòng, Bao Nhất Dương bèn vọt tới bên người cô tựa như chiếc tên lửa, “Chị Tiểu Kiều,” cậu nhóc giơ điện thoại di động lên rồi nói: “Chị nhìn trò chơi này đi, chơi siêu vui luôn!”
Kiều Hải Tinh ngồi xổm xuống, thấy trong tay Bao Nhất Dương đang cầm điện thoại của Xa Thừa Vũ, trên màn hình là một loại trò chơi parkour*.
(Trò chơi parkour: người chơi điều khiển nhân vật nhảy lên hoặc rẽ trái rẽ phải để tránh các vật cản)
Kiều Hải Tinh hỏi: “Chú Xa để cho em chơi?”
Bao Nhất Dương: “Vâng, chú Xa dạy bổ túc cho em, chú ấy nói học xong mới được chơi trò chơi.”
Kiều Hải Tinh cau mày, không biết từ khi nào mà quan hệ hai người kia tốt như vậy.
Lúc trước là ai nói “Rời xa chú Xa, mang tới cho trẻ em một bầu trời xanh trong”?
Bao Nhất Dương chơi đua xe bị người ta đâm bay, lôi kéo Kiều Hải Tinh nói: “Chị Tiểu Kiều mau giúp em!”
Kiều Hải Tinh bất đắc dĩ nhận lấy di động.
Xa Thừa Vũ từ trong phòng đi ra, hết sức yêu thương xoa đầu Bao Nhất Dương, hỏi: “Dương Dương đói bụng chưa?”
Bao Nhất Dương sờ sờ bụng nhỏ, thẹn thùng gật gật đầu.
Cậu bé tiến đến nói bên tai Kiều Hải Tinh: “Chị Tiểu Kiều, chú Xa nói chú ấy nấu cơm rất ngon nha, bảo em là buổi tối nhất định phải tới ăn thử, chúng ta cùng nhau ăn nhé!”
Xa Thừa Vũ: “Mọi người cứ chơi đi, tôi đi nấu cơm.”
Anh cũng không nhìn Kiều Hải Tinh lấy một cái, lập tức đi tới phòng bếp nhỏ.
Kiều Hải Tinh nhìn bóng lưng anh, hơi khó hiểu sao mình lại thấy tâm tình của anh rất tốt.
Xa Thừa Vũ làm ba món mặn một món canh, Bao Nhất Dương vừa ăn vừa giơ ngón tay cái lên khen ngợi, “Chú Xa thật lợi hại, học giỏi, biết chơi trò chơi, còn nấu ăn ngon, nếu cháu mà là con gái thì lớn lên nhất định sẽ gả cho chú!”
Trên khuôn mặt Xa Thừa Vũ đầy ý cười, lại gắp cho Bao Nhất Dương hai con tôm chiên to.
Bao Nhất Dương chia một con cho Kiều Hải Tinh, mở to đôi mắt tròn xoe vô cùng chờ mong hỏi: “Có phải ngon lắm đúng không?”
Kiều Hải Tinh: “Ừ, rất ngon.”
Bao Nhất Dương cười rất vui vẻ.
Xa Thừa Vũ nhìn Kiều Hải Tinh: “Ăn ngon mà buổi tối còn không ăn cùng nhau, cứ phải chờ nguội hết rồi mới ăn.”
Kiều Hải Tinh há hốc miệng, giải thích nói: “Tôi…… Thì lúc tan tầm chẳng phải tôi đã ăn ở công ty rồi đó sao.”
Xa Thừa Vũ: “Sau này đừng ăn ở công ty nữa, trở về cùng nhau ăn.”
Kiều Hải Tinh nín cười: “Ồ!”
Ăn cơm xong, Bao Nhất Dương dính lấy Xa Thừa Vũ đòi anh dạy cậu bé chơi game, 9 giờ hơn, mí mắt của cậu nhóc bắt đầu đánh nhau.
Xa Thừa Vũ ôm cậu nhóc đến phòng 206, giao cho Bao Hoài.
Trở lại phòng 101, Kiều Hải Tinh đang ngồi trên ghế trong phòng bếp nhỏ.
Xa Thừa Vũ: “Đang đợi tôi à?”
Kiều Hải Tinh hơi mất tự nhiên, nói: “Ừ.”
Xa Thừa Vũ ngồi vào bên cạnh cô, “Mấy ngày nay cô giận tôi chuyện gì hay sao?”
Kể từ sau cái ngày anh trêu chọc cô vài câu, dường như cô gái nhỏ này trốn luôn vào trong chiếc vỏ ốc, nhìn thấy anh cũng không nói chuyện, đến bữa cơm chiều cũng đều không ăn chung.
Xa Thừa Vũ không có kinh nghiệm ở chung cùng con gái, anh không biết Kiều Hải Tinh có phải đang tức giận hay không.
Anh chỉ có thể làm rất nhiều đồ ăn mà cô thích mỗi tối, sau đó đặt trong tủ lạnh, chờ đến lúc nửa đêm cô sẽ trộm mở cửa phòng ra, giống như con chuột nhỏ đi ăn vụng.
Thậm chí anh còn chủ động dùng trò chơi dụ hoặc Bao Nhất Dương, dạy cậu nhóc học bù, để cậu nhóc ở lại ăn cơm chiều.
Anh biết quan hệ giữa Kiều Hải Tinh và Bao Nhất Dương rất tốt, như vậy thì bọn họ có thể cùng nhau ăn bữa cơm.
Kiều Hải Tinh nghe vậy thì trợn tròn mắt, vội vàng phủ nhận: “Tôi không có.”
Cô cũng không rõ là chuyện gì xảy ra với mình nữa, sau ngày hôm đó mỗi khi một mình đối mặt với anh thì cô cứ cảm thấy là lạ. Cũng may vừa nãy Bao Nhất Dương tới náo loạn một lúc, bây giờ cô cảm thấy bầu không khí hình như cũng không còn kì lạ như vậy nữa, hết thảy thật giống như không có gì khác trước đây cả.
Kiều Hải Tinh không muốn suy nghĩ nhiều, cô không tim không phổi cười hai tiếng, tổng kết lại bằng một câu nói: “Tôi… Tôi đây đại khái đang mắc hội chứng của tuổi dậy thì.”
“Hội chứng của tuổi dậy thì?” Xa Thừa Vũ muốn cười nhưng không cười nổi, liếc mắt nhìn bụng nhỏ của cô một cái, nhướng mày nhìn cô.
Kinh nguyệt hành à?
Mặt Kiều Hải Tinh “bùm” một cái đỏ lên, bèn giơ tay đánh anh.
Xa Thừa Vũ cười né tránh.
Kiều Hải Tinh đứng tại chỗ hầm hừ, bỗng nhiên, dường như cô nhớ tới cái gì đó, chạy về phòng.
Một lát sau, cô giơ một cái phong bì đến trước mặt Xa Thừa Vũ.
Xa Thừa Vũ: “Đây là cái gì?”
Kiều Hải Tinh mặt mày phấn khởi, “Phong bì tiền thưởng đó.”
Xa Thừa Vũ: “… Tôi biết là phong bì tiền, tôi là đang hỏi nó ở đâu ra?”
Kiều Hải Tinh: “Anh làm cái phần mềm kia giúp tôi, Từ tổng công ty chúng tôi khen thưởng cho tôi.”
Nói xong cô mở phong bì, lấy 500 đồng bên trong phong bì ra từng tờ từng tờ đặt ở trên bàn, kiêu ngạo giống như một con khổng tước nhỏ.
Xa Thừa Vũ ngồi ở một bên, nén cười nhìn cô.
Kiều Hải Tinh dùng ngón tay chỉ chỉ tiền trên bàn, “Tôi sẽ dùng số tiền này để mời chú đi ăn một bữa tiệc lớn!”
Khí thế của cô gái nhỏ rất lớn, cứ như đang nói “Gia sẽ dùng số tiền này bao nuôi ngươi nửa đời sau!”
Xa Thừa Vũ xoa xoa trán, hỏi cô: “Lại muốn mời tôi ăn lẩu?”
Kiều Hải Tinh vung bàn tay lên, “Không đâu, lần này ăn hải sản, bò bít tết đều có thể, tùy chú chọn!”
Xa Thừa Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Được thôi, vậy… tôi muốn ăn cơm cô nấu.”
Anh nhìn cô, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.
Hai tai Kiều Hải Tinh lại bắt đầu nóng lên, cô bất an gãi gãi tóc, cúi đầu nói: “Thế, được thôi, vậy… ngày mai tôi đi mua thức ăn.”
Kiều Hải Tinh thật sự không giỏi nấu cơm, mỗi lần nấu cơm đều giống như ra chiến trường vậy. Nhưng lần này Xa Thừa Vũ hiển nhiên không có ý giúp đỡ, mặc cô làm nũng chơi xấu cũng đều vô dụng.
Kiều Hải Tinh chỉ có thể đeo chiếc tạp dề nhỏ lên thật chỉnh tề, mở App công thức nấu ăn trên điện thoại lên.
Cô mua rất nhiều đồ, có cá có tôm còn có thịt, thời điểm bắt đầu cô còn muốn nấu một bàn đồ ăn đầy đủ “sắc” và “hương”.
Thời điểm xuống tay cô liền thay đổi chủ ý, không yêu cầu “Sắc, hương”, mùi vị ngon là được rồi.
Sau đó, dứt khoát ngay cả mùi vị cũng đều không đòi hỏi nữa, chỉ yêu cầu có thể nấu chín, người khác ăn vào không bị đau bụng là được.
Xa Thừa Vũ tựa ở cửa phòng mình, nhìn bóng dáng bận rộn của cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ bé, mái tóc búi lỏng sau đầu, lộ ra một chiếc cổ nhỏ nhắn trắng ngần, trước người đeo tạp dề ngôi sao nhỏ.
Một hồi lại quên cho hành lá xắt nhỏ, một hồi lại quên rắc muối.
Có chút ngốc nghếch, nhưng lại rất đáng yêu.
Xa Thừa Vũ chậm rãi ngẩng đầu.
Ngoài cửa sổ là màn tuyết trắng xóa, trong nồi là thức ăn nóng hầm hập.
Anh vừa mới giao mã của trò chơi di động kia, đối phương rất hài lòng, rất nhanh đã trả thù lao vào thẻ của anh.
Xa Thừa Vũ nhẹ nhàng cong khóe miệng, anh nghĩ, cuộc sống cứ tiếp tục như vậy hình như cũng không tệ.