Chương 6: Đòi lại bằng được!!!
Editor: Phong Quang
Vốn dĩ Phương Dữ nghĩ dựa vào Mạt Lị làm Đường Nhiễm Mặc khó xử, không nghĩ tới bị đánh cho trở tay không kịp, quan trọng là hắn ta nhìn khuôn mặt cô nhỏ nhắn tuổi trẻ, thật sự là nhìn không ra cô là cố ý!
Hắn ta vốn định nói giả bộ thuần khiết cái gì, người ta cùng lắm chỉ đến tuổi vị thành niên, nói không chừng thật sự là không phải giả vờ.
Chuyện này không thể trách Mạt Lị, cho dù bên trong cô là linh hồn một người trưởng thành nhưng cô không nghĩ đến có người nào gặp lần đầu tiên liền chào hỏi trực tiếp như thế? Nói chung, không phải đều là đang ăn cơm sao? Gần đây có khỏe không? Mới đúng theo kịch bản bình thường.
Thế là cô tự nhiên xem chủ đề hắn ta hỏi thành vấn đề bình thường hóa, tuy rằng vừa gặp mặt đã hỏi người ta chòm sao nào cũng không thích hợp, nói không chừng thế giới song song này chính là khác biệt như vậy.
Phương Dữ ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đường Nhiễm Mặc, cậu từ nơi nào tìm tới vị, tiểu, thư đáng yêu như thế?"
Đường Nhiễm Mặc nhìn Mạt Lị, khóe mắt hơi cong nhưng giọng điệu tùy ý đến cực điểm nói: "Có lẽ cháu nên tự giới thiệu với vị tiên sinh này."
"Ừ." Cô gật đầu, nghe lời đứng lên, vươn một bàn tay đến trước mặt Phương Dữ, nghiêng đầu cười nói: "Xin chào, tôi tên Tiêu Mạt Lị."
Phương Dữ nháy mắt mất đi năng lực phản ứng.
Cô liếc mắt nhìn Phương Dữ nghi hoặc, nghĩ thầm người này cũng thật không lễ phép, tay cô vươn ra ở giữa đều sắp mỏi, một bàn tay to cầm tay cô kéo đến bên người anh.
Là Đường Nhiễm Mặc.
Anh châm chọc nhìn đối phương cười cười "Thiếu gia Phương gia quả nhiên giống như trong lời đồn, không để người khác vào mắt."
"Đường Nhiễm Mặc, cậu đánh rắm! Nghe đồn, Lão tử bị người ta bàn tán còn không phải cậu bịa đặt truyền ra ngoài!"
Nào biết Phương Dữ đột nhiên nổi trận lôi đình, hoàn toàn không có phong phạm quý công tử nhẹ nhàng vừa mới biểu hiện ra ngoài, ngay cả cô gái vẫn luôn dán trên người hắn ta đều bị hắn ta đẩy ra ngoài.
Hắn ta tay run lại run chỉ vào Mạt Lị, không dám tin trừng lớn mắt nói: "Cô TM chính là Tiêu Mạt Lị!?"
Mạt Lị bị biểu tình kích động của hắn ta dọa tới mức trốn sau lưng Đường Nhiễm Mặc, bắt lấy góc áo anh mới thật cẩn thận vươn đầu nhỏ ra hỏi: "Đúng, tôi chính là Tiêu Mạt Lị... Xin hỏi, trước kia tôi quen anh sao?"
Nếu quen, mới vừa rồi hắn ta cũng không đến nỗi không nhận ra cô.
"Không quen biết." Phương Dữ hít sâu một hơi nói.
"Vậy.."
Hắn ta kêu lên: "Tôi TM là cậu của cô!"
"Hả! Hả?" Cô theo bản năng nhìn về phía Đường Nhiễm Mặc, bộ dáng còn bị vây trong trạng thái ngây ngốc "Cháu có cậu?"
Đường Nhiễm Mặc giật giật ngón tay, nhịn xuống xúc động muỗn duỗi tay nhéo khuôn mặt cô, trên mặt lại là nghiêm trang nói: "Phương gia đã cùng mẹ cháu đoạn tuyệt quan hệ, trên quan hệ huyết thống hắn ta là cậu của cháu, nhưng trên danh nghĩa cháu có thể không cần xem hắn ta là cậu."
"Nha... " Cô gật gật đầu, cũng không biết nghe hiểu anh nói bao nhiêu.
Phương gia cùng Tiêu gia trước giờ vẫn luôn là kẻ thù truyền kiếp đều không xem đối phương vừa mắt, năm đó đại tiểu thư Phương gia Phương Ý muốn nhất định phải gả cho Tiêu Viễn, vợ chồng Phương gia tức giận đoạn tuyệt quan hệ, những năm gần đây thật sự không thường lui tới.
Khi đó Phương Dữ còn đang ở nước ngoài du học sau khi nhận được tin tức, hắn ta nổi giận đùng đùng trong một đêm trở về, chạy đến trước cửa lớn Tiêu gia, còn chưa đến cửa, tên gia hỏa Tiêu Viễn kia liền ha hả ôm lấy hắn ta, trái một câu em vợ, phải một câu em vợ, nhiệt tình không dứt, hắn ta lúc ấy nhìn thấy chị gái mang thai, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nhịn xuống không đánh tên gia hỏa kia một trận.
Bố mẹ hắn ta ra lệnh không cho hắn ta gặp mặt Phương Ý, nhưng không đại biểu cho ý muốn của hắn ta, nhớ đến một ngày nhận được tin bọn họ gặp tai nạn xe cộ, hắn ta bị dọa ngốc một trận, sau đó điên cuồng uống rượu một ngày một đêm... Nói Phương Ý không phải người Phương gia, hắn ta thương tâm cái con khỉ! Hừ, hắn ta chỉ đơn thuần muốn uống rượu mà thôi.
Nhưng tầng quan hệ này Tiêu Mạt Lị trước kia không biết, Mạt Lị hiện tại càng không biết, Phương Dữ từ trước đến nay chưa gặp qua Mạt Lị, bây giờ gặp được vị thiếu nữ được xem là cháu gái này, lại nhìn cô đứng bên cạnh Đường Nhiễm Mặc, tâm tình không hiểu khó chịu tới cực điểm!
Hắn ta cười lạnh vài tiếng "Tôi không xem như cậu của cô, vậy người chú không có quan hệ huyết thống này không phải còn thấp hơn tôi một bậc sao?"
Từ trước mục tiêu Phương Dữ chèn ép là Tiêu Viễn, nhưng Tiêu Viễn không ở trong thương trường hỗn loạn, hắn ta liền đem mục tiêu dời đến trên người Đường Nhiễm Mặc, lại bởi vì nguyên nhân khác hắn ta khắp nơi gây chiến với anh, bất quá mỗi lần kết quả đều không như ý muốn.
"Hiện tại trên pháp luật quy định, tôi là người giám hộ."
Người giám hộ cùng người cậu chưa từng gặp mặt, bên nào thân thiết hơn?
Phương Dữ tức nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh đắc ý cái gì, dù sao anh chiếu cố cô ấy không phải vì tài sản Tiêu gia sao?"
Nghe vậy, Mạt Lị nghiêng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, đường cong khuôn mặt góc cạnh, hình dáng hoàn mỹ như lúc mới gặp, cô cúi đầu rũ xuống tầm mắt, không biết đang suy nghĩ chút gì.
Cô bổng nhiên cảm nhận được tay anh nắm lấy tay cô tăng thêm sức lực.
Đường Nhiễm Mặc tự nhiên đã nhận ra ánh mắt của cô, anh lạnh nhạt nói: "Phương Dữ, nếu suy đoán lung tung làm anh cảm nhận được chút cảm giác chiến thắng, tôi không có ý kiến, cũng thật đồng tình."
"Hừ, anh vốn không phải người Tiêu gia, cùng lắm là dã chủng Tiêu gia nhặt được ở cô nhi viện, tôi nghe nói Tiêu lão gia đối với anh không tốt, ai biết Tiêu gia chỉ còn lại một đứa trẻ vị thành niên có xảy ra chuyện gì hay không, chỉ cần Mạt Lị gặp chuyện không may, chẳng phải tài sản Tiêu gia còn không phải vào tay anh?" Phương Dữ phảng phất nhìn thấu anh, ngôn ngữ càng thêm ác liệt "Tất cả mọi người đều ở trong vòng tròn hỗn loạn này, anh làm Tổng giám đóc Thịnh Thế nhiều năm như thế, chẳng lẽ thủ đoạn còn sạch sẽ hơn so với tôi, giả bộ hiên ngang lẫm liệt cái gì?"
Đường Nhiễm Mặc không nói, hơi thở quang thân càng thêm rét lạnh, thậm chí nhiệt độ điều hòa chỉnh thích hợp đều sắp đóng băng, ánh mắt u ám giống như vực sâu không thấy đáy, ẩn nấp gió lấp dữ dội.
Phương Dữ cũng trầm sắc mặt, nhìn anh như đang chờ cùng anh quyết đấu.
Một người là Tổng giám đốc Thịnh Thế, một người là Đại thiếu gia Phương gia, hai người đều không chọc được, người trong đại sảnh đã sớm im lặng như ve sầu mùa đông.