Chương 39
Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
-------------
Ngày kỷ niệm của trường đúng hẹn, ngày hôm nay học sinh cũng giống như điên cuồng đùa giỡn, hoạt động lễ hội trường học chỉ có ba năm một lần, một học sinh ở Bạch Tuân, cũng chỉ có thể trải nghiệm một lần mà thôi, ban ngày là thời gian náo nhiệt của giáo viên và học sinh, đến buổi tối là thời gian biểu diễn, điều đáng nói là, mỗi một lần lễ kỷ niệm trường bạch hạnh đều vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người, có thể hấp dẫn được rất nhiều người không phải là Bạch Tuân, mà mấy năm gần đây Bạch Tuân cùng Anh Lý có liên hệ trao đổi học sinh, vì thế lễ kỷ niệm năm nay lại càng mời thầy trò Anh Lý, quan trọng nhất, Đương nhiên là bởi vì hội trường trường học của Bạch Tuân đủ lớn.
Mạt Lị mặc một thân trang phục hải tặc, bên hông còn có một thanh trường kiếm, dáng người của cô thon thả, cách xa nhìn, thật đúng là có chút ý tứ hải tặc vùng Caribbean, tư thế oai hùng hiên ngang.
Phương Dữ vừa mới dừng xe đi đến cổng trường, khi nhìn thấy cô bé, sửng sốt một chút, sau đó hắn đi tới vỗ vỗ đầu cô, "Cháu mặc bộ đồ này làm gì?"
Mạt Lị ôm đỉnh đầu, ngẩng đầu nhìn thấy Phương Dữ, cô có chút ủy khuất nhíu mày, "Hôm nay lớp chúng cháu có biểu diễn nha, cháu diễn vua hải tặc."
"Nhật ký phiêu lưu của công chúa và hoàng tử"
Cô ngạc nhiên, "Cậu biết? Làm sao cậu biết điều đó? Làm thế nào cậu có thể đến trường của cháu ngày hôm nay?"
"Hừ, trước kia tôi là học sinh tài năng tốt nghiệp với thành tích đứng thứ hai của Bạch Tuân, có thể không biết không?" Để thể hiện bản thân, anh thậm chí còn quên phản bác lại việc cô gọi anh là cậu.
"A ~ lợi hại như vậy, vậy vị trí thứ nhất là ai?"
Phương Dữ kiềm nén, hơn nửa ngày không nói nên lời, anh xoa nắn đỉnh đầu cô: "Không có việc gì hỏi nhiều như vậy làm gì, không phải cháu đóng vai vua hải tặc vương? Bây giờ đứng ở cửa để làm gì? ”
"Cháu đang chờ chú nha, chú ấy có công việc phải trễ một chút. A, tóc của cháu sắp rối rồi..."
"Tiểu tử thúi Đường Nhiễm Mặc kia! Cháu hiện tại có mối quan hệ rất tốt với cậu ta!?”
Để cứu kiểu tóc, cô lùi lại một bước, mím môi hơi bất mãn, "Quan hệ giữa cháu và chú ấy không phải lúc nào cũng tốt sao?"
Rõ ràng hắn mới là cậu ruột của cô! Nhưng bây giờ ở bên cạnh cô là Đường Nhiễm Mặc, cảm giác giống như là vị trí của mình bị cướp!
Tuy rằng hắn rõ ràng cự tuyệt vị trí này, nhưng hắn cũng không nghĩ tới sẽ để Đường Nhiễm Mặc nhặt tiện nghi!
Phương Tự tiến về phía trước một bước, kéo tay Mạt Lị, không thể nghi ngờ nói: "Đừng diễn nữa, cậu mang cháu trở về, từ hôm nay trở đi cháu sẽ đến chỗ cậu, không được cùng Đường Nhiễm Mặc đồng lưu hợp ô nữa!"
"Đồng lưu hợp ô không phải dùng như vậy..." Cô bị cánh tay anh nắm lấy đau đớn, cũng không buông tha chửi bới một câu, tiếp theo mới nhíu mày nói: "Chú ấy đối với cháu rất tốt, hiện tại cháu không muốn cùng cậu rời đi..."
"Ta thấy cháu bị Đường Nhiễm Mặc tẩy não! Không đi cũng phải đi với tôi!” Nói xong, Phương Dữ định trực tiếp khiêng người rời đi.
Lúc này đột nhiên bay tới một cước, tốc độ cực nhanh, đột nhiên tới, làm cho người ta phản ứng không kịp, người tới mặc váy, Phương Dữ chỉ kịp cảm thán một câu bắp đùi trắng như tuyết, hellokitty màu hồng nhạt, đã bị chân kia đá vào mặt
Hắn lẳng lặng lẳng cấp lui vài bước, ngẩng đầu lên còn chưa thấy rõ, lại bị một cước đá vào nửa người dưới, trong nháy mắt một cỗ đau đớn khó có thể nói thành lời lan tràn ra.
"Sắc lang! Cho dù là đèn đen mù lòa, nhưng dám ở trước mặt cô nãi nãi cướp người, đưa anh đoạn tử tuyệt tôn cũng coi như tiện nghi cho anh!"
Thu Bạch Bạch chắn trước người Mạt Lị, lúc này cậu ấy đã thay váy công chúa màu trắng nặng nề phức tạp, thậm chí còn đội vương miện công chúa thủy tinh, nhưng một loạt động tác của nàng đều liền mạch, tóc nửa điểm cũng không rối.
Mạt Lị sùng bái nhìn Thu Bạch Bạch, khi cô lại muốn tiến lên đánh Phương Dữ nhất thời, cô vội vàng kéo tay cô lại, "Bạch Bạch, anh ta không phải người xấu!"
Thu Bạch phẫn nộ, "Hắn dùng vũ lực mang cậu đi! Cậu đừng thấy hắn coi như là người mẫu đã bị lừa! Rất nhiều biếи ŧɦái thoạt nhìn giống người bình thường!"
Người mẫu? Biếи ŧɦái?
Sắc mặt Phương Dữ đau đớn một trận xanh một trận trắng bệch, hắn muốn cố gắng bảo trì hình tượng quý công tử, thế nhưng giờ phút này nửa mặt hắn sưng lên, còn có thống khổ ập đến, làm cho hắn làm sao cũng không làm được bộ dáng vân đạm phong khinh.
Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Thu Bạch Bạch, từ trong răng nặn ra ba chữ, "Nữ nhân điên”
“Hắc, anh còn có tư cách nói tôi là nữ nhân điên, anh là tên biếи ŧɦái ch.ết tiệt cướp thiếu nữ ở cổng trường!"
"Cô!"
"Tôi làm sao? Có tin ta không chỉ có thể để ngươi đoạn tử tuyệt tôn, còn có thể phá hủy linh kiện của ngươi?"
"Bạch Bạch, đừng xúc động! Thật ra người đó..." Mạt Lị nhỏ giọng nghẹn ra một câu, "Hắn là cậu tôi..."
"Cậu làm sao vậy? Hắn có thể ra tay với thiếu nữ vị thành niên..."
Thu bạch một trận, "Cái gì? Anh ta là cậu của cậu á?"
Mạt Lị chậm rãi gật đầu, "Ừ..."
Thu Bạch Bạch vẫn là không thể tin, "Vậy anh ta sao vừa mới giằng co với cậu?"
"Anh tớ là muốn dẫn ta rời khỏi chú tớ, không có ác ý, cậu hiểu lầm. Anh ta thực sự không phải là người xấu."
"..." Thu Bạch Bạch nhìn Mạt Lị , sau đó lại nhìn về phía Phương Dữ, trầm mặc.
Phương Dữ thật vất vả mới có thể xoa dịu cơn đau, tay chạm vào gương mặt sưng lên, khóe miệng nhếch lên, phát ra tiếng đau "tê", chung quanh tụ tập không ít người xem náo nhiệt, dứt khoát còn chưa nhận ra thân phận của anh, nhưng làm sao anh lại có lúc chật vật như vậy!?
Ánh mắt của hắn giống như có nham thạch nóng chảy đang quay cuồng, nhìn Thu Bạch Bạch hận không thể gϊếŧ cô, "Nữ nhân điên, không phân biệt được còn bừa bãi đánh người, xem tiểu gia không hảo hảo giáo huấn ngươi!"
Phương Dữ vừa mới bước ra một bước, Thu Bạch Bạch lập tức chạy, "A, tớ nhớ rồi, tớ trang điểm còn chưa hóa xong! Tôi sẽ đi trước! Mạt Lị, lớp trưởng bảo cậu nhận được người liền đi hậu trường trang điểm!"
Thanh âm thanh thúy của cô truyền đến trong bóng đêm, bất quá chỉ vài giây, cô thoáng cái đã chạy không còn bóng người, rõ ràng một thân quần áo kia hẳn là trói buộc bước chân của cô, nhưng tốc độ chạy trốn của cô lại khiến người ta phải thán phục.
...