Chương 42
Tư Thần nghe Sở Nghiễm Ngọc tràn đầy phấn khởi kể ra giấc mơ của mình, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, ánh mắt đầy yêu chiều nhìn y.
"Đúng rồi, anh có muốn nhìn xem con mình một chút không?" Sở Nghiễm Ngọc ngước mắt lên nhìn anh, trên mặt còn mang theo chút hưng phấn.
"Được." Tư Thần đương nhiên là muốn thấy con mình, có điều chuyện như vậy đâu phải cứ muốn là được, nằm mơ cũng phải có cái duyên phận mới được, anh chỉ coi là Sở Nghiễm Ngọc đang nói đùa với mình, cũng không tiếp tục xoay quanh chuyện này nữa, mà trực tiếp bế người từ trên giường lên, "Có điều bây giờ, em đi ăn cơm trước đi đã rồi hẵng nói."
Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, đi rửa mặt một chút, tỉnh táo rồi y mới xuống tầng ăn cơm.
Giờ cơm tối của nhà họ Đường đã trôi qua lâu rồi, ông cụ Đường biết sức khỏe y có chỗ không thoải mái, có vẻ dễ bị buồn ngủ, nên rất lo, còn cẩn thận hỏi thăm Tư Thần về tình hình sức khỏe y, biết là y chỉ thỉnh thoảng mới không ngăn được cơn buồn ngủ, cũng không có vấn đề gì khác thì mới yên tâm hơn một chút, cũng hoàn toàn không để ý tới chuyện y ngủ cả một buổi trưa là có lịch sự hay là không, cũng chu đáo dặn người giúp việc chừa cơm tối lại cho y.
Cơm nước vẫn còn đang đặt trên bếp, còn ấm, Tư Thần đi lấy đồ ăn. Sở Nghiễm Ngọc nhìn ra bên ngoài, thấy các khách mời đến tham gia yến hội cũng chưa về, mà tập hợp, ăn đồ nướng ngoài trời, vừa ăn vừa trò chuyện thì rất bất ngờ, "Họ còn muốn qua đêm ở đây hay sao?"
Tư Thần bày từng món xuống trước mặt y, lấy bát xới cơm cho y, đáp: "Không phải là ông Đường đã nhận em làm cháu nuôi rồi hay sao? Yến hội buổi tối này vốn sẽ công bố tin này, có điều lúc đó gọi em thế nào cũng không tỉnh, thế nên ông Đường liền giữ họ lại, để ngày mai làm thêm tiệc rượu, nhận em làm con nuôi nhà họ Đường trước mặt mọi người."
Ông Đường làm việc càng trịnh trọng, cũng có nghĩa là càng coi trọng Sở Nghiễm Ngọc, đây cũng chính là muốn nói rõ cho người ngoài, chuyện ông muốn nhận Sở Nghiễm Ngọc làm cháu nuôi này, cũng không phải là trót lưỡi đầu môi. Sở Nghiễm Ngọc cảm nhận được sự dụng tâm của ông cụ, trong lòng chấn động, lại cười đáp: "Ông Đường... ông nội cho tôi quá nhiều thể diện."
Tư Thần múc một bát canh nhỏ, cẩn thận thổi nguội rồi mới đặt xuống trước mặt y, vừa làm vừa nói: "Đây là tâm ý của ông cụ." Anh có thể nhìn ra được một chút miễn cưỡng trong nụ cười vừa rồi của Sở Nghiễm Ngọc, có lẽ là lại nhớ đến hành động của Sở Gia Đức trước đó, so sánh rồi trong lòng càng thêm không dễ chịu, Tư Thần thương y, đau lòng thay cho y, nhưng anh cũng hiểu rõ người này kiên cường tới mức nào, thế nên cũng không vạch trần.
Dưới sự hầu hạ của Tư Thần, Sở Nghiễm Ngọc ung dung thong thả ăn xong bữa tối, đúng lúc Đường Viêm đã chơi vui đến phát điên chạy từ bên ngoài vào, cứ nằng nặc kéo y đi chơi cùng. Tư Thần vốn đã rất lo lắng, người bên ngoài nhiều như vậy, tối lửa tắt đèn, nhỡ bị va chạm ngã ra đấy thì phải làm sao? Có điều cuối cùng anh vẫn ép nỗi lo lắng này xuống, tâm tình không tốt ra ngoài chơi giải sầu cũng tốt.
Bởi nhà họ Đường đột nhiên xảy ra chuyện này, tất cả mọi người đều không hề chuẩn bị, thế nên nhà họ Đường đã chịu trách nhiệm cho tất cả mọi chuyện, còn mời không ít minh tinh từ công ty giải trí của gia tộc tới trợ giúp, không khí rất náo nhiệt, trong lòng mọi người vốn còn có chút bất mãn cũng đã được sự sắp xếp chu đáo của nhà họ Đường động viên tới vui vẻ trong lòng.
Nếu ban ngày mọi người còn phải duy trì bề ngoài thận trọng xã giao với người khác thì tiệc đồ nướng tối nay lại càng thoải mái tự nhiên hơn nhiều, mọi người túm năm tụm ba lại nói chuyện, tiện thể kéo quan hệ, rút ngắn khoảng cách đôi bên, cũng là một cơ hội rất tốt.
Ba người Sở Nghiễm Ngọc vừa bước chân ra ngoài, những người khác ít nhiều gì cũng dùng khóe mắt liếc nhìn về phía bên này, giống như Tư Thần đã nghĩ trước đó, bởi bối cảnh này của nhà họ Đường, ngoài mặt mọi người ít nhất cũng không dám có chút bất kính nào với Sở Nghiễm Ngọc. Thực ra nếu muốn thì dùng danh nghĩa của nhà họ Tư là được, có điều phương hướng phát triển của nhà họ Tư không phải là về thương mại, hơn nữa còn có địa vị và khoảng cách chênh lệch khá nhiều với người bình thường, sức ảnh hưởng đương nhiên không theo kịp nhà họ Đường đã có nhiều thành tựu trong nước.
Ba người ở bên ngoài đợi một lúc, chờ tới thời gian Tư Thần đã định sẵn Sở Nghiễm Ngọc phải đi ngủ, thì hai người liền quay về phòng.
Sở Nghiễm Ngọc lúc nãy đã ngủ no giấc, lúc này không còn buồn ngủ, nghĩ tới lời đã nói với Tư Thần trước đó, thì có chút hưng phấn kéo anh nói: "Đúng rồi, lúc nãy đang nói tới chuyện gặp con trong mơ, hay là đêm nay chúng ta thử xem?"
Tư Thần rất ít khi được thấy dáng vẻ hưng phấn như vậy của y, người này dù lúc nào cũng cười tươi rói nhưng rất ít khi lộ tâm tình ra ngoài, Tư Thần đương nhiên không quen vẻ mặt này của y, có điều vẫn kéo người tới phòng tắm trước, vừa cởi đồ cho y vừa nói: "Muốn gặp thì ít nhất cũng phải tắm rửa sạch sẽ, lên giường nằm rồi nói tiếp."
Sở Nghiễm Ngọc hôm nay được gặp con nên tâm tình thật sự rất tốt, nghe vậy thì khẽ cười một tiếng, đưa tay vòng lên cổ anh, hôn lên cánh môi dày một cái, cười khẽ hỏi: "Anh chỉ muốn tắm với tôi thôi hả?"
Hơi thở Tư Thần đã nặng dần nhưng ngay sau đó anh nghĩ tới chuyện con cũng sắp ra đời, anh hơi sợ rằng sẽ làm tổn thương Sở Nghiễm Ngọc, nên nhẫn nại nói: "Đừng nghịch, đi tắm đi, ngoan." Anh nói xong thì đẩy người vào phòng tắm, bản thân thì nhanh chóng lùi ra, sợ chỉ cần chậm chân một chút thôi thì sự tự chủ sẽ bị y tận lực trêu đùa cho hỏng tới rối tinh rối mù.
Sở Nghiễm Ngọc cười tới không ngậm miệng lại được, cái tên Tư Thần trên phương diện này đúng là thú vị nhất, rõ ràng đã nghẹn đến phát cứng rồi mà vẫn có thể tiếp tục nhịn tiếp, giống hệt cái tính cách muộn tao kia của anh.
Sở Nghiễm Ngọc tắm xong rất nhanh đã ra, Tư Thần bế y lên giường, lại hôn lên trán y một cái, hai mắt Sở Nghiễm Ngọc sáng lấp lóe nhìn anh nói: "Nhanh lên chút, tôi chờ anh." Vừa nói vừa đưa lưỡi ɭϊếʍƈ nhẹ qua hai cánh môi.
Hơi thở của Tư Thần lập tức trở nên nặng nề, nhanh chóng ngồi dậy đi vào phòng tắm.
Tuy đã biết rõ Sở Nghiễm Ngọc cố ý nhưng Tư Thần vẫn nghe theo ước nguyện của y, dùng tốc độ nhanh nhất để tắm xong đi ra. Sở Nghiễm Ngọc còn chưa đi ngủ, ngoắc tay với anh, vừa cười vừa híp mắt nói: "Chúng ta cùng đi gặp con, nhóc con nhất định sẽ rất vui, lại có người chơi cùng với nó."
Y vẫn luôn nói tới chuyện gặp con, Tư Thần tuy đáp lời nhưng cũng không thực sự hiểu y có ý gì, có điều vẫn nằm bên cạnh y, ôm người vào lòng.
Sở Nghiễm Ngọc kéo tay anh, "Nhắm mắt lại, à đúng rồi, quên nói cho anh biết, thằng nhóc rất giảo hoạt, anh đừng có chiều nó quá đấy."
Tư Thần gật đầu, theo truyền thống nhà họ, con trai phải chịu đựng được mọi thử thách, nuông chiều thiếu gia không phải là tác phong nhà họ, Tư Thần cũng không có ý tạo ra ngoại lệ đối với con trai mình.
Cây hương nhỏ lúc trước đã được Sở Nghiễm Ngọc ủy thác, nó liền cố gắng tỏa ra một mùi hương cực kì nhạt, bay vào trong phòng ngủ. Hai người rất nhanh đã ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng này, dần dần chìm vào giấc mộng.
Vẫn là bầu trời xanh mây trắng kia, đâu đâu cũng có đám mây mềm mại, cảnh sắc tựa như trong phim hoạt hình, Tư Thần híp mắt đánh giá bốn phía, chợt nghe thấy tiếng cười của Sở Nghiễm Ngọc, sau đó liền bị người vỗ lên vai một cái.
Tư Thần cũng không quay đầu lại, chỉ thò tay đã chuẩn xác nắm được bàn tay của y, kéo người tới phía trước mình, nghi hoặc hỏi: "Đây là mộng?"
"Đúng vậy, con của chúng ta ở phía trước, đi thôi, tôi dẫn anh đi gặp thằng nhóc." Sở Nghiễm Ngọc kéo tay anh đi về phía trước, Tư Thần tuy rằng đầy một bụng nghi hoặc nhưng cũng không hỏi. Hai người đi về phía trước chưa được mấy bước đã nghe được tiếng cười thanh thúy của trẻ con sau một tầng mây mỏng như làn sương, nhất thời Tư Thần chấn động trong lòng, trên mặt Sở Nghiễm Ngọc cũng không tự chủ được mà lộ ra nụ cười, nhanh chóng kéo anh tiến về phía trước vài bước.
Quả nhiên sau khi hai người xuyên qua tầng sương mù mỏng kia, liền thấy một nhóc béo đang cố ôm lấy chân mình vùi người trong mây trắng, tựa như nghe thấy tiếng động bên này, lại tựa như biết rằng chỉ có ba ba mới có thể tới đây, thằng nhóc lập tức vươn mình nằm úp sấp trên đám mây, cố gắng ngước đầu nhìn về phía bên này.
"Nhóc con, xem ba mang ai đến nè?" Sở Nghiễm Ngọc nhìn thấy cảnh tượng giống hệt ngày hôm qua, khẽ cười thành tiếng, nhanh chân đi tới bên bé con, bế bé lên.
Trong lòng Tư Thần tràn ngập nỗi khiếp sợ, có điều khi nhìn thấy tư thế Sở Nghiễm Ngọc ôm trẻ con thì cũng ngẩn ra, mau chóng tới sửa lại tư thế cho y, vừa sửa vừa nói: "Em bế trẻ con như vậy dễ đè vào bụng và ngực của con, trẻ nhỏ xương mềm không thể bế bừa như thế được."
"Ồ." Sở Nghiễm Ngọc đầy mặt thụ giáo, nói thật, Sở đại thiếu gia trước đây ngoài không thích động vật nhỏ ra thì không thích nhất chính là trẻ con, luôn cảm thấy loại sinh vật này thật là phiền phức, hơn nữa còn ồn ào không ngớt, làm cho y cứ thấy trẻ con là sẽ không tự chủ được mà phiền cáu, thế nên những đứa trẻ nhà họ Sở kia đều làm cho cảm thấy sợ sệt theo phản xạ, cũng làm cho y không có cơ hội tiếp xúc với trẻ con. Tư Thần thì lại khác, nhà họ Tư nhiều người, trẻ con cũng nhiều, thỉnh thoảng còn đặt mấy đứa lại cùng một chỗ mà trông, Tư Thần cũng có khá nhiều kinh nghiệm trông trẻ.
Lúc này đứa bé mới phát hiện không ngờ vẫn còn một người khác ở đây, có lẽ là do có liên hệ huyết thống nên không cần nói gì thằng bé cũng lập tức a a, giơ tay ra với Tư Thần, ngọ nguậy mấy lần trong lòng Sở Nghiễm Ngọc - người vốn đang có chút cứng ngắc.
Tư Thần nhìn bé con mà trong lòng mềm nhũn không chịu được, đưa tay ra nắm lấy nắm đấm nhỏ của bé, cẩn thận đánh giá vài lần, phát hiện thằng bé lớn lên quả nhiên rất giống Nghiễm Ngọc, liền thấy hài lòng. Bé con chớp đôi mắt đen láy như hắc ngọc, lắc lắc nắm đấm nhỏ bị anh tóm lấy, phun vài cái bong bóng ra với anh, nước dãi chảy tràn.
"Con trai bảo bối muốn ba ôm con hả? Vậy con gọi ba trước đã, có được không?" Sở Nghiễm Ngọc ôm con, căn bản không giấu được nổi nụ cười trên mặt, y bật lưỡi, tặc lưỡi trêu con.
Bé con chớp mắt, thấy Tư Thần không bế, liền quơ quơ nắm đấm, miệng nhỏ bĩu ra, vẻ mặt có vẻ rất tội nghiệp.
"Hừ, nhóc con giảo hoạt, thật biết làm nũng." Sở Nghiễm Ngọc dù ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn đưa bé vào trong lòng Tư Thần.
Động tác Tư Thần thuần thục, đỡ lấy bé con, cũng bật lưỡi, tặc lưỡi với bé.
Bé con nghe tiếng thì lập tức nở nụ cười, không hề ngại ngùng lắc lư không ngừng trong lòng anh, cười khanh khách.
Tư Thần thấy bé thích thì lại tặc lưỡi thêm hai cái nữa, bé con cười càng thêm vui vẻ, đầy một miệng toàn bong bóng, nước rãi chảy xuống khắp nơi, kích động hoa tay múa chân.
Sở Nghiễm Ngọc ở bên cạnh nhìn đã có chút ghen tị, "Sao anh lại giỏi dỗ trẻ con vậy?"
"Trước đây trong nhà có nhiều trẻ con, anh luôn giúp anh cả anh trông cháu." Tư Thần vừa nói, đôi mắt cũng không rời khỏi bảo bối nhỏ của mình, lại nói, con trai anh quả nhiên là đáng yêu thông minh hơn những đứa trẻ khác, anh vốn đã cảm thấy cháu trai con nhà anh cả cũng rất thông minh, nhưng lúc này so sánh với bảo bối nhỏ nhà mình thì lại cảm thấy đứa nhỏ kia quả nhiên không thể nào linh động bằng đứa nhà mình.
Có điều tên nhóc này quá thích cười cũng quá hiếu động, nhìn có chút tăng động, cũng không biết là giống ai...
Khi hai người tỉnh lại, trời đã sáng, ở trong mơ chơi với con trai cả đêm thế mà cũng không hề cảm thấy mệt chút nào. Có điều, Sở Nghiễm Ngọc cũng không định làm vậy thường xuyên, đứa bé còn chưa được sinh ra, vẫn nên để cho bé con lớn lên thật tốt, chờ sau khi bé sinh ra rồi, họ càng có nhiều thời gian chơi với con hơn. Không sai, trong suy nghĩ của Sở đại thiếu gia, căn bản không hề có bất kì khái niệm nào đối với việc nuôi con, chỉ cảm thấy trẻ con ấy mà, chính là dùng để chơi đùa.
Tư Thần thì lại có rất nhiều điều phải suy tính, tuy rằng trước kia anh thực sự tin rằng Nghiễm Ngọc đã mang thai con của anh, nhưng bởi mẹ đã dặn nên anh cũng không thể dùng các loại máy móc để quan sát thai nhi, cũng không thể đưa con tới Bắc Kinh kiểm tr.a xem có khỏe mạnh hay không, trong lòng đương nhiên là cũng vội vã, bây giờ mơ giấc mơ này, Nghiễm Ngọc nhà anh rõ ràng đã dự mưu, có thể thấy rõ, giấc mơ này chân thật tới 80%, dung mạo của bé con rất đẹp, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, một tháng sau bé sẽ được sinh ra trong gia đình nhỏ này của họ.
Về phần Nghiễm Ngọc đã dùng cách nào để làm được, để cho anh sớm được gặp đứa con còn chưa ra đời ở trong mơ, Tư Thần không định truy hỏi, anh dù bất cứ lúc nào cũng lựa chọn tin tưởng Sở Nghiễm Ngọc, như vậy nguyên nhân hay phương pháp gì đó cũng chẳng còn quan trọng chút nào.
Có điều vẫn có một chuyện khác cần anh làm, trẻ con không thể tự dưng nhô ra được, người khác nhất định sẽ hoài nghi, cho dù có là tìm người mang thai hộ, thì cũng cần phải có nguồn gốc, huống chi mẹ anh còn căn dặn mãi về tính chất nghiêm trọng của chuyện này, Tư Thần định thừa dịp thời gian này đang ở tỉnh G, sẽ xử lý cho tốt chuyện này.
...
Sở Hạo chính là theo chân Sở Gia Đức tới tỉnh G làm ăn, có điều nội dung nhàm chán, thời gian đàm phán lại còn kéo dài làm cho người ta không khỏi phiền chán, Sở Hạo không nhịn được mới tìm nữ minh tinh xinh đẹp ra ngoài chơi, ai ngờ lại gặp phải tên ch.ết tiệt Sở Nghiễm Ngọc kia! Nghĩ tới việc Sở Nghiễm Ngọc có vẻ có ý với Liễu Yên mà gã mang ra ngoài kia, trong lòng Sở Hạo vừa khó chịu vừa cảm thấy đây chính là một cơ hội, mắt gã nheo lại, vẻ mặt hung ác.
Sở Gia Đức xã giao bên ngoài trở về, nhớ tới việc hôm nay khi ở bên ngoài lại nghe được tin đồn thì trong lòng không khỏi buồn bực. Sở Nghiễm Ngọc đã thực sự chọn được một con đường khác để đi, tính cách và năng lực của người này lão thực ra đã sớm hiểu, nhưng lão cứ luôn nghĩ nếu không có ngọn núi dựa lớn là nhà họ Sở này thì Sở Nghiễm Ngọc cho dù có năng lực đến mấy cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay lão, Tư Thần mà lão luôn vừa ý này không ngờ sau lưng lại ẩn giấu sức mạnh lớn tới vậy, hơn nữa Tư thiếu gia này còn coi trọng Sở Nghiễm Ngọc như vậy, cho dù lão đã quyết định tạm dừng kế hoạch xâm chiếm từng bước vốn có thì cũng chẳng thể nào kéo người lại được nữa, bây giờ còn để cho Sở Nghiễm Ngọc ngồi lên chiếc thuyền nhà họ Đường này.
Sở Gia Đức bóp bóp trán, về nhà thấy con trai không ra ngoài nghịch ngợm mà đang an phận ở nhà thì cuối cùng cũng được an ủi một chút, có điều vẫn không nhịn được phải dặn dò theo thói quen: "Tiểu Hạo, sau này đừng tiếp tục gây ra xung đột với Sở Nghiễm Ngọc Tư Thần nữa, thấy bọn nó thì tránh ra xa một chút."
Sở Hạo vốn bởi gặp phải Sở Nghiễm Ngọc, bị y làm cho mất mặt mũi, trong lòng hận thù cùng cực, lúc này lại nghe phải mấy câu trên của Sở Gia Đức thì trong lòng bất mãn vô cùng, rốt cuộc Sở Nghiễm Ngọc là con lão, hay chính gã mới là con ruột? Sở Gia Đức này đúng thật là không hiểu rõ ràng.
Không thể không nói, tên Sở Hạo này bản lĩnh trên mặt khác thì không có nhưng đối với Sở Gia Đức lại luôn luôn chống đối.
Đừng thấy Sở Gia Đức bây giờ có vẻ như đã xử lý được toàn bộ nhà họ Sở, trong lĩnh vực kinh doanh cũng gần như chưa từng thất thủ mà lầm, thực ra trên một số điểm lão đã đưa ra một số lựa chọn chẳng hề sáng suốt, nếu không sau khi biết được sự chênh lệch cực lớn giữa năng lực của Sở Nghiễm Ngọc và Sở Hạ đã không một cước đá Sở Nghiễm Ngọc đi, mang ý định nâng Sở Hạo - thằng con chưa từng tiếp thụ giáo dục làm người thừa kế - lên vị trí gia chủ. Sau đó mang Sở Hạo bên người lâu, cái gọi là càng gần càng thối, lão cũng càng thấy rõ tính cách và năng lực của Sở Hạo gần như không thể nào bù đắp được khuyết điểm, sợ rằng không cần biết lão có giáo dục thêm thế nào thì cũng là vô dụng, nhưng dù sao đây cũng vẫn là con trai ruột của lão, lão vẫn không có cách nào từ bỏ Sở Hạo, thậm chí còn không tiếc giải vây cho gã trước mặt dòng họ Sở, làm cho ai nấy trong dòng họ càng thêm bất mãn với người làm gia chủ này là lão... Chuyện này thật đúng là một món nợ hồ đồ.
Ngay cả đối xử với Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần, về mặt thái độ cũng như thế, đổi thành một ai đó biết xử sự quyết đoán, sau khi biết rõ sự tình đã không còn cách nào cứu vãn, tuyệt đối sẽ hoàn toàn phân rõ quan hệ với họ, cũng không nghĩ tới chuyện gì khác nữa, mà Sở Gia Đức tới tận giờ vẫn còn muốn lôi kéo họ...
"Biết rồi ba." Sở Hạo đáp qua loa một câu, trong lòng lại hoàn toàn không từ bỏ ý định của mình, Sở Nghiễm Ngọc không phải chỉ là ỷ vào thân phận đáng gờm của Tư Thần thôi sao? À, vậy hãy để cho Tư Thần nhìn thấy bộ mặt thật của y là được rồi!
Sở Gia Đức thấy gã không chút do dự đã đồng ý, thì rất hài lòng, tuy rằng con trai có rất nhiều khuyết điểm nhưng ít ra cũng sẽ không tùy tiện gây rối cho lão...
...
Tiệc nhà họ Đường kéo dài một ngày, hôm sau ông Đường quả nhiên tự mình thừa nhận với mọi người chuyện mình đã nhận Sở Nghiễm Ngọc làm cháu nuôi, đồng thời còn muốn tặng cho Sở Nghiễm Ngọc chút cổ phần của nhà họ Đường, lại hòa ái hỏi y có muốn đến công ty nhà họ Đường làm việc hay không, giúp đỡ Đường Huyền.
"Không được đâu ông nội, cháu còn có việc bận ở Lan thành bên kia, tới công ty giúp đỡ thì đành thôi vậy." Sở Nghiễm Ngọc uyển chuyển từ chối ý tốt của ông, qua một tháng nữa là con trai sẽ ra đời rồi, kế hoạch trước kia cũng phải vận hành theo quỹ đạo, còn cả công ty của Tư Thần tại Lan thành nữa, y không định tìm thêm chuyện cho mình làm.
Nghe y nói vậy, ông cụ Đường có chút tiếc nuối, trước kia ông đã biết năng lực của Sở Nghiễm Ngọc chẳng hề tầm thường, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, sau này rất có khả năng, nếu như có thể giúp cháu trai tuyển được nhân viên tốt cho công ty thì cũng tuyệt chính là một sự giúp đỡ cực lớn. Có điều chuyện này cũng không thể ép buộc nổi, dù sao bây giờ y cũng là cháu nuôi của ông, sau này vẫn luôn có cơ hội.
Sự kiện nhà họ Đường cuối cùng cũng đến hồi kết thúc, có điều Tư Thần vẫn còn có sự sắp xếp khác, anh muốn đi giải quyết vấn đề "sinh ra" của con, nên họ vẫn còn phải ở lại tỉnh G này thêm một thời gian ngắn.
Con "sinh ra" thế nào là một vấn đề lớn, Tống Lan Phục đã luôn dặn anh, Tư Thần không dám lười biếng, giao thiệp khắp mọi nơi, sắp xếp một vụ mang thai giả, vờ như đã tiếp nhận công việc mang thai con anh vào khoảng chừng tám tháng trước, hơn bảy tháng trước thì đã thành công mang thai, sẽ sinh hạ cho anh một đứa con trai. Đương nhiên những chuyện này đều xảy ra ở nước ngoài, được làm bí mật, để người ta không thể động chân động tay được, người không có năng lực nhất định căn bản không có khả năng tr.a ra được, người có năng lực cũng không nghĩ tới chuyện anh sẽ làm giả mấy chuyện mang thai này, sẽ không tùy tiện đi thăm dò, dù sao đứa bé này sau này cũng chính là huyết mạch nhà họ Tư, anh cũng không có lí do gì làm giả huyết mạch, nhà họ Tư cũng không phải chỉ có một mình đời sau là anh.
Tư Thần không có ở nhà, Đường Viêm liền nhảy ra tìm tới chỗ Sở Nghiễm Ngọc.
Sở Nghiễm Ngọc đang tưới nước cho cây hương, cây hương lớn lên rất nhanh, chưa tới hai ngày đã run run rẩy rẩy mọc ra cái lá thứ ba, cành cây non nớt cũng dài ra nhiều, trông càng thêm đáng yêu. Y hơi tiếc nuối vì không mang nước suối tới đây, nếu không tưới cho cây hương một chút sẽ càng lớn nhanh hơn. Đường Huyền cũng có không ít nước suối nhưng hắn muốn giữ lại để điều trị cho sức khỏe của Đường Viêm, Sở Nghiễm Ngọc không có ý đi xin.
"Trồng cái gì đấy? Không ngờ là cậu còn có loại nhã hứng này." Đường Viêm lại gần y, đưa ngón tay gảy cành cây kia, trêu chọc y nói.
"Đây là cây hương." Sở Nghiễm Ngọc thả bình nước xuống, chuyển chậu hoa lên ban công tắm nắng, vừa cười vừa hỏi cậu, "Hết bận rồi?"
"Hết bận rồi." Đường Viêm ngồi xuống ghế salon, thở ra một hơi.
"Cậu không phải đến công ty anh cậu sao? Ông nội không bảo cậu đến công ty giúp đỡ sao?"
"Không đi." Đường Viêm chẳng chút hứng thú mà trả lời.
Sở Nghiễm Ngọc thấy vừa nhắc tới anh cậu, cậu liền không có tinh thần, đoán là hai anh em vẫn còn chưa hòa hảo, y không biết nội tình, cũng không định khuyên bảo linh tinh.
Đường Viêm ngồi một hồi, lại nói: "Tiểu Ngọc, khi nào các cậu phải về, tôi đi cùng với hai người về?"
"Tư Thần còn có chút việc bên đây, có lẽ là hai ngày nữa, tới lúc đó sẽ gọi cậu."
"Ừ được."
Hai người trò chuyện vài câu, tâm tình Đường Viêm vẫn luôn không được tốt, chủ động nói: "Chúng ta ra ngoài chơi đi, ở nhà thật là nhàm chán."
"Đi đâu chơi?" Sở Nghiễm Ngọc buồn cười hỏi.
Đường Viêm nghĩ một chút, nói: "Tới đoàn phim tham ban đi? Đúng lúc một đoàn phim mà tôi đầu tư đang mở máy, chúng ta đi xem xem."
"Được."
Đoàn phim mà Đường Viêm đầu tư kia đang quay phim ở một nơi không quá xa, hai người ngồi xe chẳng mấy chốc đã đến nơi. Sở Nghiễm Ngọc sau khi tới nơi, liền gửi tin cho Tư Thần, miễn cho tới lúc đó Tư Thần về không thấy người thì lại lo lắng.
Đoàn phim này không hề nhỏ, Đường Viêm chỉ là một nhà đầu tư rất nhỏ trong số đó, dù sao chút đầu tư ấy của cậu chỉ thuộc danh nghĩa tư nhân, không so sánh được với cả công ty lớn, có điều thân phận ấy của cậu, có gọi là thái tử gia của làng giải trí thì cũng không quá đáng, còn là em trai mà người thừa kế nhà họ Đường để ý tới nhất, người trong đoàn làm phim hiểu rất rõ những chuyện này, đương nhiên sẽ không chậm trễ.
Mà Sở Nghiễm Ngọc gần đây bởi chuyện được ông Đường nhận làm cháu nuôi, cũng có thể coi là một tin tức lớn trong giới, không ít người cũng nhận ra y, vô cùng nhiệt tình mời y vào.
Minh tinh trong đoàn làm phim rất nhiều, nhiều người thấy Đường Viêm tới thì đều chào hỏi, trong đó không ít người thấy Đường Viêm sang muốn bắt quàng làm họ, hoặc muốn xảy ra chút chuyện để còn xào tin tức, Đường Viêm không hề hứng thú với mấy chuyện này. Nên lại có người nảy ý thò tay về phía Sở Nghiễm Ngọc, có điều Sở Nghiễm Ngọc cũng không muốn tùy tiện dính phải đào hoa gì đó, về lại chọc cho tên Tư Thần kia làm đổ bình giấm chua, một hai lần còn coi là tình thú được, số lần nhiều lên, chưa nói tới Tư Thần, y cũng sẽ cảm thấy rất phiền.
Chỉ là y cũng không ngờ rằng lại gặp được một người quen ở đây, chính là Liễu Yên mới gặp vào mấy ngày trước.
"Sở, Sở thiếu, không ngờ lại gặp được ngài ở đây." Liễu Yên nhìn thấy y thì nhanh chân đi tới cạnh y, vô cùng khéo léo chào hỏi y.
Sở Nghiễm Ngọc khẽ lắc đầu với cô, lại thấy trên cổ cô đeo dây chuyền mặt phỉ thúy xanh mình tặng, thế nhưng trên cổ tay cũng đeo đôi vòng tay mà ngày đó Sở Hạo mua cho, cả hai bên đều không đắc tội ai.