Chương 43
Người trong đoàn phim đều là tay lão luyện, mọi người thấy Sở Nghiễm Ngọc ai cũng không để ý, chỉ gật đầu với Liễu Yên, nói không chừng là còn có chuyện gì đó, ánh mắt nhìn Liễu Yên cũng có biến hóa.
Có điều dù sao ai cũng phải làm việc, cho dù có nghĩ thầm, muốn bát quái một chút thì cũng không tiện, vẫn luôn đứng ở một bên bận làm việc của mình, rất nhanh đã tản đi hết cả.
"Ối chà, nói thật đi, có phải là cậu có ý với cô ta không?" Đường Viêm ngồi bên cạnh y, đưa cùi chỏ chọc chọc vào người y.
Sở Nghiễm Ngọc cười như không cười liếc mắt nhìn cậu, hỏi: "Tôi nếu có ý với cô ta, muốn đưa cô ta lên giường, thì cậu có giúp tôi không?"
Đường Viêm nhíu mày, nhìn y mà không lên tiếng.
Sở Nghiễm Ngọc thấy cậu như vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tôi nếu còn cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này, thì đã không kết hôn với Tư Thần rồi, ban đầu tôi đúng là muốn lợi dụng Tư Thần, nếu như anh ấy cũng chỉ là vừa ý với "thân thể" của tôi, vậy thì càng tốt, chúng tôi giúp đỡ nhau không phải là càng tiện hơn hay sao? Nhưng trên thế giới này luôn có vài người không giống như những người khác, có vài người từ trong xương đã không giống người khác rồi..."
Thực ra Tư Thần vẫn có chút giống y, muốn thứ gì, sẽ dựa vào sự cố gắng của bản thân để tranh thủ, chỉ là điều y theo đuổi là danh lợi, thứ y dùng là trí, mưu, còn điều Tư Thần muốn lại là tình cảm, sử dụng sự dịu dàng không chút tiếng động của mình để thuần phục vật nhỏ này. Y thưởng thức Tư Thần, cuối cùng quyết định chấp nhận tình cảm của anh, thử tin tưởng anh, họ từng bước một đi được tới bây giờ, cũng không phải là "đột nhiên xuất hiện", mà càng nhiều hơn chính là một dòng nước nhỏ chảy róc rách ôn nhu, trong đó bao hàm sự nỗ lực cực lớn của Tư Thần, anh dùng sự yêu thương và bao dung cực lớn, mở ra cánh cửa trái tim lạnh lẽo cứng rắn của Sở Nghiễm Ngọc.
Đường Viêm bĩu môi, thầm nói: "Không có gì tự dưng lại đi show ân ái..."
Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, không kích thích cái tên ngay cả mối tình đầu cũng không có này nữa.
Đoàn phim vẫn rất thú vị, nhìn các diễn viên chỉ bởi một lời thoại, hoặc một vẻ mặt, động tác mà phải thay đổi không ngừng, thử nghiệm không ngừng, dần đạt được tới hiệu quả tốt nhất, cũng là một loại kiếp đời.
Đáng tiếc thời tiết hôm nay không tốt lắm, xế chiều trời bỗng nổi cơn mưa, đoàn phim không có cảnh quay trong nhà, đành phải dừng quá trình quay phim lại, cho mọi người được nghỉ ngơi. Mọi người còn đang thương lượng xem có nên đi tới club gần đó để vui đùa chút không, đúng lúc còn có thể liên hoan.
Người nổi tiếng đương nhiên còn có sắp xếp khác, người không danh không tiếng thì muốn rút ngắn quan hệ với nhân viên đoàn làm phim, hoặc là minh tinh nhỏ muốn trao đổi chút tin tức, đương nhiên đều muốn tham gia.
Đường Viêm vẫn chưa muốn về, nghe nói họ sẽ đi chơi thì cũng rất hứng thú, kéo Sở Nghiễm Ngọc hỏi: "Cậu có đi không?"
Sở Nghiễm Ngọc thấy tâm tình cậu có vẻ cũng đã khá lên nhiều, liền nói: "Đi xem cũng được, chơi xong chúng ta về."
"Ừ." Đường Viêm gật đầu liên tục, về nhà không có ai, có thể về muộn chút thì về muộn chút đi.
Đoàn phim cũng không quay phim ở ngoài vùng ngoại thành, nên cách đó không xa có một club, là một club bình thường chính quy, mọi người đặt một phòng lớn, uống chút rượu, nói chuyện phiếm bên trong, nói chuyện về công việc quay diễn sau đó, rồi lại tạo các mối quan hệ, có vài người tính cách hoạt bát còn chạy lên nhảy, hát, cũng rất náo nhiệt thú vị.
Đường Viêm dù bây giờ sức khỏe tốt nhưng vẫn không thể uống rượu, Sở Nghiễm Ngọc cũng bảo người chuẩn bị nước trái cây cho mình, y vốn có thể uống rượu, dù sao trước kia cũng đi xã giao nhiều, có điều bây giờ, suy nghĩ đầu tiên của y luôn là nghĩ tới con trai bảo bối nhà mình, sao có thể dùng rượu để chà đạp sức khỏe của bảo bối nhỏ được, cũng xóa đi suy nghĩ chỉ uống một chén.
Đường Viêm vô vị nói: "Chỉ uống nước trái cây không thật là không thú vị, sao cậu lại nghe lời Tư Thần nhà cậu thế?"
Sở Nghiễm Ngọc bị cái tên này làm cho giận tới mỉm cười, nhướng mày đáp: "Trong nhà chúng tôi, tôi là người quyết định, Tư Thần đều phải nghe lời tôi."
Đường Viêm khựng lại chút, nghiêng đầu nhìn y, hỏi: "Thật sao?"
Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, "Đương nhiên."
Đường Viêm nghĩ một chút, chịu đựng thêm một tẹo, nửa ngày sau cậu có chút biệt nữu hỏi: "Vậy, vậy cậu có bí kíp gì đó không?"
Sở Nghiễm Ngọc cười ra thành tiếng, khá tự kiêu đáp lại: "Đây chính là trời sinh, dùng khí thế để quyết định ai là người làm chủ trong nhà, không phải là chuyện rất bình thường hay sao?"
Đường Viêm cảm thấy bị y xem thường, có chút mất hứng, thầm nói: "Nếu cậu đã giỏi đến vậy, sao không phải là người nằm trên?"
Sở Nghiễm Ngọc nhìn cậu, đôi mắt hơi nheo lại, xẹt qua ánh nhìn có chút sắc bén. Đường Viêm cảm thấy lạnh toát sống lưng một cách khó giải thích, nhưng vẫn kiên trì nhìn y, muốn biết được đáp án.
Sở Nghiễm Ngọc nhìn cậu nửa ngày, bỗng nở nụ cười, giơ tay nâng cằm cậu, cười híp mắt: "Ồ, hóa ra cậu là bởi chuyện này nên mới giận dỗi anh cậu sao, vì muốn tranh vị trí trên dưới với anh mình?"
"Nói vớ va vớ vẩn! Căn bản không có chuyện đó!" Đường Viêm nhất thời xù lông, gạt tay y ra, nhìn trông vô cùng tức giận, mặt đỏ bừng.
Sở Nghiễm Ngọc lại chẳng sợ y chút nào, còn cười tít mắt nói: "Nhìn vóc dáng cậu với anh cậu, vị trí trên dưới của cả hai chẳng phải là đã rõ ràng rồi hay sao, cậu cũng đừng giãy giụa nữa, có ý nghĩa gì đâu, cuộc sống đã không dễ dàng, vốn chẳng sống được bao nhiêu năm, hưởng lạc là quan trọng nhất."
Đường Viêm lại càng đỏ bừng khuôn mặt, đỏ tới mức biến thành đen, từ chối nói thêm bất kì lời nào với tên khốn này.
Sở Nghiễm Ngọc ngồi cạnh cười tràn ngập ác ý. Không thể không nói Đường thiếu gia cũng là tự mình tìm ch.ết mà thôi, đang yên đang lành lại dám chọc vào Sở đại thiếu gia, không phải là tự tìm đường ch.ết thì là gì nữa?
"Ừm, Sở thiếu này, ngài có muốn sang bên kia uống chén rượu không?" Giọng nói của một người phụ nữ vang lên ngay bên cạnh, có chút khiếp nhược lại có chút đáng yêu.
Sở Nghiễm Ngọc quay đầu, thấy là Liễu Yên thì thay đổi ngay ngữ khí tranh đấu vừa nói chuyện với Đường Viêm, ôn hòa nói: "Tôi không uống rượu, có điều cảm ơn cô."
Trong tay Liễu Yên là một chén rượu, mặt cô đã hơi đỏ, phần vì ngữ khí vừa ôn nhu lại như thâm tình kia của y, phần là bởi lúng túng, "Ồ, vậy thật ngại quá, quấy rầy ngài rồi."
Sở Nghiễm Ngọc chỉ mỉm cười lắc đầu, Liễu Yên đành phải đi ra chỗ khác.
Chờ tới khi cô đã quay lại chỗ ngồi, trước đó mấy người ngồi chung còn đang hâm mộ cô quen được người đẹp trai tới vậy, còn là con nuôi nhà họ Đường, giờ lại tận mắt thấy cô bị từ chối thì đều không nhịn được mà cười nhạo trong lòng, chỉ có điều ở đây đều là người lõi đời, đều không tỏ vẻ ra ngay mặt.
Lúc này Liễu Yên lại chẳng có tâm sự đâu mà đi để ý tới cái nhìn của người khác đối với mình, cô chỉ cảm thấy lạnh toàn thân, bởi vừa nãy cô nhận được tin nhắn Sở Hạo gửi tới, hỏi cô chuyện đã làm xong chưa.
Liễu Yên cầm chén rượu mà tay run run, cô phục hồi lại tinh thần, vội ném chén vào trong thùng rác.
"Cô không sao chứ?" Người bên cạnh thấy bàn tay cô đã phát run, tốt bụng hỏi thăm một câu.
"Không sao." Liễu Yên lúng túng lắc đầu, cô nghĩ một lúc, vẫn thành thật gửi lại một tin nhắn.
Sở Hạo bên kia quả thực đã bị cô làm cho giận điên lên, mắng cô qua điện thoại: Chỉ chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm xong! Ông đây chiều chuộng cô còn có ích lợi gì! Cút ngay cho ông! Con hàng ti tiện! Sau này đừng để ông đây nhìn thấy nữa!
Liễu Yên trắng bệch cả khuôn mặt, Sở Hạo cô không chọc vào nổi, thế nhưng lúc nãy cô lấy hết dũng khí bưng chén rượu đi tìm Sở Nghiễm Ngọc thì lại thật sự không dám làm lại lần thứ hai nữa...
Bên kia, rắn đen nhỏ trốn trong ống tay áo của Sở Nghiễm Ngọc ngay lúc Liễu Yên đi khỏi đã nói ngay cho y biết: "Chén rượu của nàng ta có vấn đề, mùi vị lạ quá."
Sở Nghiễm Ngọc chỉ hơi động lông mày, nói với Đường Viêm một tiếng, y đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, cẩn thận đóng cửa lại rồi, mới thấp giọng hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Mùi khá giống mấy thứ phát tình." Rắn đen nhỏ ngoan ngoãn nói.
Sở Nghiễm Ngọc hơi buồn cười, rắn bản tính ɖâʍ, trên phương diện này, nó chắc chắn có quyền lên tiếng.
Có điều Liễu Yên dám cho y uống thứ này, trăm phần trăm là Sở Hạo chỉ điểm, nhưng đáng tiếc Liễu Yên căn bản không có can đảm tìm tới y lần thứ hai, kế hoạch của Sở Hạo phải đổ xuống sông xuống biển. Y nhíu mày, hỏi rắn đen: "Ta thấy vừa nãy cô ta ném chén rượu kia đi, ngươi có thể lấy đồ trong thùng rác ra hộ ta không."
Chút chuyện nhỏ này rắn đen nhỏ vẫn có thể làm được, nó lập tức ưỡn ưỡn người, nói: "Được được." Nói xong nó hơi ngượng ngùng, bổ sung thêm một câu, "Nhưng mà phải gần một chút mới được."
"Được thôi." Sở Nghiễm Ngọc cười tươi đáp lại.
Đi từ phòng vệ sinh ra ngoài, y nghe thấy Đường Viêm ai oán nói: "Sao đi lâu thế, tôi ngồi đây một mình chán ch.ết đi mất."
"Vậy chúng ta về đi thôi." Sở Nghiễm Ngọc giơ tay vỗ vai cậu.
Đường Viêm lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Sở Nghiễm Ngọc lúc này liền gọi một vài thứ từ menu để phục vụ mang lên, sau đó tự mình đi tới bàn của Liễu Yên bên kia.
Bàn này đa số toàn là nữ diễn viên trong đoàn phim, có nổi tiếng hay không thì chưa biết, nhưng từng khuôn mặt, không đâu không có vài phần sắc đẹp. Lúc này các cô thấy Sở Nghiễm Ngọc chủ động tới đây thì đều dừng tiếng nói chuyện, quay đầu nhìn y chăm chú.
Sở Nghiễm Ngọc mỉm cười với các cô, gật đầu, ôn hòa nói: "Chúng tôi có việc phải đi trước, hôm nay cứ ghi tên tôi lên hóa đơn, mọi người chơi vui vẻ, sau này còn có cơ hội gặp lại."
Y ra tay hào phóng, mấy thứ y gọi đều là đồ ăn đồ uống giá đắt tiền, thái độ lại lịch thiệp lễ phép, quan trọng nhất là vừa đẹp trai vừa có tiền, hoàn toàn không giống mấy lão già nhà đầu tư đặc não kia, mấy nữ nghệ sĩ đều lập tức trở nên hưng phấn, nhiệt tình đáp: "Sở thiếu đúng là người tốt, quá hào phóng, hôm nay chúng ta kiếm bộn rồi."
"Phải phải, cô nói đúng, hơn nữa người ta lại còn đẹp trai như vậy."
"..."
"Cảm ơn Sở thiếu nhé, vậy lần sau gặp lại."
Sở Nghiễm Ngọc không chút dấu vết liếc mắt nhìn Liễu Yên sắc mặt trắng bệch, cực kì nổi bật trong đám người mặt mày đều hồng hào rạng rỡ này, y khoát tay với mấy người, xoay người rời khỏi phòng riêng.
Đường Viêm chế nhạo nói: "Cậu trông thật giống mấy gã cặn bã, còn là cái máy điều hòa ở vị trí trung tâm kia."
"Tôi cũng chẳng đối xử cặn bã đối với cậu, cậu quản được sao."
"Vậy tôi về nói cho Tư Thần biết."
Sở Nghiễm Ngọc: "... Đồ mỏ nhọn!"
Ra khỏi club, Sở Nghiễm Ngọc gọi cho Đường Huyền nói: "Anh cả, anh giúp tôi một chuyện nhỏ này nhé?"
Đường Viêm còn tưởng là y muốn "bán đứng" mình, lập tức đưa mắt cảnh cáo y.
Sở Nghiễm Ngọc căn bản không để ý tới cậu, Đường Huyền tuy rằng ngày nào cũng bận, gần đây bởi chuyện tiệc sinh nhật mà đã chậm trễ việc công tác mấy ngày, song Sở Nghiễm Ngọc gọi một tiếng anh cả này, hắn là người làm anh trai đương nhiên phải thỏa mãn y, dù sao cũng không thể nào từ chối yêu cầu của y được, vì vậy hắn tự mình gọi điện thoại, sai người đi thăm dò đồ vật mà em trai muốn.
Sở Nghiễm Ngọc rất nhanh đã biết được tin tức mình cần, y nói với tài xế: "Đi tới khách sạn bên cạnh đoàn phim kia một chuyến." Tài xế không hỏi câu nào, lập tức quay đầu xe trở lại.
"Cậu đi đâu vậy, còn định ở lại bên ngoài cả đêm hay sao? Vậy Tư Thần nhất định sẽ giết ch.ết tôi."
"Người anh ấy giết chính là cậu, gọi tôi làm cái beep gì." Sở Nghiễm Ngọc nói chuyện chẳng chút khách khí.
Đường Viêm giận tới lí sự, quả nhiên ai làm trên thương trường cũng đều có da mặt dày.
Xe rất nhanh đã đỗ trước khách sạn, Sở Nghiễm Ngọc trực tiếp lên tầng, tìm tới số phòng mà vừa rồi Đường Huyền đã gửi cho mình lúc nãy, vừa làm vừa thấp giọng hỏi rắn đen nhỏ: "Đứng ngoài cửa có làm được không?"
Đường Viêm hoàn toàn không hiểu được y đang làm gì, chỉ thấy họ đi tới trước một cánh cửa phòng, Đường Viêm còn cho rằng y thuê phòng ở đây, nhưng y chỉ đứng ngoài cửa, đứng chưa tới năm giây, còn không mở cửa cũng không gõ cửa, đã quay đầu cười với y nói, "Đi thôi, đi về."
Đường Viêm: "..." Cho nên, đây là cố ý đưa cậu tới khách sạn chơi một chuyến?!
Trở lại nhà họ Đường, trời đã tối lắm rồi, Tư Thần vẫn chưa về. Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, gọi điện qua.
"Anh về ngay đây, đừng lo, đang ở trên đường rồi."
"Được, tôi chờ anh."
Tư Thần cười cong khóe miệng, cúp máy lại bảo tài xế đi nhanh hơn một chút.
Sở Nghiễm Ngọc nói chờ liền chờ anh thật, chỉ ăn chút đồ tráng miệng lót dạ, chờ anh về rồi mới ăn tối cùng nhau.
Tư Thần về tới nhà họ Đường, biết y còn chưa ăn tối thì vô cùng đau lòng, "Sao em không ăn cơm trước đi, dinh dưỡng không đủ thì phải làm sao bây giờ?"
"Còn chưa tới mức đó đâu." Sở Nghiễm Ngọc lắc đầu, cũng anh đi vào phòng ăn.
Hai người cùng ăn tối với nhau, Tư Thần lại trình báo mọi chuyện cho y nghe, dù sao con cũng là con của cả hai người, nếu như dùng cái cớ mang thai hộ, sau đó sẽ phải giải thích với người ngoài rằng, đứa bé này hoàn toàn không có liên hệ máu mủ gì với Sở Nghiễm Ngọc cả.
Mà chuyện này, anh cũng không thể không sắp xếp thành như vậy, chưa nói với việc mẹ anh vẫn luôn căn dặn, thì tám tháng trước Sở Nghiễm Ngọc vẫn là đại thiếu gia chính quy nhà họ Sở, nhà họ Sở cũng đã định để y đính hôn với Dương Mạn Trúc, giờ không hiểu ra làm sao y lại có người mang thai hộ, thì hoàn toàn không hợp với lẽ thường, còn không bằng nói Tư Thần đã sớm biết mình là người đồng tình, tương lai sẽ kết hôn với đàn ông nên đã sớm tìm người mang thai hộ, lưu lại huyết mạch của mình - thì sẽ hợp lý hơn nhiều.
Sở Nghiễm Ngọc cũng không ngốc, sao lại không biết Tư Thần làm toàn bộ những chuyện này đều là vì mình, trong lòng cảm động còn chưa kịp, càng sẽ không ngang ngược bắt lỗi anh mấy chuyện không hỏi mình trước, hay không nghe lời mình nói.
"Anh cứ sắp xếp là được, tôi không có ý kiến, toàn bộ đều nghe theo anh." Sở Nghiễm Ngọc thấy trên khuôn mặt tuấn lãng của anh lộ ra vẻ mệt mỏi, cũng không nói thêm gì nữa, kéo anh đi nghỉ ngơi.
Cây hương nhỏ rất đúng lúc tản ra từng làn hương thơm ngát, làm cho mọi người trong nhà đều có được một giấc ngủ thật ngon.
...
Chuyện mang thai hộ đã sắp xếp xong xuôi, tiếp đó Tư Thần còn phải bận rộn lo sự nghiệp của mình, phải để lại Sở Nghiễm Ngọc ở nhà họ Đường một mình, trong lòng anh hơi áy náy, cả ngày chỉ có buổi tối mới có thể thấy người, trong lòng anh cũng cực kì không nỡ.
Ngày hôm đó anh tỉnh dậy rất sớm, nhìn khuôn mặt say ngủ của vợ mình một hồi, rồi xuống tầng đi vào bếp.
Bếp trưởng nhà họ Đường có tay nghề không tệ, nhưng làm thức ăn cho vợ mình, đương nhiên vẫn là mình làm thì tốt hơn. Huống chi bây giờ tình hình sức khỏe Sở Nghiễm Ngọc đặc thù, Tư Thần một chút cũng không dám thất lệ, có thể tự mình làm đồ ăn cho y thì sẽ nhất định xuống bếp.
Đợi tới khi những người khác đã ngủ dậy, Tư Thần cũng đã cơm nước xong xuôi, bưng tới trước mặt vợ mình, đây là làm cho một mình y ăn. Đường Viêm ở bên cạnh vô cùng hâm mộ, lại quay đầu liếc nhìn người nào đó, khẽ hừ một tiếng, người so với người đúng là tức ch.ết người!
Đường Huyền bất đắc dĩ liếc cậu một cái, trước kia hắn thật không nhận ra thằng nhóc ngoan ngoãn lại có thể biết giận dỗi tới vậy, có điều nhìn bộ dáng nhảy nhót tưng bừng bây giờ của cậu, dù thế nào cũng tốt hơn trước kia.
Đợi tới khi ông Đường đã ngồi vào chỗ, người một nhà náo nhiệt ăn sáng, đều ăn rất vui vẻ.
Có điều mới ăn được một nửa, đã có người gọi điện thoại cho Đường Huyền, gần đây hắn vẫn luôn rất bận, mọi người cũng đã quen.
Có điều cuộc điện thoại lần này có chút không giống mọi khi, hắn nhận điện thoại, vẫn chưa nói câu nào, Đường Viêm cuối cùng vẫn là người quan tâm tới hắn nhất, cậu biệt nữu một hồi rồi vẫn không nhịn được phải hỏi: "Có phải là trong công ty đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Đường Huyền lắc đầu, thuận tay múc một quả trứng gà cảnh chần cho cậu, quả trứng kia vừa thơm lại dinh dưỡng, ngon hơn nhiều trứng gà nhà họ Đường, Tư Thần lần này đến còn mang theo không ít, tất cả đều là đẻ bồi bổ sức khỏe cho Sở Nghiễm Ngọc. Hắn biết nhóc nhà mình đã thèm ăn từ lâu, lại ngại không dám ăn nhiều nên mới xin Tư Thần nấu thêm một quả vào mỗi buổi sáng.
Đường Viêm có chút ngượng ngùng, có điều lúc này cũng không nháo với anh mình nữa, chỉ sợ trong lòng hắn thật sự có tâm sự.
Đường Huyền thấy cậu lo lắng, đưa tay xoa đầu cậu, "Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, ăn sáng trước đi, ăn xong rồi lại nói."
Sở Nghiễm Ngọc ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, trong lòng mơ hồ có chút suy đoán, có điều lại nghĩ chỉ là một chuyện chán đến phát ngán, vẫn nên ăn sáng trước đã.
Đợi đến khi ăn xong, ông cụ Đường còn có hẹn chơi cờ liền đi trước. Gần đây ông cụ có nhiều thêm một việc thích làm, chính là đi khoe khối trầm hương và người cháu nuôi mà ông mới nhận. Sở Nghiễm Ngọc đưa cho ông khối năm hương hiếm thấy này, ông lại đưa cho người, xử lí một chút, đặt nó vào trong một cái lư hương cổ kính tinh xảo, làm cho những người bạn già khác của ông có hiểu biết về phương diện này đều phải ghen tị tới đỏ cả mắt, nam hương hiếm có, hương tao nhã lại cao quý, có thể làm cho đầu óc tỉnh táo, tốt cho sức khỏe, phải biết nếu là cổ đại, đây chính là hương liệu chỉ có trên long sàng, người bình thường không biết tới nó, bây giờ hiện đại có tiền cũng không mua được, sao có thể không làm cho người ta đỏ mắt được?
Ông cụ Đường lại còn rất keo kiệt, ông chỉ lấy ra, khoe một hồi rồi cất, mỗi ngày đều ôm lư hương theo người mà hả hê, vừa cảm thán mình đã nhận được một người cháu nuôi thực sự hiểu chuyện lại có bản lĩnh, không chỉ tặng đồ tốt như vậy cho ông cụ, mà ngay cả cái bệnh kia của Đường Viêm, cũng chính y chỉ dùng một phương thuốc đã chữa khỏi, bản lĩnh này tuyệt có một không hai.
Làm cho mấy người bạn già khác đền lén hâm mộ ghen tị. Người nhà họ Đường đông đúc, lại hỗn tạp, nhưng có bản lĩnh cũng có không ít người, bây giờ người thừa kế lại càng rất có năng lực, tính cách lại tốt, giờ còn nhận thêm được một người cháu nuôi thoạt nhìn rất không tệ, ông bà nhà ai lại không muốn có một đứa cháu như vậy chứ?! Đáng tiếc thực sự hâm mộ cũng không có được!
Tiễn ông đi rồi, Đường Huyền mới gọi Sở Nghiễm Ngọc tới, kể lại chuyện vừa rồi trợ lí vừa nói cho mình nghe. Đây là chuyện của Sở Nghiễm Ngọc, tiếp đó xử lí ra sao, còn phải theo ý của Sở Nghiễm Ngọc.
Chuyện thực ra cũng rất đơn giản, Sở Hạo ở trong khách sạn, một lần ngủ với tận mấy nữ minh tinh, ngày hôm sau video ghi lại trong phòng gã đã bị lộ ra ngoài ánh sáng.
Để lộ ra ngoài ánh sáng, chính là một tòa soạn báo giải trí nhỏ, paparazzi chụp được ảnh có tận mấy nữ minh tinh vào phòng của Sở Hạo, Sở Hạo trước đó cũng đã chơi đùa với mấy nữ minh tinh xinh đẹp, căn bản không hề coi đây là chuyện lớn gì, đúng lúc Sở Nghiễm Ngọc nhờ rắn đen nhỏ làm chút phép thuật, trả lại toàn bộ thuốc mà Sở Hạo bảo Liễu Yên hạ cho mình, vì vậy dưới ảnh hưởng của thuốc, Sở Hạo ngay cả rèm cửa sổ cũng không buồn kéo, đã vội vàng lăn giường với mấy nữ minh tinh, không chỉ động tác tư thế bất kham mà còn dùng không ít đạo cụ...
Nghe đâu ảnh chụp được vô cùng ɖâʍ loạn lõa lồ, tòa soạn kia lúc đầu còn không dám xuất bản, cuối cùng vẫn bị lợi nhuận thắng thế, suốt đêm viết bài để xuất bản, sáng sớm nay trời còn chưa sáng, tạp chí đã được chuyển tới đủ các cửa hàng bán báo, nội dung bên trong thậm chí còn có thể dùng làm ảnh bìa của đĩa đen luôn, vô cùng hấp dẫn con mắt của đại chúng, vừa xuất bản đã bán hết sạch.
"Sở Gia Đức rất nhanh đã biết được chuyện này, các mối quan hệ của lão không tệ, muốn tìm người chặn chuyện này lại, có điều những bức ảnh kia đã bị đăng lên internet, giờ lão có muốn ngăn chặn cũng không thể nào." Đường Huyền nói tiếp chuyện này cho y biết.
Sở Nghiễm Ngọc nghe xong, cảm thấy vô cùng trào phúng, người cha chung sống hai mươi mấy năm của y, chỉ vì một chuyện như vậy, quay đầu là có thể chặt đứt toàn bộ tình cha con với y, y cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Y biết trong chuyện này Đường Huyền đã giúp y rất nhiều, nếu không chỉ bằng sức mạnh của nhà họ Sở, tòa soạn báo giải trí nho nhỏ kia căn bản không thể là đối thủ, trực tiếp dùng cảnh sát tới dọa, ép xuống là có thể xong việc.
Bóp bóp trán, Sở Nghiễm Ngọc hơi nheo mắt lại nói: "Tôi không định tha cho Sở Hạo, nếu Sở Gia Đức bằng lòng tiếp tục thu dọn mớ hỗn loạn của gã, vậy thì cứ để lão dọn đi, có điều mấy nữ minh tinh kia coi như ngọ thương, tôi vô tình hủy mất tiền đồ của người ta, phiền anh cả xử lí giúp tôi một chút." Xảy ra chuyện như vậy trong nước, đối tượng đa số mọi người quan tâm, chửi bới đều là các cô, ngược lại, nam chính lại ít bị trách móc nặng nề hơn nhiều, đợi tới khi dẹp loạn xong mọi chuyện, thân là đàn ông nên sống thế nào sẽ tiếp tục sống thế ấy, còn những nữ minh tinh kia thì bi thảm hơn nhiều, không chỉ bị phá hủy toàn bộ danh tiếng mà sự nghiệp cũng coi như thất bại hoàn toàn, Sở Nghiễm Ngọc bởi từ nhỏ rất thân thiết với mẹ, sau này dù biết người mẹ tốt như vậy lại không phải là mẹ ruột của mình, thì y lại càng khoan dung, lịch thiệp với phái nữ hơn một chút, huống chi y là nhằm vào Sở Hạo mà kéo người vô tội xuống nước, đây không phải là tác phong làm việc của y.
Đường Huyền hiểu ý y, vỗ vỗ vai y không nói gì, gọi điện dặn trợ lí tiếp tục đi theo.
Rất nhanh, ảnh trên internet đã được đủ các tài khoản hot trên các diễn đàn đăng lại, lúc này đã có không ít người "nhận ra" vị Sở đại thiếu này, bắt đầu phổ cập khoa học cho các bạn mạng về thân thế truyền kì của vị Sở thiếu gia này.
Những tin tức này mới đầu còn chỉ được truyền trong nội bộ diễn đàn, rất nhanh các website lớn đều ghim lên đầu trang, có điều dù sao cũng là trang web lớn, ảnh đăng lên đều đã được xử lí qua, đề tài không đề cập đến cũng nhiều hơn, chủ yếu là xoay quanh việc vị Sở thiếu gia này sau khi được trở về nhà họ Sở, chính sự thì không làm, trái lại còn gây ra một đống chuyện dính vào thân, lần này còn ngang nhiên gây ra chuyện ɖâʍ tà như vậy, quả đúng là làm cho người ta phải lo cho trí thông minh của gã, nhà giàu mới nổi rốt cuộc cũng chỉ có thế, có vài thứ không phải đột nhiên có tiền là thay đổi được, cũng không biết cha gã bây giờ biết chuyện này có hối hận với quyết định trước đây hay không...
Chuyện tới bước này, cũng đã gần như đạt được mục đích của Sở Nghiễm Ngọc khi kéo Sở Hạo vào vòng giải trí, sau đó chỉ cần xem xem Sở Gia Đức có thể làm được tới bước nào vì con trai mà thôi.
"Mệt không? Chuyện bên này anh đã xử lí xong, mệt thì nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa chúng ta về." Tư Thần rút iPad trong tay y đang dùng để đọc tin tức ném sang một bên, bế người lên, sau đó thân mật cùng ngồi chung trên một cái salon đơn.
Sở Nghiễm Ngọc thả lỏng tựa lên ngực anh, cười nói: "Ngày nào tôi cũng ở nhà, có gì đâu mà mệt, anh đấy, cả ngày bận tới bận lui, cũng không thấy anh nghỉ ngơi được một chút."
Tư Thần nghiêng đầu cọ xát gò má y, nói cho y nghe về sự chuẩn bị của mình, lại nghe ý kiến của y một lát, hai người cũng đã thương lượng xong chuyện ngày kia sẽ trở về Lan thành. Dù sao cũng không ai biết cái bụng này của Sở Nghiễm Ngọc bao giờ sẽ sinh con ra, Tư Thần cũng thấy rất gấp, vẫn nên trở lại địa bàn của họ thì mới càng làm cho người ta thấy yên tâm hơn.
Đường Viêm còn muốn cùng họ quay về Lan thành, có điều sản nghiệp chủ yếu trong nước của nhà họ Đường vẫn ở tỉnh G này, Đường Huyền trước đó vì tìm thuốc cho em trai bảo bối nên mới đành bỏ dở công việc, bây giờ sức khỏe Đường Viêm khỏe lại rồi, hắn đương nhiên không thể tùy tiện bỏ lại công việc không quan tâm, mà Đường Huyền không đi, hắn chắc chắn cũng sẽ không thể để cậu nhóc đơn độc rời xa mình, ông cụ Đường biết tâm sự của cháu đích tôn, cũng phụ họa thêm, không muốn để cháu út rời xa, không còn ai bầu bạn với mình.
Lại nói ông cụ Đường tuyệt chính là một nhân vật không thể coi thường, có lẽ là đã sớm nhìn ra tâm tư của Đường Huyền, mắt thấy hắn nhiều năm càng lún càng sâu, hơn nữa khi đó Đường Viêm không sống được thêm bao nhiêu năm nữa, ông cũng không đành lòng làm tổn thương hai đứa trẻ, bây giờ sức khỏe Đường Viêm đã tốt, Đường Huyền lại càng không quan tâm, quyết không lấy những người phụ nữ khác, ông cụ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nên mặc kệ thì hơn, ông cũng đã từng này tuổi, vẫn là không nên biến thành cây gậy quấy phân người người oán hận, chờ tới lúc đó, trong nhà chắc chắn sẽ có rất nhiều người ngăn cản, ông làm một bộ xương già còn phải phí sức lực làm gì?
Đây chính là điển hình xem trò vui chẳng chê chuyện lớn, Sở Nghiễm Ngọc cười tít mắt nhìn ông, cũng không nói gì. Ông Đường luôn cảm thấy mình bị y nhìn thấu tâm tư, ông ho khan một tiếng, kéo y lại dặn dò: "Tiểu Ngọc à, sau này có vật gì tốt, nhớ phải giới thiệu cho ông nội, để ông nhìn xem."
Đây hẳn là nhìn thấy chỗ tốt của trầm hương nên mới thấy mùi ngon mà ăn theo. Sở Nghiễm Ngọc trước giờ chưa từng ở chung với những người đã lớn tuổi tới bằng này, cảm thấy nói chuyện với một ông cụ cũng rất thú vị, y cười tươi đảm bảo với ông: "Ông yên tâm đi, cháu đây có thứ tốt dù có quên mất ai cũng sẽ quên mất ngài, không phải sao? Đúng rồi, cháu nhớ là trong nhà trước kia cũng có không ít mật ong tự nhiên, chờ cháu về rồi sẽ bảo người mang một chút tới đây cho ông nếm thử, nghe Tư Thần nói, ông cụ Tư dùng nhiều, sức khỏe cũng đã khá hơn, làm cháu, dù thế nào cũng không thể quên ông được, ông thấy đúng không?"
Ông Đường lập tức mặt mày hớn hở, chốc chốc lại cười, chỉ y mà nói: "Thằng bé này miệng đủ ngọt, có điều ta thích, cháu chắt nhà họ Đường ta không ít mà khó có đứa nào miệng ngọt bằng cháu."
Đường Viêm đứng cạnh rất bất mãn, "Ông cũng thật là bất công, cháu nịnh ông bao nhiêu năm rồi, cố gắng như vậy mà vẫn không thể đuổi kịp được vài ngày của Tiểu Ngọc, ai, quả nhiên là có cháu mới liền quên mất cháu cũ này mà."
Ông cụ bị cậu làm cho tức tới nở nụ cười, đánh yêu cậu một cái nói: "Mi lại cãi ngọt rồi đó, thèm ăn còn tạm được, những năm nay ta vì mi mà bận tâm như vậy còn chưa đủ hay sao? Mi còn không ngại mà trả treo với ta hử?"
Đường Viêm bĩu môi, tỏ vẻ không thèm cãi nhau với người già.
Khi Sở Nghiễm Ngọc đi, cũng đã nói tới chuyện nông trường cho ông cụ nghe, đồng thời còn dặn ông: "Ông nội nhất định phải tới chơi nhé, mang bạn bè tới chơi là tốt nhất, chỗ cháu có không ít thứ tốt, đều giữ lại cho ông cả, đợi tới lúc đó ông tự mình đi chọn, cháu bao ăn bao ở."
Ông cụ hài lòng gật đầu liên tục, thuốc chữa khỏi cho Đường Viêm chính là y đưa, ông đương nhiên sẽ không hoài nghi thằng bé này có thể lấy được bao nhiêu thứ tốt nữa, lúc này còn tỏ vẻ nhất định sẽ đi, còn mang bạn tới khoe cháu nuôi mình bản lĩnh tới mức nào.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần tạm thời từ biệt ông Đường về nhà, về Lan thành, dù sao cũng ở trong nước, không xa lắm, một ngày nào đó còn có thể gặp lại.
...
Gần như cùng lúc đó cũng quay trở về Lan thành, còn có cả cha con Sở Gia Đức, bởi Sở Hạo làm ra vụ bê bối lớn tới mức đó, Sở Gia Đức quả thực đã sứt đầu mẻ trán, không nhịn được, đã mạnh mẽ tát cho Sở Hạo mấy cái tát ngay tại chỗ.
Sở Hạo đầu tiên là tỉnh mộng, phản ứng lại thì hận không thể giết ch.ết Sở Gia Đức ngay tại chỗ. Kẻ cặn bã này trước giờ chưa nuôi gã được mấy ngày, có tư cách gì mà đánh gã!
Sở Gia Đức đối diện với hai má và viền mắt đỏ bừng của gã, trong lòng cũng dâng lên nỗi hổ thẹn, có điều lại nghĩ tới chuyện vừa rồi Sở Hảo tạo ra vụ bê bối lớn tới mức đó, hủy hoại toàn bộ nỗ lực nâng đứa con trai này lên vị trí thừa kế của lão ngay trong một ngày, thì lại hận không thể đánh gãy chân gã, xảy ra chuyện lão còn phải tự mình xử lí, dòng họ bên kia cũng không biết nên ăn nói thế nào, lão sợ không có con trai lão, vị trí người thừa kế này sẽ phải giao cho đứa trẻ khác của nhà họ Sở... chút áy náy này rất nhanh đã bị lão quăng qua một bên, cưỡng chế: "Về Lan thành rồi, mày ở yên trong nhà cho tao, công ty cũng không phải đi nữa, chuẩn bị chuyện đính hôn với nhà họ Dương đi!"
Sở Hạo vừa mới được nếm mùi vị lạc thú trong bụi hoa, đương nhiên không bằng lòng nhanh như vậy đã phải kết hôn, có điều dưới cái nhìn của gã, đàn ông kết hôn rồi thì có sao, gã muốn ra ngoài chơi cũng không ai cản được, huống chi Dương đại tiểu thư gã cưới về còn là người yêu của Sở Nghiễm Ngọc, hai người này trước kia thiếu chút nữa đã kết hôn, nghĩ như vậy, trong lòng gã liền sảng khoái, tất cả chuyện có thể làm cho Sở Nghiễm Ngọc khó chịu, gã đều tình nguyện đi làm!
"Lời tao nói mày có nghe không!!!" Sở Gia Đức thấy gã ngồi im không nói, thì nổi trận lôi đình, suýt chút nữa đã muốn tát thêm cho gã mấy bạt tai.
"Biết rồi, sau khi về nhà con sẽ không chạy loạn nữa." Sở Hạo cúi đầu, che đi mối hận trong đôi mắt. Thứ Sở Gia Đức quan tâm nhất, chẳng qua cũng chỉ là cái thứ huyết thống này mà thôi, cũng không phải là chính Sở Hạo này!
Sở Gia Đức thấy gã cuối cùng cũng coi như là đã nghe lọt vào tay, nỗi tức giận cũng thoáng nhạt đi một chút, cuối cùng lại thở dài một hơi, tự an ủi con trai mình dù sao cũng vẫn còn trẻ, chờ kết hôn rồi, có người quản, sẽ không còn như vậy nữa...
...
Sau khi hai người về nhà, công ty Tư Thần càng bận rộn hơn. Sở Nghiễm Ngọc phải ở nhà, an tâm chờ con sinh ra, không giúp được, liền chuẩn bị nhiều đồ bồi bổ sức khỏe hơn một chút, bồi bổ cho mọi người trong nhà.
Chú Tần kể lại mọi chuyện to nhỏ trong nhà cho y nghe, còn nói trong thôn đối diện nông trường, đã có vài nông phụ tới hỏi nông trường có nhận người làm việc không, các bà đều muốn tới giúp đỡ kiếm chút tiền lương.
Sở Nghiễm Ngọc nghe xong thì gật đầu cười nói: "Chuyện này đúng ra lại hợp ý cháu, cứ vậy đi, để Hồng Vũ dán thông báo tuyển nhân viên, tới lúc đó chú lại xem qua giúp cháu, chọn mấy người có tính cách tốt ở lại, không thì trước đó cứ tr.a gốc gác một chút, tốt nhất là tìm ra mấy người có quan hệ gần với nhà họ Cao, hoặc là hiểu khá rõ về nhà họ Cao."
"Được, vậy tôi sẽ nói với Tiểu Lộ."
"Đúng rồi, chú thấy thằng bé Tiểu Lộ kia thế nào?" Sở Nghiễm Ngọc chống cằm hỏi.
"Tiểu Lộ?" Nói tới chuyện này chú Tần lại mỉm cười, "Đứa nhỏ này đúng là không tệ, người thành thật, làm việc lại rất tốt, rất được người yêu thích."
Sở Nghiễm Ngọc hài lòng gật đầu, trong lòng lại nói, nhìn xem, đây chính là sự chênh lệch.
Lộ Hồng Vũ nhận được lời dặn của chú Tần, quả nhiên liền phát thông báo ra ngoài, tới ngày đã hẹn, quả nhiên có người tới biệt thự ứng tuyển.
Chú Tần nghe lời Sở Nghiễm Ngọc, chọn bốn người ở lại, rồi đưa các bà tới trước mặt Sở Nghiễm Ngọc.
Mấy người này đều có tính cách ôn hòa, Sở Nghiễm Ngọc thấy khá hài lòng, có điều y cũng không vội hỏi ngay chuyện nhà họ Cao, mà giữ người lại nông trường làm việc giúp đỡ trước.
Để cho nông trường trông càng giống nông trường hơn, Sở Nghiễm Ngọc lại bảo chú Tần cho người mang mấy con trâu tới, có thể cùng trâu cái đẻ ra nghé con, mua thêm heo dê các loại, đều cố tình bố trí ở nơi khuất gió, mọi người tới nông trường, công việc chủ yếu chính là dọn phân động vật, cũng không thể để cho nông trường có mùi lạ tồn tại. Phụ nữ làm việc lại càng cẩn thận hơn, có các bà giúp đỡ, nuôi ít động vật trong nông trường sẽ hoàn toàn không ảnh hưởng tới vệ sinh và hoàn cảnh.
Trong nông trường đã có người hỗ trợ, bây giờ Lộ Hồng Vũ đã lên chức, ngoài việc cho ba con yêu tinh ăn ra thì chính là quản lí những người còn lại. Sở Nghiễm Ngọc cũng thuận theo mà tăng cho cậu ba nghìn tiền lương, làm cho Lộ Hồng Vũ sung sướng tới phát rồ, tiền lương tổng cộng tám nghìn, đây quả thực là chuyện trước đây cậu nằm mơ cũng không dám mơ tới.
Thế nhưng cậu cũng hiểu đây là Sở Nghiễm Ngọc quan tâm tới mình, cũng là bởi Sở Nghiễm Ngọc tính tình thiện lương, xế chiều hôm đó còn cảm động tới suýt nữa nước mắt lã chã mang quà tới tận cửa biếu.
Lộ Hồng Vũ là một người rất thành thực, cậu cắn răng một cái, bỏ ra hơn nửa tháng lương, mua một đống đồ tốt cho sức khỏe giá cao, cậu nghe nói người có tiền chỉ ăn những thứ xa hoa này.
Sở Nghiễm Ngọc nhìn đống thực phẩm chức năng này, bảo chú Tần cẩn thận mang đi cất, sau đó lại cầm một bản tư liệu từ trên bàn trà đưa cho cậu, ôn hòa nói: "Lần trước cậu có nói với tôi về bệnh của cha cậu, tôi đã chuyển tới cho các vị chuyên gia nghiên cứu cẩn thận, có điều họ cũng cần phải kiểm tr.a toàn diện cho cha cậu một cách tỉ mỉ thì mới có thể quyết định phương án trị liệu được, mấy ngày này cậu về cho cha cậu điều trị sức khỏe đi, chờ tới lúc đó, tôi sẽ cho người đưa ông ấy tới bệnh viện tôi đã sắp xếp trước để nhận trị liệu, còn phí dụng, cậu cứ an tâm, cái quỹ trước đó tôi nói đã xin được rồi, không cần phải dùng tới quá nhiều tiền của nhà cậu."
Lộ Hồng Vũ nghe xong thì trợn tròn mắt, vành mắt đã đỏ bừng, giống như con thỏ nhỏ, cậu nghẹn ngào nói: "Cảm ơn ngài! Sở thiếu gia, ngài đúng là một người tốt! Ngài nhất định sẽ được báo đáp xứng đáng." Nói xong cậu đứng dậy khom lưng vái chào y thật sâu, tới lúc ngẩng đầu lên, nước mắt đã lưng tròng.
"Đừng khách khí, tôi đã bảo chú Tần chuẩn bị vài thứ tốt cho cha cậu rồi, tốt cho sức khỏe của cha cậu, cậu mang về cho ông ấy dùng trước, sức khỏe sẽ tốt lên, có gì nhớ nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp." Sở Nghiễm Ngọc thấy cậu như vậy, thì khẽ thở dài trong lòng một hơi.
"Ừm." Lộ Hồng Vũ gật đầu thật mạnh, tiếp nhận lòng tốt của y, bởi một ngày đó cậu cũng sẽ báo đáp lại Sở tiên sinh!
Tiễn Lộ Hồng Vũ đi rồi, Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy hơi mệt, bụng cực kì không thoải mái, eo cũng đau nhức, y nói với chú Tần một câu rồi lên tàng, ai ngờ vừa mới vào phòng ngủ, quần áo cũng chưa kịp thay đã ngã xuống giường.
Chạng vạng khi Tư Thần về nhà, nghe nói Sở Nghiễm Ngọc đang ở trên tầng, anh vội vàng tìm vợ muốn thân thiết một phen, nhanh chân chạy lên tầng. Nhưng anh còn chưa vào phòng ngủ, đã thấy từ khe cửa ánh lên một luồng sáng trắng nhu hòa, cũng không phải là màu của ánh đèn phòng...
Biến sắc mặt, anh không kịp nghĩ nhiều đã kéo cửa vọt vào trong...