Chương 12: Cáo con, chúng ta đều không có mẹ
“A, là cáo con!”
Tiểu Ngư sửng sốt một chút, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai con cáo nhỏ, tuy trong lòng còn mang tức giận với Phạm Đại “gây rối” nhưng vẫn không kìm được, nựng nựng âu yếm hai con vật nhỏ xinh xắn, thanh âm cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
“Đúng vậy, đây là loài cáo đỏ, khi ta phát hiện ra chúng, hang cáo đã không biết bị dã thú gì phá mất, bên trong đều là máu.”
Phạm Đại thấy Tiểu Ngư nhẹ tay vuốt, nhất thời bổ sung thêm một ít, thừa dịp nàng không chú ý cười trộm một chút.
“Cáo nhỏ đáng thương, mày không có mẹ sao?” Tiểu Ngư nhịn không được ôm lấy một con, chú cáo nhỏ khẽ run rẩy, nhưng rất nhanh đã cảm giác được thiện ý của Tiểu Ngư, lại kêu lên hai tiếng, cọ cọ tay nàng.
“Cháu gái ngoan, chúng ta để chúng lại nuôi được không?”
Phạm Đại ôm con cáo nhỏ còn lại, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ nịnh nọt, thoạt nhìn vô cùng tức cười.
“Nuôi cáo? Xin hỏi thúc thúc, chúng ta còn đang nợ ngập đầu, lấy cái gì nuôi chúng nó?”
Phạm Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu, hắn nghĩ rằng mang hai con cáo con trở về nàng sẽ tha cho hắn sao? Nàng còn đang muốn cùng hắn tâm sự một chút về cái gì gọi là trách nhiệm nữa đây.
Cả nhà già trẻ ngụ cách thị trấn mười dặm, lại nghĩ quậy tửu lâu của người ta mà có thể trốn được, chỉ số thông minh của thúc thúc này thật còn phải chờ người khai phá.
Ack!…. Phạm Đại thân mình cao to nhất thời rùn xuống mấy phần, quả nhiên không dễ qua ải như vậy.
“Cho nên, sự tình căn bản không phải như Trương Đức Tuyên kia nói, thúc thúc dù không hiểu đối nhân xử thế cũng biết không thể phá của người ta gì đó mà trốn tránh không gánh chút trách nhiệm nào đúng không? Bọn họ căn bản tìm không được kẻ đầu sỏ thực sự mới đổ lên đầu ta.”
Bên trong nhà tranh, Phạm Đại kể lại mọi chuyện xong, thực ủy khuất dùng một câu lên án làm kết luận.
Tiểu Ngư một bên nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông tơ mềm mại của cáo con trong lòng, một bên nhìn Phạm Đại cân nhắc xem lời hắn có mấy phần là thật, bất quá nàng nhìn Phạm Đại chỉ sau một phút, trong lòng đã có đáp án.
Phạm Đại thực rất thông minh, nhất là về việc luyện võ, ngộ tính cực cao, có rảnh sẽ nghiên cứu những chiêu thức mới, nhưng về cuộc sống thực tế tính tình lại đơn giản, làm gì cũng thẳng thắn, không thông thạo nói dối. Một người nếu bình thường như thế mà nói dối, rất dễ dàng để nhận ra ánh mắt đối phương thật giả thế nào.
Hiện tại, trong ánh mắt Phạm Đại hết thảy đều lộ ra bất bình cùng ủy khuất, xem tình huống có thể ước đoán tám chín phần là nói thật.
“Ý của thúc là, thúc nhiều lắm cũng chỉ xô cái bàn, ném vỡ vài cái bát đĩa mà thôi?”
“Hoàn toàn chính xác, nếu thúc thúc nói dối gạt cháu, thì ta sẽ….” Phạm Đại vò vò đầu, nhất thời nghĩ không ra nên thề như thế nào.
“Thúc sẽ thế nào?” Tiểu Ngư khóe miệng gợn lên một chút.
“Ta sẽ bị mất hết võ công!” Phạm Đại hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang vỗ ngực lớn tiếng nói.
“Vậy chứng cớ ở đâu?”
Phạm Đại nếu dám phát ra thề độc thế này, chứng minh lời hắn nói hết thảy không sai, xem ra thúc thúc này của nàng còn không đến mức là kẻ trốn tránh trách nhiệm. Phạm Tiểu Ngư trong lòng yên tâm, nhưng trên mặt vẫn là thần sắc không dám dễ dàng tin tưởng.
“Bằng hữu của ta có thể làm chứng.” Phạm Đại đúng lý hợp tình nói, lời vừa ra khỏi miệng lại ỉu xìu, buồn bực không thôi.
Nếu bằng hữu của hắn lúc ấy không trốn, hắn còn phải chịu tiếng xấu thay người khác như bây giờ sao? Con bà nó, tiểu tử kia rất không trượng nghĩa, lần sau nếu để hắn nhìn thấy, nhất định phải bắt đền gấp đôi lần tổn thất này. Ước chừng hai xâu tiền đó, hắn còn phải săn thú bao nhiêu ngày nữa mới đủ để trả lại cho người ta? Săn thú bán lấy tiền còn chưa tính, vấn đề là hắn còn đâu thời gian mà nghiên cứu tiếp bộ kiếm pháp cho Tiểu Ngư luyện tập nữa?
Bộ kiếm pháp này, từ khi Tiểu Ngư năm tuổi hắn đã bắt đầu cân nhắc, tính toán để khi nàng mười tuổi tặng làm quà sinh nhật, hiện giờ thì trơ mắt nhìn sinh nhật Tiểu Ngư đã sắp đến, tính toán thời gian thế nào cũng không đủ a!
“Xem thúc đã thề như thế rồi, lần này ta tạm thời tin tưởng trước vậy.” Tiểu Ngư không biết kế hoạch của Phạm Đại, chậm rì rì nói, ác liệt nhìn Phạm Đại đang thở phào một hơi không chút giấu giếm, cười cười híp mắt bổ sung một câu: “Nhưng, nếu thúc không tìm thấy bằng hữu của mình, như vậy hai xâu tiền cũng chỉ có thể để tự thúc một người nghĩ cách mà đền thôi.”
Phạm Đại há to miệng, lại chán nản nhắm mắt lại: “Được rồi, ta đền.”
Hắn quay đầu nhìn thành quả mà mình phải vất vả suốt cả đêm qua, chỗ thịt thú rừng này phỏng chừng cũng chỉ bán nhiều lắm được hơn trăm văn tiền, tính toán lại số ngày phải nai lưng ra trả nợ với ngày sinh nhật Tiểu Ngư, nhất thời sầu mi khổ kiếm.
Phạm Tiểu Ngư thầm cười trộm, không để ý đến hắn nữa, cúi đầu nhìn chú cáo nhỏ trong lòng, hơi sầu một chút, cáo con nhỏ như vậy chắc chưa thể ăn thịt, vậy cho nó ăn cái gì đây?
……
“Hai con cáo này hẳn là mới sinh không lâu, ta nhớ trấn trên nhà bác gái bán sữa đậu nành có một con chó cái mới đẻ, hay là hôm nay chúng ta mang bọn nó lên trấn trên đi, trước kiếm một ít sữa cho chúng rồi nói tiếp nhé.”
Không lâu sau Phạm Thông cũng trở về nhà vác theo thú săn được, nghe rõ mọi chuyện liền đưa ra phương pháp này, vì thế Tiểu Ngư liền bế theo hai chú cáo con cùng đi.
………..
Lên đến trấn trên, ba người đến trước cửa hàng nhà bác Lữ gái.
Mọi việc đều thuận lợi, bác Lữ gái từng nhận không ít giúp đỡ của Phạm Thông sảng khoái đồng ý rồi đem hai con cáo bỏ vào ổ chó, Phạm Tiểu Ngư lo chó mẹ đuổi hoặc cắn cáo con, bảo phụ thân khá quen với chó mẹ đứng bên cạnh trông, chuẩn bị sẵn sàng nếu có gì thì lấy luôn cáo con ra.
May mắn, con chó cái lông vàng này tình mẫu tử dồi dào, đối với hai chú cáo nhỏ có màu lông gần gần giống kia chẳng những không chút địch ý, ngược lại khá là từ ái để cho chúng ßú❤ no nê.
Chờ Phạm Tiểu Ngư và Phạm Thông trong phòng củi đi ra, Phạm Đại vội chạy đến nịnh nọt: “Cháu gái ngoan, thúc thúc đã giúp bác gái xách nước rồi.”
“Đến đây mau, uống bát sữa đậu nành nóng đi! Ai da, mấy tháng nay nhà chúng ta cũng đã nhờ mọi người hỗ trợ ít nhiều rồi.” Bác Lữ gái nhìn bọn họ, nhiệt tình nói.
Phạm Thông vội từ chối: “Không cần không cần, chúng ta không khát.”
“Sao nào, các người còn khách khí với ta sao? Mau ngồi xuống, một bát sữa đậu có đáng bao nhiêu, nếu mọi người không uống thực khách khí quá.” Bác Lữ gái thân thiết kéo Phạm Tiểu Ngư đến cạnh bàn, khuyên nàng uống một bát.
“Cám ơn bác gái.” Tiểu Ngư nhu thuận ngồi xuống, bác Lữ gái này ở trấn trên có tiếng là người tốt bụng, nếu cứ khách khí ngược lại sẽ khiến người ta giận, không bằng cứ nhận. Dù sao cũng là đạo lý đối nhân xử thế, có đi có lại, cũng không thể xem như mình chiếm tiện nghi.
“Vẫn là Tiểu Ngư ngoan.” Bác Lữ gái vừa lòng múc sữa đậu nành mang đến, nhìn Tiểu Ngư uống sữa nhã nhặn giống như tiểu thư khuê các, trong lòng nổi lên thương xót, dịu dàng vuốt vuốt mái tóc đuôi ngựa của nàng, giận dữ nói: “Cô bé đáng thương, không có mẹ ruột bên người, tóc cũng không biết búi, đợi lát nữa uống xong bác gái búi lại cho cháu.”
Phạm Thông ngồi đối diện thân mình đã cứng đờ, động tác uống sữa không khỏi khựng lại một chút, rồi lại cúi đầu. Bên cạnh, Phạm Đại lại quay đầu nhìn ra phố, làm bộ như cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không biết.
Mẹ ruột? Đúng vậy, nàng không phải hẳn nên là có một người mẹ sao?
Phạm Tiểu Ngư nhớ lại, từ sau khi tỉnh dậy, người trong nhà chưa từng có ai nhắc đến chữ này, hiện giờ đột nhiên nghe được, không khỏi ngẩn ra, theo bản năng nhìn về Phạm Thông, lại cảm giác sắc thái trên mặt hắn trầm xuống rất nhiều.
Xem ra người mẹ ruột này có thể đã sớm qua đời, Tiểu Ngư trong lòng hiện lên một tia tiếc nuối, trên mặt lại lộ ra nụ cười nhỏ xinh xắn: “Cám ơn bác gái.”
Nếu về sau phải sống tại thế giới này, học thêm được chút kỹ năng gì đó ở đây cũng tốt, như là chải đầu, tuy rằng nàng cảm thấy buộc kiểu đuôi ngực vẫn là tiện nhất, nhưng đối với ánh mắt của thời đại này, chỉ có thể hình dung bằng một chữ xấu.