Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
✍ Hoa Lạc Trùng Lai
250 chương
2,906 lượt xem
4 ✩
✎
- Chương 1: Cuộc sống mới bi thảm của Phạm Tiểu Ngư
- Chương 2: Giá áo túi cơm
- Chương 3: Làm người tốt
- Chương 4: Ta làm chủ nhà
- Chương 5: Tìm tới cửa
- Chương 6: Phạm Đại gây họa
- Chương 7: Đấu trí
- Chương 8: Đêm lên trấn trên
- Chương 9: Tiểu chính thái xấu tính
- Chương 10: Thừa cơ hội
- Chương 11: Người nhà
- Chương 12: Cáo con, chúng ta đều không có mẹ
- Chương 13: Bán thịt rừng
- Chương 14: Gặp lại Tiểu chính thái
- Chương 15: Ê, không được đi!
- Chương 16: Nửa ngốc
- Chương 17: Làm thịt ngươi!
- Chương 18: Mua bán
- Chương 19: Ấm no khỏi cần sầu muộn
- Chương 20: Bạch Thái bị phạt
- Chương 21: Hiền lành bị bắt nạt
- Chương 22: Cuộc sống tốt đẹp phải chăm chỉ
- Chương 23: Có mỹ nữ truy Phạm Đại
- Chương 24: Rượu mừng uống không được
- Chương 25: Chạy trốn như gió cuốn
- Chương 26: Chú rể còn hơi sữa
- Chương 27: Thế giới vì có ngu ngốc mà trở nên tươi đẹp
- Chương 28: Tình sử của Phạm Đại
- Chương 29: Buộc phải ly hương
- Chương 30: Bắt đầu lưu lạc
- Chương 31: Tiểu viện thần bí
- Chương 32: Áo tơi ấm áp
- Chương 33: Xem được bao nhiêu tiền
- Chương 34: Đánh nhau là thạo nhất
- Chương 35: “Công lao” đưa đến tận cửa
- Chương 36: Đản* Nhi
- Chương 37: Cảm xúc
- Chương 38: Nổi giận
- Chương 39: Mục đích thực sự
- Chương 40: Mềm lòng
- Chương 41: Tiểu sư đệ
- Chương 42: Sinh nhật vui vẻ
- Chương 43: Lễ vật và thành tâm
- Chương 44: Mong chờ
- Chương 45: Ngôi nhà nước chảy chân cầu
- Chương 46: Bối Bối và kẻ thù trong xóm
- Chương 47: Tâm sự thiếu niên
- Chương 48: Bồn tắm thiên nhiên cỡ lớn
- Chương 49: Không Sắc hòa thượng đẹp như ngọc
- Chương 50: Rốt cuộc ai đen tối trong lòng?
- Chương 51: Chùa Phong Huyệt
- Chương 52: Thần tượng ôi thần tượng
- Chương 53: Hoài nghi
- Chương 54: Tai họa bất ngờ
- Chương 55: Sơ giao
- Chương 56: Nghi ngại của Phạm Thông
- Chương 57: Phạm Thông trở về
- Chương 58: Lại phải chuyển nhà sao?
- Chương 59: Khách đến lúc nửa đêm
- Chương 60: Bị bao vây
- Chương 61: Quyết tâm bảo vệ
- Chương 62: Đêm khuya du thuyết quỷ dị
- Chương 63: Tiên “lễ” hậu binh
- Chương 64: Phá vây
- Chương 65: Phạm Thông xảy ra chuyện
- Chương 66: Tầm y
- Chương 67: Âm mưu
- Chương 68: Mua thuốc
- Chương 69: Lời thề
- Chương 70: Soát núi
- Chương 71: Bí mật kinh người không ngờ đến
- Chương 72: Nguyên nhân thật sự của tai họa
- Chương 73: Qua trạm
- Chương 74: Xác định phương hướng
- Chương 75: Nửa chén say
- Chương 76: Lữ đồ nhất dạ
- Chương 77: Bến tàu có chuyện bất bình
- Chương 78: Nhân sinh hà xứ bất tương phùng
- Chương 79: Nghé con và trang tuấn kiệt bé nhỏ
- Chương 80: Nói hay không bằng kéo bừa
- Chương 81: Thiên ngoại hữu thiên
- Chương 82: Tống Lâu trấn
- Chương 83: Có biến
- Chương 84: Áp lực nghiêm túc
- Chương 85: Truyền tin
- Chương 86: Phó ước
- Chương 87: Đổi con tin
- Chương 88: Ngàn cân treo sợi tóc
- Chương 89: Gây sự phải trả giá
- Chương 90: Đến đến đến, chúng ta tính sổ!
- Chương 91: Đến đến đến, chúng ta tính sổ!
- Chương 92: Giải mối hận cũ, lại thêm nỗi lo mới
- Chương 93: Hai thân phận không thể coi thường của Đinh tiểu công tử
- Chương 94: Giương buồm lên đường
- Chương 95: Chải đầu
- Chương 96: Lại nhận một người thì có làm sao?
- Chương 97: Khích tướng
- Chương 98: Kế hoạch mới
- Chương 99: “Cứu” người
- Chương 100: Đối xử lạnh nhạt
Ôi chao, những ai hiểu lầm tên truyện phạt úp mặt vào tường hết nhé… Che mặt… Tui chỉ là một cô con gái ngoan ngoãn vừa mười tám tuổi, đến tuổi lấy chồng mà thôi… (tác giả cho bợn Tiểu Ngư nhí nhảnh ghê, cơ mà giả nai thôi, bợn Tiểu Ngư gian xảo lớm:))
…
Lão cha là đại hiệp, thúc thúc là cao thủ, nghe vẻ gia thế như này cũng không tồi nha!
Nhưng đợi chút, tại sao cả nhà người nào cũng đều xanh xao vàng vọt như vậy?
Cái gì? Trong nhà ngay cả cái nồi cũng trơ đáy?
Bực rồi đó nha, nếu làm đại hiệp không có tiền đồ như vậy, sao không làm tiểu địa chủ chứ?
Hãy xem một vị hiệp nữ tương lai có tiềm năng nhất trong lịch sử làm thế nào giận dữ phấn đấu, thề phải vượt lên được cuộc sống dư dả an khang!
Giới thiệu:
Nàng trở về thời cổ đại triều Tống, trọng sinh thành một cô bé chín tuổi. Không phải tiểu thư nhà giàu, con quan hay công chúa, chỉ là một cô bé bình thường sống ở nông thôn.
Cuộc sống tưởng yên bình, nhưng nàng có thể yên tâm làm hài tử ngốc nghếch mà sống không, khi mà nhà có hai vị “đại hiệp”, một vị đã lớn đầu mà còn ngốc nghếch, chuyên mang của nhà đi cho thiên hạ trong khi con mình thì sắp chết đói, một vị không quan tâm chi hết ngoại trừ võ học.
Nàng thực sự tức giận rồi. Dù là hài tử chín tuổi nhưng cũng không thể không ra tay, trở thành chủ gia đình.
Hai vị đại hiệp từ đó cứ việc nhìn mặt nàng mà hành sự. o(^0^)o.