Chương 89: Gây sự phải trả giá
“Mau bắt lấy nó!” Cảnh Đạo Sơn thẹn quá hóa giận nhảy dựng lên, đồng thời một cước đá lăn chiêng cái bàn nhỏ, cả ấm cả chén cả lò đều ném về phía Phạm Đại đang lao về phía mình, khí thế quả nhiên kinh người.
Chỉ tiếc người hắn đối mặt là Phạm Đại, đúng vậy, chính là Phạm Đại.
Đối với Cảnh Đạo Sơn này, Phạm Đại vốn đã lửa giận đầy bụng, lại thêm thời gian quá ngắn chưa kịp tiêu hóa hết câu nói nhỏ ban nãy của Phạm Thông, trước mắt chỉ còn thấy cảnh Tiểu Ngư gặp nguy hiểm, hiện giờ cả người quả thực giống như một con sư tử hung mãnh cuồng bạo, cơ hồ mỗi tấc thân thể đều bộc phát ra sức mạnh cực hạn, tuyệt đối không bỏ qua cơ hội lao về phía con mồi.
“Tiểu Ngư!” La Đản không biết huyệt đạo được giải tự lúc nào, vội xông lên phía trước dưới sự yểm hộ của Phạm Thông đỡ Tiểu Ngư dậy.
“Ta không sao.” Tiểu Ngư nở một nụ cười tươi tắn, nương theo lực hắn kéo thoải mái bật dậy.
“Tỷ tỷ… Oa, dọa Đông Đông sợ đến ch.ết mất!”
Phạm Bạch Thái là người thứ hai xông lên, Tiểu Ngư vội giơ tay trái lên, nhẹ ôm lấy Phạm Bạch Thái trước ngực, cười ha ha: “Đừng sợ đừng sợ, tỷ tỷ không phải trở lại an toàn rồi sao? Đệ cẩn thận đừng đụng phải Bối Bối, nó bị gãy chân đấy.”
“Vâng.” Phạm Bạch Thái đành quệt nước mắt, ở trong lòng nàng cúi đầu nhìn xuống Bối Bối, thấy Bối Bối quả nhiên đang run rẩy, vội lùi lại cách ra một chút khỏi cái chân đau của Bối Bối, dỗ dành nó: “Bối Bối không đau không đau, tỷ tỷ hiện giờ không sao rồi, chúng ta lập tức trở về tìm thầy thuốc cho mày nhé.”
“Ngươi có bị thương không?” Đinh Triệt hồn vía còn chưa hồi lại cũng tiến lên, căng thẳng xem xét nàng từ trên xuống dưới.
“Tôi cũng chẳng phải làm từ đậu phụ, nào có dễ dàng bị thương như vậy?” Tiểu Ngư cười hì hì, cẩn thận thu lại ba mũi độc châm khi nàng lăn tròn trên mặt đất ban nãy tiện tay nhặt lên, còn không quên nghiêng mắt liếc hắn: “Không phải cậu đã nhìn thấy bản lĩnh của tôi rồi sao?”
Dưới ánh trăng bàng bạc, gương mặt nhỏ nhắn của nàng vì mới thoát khỏi nguy hiểm liên tiếp mà đỏ ửng lên, kiều diễm như đóa hoa xuân rực rỡ, so với ngụy trang lúc trước hoàn toàn là hai người khác nhau, Đinh Triệt nhìn ngơ ngẩn, nhưng ánh mắt kiêu ngạo quen thuộc kia của nàng lại khiến hắn muốn nghiến răng. Có điều người ta vừa mới dùng chính mạng mình để cứu hắn, cũng không thể đáp lại bằng ác ý như lúc bình thường, hắn đành đứng quẫn tại chỗ, hừ một tiếng, quay đầu bước đến gần Nhạc Du đang ôm con cáo của mình trong lòng, tìm niềm vui may mắn thoát nạn cùng Nhạc Nhạc vậy.
Phía bên này vui vẻ thoải mái, bên kia chiến đấu lại đang diễn ra căng thẳng vô cùng.
Hai thủ hạ của Cảnh Đạo Sơn mặc dù không phải võ công quá cao cường, có điều hiện giờ thương tích của Phạm Thông còn chưa lành hẳn, vừa động đến chân khí, chưa kịp đánh ngã địch thủ thì chính mình đã bị tổn hại một phần, trong lúc nhất thời thật không dễ dàng bắt được hai người kia. Mà Phạm Đại bên này tình thế lại khác hoàn toàn, khi giao đấu chiêu đầu tiên với Cảnh Đạo Sơn đã lập tức phát hiện nội thương của Cảnh Đạo Sơn còn chưa khỏi hẳn, nhưng bởi vì hắn âm hiểm xảo quyệt, trên người giấu rất nhiều ám khí, muốn tốc chiến tốc thắng cũng có chút khó khăn.
“Đản Nhi, đệ bảo vệ mọi người, ta lên giúp.” Tiểu Ngư nói xong liền vọt qua hướng Phạm Thông, La Đản đang định nói để hắn đi thì đã không kịp nữa, lại không thể bỏ lại ba người không biết võ công miễn cho kẻ địch thừa cơ lợi dụng, đành bi ai vô cùng đứng tại chỗ canh giữ.
“Nhị thúc, lão tặc kia giao cho thúc đấy, cha, chúng ta chia ra mỗi người một tên.”
Tiểu Ngư như gió cuốn hô lớn xông đến nhập vào vòng chiến, trong giây phút chém ra một chưởng phong vào kẻ địch, bỗng nhiên cảm thấy máu toàn thân đều như hừng hực cháy rực lên, chỉ trong chớp mắt thấy chính mình giống như trong phim hoạt hình, một cô gái nhỏ hóa thân thành nữ chiến binh dũng mãnh, sảng khoái mà xông pha chiến trận. Không cần dồn hết tâm trí, gần như theo bản năng, những chiêu thức ba năm này Phạm Đại đã dạy cho nàng sử ra cuồn cuộn không ngừng, dễ dàng tách vòng chiến ra làm hai.
Ra quyền, vặn người, xoay khuỷu tay, đá chân, đập mạnh… Mỗi chiêu mỗi chiêu tuyệt đẹp lưu loát sinh động như mây bay nước chảy phóng ta, lập tức bức bách người đàn ông cầm dao găm trong tay kia chỉ còn cách ra sức chống đỡ, thế cục giữa hai người, ngay cả loại thường dân như Đinh Triệt và Nhạc Du cũng có thể nhận ra nữ hiệp Tiểu Ngư đại triển oai phong đã chiếm được ưu thế tuyệt đối.
“Yên tâm đi, Nhị thúc của cháu nếu để cho tên rùa đen khốn kiếp này chạy mất thì ta sẽ mang họ Rùa!” Phạm Đại mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, đã hiểu toàn bộ vừa rồi đều là kế sách của cháu gái mình, không khỏi nghĩ lại vừa sợ vừa kiêu ngạo.
Bịch…
Chỉ mất mấy phút, Phạm Thông bớt đi một đối thủ đã lập tức chế ngự được kẻ địch, một ngón tay điểm ra, tên đầu tiên liền ngã bịch ra đất.
“Cha, cha đi giúp Nhị thúc, tuyệt đối đừng để lão tặc kia chạy, còn tên này cứ yên tâm giao cho con!” Tiểu Ngư thoáng thấy Phạm Thông đang định đến giúp mình, thoải mái hô to.
Trời, không ngờ đánh nhau không vướng bận gì lại có cảm giác sảng khoái thế này, khó trách Nhị thúc cứ thích tìm người đánh nhau! Thật đã nghiền, thật sự là quá đã nghiền! Tiểu Ngư cảm giác càng lúc càng thuận tay vui vẻ công kích ra từng chiêu từng chiêu, dễ dàng trêu chọc đùa giỡn gã đàn ông đối thủ, hoàn toàn đem đối phương thành bao cát để luyện tập.
Gã đàn ông đáng thương dù trong tay cầm dao găm sắc bén, thân hình cao lớn, nhưng hôm nay đứng trước mặt Tiểu Ngư thấp hơn hắn cả một khoảng lớn lại gần như biến thành một tên ngốc cầm thanh kiếm đồ chơi, khiến Phạm Bạch Thái khóe mắt còn chưa khô vết nước mắt cũng trở nên buồn cười khó nhịn, bắt đầu hô to cổ vũ: “Tỷ tỷ cố lên! Tỷ tỷ cố lên!…”
“Ha ha, Đông Đông, xem tỷ tỷ giỡn khỉ cho đệ xem nhé!”
Nắm chặt thắng lợi lại cảm nhận được sự kỳ diệu của võ công cao cường, tính nghịch ngợm của Tiểu Ngư chợt nổi dậy, bắt đầu công cuộc trêu chọc gã đàn ông, miệng hô bên trái lại đánh sang bên phải, hô đánh lên mặt lại đá vào bụng, hô Hoành Tảo Thiên Quân (một chiêu thức đánh quét ngang) thì lại móc quyền xuống phía dưới, chờ khi hắn ta ăn mệt tự động phòng thủ ngược lại, nàng lại đánh thật sự, nói thế nào thì đánh vậy, khiến mọi người bên ngoài đang nhìn đều cười ha ha, ngay cả gã bị Phạm Thông điểm huyệt đạo cũng thông cảm mà chuyển mắt đi, không dám nhìn nữa.
Tiểu Ngư bên này đánh nhau rất náo nhiệt, Phạm Đại bên kia được thêm một người giúp sức tự nhiên cũng không thể yếu thế, Cảnh Đạo Sơn không có trợ thủ đắc lực trợ giúp bị Phạm Đại đá một cước miệng hộc máu, đang định giãy dụa bò dậy, Phạm Thông đã tiếp thêm một ngón tay điểm trụ huyệt đạo của hắn.
“Ha ha ha, đồ rùa đen, lần này sẽ cho ngươi nếm mùi!” Phạm Đại túm Cảnh Đạo Sơn đã chẳng còn phong độ lẫn trấn định gì nữa, cười lớn hướng Tiểu Ngư hô: “Cháu gái ngoan, con rùa con kia chơi không vui, lại đây đùa con già hơn!”
Tiểu Ngư đáp lại một tiếng lanh lảnh, như con cá trơn tuột chuyển ra sau gã địch thủ đã đầu váng mắt hoa, một chưởng đánh xuống, lôi gã lại.
“Tất cả toàn thắng! Con mẹ nó, hôm nay đánh thật là sảng khoái!” Bắt được Cảnh Đạo Sơn, Phạm Đại hãnh diện, giống như xương cốt toàn thân đều giãn ra thoải mái.
“Bọn chúng có tất cả bốn người, còn thiếu một nữa.” Mọi người đều đang cười, cả người nhẹ nhõm, Đinh Triệt bỗng nhiên nhìn quanh bốn phía, “Chính là kẻ đã ném Nhạc Nhạc, hắn đâu rồi?”
“Yên tâm, ta vẫn còn nhớ!” Phạm Đại không thèm để ý cười ha ha, nhìn chỗ nào đó trong rừng cây, cười lớn: “Tên nhãi nhép, ngươi muốn tự mình cút ra hay chờ ông nội đây vào bắt? Ông nội đây nói rõ, nếu ngươi không ngoan ngoãn, cũng đừng trách ta đem ngươi giao cho cháu gái bảo bối.”
“Ai dám lại đây, ta sẽ giết lão già này!” Một tiếng quát chói tai vang lên, trong rừng quả nhiên có một người đàn ông đứng dậy, chính là gã đã ném Nhạc Nhạc, ngoài dự đoán của mọi người là, trước người hắn còn đang giữ chặt một ông già tóc đã hoa râm quá nửa.
Ông già này không phải ai khác, chính là người chèo thuyền trên thuyền của bọn họ.
“Phạm đại hiệp, cứu mạng, tiểu nhân không phải cố ý nói ra các người nghỉ lại ở đâu. Nếu tiểu nhân không nói, bọn họ sẽ giết con trai duy nhất của ta!” Người chèo thuyền vừa thấy bọn họ liền nước mắt đầm đìa cầu xin.
Nghi ngờ lúc trước lập tức đã sáng tỏ, thì ra không phải Đinh Triệt bán đứng bọn họ, mà là người chèo thuyền!
“Phạm đại hiệp, ta chỉ là theo lệnh làm việc, cũng không muốn khó xử ngươi, nếu ngươi buông tha ta, ta để lại lão già này, nếu không, ta dù có ch.ết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.” Trong tay có con tin, gã kia không bối rối, ngược lại chẳng hề sợ hãi, giang sơn dễ đổi, hắn không tin Phạm Thông thật sự có thể nhẫn tâm nhìn lão già này ch.ết.
“Ta nói này anh bạn, ngươi không lầm đấy chứ? Lão già này bán đứng chúng ta, sao ngươi lại muốn chúng ta vì lão ta mà thả ngươi đi chứ?” Phạm Đại quăng một ánh mắt khinh bỉ, miễn cưỡng vươn hai tay như muốn duỗi người.
“Vậy sao? Vậy thì ta sẽ…”
Gã đàn ông nhăn răng cười, làm bộ như muốn bóp chặt yết hầu ông già, uy hϊế͙p͙ tăng thêm một bậc, nhưng tay gã mới cử động, đồng tử đột nhiên mở lớn, theo bản năng ngửa đầu ra sau tránh khỏi mũi tên trúc đã lao vút đến trước mắt, sau đó chỉ cảm thấy tay tê rần, người chèo thuyền phía trước đã bị cướp đi, trong khi hàm dưới đau đớn, hai tai mịt mùng, gã loáng thoáng nghe được một giọng nói trêu tức: “Thằng nhãi, nắm đấm của ông nội đây có mùi vị thế nào?”