Chương 29: Neville thú vị

Giờ cơm trưa, Draco và Harry ngồi ở bàn ăn Slytherin, “Ngài Potter! Ngài có thể giải thích vì sao lại có chuyện cấm túc không?” – Draco cười, nhưng sắc mặt đã muốn khó coi lắm rồi.


“Tiểu Long….” – Harry kéo kéo tay áo Draco, cười cười – “Bồ đừng nóng giận, chỉ là mình thấy ngủ đủ rồi, muốn xem sách một chút thôi mà… Ai ngờ tiên sinh đến chứ…”


Draco hừ lạnh một tiếng, quyết định sẽ không nhanh chóng tha thứ cho cậu ta. Mà Zabini và Parkinson nhìn hai người cười trộm, lại nghĩ đến cảnh phải đến văn phòng Xà Vương, không khỏi có chút đồng tình. Phải biết là hàn khí của Xà Vương không phải ai cũng có thể chịu được.


Một lúc sau, cú mèo bay loạn trong đại sảnh, xem ra đã đến thời gian nhận thư, nhưng mà chắc không có thư nào cho cậu.


“A, Tiểu Long, chiều nay là lớp học bay? Hắc hắc, kỹ thuật bay của cậu rất tốt, có thể mang mình lượn một vòng không?” – Harry thông minh nói sang chuyện khác, vấn đề bay lượn này, chắc chắn sẽ hấp dẫn Draco.


Draco đắc ý vênh mặt: “Đương nhiên. Malfoy ở mọi phương diện đều tốt nhất! Nhìn bồ chắc chắn là không biết gì, mang bồ bay một vòng cũng không có gì khó!”
Nhìn bộ dáng khoe khoang của Draco, Zabini và Parkinson đồng thời bĩu môi khinh bỉ.


available on google playdownload on app store


Lớp học bay, Harry quay đầu, nhìn về phía Neville, trong sách nói cậu nhóc này sẽ rơi từ chổi xuống ngã gãy tay, không biết hôm nay có thế không?
Neville giống như cảm giác được ánh mắt của Harry, quay đầu nhìn cậu, cười cười.


Không thể nào… Trong sách viết Neville là một cậu bé nhát gan, nhìn biểu hiện kia thì có vẻ không phải thế. Harry nhíu mày, bất quá cần phải chú ý một chút, bằng không… Nghĩ đến tình huống trong lớp Ma dược, Harry khẽ nhếch miệng. Cuối cùng vẫn quyết định không nên tin tưởng người kia.


Draco vênh mặt sai bảo Goyle và Crabbe. Theo góc nhìn của Harry, hai tên nhóc này ngoại trừ thuần huyết ra thì chả có tí nào được coi là Slytherin cả, thực tế thì cậu thấy chúng giống Hufflepuff hơn! Được rồi, thuần huyết không phải lúc nào cũng thông minh…


Bà Hooch đi tới, yêu cầu cả lớp trật tự. Bà đặt cái chổi bên cạnh, hướng dẫn mọi người đặt tay lên chổi, sau đó nói tiếp.


Harry nhíu mày, làm theo, tuy rằng có thể làm được, nhưng cậu không thích. Cũng biết mỗi người đều có thứ mà bản thân chán ghét, với Harry thì chính là vận động! Đương nhiên, cậu không ngại nếu có người mang cậu bay một đoạn.


Cái chổi rất nghe lời, lập tức nhảy vào tay cậu. Draco thì khỏi phải nói, cái chổi kia có vẻ rất khẩn trương nhảy vào tay cậu ta. Draco đắc ý vênh mặt, nhưng nhìn cái chổi cũ nát trong tay, không khỏi bĩu môi, Harry biết biểu hiện đó có nghĩa là: Không xứng với Malfoy!


Harry liếc sang phía Gryffindor. Giống như trong sách, cái chổi của Ron lăn lộn trên mặt đất, sau đó nhảy lên, đạp vào mũi cậu ta, khiến cậu ta la lên. Nhìn cảnh cậu nhóc ôm mũi, Harry có cảm giác vui vẻ một chút. Tiểu sư tử này thật thú vị. Mà Neville… thật đúng là không có thiên phú bay lượn. Dù có nói thế nào thì cái chổi của cậu ta nằm im, không thèm động đậy. Sau đó nhân lúc không ai để ý liền lập tức bay lên…. Hãn! Neville này hoàn toàn không giống trong sách! Nhưng nhìn qua lại có cảm giác có gì đó không thể bỏ qua. Nghe cậu ta nói chuyện với cái chổi, có thể đơn giản thấy vài chữ như “Nghe lời”, “thành thật”, “vô dụng”, “đốt”… linh tinh. Cái chổi kia từ đầu đến cuối vẫn nằm im, không khác gì chổi của Muggle cả.


Bà Hooch đi một vòng, nói cho mọi người biết tư thế chính xác, sau đó bắt đầu làm mẫu. Mọi người đặt chân lên chổi, sau đó…. Cái chổi của Neville đôt nhiên vọt lên. Không phải bay từ từ mà là lao vút vào bầu trời.


Harry há to miệng, chuyện này có chút không bình thường. Cậu còn chưa chuẩn bị gì cả…. Harry đột nhiên nghĩ đến một từ “Hiệu ứng bươm bướm.”
“A! Longbottom, thả lỏng, đừng khẩn trương, làm cho nó hạ cánh!” – Bà Hooch ngẩng đầu gào to.


Harry nhìn một cái xem thường, nói giỡn chơi, vào cái tình huống thế này, cho dù là Slytherin cũng không bình tĩnh được.
“A a a! Cứu! Ta muốn xuống! Bà Hooch, cứu con!” – Neville nắm chặt cán chổi, gào to.
Draco chế giễu: “Ha, quả thật không sai, vẫn còn tâm tình để gào thế kia, không hổ danh là Gryffindor dũng cảm….”


“Nói thật, nếu mình mà là cậu ta… Chắc chắn là không thể mở miệng nổi ấy chứ…” – Parkinson cũng nói.
“Ai? Sợ hãi không phải sẽ hét to lên sao? Vì cái gì không hét được?” – Zabini ngạc nhiên.


Harry cười tủm tỉm giải thích: “Nếu như là sợ hãi, bình thường sẽ hét lên. Ví dụ như nếu một cô gái nhìn thấy một con gián, chắc chắn sẽ hét lên chói tai. Nhưng khi nỗi sợ hãi vượt lên tâm lý thừa nhận bình thường, sẽ xuất hiện một số chướng ngại…. Biểu hiện cụ thể, không thể nói, không thể cử động, chứ đừng nói là gào thét… Hiện tại Longbottom còn có thể cầu cứu… Quả nhiên là rất lợi hại! Được phân vào Gryffindor quả không sai!”


Neville trong sách nên được phân vào Hufflepuff! Harry thầm nói. Lại nhìn Neville, cái chổi kia có lẽ đã lên đến độ cao cực hạn, vì thế nó không lên nữa mà trực tiếp rơi thẳng xuống!


Chỉ thấy nhóm tiểu động vật hít một ngụm lãnh khí, có nữ sinh còn nhắm tịt mắt lại. Draco thì nhíu mày, nhìn cái chổi trong tay: “Này, cái chổi này bao nhiêu năm rồi?”
“Xem nào…” – Zabini kiểm tr.a một chút, bên trên có kí hiệu năm 1990 – “Ít nhất là năm mươi năm…”


“Gia tộc Malfoy hằng năm đều quyên góp hơn mười vạn Galleons cho Hogwarts, vì sao không đổi cái đám cũ kỹ này?” – Draco căm giận nói.
“A, ai biết…” – Zabini bĩu môi.


Harry híp mắt cười, người khác không biết không có nghĩa là cậu không biết. Lão già Dumbledore nhất định là tham ô công quỹ! Giống như là cái Hội Phượng Hoàng kia vậy! Hừ, lúc trước lấy vị trí người thừa kế để dụ hoặc cha mình, lừa lấy đi áo tàng hình của gia tộc, lão cứ nghĩ là cậu không biết!


Lại thấy Neville ở bên kia vẫn đang gào thét: “Ô ô… Cứu mạng!!! Đại ca chổi, ta cho ta đi! Ta sai rồi, không nên uy hϊế͙p͙ ngài nữa!!! Tha cho ta đi” – Neville gào to, mọi người bên dưới nghe không sót chữ nào.
“Hừ, uy hϊế͙p͙ cái chổi! Quả là nhân tài.” – Harry bĩu môi, cảm thấy buồn cười.


Thật đúng là không nói thì thôi, Neville vừa giải thích lập tức có tác dụng, cái chổi từ từ hạ độ cao, tới gần sát mặt đất thì dừng lại.
Neville nằm bò người ra, hai tay buông thõng, sau đó rớt xuống. Nhìn bộ dáng sùi bọt mép của cậu nhóc, sợ tới mức không nhẹ a… May mà không bị thương.


“Cậu nhóc Longbottom này rất thú vị.” – Harry híp mắt, vuốt cằm nói – “Cả cái chổi kia cũng thế.”


Draco nhếch khóe miệng: “Sao? Muốn cái chổi kia à? Hôm nay mình sẽ viết thư cho cha, đề nghị đổi toàn bộ chổi bay. Nếu muốn, tặng cái đó cho cậu.” – Draco không thể không biết đem tài sản không phải sở hữu của mình tặng cho người khác thì có gì không đúng.


Harry tủm tỉm cười nhìn Draco: “Không, mình cảm thấy càng lúc càng thích Longbottom!”
Nhóm Tiểu Xà đồng thời vặn vẹo, có chút thương hại nhìn Neville nằm trên mặt đất. Nhìn bộ dáng của Harry thì có vẻ là muốn đem cái chổi kia tặng cho Neville…






Truyện liên quan