Chương 46: Lễ vật cho tiên sinh

“Chắc thế rồi, trên mặt có dấu vết của phép thuật Hắc Ám.” – Harry cầm cuốn sổ, dấu vết của pháp thuật Hắc Ám rất rõ ràng, vì thế mở ra, bên trong chỉ có một dòng chữ ghi tên Tom Marvolo Riddle, ngoài ra không còn gì nữa.


“Tom Marvolo Riddle?” – Harry nhìn cái tên này, có chút kỳ quái nhìn Severus – “Voldemort không có khả năng mang thứ của người khác…. A, không, là người không có ý nghĩa gì với hắn cất giữ? Vậy người tên Tom này có thể là có quan hệ rất mật thiết với hắn?”


“Trên thực tế, ta chưa từng nghe thấy cái tên này.” – Severus nói.


Harry đăm chiêu: “Có lẽ… Ta muốn đi thăm dò một chút… A, tiên sinh, nếu đây là Trường Sinh Linh Giá của hắn, có lẽ ngài còn cần dùng đến, ta không cầm đâu.” – Harry nói xong đưa cuốn sổ lại cho Severus – “Hôm nay đến đây thôi, ngày mai gặp lại, tiên sinh!”


Sau vài ngày, Harry bắt đầu khẩn cấp tìm kiếm các dấu vết về Tom, cuối cùng, cũng tìm được người này trong đống hồ sơ học sinh lưu trữ.
Tom Marvolo Riddle, cô nhi, nhập học nhà Slytherin, năm 1942 là huynh trưởng, năm 1944 là thủ lĩnh nam sinh, từng được tặng huy hiệu vì có cống hiến cho nhà trường.


Nhìn giới thiệu của Tom, Harry không khỏi nhíu mày. Một người vĩ đại như vậy, sao có thể biến mất khi ra trường được? Thậm chí là không có ai biết đến hắn. Thật sự là rất kỳ quái… Nhưng mà, hắn với Voldemort ở cùng thời kì, có phải là có ý nghĩa gì đó không…. Liệu có phải, hai người này là một…. Merlin a! Tom Marvolo Riddle! Nếu tráo đổi đi sẽ thành I am Lord Voldemort! Ha ha! Thật là thiên tài! Người thừa kế của Slytherin, Voldemort, chính là Tom? Ai, cái tên này cũng thật quê mùa, trách không được hắn muốn đổi…. Nhưng mà có lẽ đó không phải là nguyên nhân chính? Vậy do đâu mà Chúa tể Hắc Ám lại muốn quên đi cái tên của mình, ngay đến cả người khác nhắc đến cũng không cho phép…. Người ủng hộ thuần huyết như Voldemort…. Không phải là một phù thủy hỗn huyết chứ?


available on google playdownload on app store


Harry bật cười. Đây là chuyện hoàn toàn có thể. Cậu cũng nhớ là trong các dòng họ thuần huyết không có dòng họ nào là Riddle. Xem ra cần phải cẩn thận tìm hiểu một chút! Voldemort, ta bắt được đuôi ngươi rồi… Ngươi cẩn thận đó…


Harry vừa buông tập hồ sơ xuống, trong lúc vô ý lại nhìn thấy một trang khác. Mái tóc bạch kim, đôi mắt lam, còn cái kiểu đầu chải chuốt này, Abraxas Malfoy. A? Cùng học với Tom? Thật là có ý tứ, trở về có lẽ cần hỏi thăm Draco một chút.


Harry đi ra khỏi phòng hồ sơ, vừa lúc đụng phải Hagrid. Lão cầm trong tay một cuốn sách dày cộp, tâm tình mỹ mãn đi ra.
“A, Harry, đã lâu rồi không gặp cháu.” – Hagrid thấy Harry, tâm tình vui mừng hỏi thăm.
“Bác Hagrid, gần đây bác thế nào? Có khỏe không? Bác mượn sách gì thế?” – Harry cười đáp lại.


“A….Cái này hả? Là Bách khoa toàn thư về rồng…” – Hagrid giơ cuốn sách cho Harry xem.
Harry mở to mắt nhìn: “Bác thích rồng à?”
“Đương nhiên rồi.” – Hagrid nói xong, nhìn trái nhìn phải, mới khẽ nói với Harry – “Nói thật, bác muốn nuôi một con rồng.”


Harry nghĩ đến rồng, từ đầu đến đuôi đều là nguyên liệu quý giá, nếu nuôi được, thì quả thực là rất tuyệt. Hơn nữa, Harry nhớ trong sách, có nói đến chuyện Hagrid có một quả trứng rồng, có lẽ giờ này cũng sắp sinh rồi.
“Thật là một chủ ý tốt.” – Harry cười nói.


“Cháu cũng nghĩ thế như thế là đúng phải không?” – Hagrid kinh hỉ nhìn Harry, cảm thấy cuối cùng cũng có thể tìm được người chung chí hướng, nhưng câu tiếp theo của Harry đã knock-out Hagrid.


“Nhưng mà bác Hagrid, cháu nghe nói rồng lớn rất nhanh, không quá một tháng, có thể to bằng cả căn phòng. Nếu bác muốn nuôi rồng thì định nuôi ở đâu?”


Ánh mắt sáng láng của Hagrid đột nhiên uể oải, Harry còn tiếp tục đả kích: “Cái chính là, sức phá hoại của rồng rất lớn, rất dễ bị phát hiện. Bác nghĩ mà xem, thầy Dumbledore có khả năng sẽ bị báo chí phê phán, nói thầy quản lý không tốt, làm cho học sinh trong trường gặp nguy hiểm; cũng có khả năng sẽ bị Bộ Pháp Thuật chất vấn là có ý đồ bao che cho người khác gây rối; chỉ vì một con rồng mà làm cho danh tiếng của thầy bị tổn hại. Chỉ vì bác nuôi một con rồng mà ảnh hưởng đến thanh danh bấy lâu của thầy… Ai…” – Harry thở dài một hơi, như là chuyện đã xảy ra rồi vậy.


Mà Hagrid, có lẽ trí tưởng tượng còn bay xa hơn cả những gì Harry nó rồi, càng nghĩ hắn càng thấy sợ hãi, càng nghĩ càng áy náy, cuối cùng nước mắt lưng tròng nhìn Harry, nói: “A, không được rồi, Harry, cháu phải giúp bác, nhất định phải giúp bác…..”


Harry giả bộ khó xử thở dài: “Nói như thế là bác thực sự có trứng rồng sao, bác Hagrid?”
Hagrid gật đầu, vẻ mặt mong chờ nhìn Harry.
“Có phải là sắp nở không?” – Harry cau mày hỏi.


“Đúng… Đang chuẩn bị ấp trứng….” – Harry hiểu ý Hagrid nói là hắn đang chuẩn bị công việc để ấp trứng – “Vậy bác đưa cho cháu đi, cháu sẽ đưa nó đến một nơi an toàn, chuẩn bị ấp trứng. Đến khi nào trứng chuẩn bị nở, cháu sẽ dẫn bác đi xem, có được không? Ừm… có lẽ cháu có thể nhờ người kia mời bác đến làm công, như vậy bác có thể hoàn thành tâm nguyện nuôi rồng.”


Hagrid khụt khịt nói: “Không…Bác…Bác luyến tiếc nơi này, nơi này vẫn còn nhiều động vật còn cần bác chăm sóc…Nhưng mà….Bạn cháu làm gì? Ở khu huấn luyện rồng sao? Bác có thể thường xuyên đến thăm sao?”


“Không, không phải khu huấn luyện rồng, chỉ lớn hơn trang viên một chút thôi.” – Harry cười nói – “Cháu nghĩ là bác có thể đi với y, chỉ cần bác can đảm….”


Trong lòng Harry thầm nghĩ: ‘Cho đến giờ vẫn chưa từng nhìn thấy tiên sinh với bác Hagrid ở cùng một chỗ, phỏng chừng vởi bác Hagrid mà nói, nọc độc này cũng giống nước sôi mà thôi.


“Có cái gì mà bác không dám? Vậy… Hôm nay bác sẽ sai cú mang trứng gửi cho cháu…” – Thanh âm Hagrid mang theo lưu luyến – “Nói với bạn cháu nhất định phải chăm sóc tốt cho nó…”


“Bác cứ yên tâm!” – Harry thầm nghĩ: ‘Không chăm sóc tốt thì lấy đâu ra dược liệu tốt? Chắc chắn tiên sinh cũng nghĩ như thế!’


Tối hôm đó, Hedwig mang theo một cái hòm trở về. Draco kinh ngạc nhìn cái hòm không tính là đẹp đẽ này: “Này, còn lâu mới đến Giáng Sinh, món quà này cũng quá sớm đi?”
Harry cười hắc hắc: “Đây là quà mình chuẩn bị cho tiên sinh.”
Draco bĩu môi – sớm thế đã chuẩn bị quà.


“Không muốn biết là gì sao?” – Harry dụ khị
“Cái gì thế?” – Draco ngoan ngoãn mắc câu.
Harry mở hòm, một quả trứng xuất hiện.


Draco trợn trừng mắt: “Rồng… Trứng rồng?!” – Nhìn Harry gật đầu, mắt Draco đỏ lên, hai tay đè Harry xuống – “A a! Tên nhóc nhà cậu trong mắt chỉ có cha nuôi thôi sao!!! Mình cũng muốn trứng rồng. Mặc kệ! Mình cũng muốn!!!”


Draco có nghĩa là rồng, cho nên cậu thích rồng vô cùng luôn. Harry cố gắng đẩy Draco sang một bên, hỏi: “Cậu biết nuôi rồng sao?”
Draco đỏ mặt, lắc đầu.
“Có một con rồng rồi, ngày nào cậu cũng sẽ chơi với nó?”
Draco nghĩ nghĩ, không có khả năng. Nhiều lắm chỉ là nuôi, thỉnh thoảng tới xem một cái thôi.


Harry nhún vai: “Vậy thì thôi đi! Tặng tiên sinh thì có ý nghĩa hơn nhiều… Kỳ thật, chỉ cần tiên sinh đồng ý, cậu muốn xem lúc nào chả được.”
Draco nghĩ nghĩ, quả thật là như thế.


Vài ngày sau, Severus nhận được một cái hộp, bên trên có dòng chữ Giáng Sinh vui vẻ. Nhìn mấy chữ kia, khóe miệng Severus không khỏi nhếch lên thành nụ cười.






Truyện liên quan