Chương 50: Riddle và ngôi nhà cũ của dòng họ gaunt
Anh bạn nhỏ Neville hoàn toàn không hề biết, chuyện lão yêu quái kia lấy hòn đá phù thủy đều là do một tay Harry đạo diễn… Haiz, đứa nhỏ đáng thương….
Harry tạm biệt bạn bè, trở về nhà. Một năm này với cậu thật là thú vị, Harry nghĩ thế.
Vợ chồng Dursley đến nhà ga đón Harry, sau đó làm một bữa tối phong phú đón mừng cậu. Dumbledore nhìn đến tình cảnh này nhất định sẽ tức đến vểnh râu lên: Là ai nói với ta rằng Harry bị ngược đãi!!!
Đương nhiên tình huống này lão sẽ không nhìn thấy, cũng không có ai muốn cho lão thấy.
“Dượng, chuyện công ty thế nào?” – Harry uống một ngụm canh, hỏi.
“Tất cả đều bình thường. Hạng mục mà chúng ta hợp tác cùng công ty Malfoy đã đến giai đoạn cuối.” – Ngài Dursley vẫn béo ục ịch như vậy, cười híp mắt lại.
“Vậy thì tốt, vậy dượng giúp cháu điều tr.a một gia tộc, gọi là gia tộc Riddle.” – Harry ngẩng đầu nói với ông.
Kỳ thật chuyện về Tom Marvolo Riddle, Severus đã bắt đầu điều tra, hơn nữa cũng đã nhờ cả đến Lucius. Nhưng dù sao hai người cũng thuộc về thế giới pháp thuật, nếu như gia tộc Riddle mà là một gia tộc Muggle, thì Harry điều tr.a vẫn dễ hơn.
Hiệu suất làm việc của ngài Dursley rất cao, không tới ba ngày, đã điều tr.a được thông tin về gia tộc Riddle. Vì thế Harry liền đi tới làng Little Hangleton để xem xét tình hình.
Harry cầm tư liệu đi vào trang viên Riddle.
Trang viên Riddle nằm trên một sườn núi, Harry thật không hiểu ai lại nghĩ ra cách thiết kế cái trang viên thế này, đối diện là một cái nghĩa trang và một giáo đường. Thật là, cái tổ hợp này quả khác người.
Trang viên Riddle đã cũ kỹ lắm rồi, bên trong không còn ai ở. Trên cửa chăng đầy mạng nhện, Harry dùng tay gạt bớt chúng đi, chuẩn bị bước vào, chợt nghe có người gọi: “Này, anh bạn nhỏ, đến thám hiểm sao? Nơi này không có gì hay ho đâu!”
Một ông lão tóc bạc đi tới, cũng có thể coi là cường tráng, giọng nói vẫn còn âm vang.
Harry cười nhìn ông lão: “Vâng, chào ông, cháu nghe nói ở đây có nhiều lời đồn quỷ quái, cho nên muốn đến thám hiểm.”
Ông lão thấy Harry lễ phép, thái độ cũng dịu đi không ít: “Đồn đại linh tinh! Đừng nghe ngườit ta nói bậy!” – Ông lão hừ một tiếng, có chút hoài niệm nhìn ngôi nhà cũ – “Nơi này chẳng qua là có một vài chuyện mà không muốn cho ai biết thôi….”
Harry vừa nghe là biết ông lão này khẳng định là biết chuyện gì đó: “Là chuyện gì vậy ông? Một câu chuyện cổ tích thật đẹp sao?”
“Không…Không hề đẹp, ngược lại, còn rất bi thương…” – Ông lão vuốt tóc Harry – “Nếu cậu muốn nghe, có thể ngồi lại đây, ta sẽ nói cho cậu một chút….”
Không thể không nói, có khi thân thể trẻ con có tác dụng rất lớn, vì không ai sẽ đề phòng một đứa trẻ, hơn nữa trẻ con thường rất hứng thú với chuyện xưa.
Ông lão kể một câu chuyện cũ, rất bi thương.
Nhân vật chính của câu chuyện là Merope Gaunt, cô gái ở ngôi nhà của dòng họ Gaunt gần đó. Mọi người đều cảm thấy cô gái đó có chút cổ quái, nếu không muốn nói là mọi người sống trong ngôi nhà của dòng họ Gaunt đều cổ quái. Dòng họ Gaunt vốn rất giàu có, nhưng trong nhà toàn những kẻ phá gia chi tử, thế nên tiền bạc lần lượt đội nón ra đi. Đến đời Merope, gia đình họ đã trở nên nghèo khó, hơn nữa tính cách cổ quái, cho nên người trong làng cũng không thân cận. Merope rất thích một chàng nông dân gần đó, tên là Tom Riddle. Mỗi ngày cô đều lén lút nhìn anh ta, rồi hai người yêu nhau! Đúng vậy, yêu nhau, cô gái cố gắng làm cho chàng trai yêu mình. Gia tộc Gaunt không thích Tom, còn Merope vẫn kiên trì không đổi ý, nhưng chỉ vài năm sau, cô gái bị đuổi ra khỏi nhà! Bọn họ nói cô là phù thủy, dùng độc dược đẻ khống chế Tom, hiện tại Tom đã khôi phục, anh ta yêu cô gái khác. Merope bỏ đi, lúc đó… cô đã có thai rồi….
Harry nghe, trừng mắt hỏi: “Trên đời này thật sự có phù thủy sao?”
“Có hay không ta không biết, cậu bé, nhưng lão biết, Tom yêu Merope.” – Ông lão thản nhiên. Harry mở to mắt, kỳ thật trong lòng cậu rõ ràng, Merope chắc chắn là phù thủy. Hơn nữa, theo như câu chuyện, có vẻ là cô sử dụng Tình dược với Tom, về sau không hiểu lý do gì mà cô không cho Tom dùng ma dược nữa, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà! Chuyện này rất hợp lý! Nhưng ông lão lại nói, Tom yêu Merope? Có ẩn tình gì sao?
“Haiz…. Ta đã già rồi, sống hơn một trăm năm như vậy, có nhiều chuyện có thể hiểu rõ ràng hơn hồi trước….” – Ông lão cảm thán.
Lúc này Harry mới biết ông lão đã hơn trăm tuổi, nếu không phải trên người ông không có một chút ma pháp mong manh nào, Harry thực sự nghĩ ông là phù thủy.
Ông lão nói là chính mắt ông thấy.
Sau khi Merope bỏ đi, Tom liều mạng ngăn cản người nhà tìm bắt cô. Bỏi vì những người đó muốn giết ch.ết phù thủy. Lần nào Tom cũng nói: “Bắt cô ta làm gì? Ta thế này không phải tốt rồi sao?”
“Các người có thể thắng được cô ta sao? Cô ta là phù thủy! Nếu cô ta ra tay, chúng ta sẽ ch.ết hết!”
“Các người là đồ ngu xuẩn, những lời ta nói các người bỏ ngoài tai sao? Ai cho các người đi tìm cô ta? Muốn hại ch.ết ta sao?”
Mỗi lần đều ngăn cản, giống như là sợ ch.ết, nhưng thực ra lại chính là bảo hộ. Bởi vì người nhà phát hiện bí mật của Merope… Bởi vì cô là phù thủy. Sau đó Tom kết hôn, sinh được một cô con gái mới có thể khiến cho những người này không để ý nữa. Cậu ta bắt đầu lén lút tìm kiếm tung tích của Merope, nhưng Merope không về trang viên Gaunt… Cô dường như mất tích!
Tom không thể ngừng tìm kiếp, mãi cho đến một ngày, mọi người trong gia tộc Riddle đột nhiên biến mất trong một đêm…. Cuối cùng được xác nhận là tất cả đã ch.ết, con trai nhà Gaunt thú nhận đã làm việc này.
“Thật đáng tiếc, người yêu nhau lại không được ở cùng nhau.” – Harry chớp đôi mắt xanh nhìn ông lão.
“Đúng vậy, thật đáng tiếc….”
“Ông à, đã giữa trưa rồi, mọi người trong nhà cũng đang chờ cháu về ăn cơm, cháu đi trước.” – Harry nói xong đứng lên, mà ông lão kia vẫn ngồi ở thềm đá, sắc mặt u buồn, lẩm bẩm gì đó, Harry có thể nghe được vài từ “Tom” “Hạnh phúc” “Đi vui vẻ”.
Harry quay đầu nhìn ông lão, trong lòng tràn ngập cảm xúc không tên, lên xe rời đi. Cậu đã tìm được một tin tức quan trọng – Trang viên Gaunt.
Mấy ngày sau, Harry đến nhà cũ của dòng họ Gaunt.
Nếu nói trang viên Riddle chỉ là không tốt, thì hiển nhiên, trang viện Gaunt có thể dùng từ tàn tạ để hình dung. Dựng nhà trong rừng cây? Muốn ẩn cư sao?
Harry nhìn mái ngói rách nát, các bức tường bị rêu xanh bao phủ. Cái gì thế này? Trời ạ! Một con rắn bị đóng đinh vào cửa, ch.ết khô từ lâu, cái xác rắn đong đưa theo gió. Người trong nhà này đều là biến thái đúng không? Hay là muốn biểu thị mình là con cháu của Slytherin, có thể khống chế được rắn?
Harry khách sáo một chút, đẩy cửa bước vào.
Ma thuật hắc ám dao động rõ ràng, đưa Harry vào quá khứ. Cậu nhìn thấy một chiếc nhẫn màu bạc nằm trên đất, mặt nhẫn là một viên đá đen hình ô van, nhìn viên đá đó rất đẹp.
“Xin chào….”
Harry kinh ngạc phát hiện, có người nói chuyện với cậu, cậu quay đầu nhìn xung quanh.
“Đừng nhìn, ta ở ngay đây.”
Harry nghi hoặc nhìn cái nhẫn: “Ngươi?”
“Đúng, là ta. Ta đã ở đây chờ ngươi rất lâu rồi…” – Thanh âm kia tràn ngập tang thương.
Khóe miệng Harry nhếch lên, phối hợp nói: “Chờ ta?”
“Đúng vậy, chờ ngươi. Ngươi nhất định sẽ đến đây, sẽ tìm được ta, sau đó hoàn thành sự nghiệp vĩ đại.”
“Nhưng mà… Sự nghiệp của gia tộc ta cũng đủ lớn, ta chỉ cần kế thừa là tốt rồi.” – Harry vô tội nói.
“… Không, không. Ta là nói, ngươi sẽ có được sức mạnh vĩ đại, về sau sẽ không có ai đánh bại được ngươi….”
Trong lòng Harry hừ một cái xem thường: “Hiện tại ta cũng rất tốt, muốn làm gì thì làm, không có ai quản ta.” – Tiếp tục giả vờ vô tội.
“Ta có thể làm người ch.ết sống lại, chỉ cần ngươi muốn!” – Tiếp tục dụ hoặc.
Harry lập tức trầm mặc, đây là điều mà cậu muốn, cậu muốn cha mẹ, những người quan trọng với cậu có thể sống lại…
“Đến đây, đeo ta vào, chỉ cần mang theo ta là ngươi có thể gặp họ…”
“Mang theo ngươi là có thể?”
“Đúng, chỉ cần mang theo ta…Ước muốn của ngươi có thể thực hiện…”
Harry vừa muốn đi qua, đột nhiên lại bừng tỉnh, dừng lại: “Nơi này….Hình như có vấn đề….”
“Có vấn đề gì?” – Giọng nói kia có chút không kiên nhẫn, gấp gáp hỏi.
“Ta cảm giác có nguy hiểm… Không được, ta phải rời khỏi đây!” – Harry nói xong quay người muốn đi.
“Không, cậu bé, nơi này sao có thể nguy hiểm?”
“Không, nhất định là có nguy hiểm, loại cảm giác như muốn lấy mạng ta!” – Harry nói xong liền dợm bước ra ngoài.
“Đừng, dừng lại!” – Thanh âm trở nên vội vàng mà bén nhọn – “Cậu bé, cậu nói đúng đấy, nơi này có nguy hiểm. Xem ra cậu đã thông qua khảo nghiệm.”
Harry dừng bước, quay đầu, nghi hoặc hỏi: “Khảo nghiệm gì?”
“Bên người ta có ma pháp trận rất lợi hại, nếu là người tham lam, sẽ vội vàng muốn cầm lấy ta, như vậy sẽ vô tình khởi động trận pháp bên người ta.” – Thanh âm vội vàng.
“Sẽ có chuyện gì xảy ra?”
“Giống như lời ngươi nói, có cảm giác như muốn lấy mạng ngươi.” – Thanh âm kia có chút bất đắc dĩ.
“A, ma pháp trận lợi hại như vậy, nhất định là ta không thể phá giải được, ta đi đây…” – Nói xong Harry lại muốn đi.
Thanh âm khó thở: “Ai nói không có cách nào, ngươi chỉ cần đập vỡ chậu hoa bên kia là có thể!”
Hai mắt Harry sáng lên nhìn cái nhẫn: “Thật sao?” – Sau đó nhanh chóng đập vỡ chậu hoa, quả nhiên là ma pháp quanh chiếc nhẫn được loại bỏ.
“Đến đây, mang theo ta, nói ra nguyện vọng của ngươi!” – Nhẫn tiếp tục dụ hoặc. sau đó Harry bước đến, dùng một cái khăn tay bọc chiếc nhẫn lại.
“A, không, ngươi làm gì thế?!”- Chiếc nhẫn hét lên chói tai.
“Không có gì, thưa ngài Trường Sinh Linh Giá.” – Nói xong Harry ếm bùa cách ly, bỏ nhẫn vào túi.