Chương 52: Kreacher nhận sai chủ nhân

Nhà lớn của gia tộc Black đương nhiên không thể thiếu thư phòng, cũng không hiểu vì sao, cái nhà này lại có nhiều thứ kỳ quái phát sinh như vậy… Là vì các đồ vật có dính đến Nghệ Thuật Hắc Ám, điểm này cậu đương nhiên biết. Nhưng làm gia tinh như Kreacher không phải nên quét tước sao? Cho nên con gia tinh này không chỉ không nghe lời, mà còn không có trách nhiệm làm việc?


Harry ngồi ở bàn, tập trung vào một cuốn sách cậu hứng thú. Vì nơi này khác biệt hoàn toàn so với kiếp trước nên cậu giống như miếng bọt biển, liều mạng hấp thu tri thức của thế giới này. Harry ngồi ở đâu, Kreacher sẽ đến đó, trong tay còn cầm theo chổi. Harry cũng không thèm ngẩng đầu đã nói: “Kreacher, chỗ này không cần mi quét dọn.”


Kreacher ngẩng cái đầu đầy nếp nhăn, nhìn Harry vẫn đang chăm chú đọc sách, đột nhiên nhớ đến một hình ảnh. Cũng là một thiếu niên ngồi ở đây, yên lặng đọc sách, nhưng khóe mắt mang theo sự mỏi mệt.
“Tiểu chủ nhân….”
Harry có chút nghi hoặc nhìn Kreacher, không hiểu chuyện gì.


“Tiểu chủ nhâ, Kreacher không tốt, Kreacher không hoàn thành việc cậu giao.” – Kreacher bắt đầu khóc lóc – “Kreacher là một gia tinh tồi! Kreacher không hủy sợi dây chuyền! Kreacher để nó ở phòng khách, là Kreacher vô dụng….” – Nói xong Kreacher muốn đập đầu vào tường.


Harry vội ngăn cản: “Kreacher, mi làm gì vậy, ta không phải là tiểu chủ nhân của mi!” – Harry quát.
Kreacher mở to mắt nhìn Harry trước mặt, cúi đầu, kéo lê cái chổi ra ngoài. Cảm giác như là bị chú chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi vậy.
Harry vặn vẹo một chút: “Kreacher, quay lại, nói về tiểu chủ nhân của mi.”


Kreacher vèo một phát chạy đến trước mặt Harry, động tác vô cùng sung sướng.
“Tiểu chủ nhân!” – Hai mắt Kreacher tỏa sáng nhìn Harry…..


available on google playdownload on app store


Con gia tinh này quả nhiên là có vấn đề, không chỉ là đầu óc, mà cả mắt cũng thế! Trách không được nhà lớn của dòng họ Black lại thành cái dạng này, trách không được Sirius không quản được nó! Nhưng mà….


“Kreacher… Nói xem, mặt dây chuyền, sao lại thế?” – Harry phát hiện trên tấm thảm ở phòng khách, chú Sirius còn có một người em, tên là Relugus Arcturus, có lẽ chính là tiểu chủ nhân của Kreacher. Relugus Arcturus nói muốn hủy một cái mặt dây chuyền, vì sao phải hủy, nhất định là có chuyện đã xảy ra. Cậu rất thích nghe những chuyện thế này, vì thường sẽ tìm được nhiều manh mối. Tỷ như… câu chuyện về Ba anh em kia.


Kreacher nghi hoặc nhìn Harry, sau đó như bừng tình: “Nhất định là do khi đó uống độc dược, nên tiểu chủ nhân đã quên.”
Khóe miệng Harry run rẩy. Tốt lắm, ngay cả lý do cũng tìm luôn cho cậu rồi.


“Là Chúa tể Hắc Ám! Là ác ma đó! Tiểu chủ nhân mang ta cho Chúa tể Hắc Ám mượn, sau đó ta phát hiện ra bí mật của hắn. Chính là mặt dây chuyền kia! Chúa tể Hắc Ám giấu nó trong hang. Ta về nói với tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân biết phải đi trộm sợi dây chuyền kia… Tiểu chủ nhân, ngài còn sống!!!” – Kreacher dùng đôi mắt ngập nước nhìn Harry.


Harry bất đắc dĩ nhìn con gia tinh nhận sai chủ nhân, nghĩ nghĩ, có vẻ là rất nguy hiểm, không phải là chỉ mang một mình Kreacher đi theo chứ: “Ta đi một mình?”
Kreacher gật đầu: “Vốn có thể không phải một mình….Là nghịch tử kia! Hắn hiểu lầm cậu! Nếu…Nếu… Cậu sẽ không bị thương….”


Đây là chuyện gì vậy?
Rầm một tiếng, cửa phòng bị đá văng.
“Relugus Arcturus ở đâu? Mau dẫn ta đi, lập tức, mang ta đi!” – Sirius điên cuồng lao đến, tóm lấy vai Kreacher lắc lắc.
“Đồ dơ bẩn, đồ ngoan cố, phản đồ! Đừng chạm vào ta!” – Kreacher mắng chửi, sau đó rầm một tiếng biến mất.


Pháp thuật của gia tinh… Thật hữu dụng. Harry nhìn vào chỗ mà Kreacher vừa biến mất, thầm nghĩ.
Nhìn bộ dáng uể oải của Sirius: “Chú Sirius, chú thế này mà muốn chấn hưng gia tộc Black sao?”
“Chú…” – Sirius nản lòng nằm xuống sô pha trong thư phòng.


Lupin bước vào, thấy vậy hỏi: “Có chuyện gì thế? Hình như chú vừa nghe thấy tiếng ầm ỹ.”
“Ừm…Theo như cách nói của Kreacher…. Relugus Arcturus có khả năng đã ch.ết.” – Harry nói, bộ dáng kia như kiểu chuyện không liên quan đến mình.


“Moony, là mình hại nó… Nó đến tìm mình, nhưng mình lại đuổi nói đi… Là mình, là mình….”
Ánh mắt Sirius trống rỗng. Lupin thấy hắn không còn chút tinh thần nào, vội vàng đến bên cạnh ngồi xuống ôm lấy hắn, một tay khẽ vuốt lưng hắn.


“Chân Nhồi Bông, cậu không nên tự trách mình. Đó không phải là lỗi của cậu. Hai người ở hai bên chiến tuyến, đuổi cậu ấy đi coi như là bảo hộ cậu ấy…” – Lupin nhẹ giọng an ủi.


Harry nhìn Remus ôm Sirius, cảm giác có chút kì quái. Nghiêng đầu nhìn kỹ, chú Remus với ai cũng ôn hòa, nhưng chưa từng thấy chú ấy đối xử ôn nhu như vậy với ai cả…. Mà nhìn hai người đó ôm nhau cũng không hề có chút lạ, ngược lại… còn thấy ấm áp? Không thể không nói… cậu lại nhớ tiên sinh….


Theo cậu biết từ ký ức của Neville, chú Remus là người sói. Còn gần hai mươi ngày nữa là đến kỳ trăng tròn, mà hình như chưa có cách gì hữu hiệu để ngăn cản người sói…. Có lẽ….Thay đổi Nhất ẩm sinh tử thủy… Liệu tiên sinh có đồng ý với biện pháp này không?


Nhìn Remus và Sirius yên lặng sưởi ấm cho nhau, Harry không muốn quấy rầy hai người. Cậu lặng lẽ ra ngoài phòng khách. Nếu chiếc dây chuyền kia là của Voldemort lưu lại, rất có thể đó là một Trường Sinh Linh Giá.


Phòng khách này thực sự khiến Harry không muốn đặt chân đến! Nó rất không… Slytherin. Nhìn bức màn kia mà xem, cũ nát rách rưới, còn đầy bụi bặm. Hai bên tường phía lò sưởi có hai chiếc tủ kính. Nhưng mà do một thời gian dài không lau dọn nên chất đầy bụi bặm… Harry thè, cậu vô cùng chán ghét cái phòng khách này. Đến trước tủ kính, dễ dàng thấy được cái hộp kia. Trên hộp có một chút ma pháp dao động y như lúc cậu tìm được cái nhẫn.


Đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, Harry rất thích mấy câu này.
Bọc cái hòm lại kỹ lưỡng, dùng bùa cách ly, đặt cùng vào chỗ với cái nhẫn. Harry lấy giấy bút, bắt đầu viết thư.


Không biết vì sao, khi nhìn thấy Remus và Sirius, Harry đột nhiên nhớ đến Severus, hơn nữa cảm giác như nhớ đến điên cuồng, rất hy vọng Severus có thể lập tức đến nơi, vì thế liền viết thư cho y.
Trải qua chuyện của Krecher, Sirius trở nên luống cuống, nếu không phải có Remus ở bên, không biết là hắn sẽ làm ra chuyện gì.


“Ai, chú Sirius, không phải chú muốn chấn hưng gia tộc Black sao? Bộ dạng chú thế này khiến cháu thất vọng quá!” – Harry cười lạnh nhìn Sirius – “Chú thế này thì cho dù có tìm được Relugus Arcturus thì thế nào? Có thể báo thù cho chú áy không? Chú có thể đánh được Chúa tể Hắc Ám không?”


Trong mắt Harry tràn ngập khinh thường, âm thanh ngạo mạn khiến cho nam nhan phát cuồng kia bình tĩnh dần lại, nhưng trong mắt mang đầy phẫn nộ.


“Hừ, đừng dùng ánh mắt đó nhìn cháu!” – Harry cười khẩy nói – “Trí tuệ phàm nhân, chỉ biết dùng cảm xúc, giải quyết vấn đề một cách lỗ mãng!” [Oa, Sở đại thần, ngài về rồi sao?]


Những lời Harry nói không chỉ kích thích Sirius mà ngay cả Remus cũng chấn động không nhỏ: “Harry! Có thế nào thì Chân Nhồi Bông cũng là bậc cha chú, cháu không thể nói vậy!” – Remus nghiêm giọng nói.


“Hừ! Làm cha chú mà không có tự giác của bậc cha chú. Cha đỡ đầu!” – Harry nhấn mạnh vào ba chữ “cha đỡ đầu”, cảm giác càng thêm phần không tôn trọng – “Trên vai chú giờ không phải chỉ là báo thù cho mấy mạng người, mà còn có cả vinh quang của gia tộc Black, chú nên tạc những điều này vào cái đầu trống rỗng của chú đi!”


Sắc mặt Sirius trở nên trắng bệch, Harry lại nói: “Chúng ta cần phải tìm Relugus Arcturus về, bất luận là chú ấy còn sống hay đã ch.ết. Nhưng đầu tiên phải biết cái hang kia ở đâu đã!” – Harry sẵng giọng ngăn Sirius định nói – “Biết nơi đó ở đâu chỉ có Kreacher, chuyện này cháu sẽ không tham gia, chú Sirius, mời chú tự mình bắt nó mở miệng, tìm được vị trí của cái hang đó.”


Harry nói xong liền xoay người về phòng.
Remus ngây người nhìn Harry, hắn có thể nhận ra được hình dáng của môt vị lãnh đạo sắc bén trên người cậu.
James, Lily, hai người… Sinh ra một đứa nhóc thế nào vậy….


P/s: Cảm ơn lời chúc của tất cả mọi người, mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ mình trong năm mới. < < < About these ads Đang tải…






Truyện liên quan