Chương 50: Xà ngữ bị lộ
Hạ Liễu Quân
o0o
“Darco, cậu điên rồi sao?!” Harry túm lấy Draco, “Lỡ như trò ấy bị thương thì làm sao bây giờ?” Mặc dù các học viện đấu đá, nhưng một khi vỡ lở ra, rất có thể trở thành pháp sư hai phái tranh đấu dù sao, mâu thuẫn Gryffindor cùng Slytherin tồn tại cũng không phải ngày một ngày hai!
“Vậy thì thế nào?!” Đũa phép trong tay Draco chĩa về phía Ron Weasley, “Mình muốn cho nó biết Vinh quang Slytherin không cho phép làm bẩn!” Con rắn đen kêu tê tê, hướng về phía Ron Weasley bơi đi!
“Draco!” Harry kêu lên.
Ron Weasley sợ tới mức không ngừng lui về phía sau, Hắc Xà phun đầu lưỡi đỏ tươi, bò về phía cậu ta.
Hermione Granger vội vàng rút đũa phép ra thì thầm: “Petrificus totalus!” Nhưng thần chú bình thường của một cô gái trẻ sao có thể ngăn cản Pháp Thuật Hắc Ám hóa ra Hắc Xà chứ? Hắc Xà bị chọc giận, nó há cái miệng rộng đen ngòm, lộ ra răng nanh sắc nhọn, phun một tia nọc độc. Granger sợ tới mức hét lên một tiếng, chạy trốn sau lưng Weasley.
“Mày cái đồ độc xà ch.ết tiệt!” Ron Weasley tuy cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn không thuận theo buông tha bọn họ mà mắng: “Death Eater ch.ết tiệt! Bọn mày là cái bọn Death Eater dự bị! Sớm muộn gì Hội Phượng Hoàng chúng ta sẽ tiêu diệt bọn mày! Mày… A!” Con rắn kia đã phóng thẳng lên trước mặt Weasley!
<
Hắc Xà phanh lại giữa không trung, nó chần chừ quay lại, kêu tê tê hai tiếng: <
<
<<Được rồi…>> Hắc Xà nghe lời cậu, chậm rãi rời khỏi, nó không có cách nào vi phạm mệnh lệnh Xà Ngữ.
“Harry, cậu…” Draco kinh ngạc nhìn cậu, người chung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán. Harry không quan tâm, tiếp tục nói: <<Đến đây với ta nào…>>
Hắc Xà bơi tới chân cậu, dịu ngoan nghe lời: “Xà ảnh vô tung, hóa khói đen!” Harry huy động đũa phép, con rắn kia lập tức vặn vẹo biến đổi, trở thành một luồng khói đen, tiêu tán không thấy.
Quân: Xin lỗi! Chỗ thần chú ta không tìm thấy thần chú như vậy, lật lại bản chính cũng không đề cập tới, chỉ nói Snape lẩm bẩm gì đó rồi con rắn mất tiêu thôi à TT
“Harry…” Draco đã bị hóa đá nhìn lên, cậu ngoại trừ gọi được tên Harry ra, cái gì cũng không nói được. Ron Weasley sợ hãi mà phẫn nộ nhìn Harry, lắp bắp nói: “Mày… mày… mày là…” Harry nghe thấy âm thanh mấy học sinh vây quanh xì xào bàn tán, bọn họ thì thầm cái gì đấy.
“Đi thôi!” Harry kéo tay áo chùng Draco, Draco đi theo sau cậu, thất tha thất thiểu bước đi. Xảy ra chuyện này, cậu không đi lễ đường ăn cơm sẽ tốt hơn, để gia tinh mang cơm đưa đến phòng ngủ đi.
Đi thẳng đến hành lang phòng ngủ Slytherin, Draco mới kịp phản ứng: “Harry cậu là Xà Ngữ?! Cậu lại là Xà Ngữ?! Cậu sao không nói cho mình!”
“Vậy thì sao?” Harry nhún nhún vai, “Nếu không phải hôm nay cậu manh động, mình cũng không muốn nói ra chuyện này cũng không có gì đáng giá để khoe.”
“Không đáng khoe?” Draco khoa trương la lên, “Cậu chính là một Xà Ngữ đó! Toàn bộ học sinh Slytherin có thể xem cậu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó đó! Merlin à một Potter, lại là… Khó trách cậu lại vào Slytherin!”
Đúng vậy, phỏng chừng mấy nhà khác cũng cho mình là người thừa kế Slytherin rồi, hơn nữa… 100% cho rằng là mình mở mật thất ra… Harry dở khóc dở cười nghĩ.
Draco đoán không sai, thời điểm bữa tối, Harry vừa ra khỏi cửa, nhìn ánh mắt đám học sinh Slytherin kia làm cậu không khỏi run lên, quá nóng bỏng rồi! Mà ngay cả Draco cũng có vẻ mặt ra vẻ vinh dự, khuôn mặt nhỏ nhắn cao hơn bình thường 0.5 độ.
Hai người đi đến lễ đường, lễ đường lập tức yên lặng lại, qua vài giây, tất cả lại náo nhiệt lên. Harry liếc nhìn thấy Ron Weasley cùng sư tử Gryffindor ngu xuẩn lớn tiếng oang oang gì đó, thỉnh thoảng đưa qua mình một ánh nhìn. Harry hừ lạnh một tiếng, ngồi vào vị trí của mình.
Baise lập tức bưng chén đĩa lên cho cậu, bên trong có thịt bò bít tết Harry thích ăn nhất, Harry khiếp sợ nhìn cậu ta: “Cậu sẽ không gia nhập đại quân sùng bái đó chứ?”
“Đương nhiên!” Baise sửa sang mái tóc ngắn của cậu, “Baise Zabini nguyện ý vì quí ngài tôn quý mà cống hiến tất cả sức lực…” Cậu lộ ra tám cái răng trắng sáng, có vẻ nổi bật trên nền da màu chocolate nghiễm nhiên có thêm một Gilderoy Lockhart.
Harry che mặt, Draco cúi đầu, hai người trong lòng mặc niệm: chúng ta không biết cậu ta, chúng ta không biết cậu ta…
“…Mình nhìn thấy rất rõ! Chính là nó! Chính nó khống chế con rắn kia, để con rắn kia đến cắn Ron!” Một âm thanh vang dội từ bên dãi bàn dài Gryffindor truyền đến.
Harry chau mày, cậu nhìn theo tiếng nói, là Seamus Finnigan, cậu ta không quan tâm lớn tiếng nói: “…Hừ, cái gì ‘Chúa Cứu Thế’ đánh bại Người Thần Bí. Mình xem… Nó chính là Người Thần Bí kế tiếp thì có!”
“Mình đoán… Có thể Người Thần Bí không hi vọng xuất hiện đối thủ lợi hại hơn hắn nên mới muốn giết nó!” Ron Weasley cũng phụ họa nói, “Rất rõ ràng, nó mới chính là người thừa kế Slytherin! Mật thất nhất định là chính nó mở ra đó! Nó muốn…”
“Ron Weasley…” Hermione Granger nhăn mày, “Trò không thể lật ngược phải trái như vậy được! Ngày đó mình cũng ở đó, nếu không phải Potter lên tiếng, thì con rắn kia chắc là không bỏ qua cho trò, cuối cùng là trò ấy đem con rắn hủy bỏ! Theo góc độ nào đó nói lên, là trò ấy cứu trò…”
“Máu bùn kia… vẫn là có chút đầu óc…” Draco nói bên tai Harry, “So với cái tên… xuất thân gia đình pháp sư tốt hơn nhiều…”
“Cho nên mình nói rồi… Muggle cũng có chỗ đáng học học hỏi.” Harry cắt miếng thịt bò trong dĩa.Đúng lúc này, một tờ giấy nhỏ xuất hiện trên bàn trước mặt cậu, Harry một lát sau buông dao nĩa xuống.
“Làm sao vậy?” Draco hỏi, “Là ai tìm cậu?”
Harry mở tờ giấy ra, đánh vào mắt là một nét chữ quen thuộc:
Harry:
Có hứng thú nói chuyện phiếm với một lão già sau khi ăn cơm xong không? Hoan nghênh trò đến phòng hiệu trưởng nói chuyện với ta.
Kiểu chữ này… cùng tờ giấy gián vào gói quà Áo tàng hình giống nhau như đúc… Harry trầm tư một lát, cất kỹ tờ giấy. Cậu nhìn về phía bàn giáo sư, ánh mắt Dumbledore lóe lên ánh sáng màu cam nhìn về phía cậu.
“Dumbledore tìm cậu?” Draco hiểu ra.
“Đại khái cụ ấy rất ngạc nhiên với Xà Ngữ đi!” Harry nói, cậu nhìn thứ trong đĩa, đột nhiên cảm thấy không muốn ăn uống nữa. Vừa nghĩ tới phải đi đối mặt với lão ông mật, cậu đã cảm thấy rất đau đầu rồi.
Bàn luận bên bàn Gryffindor vẫn tiếp tục.
“Nhưng nó là Xà Ngữ!” Ron Weasley bị Hermione Granger vạch trần sự thật, có chút đỏ mặt, lập tức dời đề tài, “Mọi người đều biết, Slytherin là Xà Ngữ, nó chính là người thừa kế Slytherin! Hừ, Granger, đừng quên, trò xuất thân từ Muggle, coi chừng có một ngày…” Nói xong, nó còn trừng mắt Harry một cái.
“Tôi không thấy Potter có cái gì không tốt? Xà Ngữ thì có thể nói lên đều gì?! Đó là do trò ghen tỵ, Ron Weasley! Ghen tỵ với danh tiến của Potter!” Granger một câu nói trúng đích, “Trên tường cùng lắm là một hàng chữ thôi, cũng chưa phát sinh cái gì, không nhất định là do Potter viết! Các trò không thể dùng đầu óc sao, đừng có vơ đũa cả nắm như vậy được không?!” Nói xong, tiểu pháp sư tóc màu rám nắng vơ túi sách, thở phì phì rời đi.
“Có cá tính…” Draco gật gù, “Đúng không Harry?”
“Cô ta là sau vậy…” Ron Weasley bị Granger làm cho không có đường xuống, nó thở phì phì nhìn trái nhìn phải, liếc mắt về phía Harry cùng Draco, nó hung hăn la “Slytherin là đồ rắn độc!”
“Đa tạ khích lệ, chồn thối…” Draco lười biếng đáp trả.
“Mày…” Weasley vỗ bàn dựng dậy, đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên bị hay cánh tay một trái một phải kéo lại.
“Này Cậu em của chúng ta…”
“Sao có thể làm tiểu thư ‘Vạn sự thông’ của chúng ta ghét bỏ…”
“Biểu hiện thân sĩ một chút, Ron bé nhỏ ”
“Đừng là cho những cô gái nhỏ xem em ”
Hai gương mặt giống nhau như đúc kiềm chặt Ron Weasley, một trái một phải nhìn nó, một trong số đó cười hì hì nói: “Nếu để mẹ chúng ta biết bé Ron bắt nạt con gái…”
“Bà nhất định sẽ gửi thư sấm tới Ron Weasley! Con sao có thể bắt nạt con gái hả?!” Hai gương mặt giống nhau nhìn Ron trêu chọc nói, “Đúng không?”
“Các người…” Ron Weasley bị họ ấn lại ghế, “A! Các anh không thể làm vậy… mẹ sẽ tức giận…” Nó gấp gáp biện hộ, hoàn toàn quên mất chuyện chỉ điểm phát giận Harry và Draco.
Đôi song sinh Weasley hướng về phía Harry nhìn một cái, ý vị thâm trường (thích thú, thú vị) cười cười, tiếp tục trêu chọc em trai nhà mình, Harry cùng Draco nhìn nhau, cười một chút, hướng đối phương gật đầu, xem như cảm ơn đi.
Dumbledore sau khi nhấm nháp hết bánh ngọt trên liền rời đi, Harry nhìn thấy áo chùng tím quỷ dị biến mất ở lễ đường, lập tức bỏ dao nĩa xuống, dùng khăn ăn lao khóe miệng, đứng lên cậu cái gì cũng không cảm thấy muốn ăn: “Mình đi trước!” Cậu gật gật đầu với Draco, rời khỏi lễ đường.
Đi vào hành lang, Harry hít vào thật sâu một hơi, đi đến trước rãnh nước nhỏ chỗ thạch thú, chuẩn bị nói khẩu lệnh.
“Con gián đôi…” Âm thanh đầu tiên mang theo chán ghét rõ ràng từng bước hô, Snape bước nhanh đến sau lưng Harry.
“Mr?” Harry vô cùng ngạc nhiên vui vẻ hô lên, “Mr thế nào…”
“Hiệu trưởng muốn tìm học trò của ta hỏi chuyện, ta sao lại không thể đi cùng…” Snape ác ý cười lạnh, “Ta cùng em đi!” Anh thật muốn nhìn, Dumbledore muốn hỏi những chuyện gì…