Chương 97

Posted by Liễu Quân on Tháng Mười 2, 2014
Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận
Tháng mười viếng thăm
Editor: Ciel Míp


Thời điểm tháng mười sắp tới, cuộc thi tam phép thuật sắp diễn ra thì cảm giác hưng phấn đã bắt đầu lan tràn trong toàn Hogwarts. Cả lâu đài bắt đầu thực thi công cuộc vệ sinh triệt để, mấy bức họa bị bẩn được tháo xuống, chuyện này làm chủ nhân của chúng rất là hổng dzui, bọn họ ngồi lách trong khung ảnh ***g kính, ác độc mắng mỏ kháng nghị. Mấy bộ giáp trên hành lang được chà lau tới sáng bong lại tr.a dầu vô, lúc chúng nó đi đi lại lại lúc cũng không gây ra tiếng ma sát chói tai nữa. Các giáo sư cũng bắt đầu trở nên nghiêm nghị hơn, cố gắng làm học sinh trường mình đạt tới cái mức lưu lại chút ấn tượng tốt với mấy vị khách là học sinh trường khác.


Harry cũng cảm thấy rất hưng phấn, cậu đã chuẩn bị thiệt tốt tất cả mọi thứ để nghênh địch. Nửa năm này trôi qua, từ những cuộc huấn luyện chiến đấu của cậu và Snape, tăng thêm kích thích từ độc dược, ma lực của cậu khôi phục rất nhiều, thậm chí cậu đã có thể thi triển mấy cái phép Wandless đơn giản rồi.


() Phép Wandless: Phép thuật không đũa phép


Chương trình học của Moody tiến vào giai đoạn thực tế. Có lẽ là sự khiêu khích của Harry với gã làm gã cảm thấy bất mãn, nên khi thí nghiệm thần chú độc đoán gã gọi tên Harry lên đầu tiên. Cho dù Harry rất muốn cho gã tí mặt mũi, cố gắng làm ra một bộ chịu khống chế sau đó giã bộ cố gắng giãy dụa, nhưng kết quả sao hả… Được rồi, cái loại Imperius trình độ đó so với lúc Snape huấn luyện thì … Còn hơi dịu dàng quá aizzz…


Buổi sáng ngày 30 tháng mười, lúc ba người tụi Harry tới đại sảnh đường, trong lễ đường đã trang trí thành một bộ dạng mới. Những bức mành tơ cực lớn rủ xuống thật dài từ trên tường, từng bức mành đều đại biểu cho từng học viện của Hogwarts: có bức trường họa ngân xà Slytherin màu xanh lục, có bức trường họa kim ưng Ravenclaw màu xanh da trời, có bức trường họa hắc lửng Hufflepuff màu vàng, còn có bức trường họa kim sư Gryffindor màu đỏ. Phía sau dãy bàn dành cho giáo sư, là một bức trường họa lớn nhất, trên mặt là huy hiệu trường Hogwarts: sư, ưng, lửng và rắn, tất cả đều quấn lại với nhau chung quanh thành một chữ “H” thiệt bự.


available on google playdownload on app store


() Bức trường họa: bức họa dài, lớn


Cả ngày đó, khi mấy học sinh đi học đều hơi mất tập trung. Mà ngay cả Draco ở trên khóa ma dược cũng nhịn không được mà thảo luận với Harry về chuyện tuyển thủ Dumstrang với Beauxbatons sắp đến sẽ là cái dạng người gì. Làm Snape tức giận tới nỗi trừng cậu ta vài cái, nếu không phải Harry không ngừng nháy mắt với anh, Snape đã sớm phạt chính con đỡ đầu nhà mình chép nội quy nhà luôn rồi!


Tối đêm, sắc trời đã lờ mờ ảm đạm, ban đêm cuối tháng mười ở Anh quốc đã sớm trở nên rét lạnh. Trên bầu trời không có đám mây nào, ánh trăng tái nhợt mờ ảo chiếu xuống trên mảng rừng rậm. Học sinh từng học viện đều quy củ xếp thành hàng, dưới sự dẫn dắt của viện trưởng nhà mình đứng vững vàng trước thềm cổng vô Hogwarts. Mấy học sinh Slytherin mỗi người đều quần áo chỉnh tề, vẻ mặt trấn định, chỉ nhỏ tiếng trò chuyện với nhau. Trái lại ở Gryffindor, giáo sư Mcgonagall phải uốn nắn cách ăn mặc của đám sư tử con, không ít người đều mang vẻ mặt hạnh phúc, thỉnh thoảng lại lớn tiếng nói gì đó — thiệt là hỏng bét.


“Gần sáu giờ rồi.” Draco nhìn đồng hồ một chút, “Mấy cậu nói coi bọn họ sẽ tới đây bằng cái gì? Cách xa như vậy mà!”
“Có phải bằng khóa cảng hay không?” Blaise sờ cằm.


“Đây là một đám người chứ không phải một người, làm vậy thì cần mấy cái khóa cảng chớ?” Harry hỏi ngược lại, “Tớ đoán… Có thể là phương tiện giao thông nào đó thật to lớn…”
Lúc này, giọng Dumbledore truyền đến: “A! Thầy nghĩ… Tuyển thủ Beauxbatons tới rồi!”


Một cái bóng khổng lồ từ trên bầu trời dần dần hạ xuống, xẹt qua những ngọn cây trên khu rừng cấm, dần dần hiện ra trước mắt mọi người. Ánh sáng trong lâu đài rọi ra chiếu sáng nó — đó là một cỗ xe ngựa khổng lồ, màu xanh da trời, to như một cái nhà lớn. Hai mươi bảy con pegasus, mỗi con, con nào con nấy đều lớn như voi, chúng kéo xe trên không trung. Xe ngựa phi ngày càng thấp, ba hàng học sinh đầu tiên phải lui về sau mấy bước. Xe ngựa hạ cánh xuống mặt đất, những cái móng ngựa lớn hơn bát đĩa mạnh mẽ đáp xuống đất. Lập tức, xe cũng xuống theo, bánh xe cực lớn nhảy vài cái, con ngựa khổng lồ màu vàng nghiêng đầu, đôi mắt đỏ thật to quay vòng vòng.


() pegasus: Theo thần thoại Hy Lạp, con ngựa đầu tiên do Hải Thần Poseidon tạo dựng và vị vua thứ nhất của xứ Athens tên Erichthonius là người đầu tiên xử dụng xe ngựa. Do đó, nhà vua và cỗ xe tứ mã này được đưa lên trời trở thành chòm sao “Auriga” có nghĩa là “Người cưỡi xe” (charioteer) bất tử. Xe của Thần Mặt Trời Phoebus, Ðịa Vương Pluto và Nữ Thần Aurora cũng do những toán ngựa lừng danh này kéo Pegasus, một con ngựa có cánh như chim đại bàng, là con của Thủy Thần Poseidon và nàng Medusa. Khi Medusa bị người hùng Perseus chém đầu, máu từ cổ nàng phun ra thành ngựa Pegasus – Pegasus khác với Unicorn là kỳ lân hay bạch kỳ mã)


pegasus là con này nè:


Cửa xe mở ra, trên cửa xe có một tầng phòng ngự mang theo biểu tượng Peugeot, là hai đũa phép màu vàng giao nhau bắn ra ba ngôi sao mỗi bên. Một người phụ nữ mặc chùng màu lam nhạt nhảy xuống từ trên xe, cúi người xuống trước sàn thùng xe kiềm ra một lát, kéo ra một đoạn thang gấp màu vàng, cô cung kính lui về sau. Sau đó, một chiếc giày cao gót màu đen sáng bóng vươn ra khỏi xe, chiếc giầy lớn như đồ xới tuyết của con nít, tiếp theo, một phu nhân to lớn — hiệu trưởng Beauxbatons – phu nhân Maxime đi xuống xe ngựa.


Là cái biểu tượng này đêyyyyyyyyyyyyyy:


Phu nhân Maxime có làn da mặt bóng loáng, đôi mắt vừa lớn vừa đen, long lanh thủy quang. Mũi ưng hơi tròn, tóc búi thành một búi sau đầu, hơi lộ ra cái cổ. Từ đầu tới chân bà đều mặc một bộ áo chùng hắc gấm tinh mỹ, đá quý tinh mỹ chói mắt tròn to như quả trứng lòe lòe tỏa sáng đầy tay và cổ bà. Ở trong tiếng vỗ tay hoan nghênh, bà đi về phía Dumbledore, trên mặt lộ ra nụ cười ưu nhã, bà vươn tay, Dumbledore cầm tay bà hôn nhẹ một cái.


“Maxime phu nhân thân ái.” Cụ nói, “Hoan nghênh đến Hogwarts!”
“Dumbledore, ” Giọng nói của phu nhân Maxime thật trầm, “Lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?”
“Tôi rất tốt, cám ơn.” Dumbledore trả lời.


“Các học sinh.” Phu nhân Maxime huơ bàn tay to, phía sau bà đi ra mười hai nữ sinh xinh đẹp, áo chùng của các cô đều dùng tơ lụa thượng đẳng làm thành, tất cả đều không choàng thêm áo khoác, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn rét run trong gió lạnh.
“Merlin… Lại một bán khổng lồ nữa…” Draco lầm bầm.


“Những cô gái kia thật xinh đẹp…” Blaise dùng ngữ khí mơ mộng nói, “Nhất là cái cô tóc vàng kia…”
“Thoạt nhìn hình như cô ta có huyết thống Veela.” Harry nhắc nhở cậu ta, về phần vị này có nghe lọt tai hay không thì không phải là chuyện của cậu…


Lại qua hơn 10′ nữa, một loại tiếng vang kỳ quái vang tới từ trong bóng, tiếng hút khí lộn xộn vàng âm vang rầm rầm vọng lên, giống như là có một cái máy hút bụi khổng lồ đang làm việc mà thanh câm của nó vọng tới từ đáy hồ…
“Tiếng gì đó?” Blaise nhăn mày lại.


“Trong hồ có cái gì kìa!” Pansy kêu lên.
“Người của Dumstrang thích từ trong nước tới hả?” Draco nhíu mi lại, “Thật sự là thẩm mỹ không được tốt lắm…”


Mấy học sinh đứng trên mặt cỏ, từ chỗ này có thể nhìn rõ mặc hồ đen trơn nhẵn nhụi. Mặt nước đột nhiên bắt đầu nổi sóng, ngay giữa sâu trong hồ xuất hiện những cái bóng bóng thiệt lớn, sóng nổi lớn đập vô bờ rầm rập. Sau đó, giữa hồ xuất hiện một xoáy nước, giống như một pít-tông khổng lồ rút ra từ đáy hồ.


Một thứ thoạt nhìn giống một cái lưới bự vừa dài vừa đen bắt đầu chậm rãi nhô ra từ giữa xoáy nước, một con thuyền khí thế hùng vĩ thật to chậm rãi nổi lên khỏi mặt nước, ở dưới ánh trăng lóe sáng. Tạo hình của nó rất kỳ quái, giống hệt một khung xương, phảng phất giống như một con thuyền ma được sửa lại, ngọn đèn mơ hồ lóe ra ánh sáng nhạt từ mạn thuyền, giống như con mắt quỷ. Rốt cục, từ một tiếng thoát nước cực lớn, thân thuyền hoàn toàn hiện ra, nhấp nhô trên mặt nước vẫn còn chấn động, bắt đầu lướt về phía bờ. Chỉ chốc lát sau, các học sinh nghe thấy tiếng neo bị vứt xuống chỗ nước cạn và tiếng bang bang mà mấy tấm ván gỗ được bắc xuống bờ tạo nên.


Lúc đám học sinh khoác áo da lông bước xuống hết, Harry thoáng cái đã nhận ra vị thủ lĩnh đi đầu kia: Áo khoác da lông màu trắng bạc, mái tóc Ngân Bạch Sắc dài được buộc lên chỉnh tề, đôi mắt xanh da trời mang theo khí phách, cùng với bước đi ưu nhã — ch.ết tiệt! Harry che mặt: con thật sự không nên kích thích ngài, Đại nhân Ma vương đời thứ nhất ơi — không nghĩ tới ngài lại dám thoải mái đi gặp tình nhân cũ một cách quang minh chính đại tới dzậy luôn…


Dumbledore đứng ở phía trước nhất lúc này trong lòng cảm tình cũng trăm mối ngổn ngang, nhưng trên mặt của cụ cũng không lộ ra chút manh mối nào. Ngược lại, không ít học sinh trong Slytherin nhận ra người trước mặt, không khỏi bắt đầu xì xào bàn tán. Draco sắc mặt càng tái nhợt hơn: “Blaise… Tớ, tớ không nhìn lầm đúng hông?”


Sắc mặt Blaise cũng không tốt hơn chỗ nào: “Đúng vậy… Tớ không có bị ảo giác mà… Người này làm sao lại…”
“Al…” Grindelwald ôm nhẹ cụ một cái, “Đã lâu không gặp…”


” Ờm, Gellert…” Dumbledore nhẹ giọng trả lời, vỗ vỗ nhè nhẹ trên lưng ông, “Tôi không nghĩ tới anh sẽ đến…”


“Trên đời này không có gì là em không thể tưởng được, đúng không.” Grindelwald ghé vào lỗ tai cụ nói thầm — đương nhiên, hai người nói chuyện với nhau đều là thì thầm, trừ hai người bọn họ ra thì mấy người khác cũng không nghe thấy.


Chẳng qua, Dark Lord đệ nhất với Thủ lĩnh Bạch phép ôm nhau vẫn rất là dọa người.
“Hai người bọn họ… Biết nhau?” Draco không hiểu mô tê gì, không phải là nói Dumbledore đánh bại Grindelwald sao, nhưng mà không nghe nói quan hệ của hai người bọn họ tốt như vậy mà ccchời?!


“A… Hết thảy đều có khả năng, tiểu xà!” Harry vỗ vỗ vai cậu — đứa nhỏ này bị dọa không nhẹ rồi.
“Hiệu trưởng…” Karkaroff ở sau lưng nhắc nhở, “Có phải nên để các học sinh vô trước không ạ?”


“Đúng vậy, bọn nhỏ! Vào đi!” Grindelwald gật đầu, quay đầu ra hiệu cho các học sinh rời thuyền vô lâu đài. Lúc học sinh Dumstrang xuất hiện dưới ánh đèn, không ít người kinh hô, một nam sinh mang gương mặt với cái mũi ưng và đôi mi đen rậm — “Là Krum! Là Viktor Krum!”


Ron Weasley vô cùng khiếp sợ: “Tớ không tin! Là Viktor Krum! Anh ta còn là một học sinh hả?!”
Mấy nữ sinh đã bắt đầu lục túi, nhìn xem có mang bút hay không, để xin anh ta kí tên. Có vài người đã vì một bản ký tên bằng son thiếu chút nữa đã đánh nhau.


Harry coi Draco vẻ mặt nhàn nhã, tò mò hỏi: “Cậu không đi xin chữ kí hả? Tớ nhớ là cậu vô cùng sùng bái anh ta mà?”
“Như thế này thì lúc tiệc tối tớ sẽ xin sau – Học sinh Dumstrang nhất định sẽ ngồi ở dãy bàn của học viện chúng ta.” Draco khẳng định trả lời.


Sau khi mọi người vào lâu đài hết, Dumbledore trên dãy bàn giáo sư ra dấu mang tới thêm ba cái ghế — Harry nhíu mày, chẳng lẽ trừ Barty Crouch với Ludo Bagman, còn có người nào tới nữa sao?


Các học sinh Dumstrang quả nhiên ngồi xuống chỗ dãy bàn của nhà Slytherin. Bọn họ cởi bỏ áo khoác da bằng lông thật dày ra, lộ ra áo chùng đỏ sậm bên trong. Bọn họ hơi hứng thú nhìn những vì sao lập loè trên trần nhà màu đen. Trong đó một hai người còn cầm lấy đĩa vàng, cốc chân dài, tử tế quan sát, hiển nhiên là rất bị cuốn hút. Mà trái lại, các nữ sinh Beauxbatons ngồi ở bên dãy bàn nhà Ravenclaw, ngược lại hơi làm người ta không vui. Nhất là nữ sinh tóc vàng xinh đẹp kia, luôn mang vẻ mặt khinh thường, hơn nữa luôn cười lạnh.


“Thực sự cho mình là nhân vật gì giỏi giang phi phàm thiệt sao!” Pansy bất mãn nhìn chằm chằm vô cô ta, “Giống như dưới mũi nó bày ra là thứ gì bẩn lắm dzậy ak…”


Dumbledore phát biểu một bài diễn văn hoan nghênh đơn giản, sau đó ra hiệu mọi người ngồi xuống. Đủ loại thức ăn với kiểu dáng thật mỹ vị bỗng xuất hiện trên bàn, làm cho người vui vẻ muốn ăn sạch thiệt nhanh.


Draco bắt đầu nói chuyện với Krum, tiếng Đức của cậu ta cũng không tệ, hai người nói tới hợp ý. Harry luôn luôn nhìn tới dãy bàn giáo sư, cậu phát hiện Sev không có mặt, anh đi đâu rồi? Hai mươi phút sau khi ba người vô lễ đường, Harry rốt cuộc cũng biết người yêu đi nơi nào.






Truyện liên quan