Chương 110: Mê cung
Editor: Ciel
Với “Chuyện xấu” gần đây được đăng trên <
Gryffindor xông pha đi đầu đúng thời đúng thế bày tỏ thái độ chỉ trích làm ra vẻ cao thượng, Weasley là đứa hay quàng quạc nói bậy bạ vớ vẩn nhất cả đám, nó cho rằng “Con dơi già đối xử tốt với nó như vậy, nhất định là vì có gian díu với nó!” đại loại kiểu đó, mà cũng từng có “Chuyện xấu” như Chúa Cứu Thế tiểu thư biết N thứ vẫn giữ thái độ im lặng như trước, có người hỏi cô bé thì cũng là bị “Vừa hỏi đã lắc đầu la không biết”. Slytherin vẫn giữ vững trầm mặc, phần lớn học trò trong nhà ít nhiều gì thì cũng đoán được chân tướng của sự kiện này, trò Potter bây giờ không chỉ là quán quân của Hogwarts, còn là tình nhân của viện trưởng nhà rắn, lại còn là một Xà khẩu… Cho nên trên cơ bản mọi người chỉ có tôn kính cậu hơn chớ chả hề giảm sút. Nhưng với cái sự thưởng thức của vị “Đệ nhị thủ tịch tao nhã từ nội tâm” này thì… Được rồi, cho dù viện trưởng nhà họ rất là thiên vị Slytherin, nhưng mà nọc độc với khí lạnh của viện trưởng thiệt sự là không phải người bình thường có thể thừa nhận được tốt lắm đâu!
Đám chồn con Hufflepuff chỉ cái hiểu cái không, tất cả mọi người thường chỉ muốn cách xa hơn và xa hơn nữa với ngài Rắn Chúa, làm sao dám đi nghiên cứu “Gian tình” của vị Vua Rắn này với Chúa Cứu Thế chớ! Mà nhà Ravenclaw thường có quan hệ qua lại rết tốt với Slytherin lại hoàn toàn phát huy tinh thần nhiều chuyện của ưng con, à không, là tinh thần hiếu học, bắt đầu nói bóng nói gió với mấy con rắn con. Nhưng tụi rắn con này, ai nấy cũng ngậm chặt miệng còn hơn con trai ngậm ngọc, nhưng ngó thấy sự tôn kính của đám rắn nhỏ bọn họ dành cho Chúa Cứu Thế, còn thêm vài lời nói của thiếu gia nhà Malfoy, đám ưng con không khó phỏng đoán chân tướng thiệt sự đã xảy ra — chuyện này rất có thể là thật!
Về phần thái độ mặt khác của học sinh hai trường nước ngoài ấy à… nữ sinh Beauxbatons không có bao nhiêu hứng thú với chuyện này, chỉ có phu nhân Maxime ngược lại tỏ ra vẻ đặc biệt hiếu kỳ. Bà với Dumbledore cũng coi như là bạn già lâu năm, có vẻ bà có hứng thú rất lớn đối với cái đoạn “Tình sử yêu đương đầy ly kỳ và trắc trở” này. Làm hại Dumbledore vừa thấy bà đã muốn chạy trốn, may mắn là Hagrid giúp mình không ít (giáo sư bán khổng lồ lớp Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí này một bên vừa xì mũi vô cái khăn to một bên vừa nói: “Hiệu trưởng… Tôi thật sự không biết thầy đã từng thống khổ như vậy… Tôi sẽ ủng hộ các người …”). Học sinh Dumstrang… Được rồi, chuyện riêng của hiệu trưởng chúng ta vẫn không nên hỏi nhiều thì tốt hơn, nhưng mà… Thưởng thức của hiệu trưởng nhà ngài có phải hơi có tí chút quỷ dị hay không? Ngài xác định ông già thích mặc đồ nổi, thích đồ ngọt như mạng này là loại hình mà ngài thích sao chớ hả? Karkaroff đã được Grindelwald che chở, ngược lại tạm thời yên tâm không ít. Đối với ”Chuyện xấu” của Chúa Cứu Thế với đồng sự “tiền nhiệm”, gã nghĩ nhiều hơn là: Vậy chắc là Severus muốn vì tình yêu mà phản bội Death Eater? Hay vẫn là có ý định dụ dỗ Chúa Cứu Thế giao cho Dark Lord?
Theo chuyện xấu nhiệt liệt bay lên như vậy, thời gian ở Hogwarts cũng làm mọi người hứng thú dạt dào. Mà tháng năm đến, không khí trong lâu đài càng làm cho người trở nên vừa hưng phấn vừa khẩn trương, mỗi người đều ngóng trông nhiệm vụ thứ ba đến. Bây giờ, quán quân của Hogwarts vượt lên top trên cách thật xa người khác, dù cho mọi người có ý kiến không hợp nhau, nhưng dưới tình hình chung, mọi người vẫn luôn nhất trí đối ngoại.
Sân Quidditch đã không còn rộng rãi bằng phẳng nữa, thần sáng của Bộ Phép Thuật ở phía trên tạo ra rất nhiều khóm cây vừa dài vừa thấp như hàng rào mà hình thành những vách tường, những hàng rào này uốn lượn giao nhau, mở rộng ra khắp các phương hướng — hình thức ban đầu của mê cung đã được tạo thành. Qua thời gian một tháng nữa, những khóm cây này cao vừa tới hai mươi lăm thước Anh, mà lúc đó thì Bộ Phép Thuật sẽ chính thức đem những chướng ngại vật bỏ vào.
Sirius rất phiền muộn mà ngó con đỡ đầu tân mật dính vô Snape (bởi vì Harry kháng nghị lần nữa, anh không thể không buông tha cho cái cáh gọi “Mũi Thò Lò” này, cố mà đổi giọng kêu “Snape”), cái cảnh này thật sự là làm bản thân anh thống khổ. Nếu James còn sống… Câu ta nhất định sẽ điên mất luôn! Bây giờ cảnh Harry với Snape cùng ra cùng vô đối có lẽ đã trở thành một trong những cảnh tượng thần kỳ ở Hogwarts, làm những người chứng kiến đều bị giật mình kinh hoảng trợn mắt há mồm, ở tại chỗ mà rớt cằm, thậm chí sợ tới mức ở tại chỗ té xỉu, hoặc là đâm vào cây cột nào đó… Cái cảnh quan kia thiệt là làm người xem thấy đủ luôn rồi.
Tình cảm của Viktor Krum với Hermione Granger cũng tiến triển thuận lợi, anh ta còn đặc biệt đến cảm ơn Harry trợ giúp cho bọn họ. Hiện tại tình cảm của hai người còn chưa công khai chính thức, nhưng vị quán quân ngôi sao Quidditch vô cùng yêu thích người bạn gái vừa xinh đẹp lại thông minh này. Mà Hermione Granger cũng tới tìm Harry nói qua một lần, xin lỗi vì những hành vi lỗ mãng lúc trước của mình. Harry cũng rất dịu dàng nói rằng sẽ bỏ qua mấy chuyện cũ, cũng tỏ ra bản thân mình coi cô như bạn tốt. Nhìn người đã từng là bạn thân trước kia khôi phục sức sống lần nữa, Harry không khỏi có vài phần chua xót trong lòng, nghĩ coi, có nên để Lucius xóa đi cái tiền án của vị tiểu thư này hay không.
Cũng không lâu lắm, Barty Crouch mất tích đã lâu bị vài học sinh phát hiện ở cạnh bên Hồ Đen, ổng điên điên khùng khùng nói chuyện lảm nhảm với một gốc cây. Các học sinh này vội vàng thông báo cho Dumbledore, đưa ông ta vô Bệnh thất. Kết quả kiểm tr.a làm cho người khác giật mình, Barty Crouch là bị ếm quá nhiều lời nguyền độc đoán mà phát điên. Chuyện Barty Crouch lại nhaấc lên sóng to gió lớn thêm lần nữa, mà thời gian cũng bước vào tháng sáu.
Harry nói bóng nói gió hỏi Sirius, Bộ Phép Thuật định xử lý chuyện này như thế nào, tất nhiên Sirius cũng rất bất mãn với cách xử lý của Bộ Phép Thuật. Căn bản là Fudge không hề coi chuyện này thành chuyện gì to tát hết cả, thi đấu Tam Phép Thuật vẫn tiến hành bình thường như trước.
Trên đường phủ đầy bóng râm của hàng rào cây cao thấp, đại khái là bởi vì hàng rào cây này quá dày hoặc có lẽ là bọn họ quá thấp chăng, lúc Harry tiến vào mê cung cũng không nghe thấy tiếng sấm sét nổ vang xung quanh. Cậu hít sâu một hơi, móc đũa phép ra, hô “Lumos!”, ánh sáng màu xanh lam chiếu sáng con đường trước mắt, Harry nhìn phía trước lờ mờ, đâu đó trong tâm lý sinh ra một chút bất an. Cậu lắc đầu, làm mình tỉnh táo lại, dọc theo con đường trong trí nhớ đi nhanh về phía trước.
Gần như không gặp gỡ chướng ngại vật nào cả, cũng không nghe thấy giọng của hai quán quân khác.”Point me.” Harry nhỏ giọng hô thần chú, đặt đũa phép nằm ngang trên bàn tay. Đũa phép xoay vòng vòng trên lòng bàn tay cậu một chuyến, rồi dừng lại chỉ vô hướng bên phải, là chỉ vào hướng trung tâm của những hàng rào cây. Con đường phía Bắc, vậy bản thân cậu phải đi về phía Tây Bắc, sau đó mới có thể đi tới trung tâm của mê cung.
point me: chỉ ta => bùa chỉ đường
Cho nên… Điều cậu nên làm chính là đi vào con đường bên trái, mới có thể đi tới hướng phải đi mau hơn. Con đường nhỏ phía trước vẫn trống rỗng. Khi Harry đi sâu vào được một lúc, một tiếng thét phá vỡ yên tĩnh — là Fleur. Thân thể Harry chấn động, cậu nhất định phải tăng thêm tốc độ, bằng không thì sẽ phải đối đầu với một Krum bị lời nguyền độc đoán khống chế! Ở tình huống hiện tại, tự nhiên là mình có thể ít tốn chút sức lực nào thì nên tiết kiệm bấy nhiêu sức lực đó.
[Harry… Sao vậy?] Herpo chui ra từ trong cổ của cậu, lưỡi rắn phun phì phì ở trên cổ của cậu, thật ngứa.
[không có việc gì.] Harry vỗ vỗ đầu của nó, [chỉ cần ngoan ngoãn ở yên trong này là được rồi… Lát nữa tớ sẽ gọi ra…]
[ừm…] con tử xà lại chui trở lại vô trong ngực của cậu. Ba ngày trước Harry đặc biệt tìm Herpo đang hoạt động ở trong rừng cấm về, nó đang ở rừng cấm chơi vui tới quên cả trời đất luôn rồi! Đối với chuyện Harry mang “Chính mình trở về”, con rắn nhỏ còn phát ra một trận bực tức thật là lớn. Vốn dĩ là Harry cũng muốn cho nó đi chơi, nhưng lo lắng đến lúc này có thể sẽ gặp Nagini, cậu quyết định vẫn nên mang Herpo tới, để có thể tiêu diệt Nagini.
Đi tới thêm một đoạn đường nữa, Harry nhìn thấy một con nhện tám mắt khổng lồ với một con Myra: con nhện tám mắt toàn thân bị bao trùm trong lớp lông đen sì dày kịt, tám cái chân dài bự khua khua phát ra tiếng cùm cụp rõ ràng có thể nghe được. Mà cái con Myra thì có cái chân dài tới mười thước Anh trường, ngó qua rất giống một con Bò Cạp khổng lồ, chỗ tiêm nọc thiệt dài cong queo lại, cái vỏ dày đặc lóe lên ánh bạc dưới ánh sáng tỏa ra của cây đũa phép. Hai con quái thú đều đưa ra cái bộ mặt hung ác nhất mà ngó cậu — được rồi, hai con, chính cậu đúng là có may mắn khá tốt nhở! Harry cười khổ một tiếng, trước khi tăng thêm cho mình vài cái “Protego!”, rồi lập tức quăng mấy cái “Stupefy” “Impedimenta” liên tiếp vô hai con quái thú…
(Protego: bùa khiên
Stupefy: bùa choáng
Impedimenta: lời nguyền ngăn trở, lời nguyền vật vã)
Snape đã chạy tới nghĩa trang nhà Riddle, giờ anh đang đứng trong bóng tối của một tòa nhà trước một ngôi mộ lớn, mượn ánh sáng chập chờn từ đầu đũa phép Snape có thể thấy rõ cái tên trên bia mộ — Tom Riddle. Nhìn xa hơn có thể thấy một cây tử sam lớn và một tòa giáo đường nho nhỏ lờ mờ, một ngọn núi nhỏ vững chãi ngay cạnh bên tay trái của anh, mang mang tách khỏi trái núi là một ngôi nhà cũ vẫn có thể nhìn ra vẻ xinh đẹp trước đây — đó là khu nhà cũ Riddle.
Dark Lord và thủ hạ của gã còn chưa tới, Snape kéo xuống áo tàng hình trên người, giấu đằng sau bia mộ — như thế này, khi Harry bị trói ở chỗ này, sẽ dễ cho mình cứu em ấy hơn. Đuôi Trùn đã ch.ết, vợ chồng Lestrange cũng thế, lần này Death Eater sẽ là ai tới đây?
Harry nhìn hai con quái thú đầy máu me lăn trên mặt đất, cậu dùng bùa tẩy ống tay áo kỳ thật đã rất sạch sẽ, bước qua hai cái xác, tiếp tục đi về phía trước.
Gió mát đêm hè thổi qua mộ phần, mang theo chút ý lạnh quỷ dị. Snape loáng thoáng thấy có người dọc theo con đường giữa những ngôi mộ đi tới hướng anh đang đứng. Có hai người, một cao một thấp, đều mặc áo trùm chuyên dụng của Death Eater, thấy không rõ mặt của đối phương, nhưng từ tư thế đi đường, dáng người cao còn có cái tay ôm chặt kia của bóng đen, có thể đoán được bóng đen kia đang ôm cái gì đó — ngó qua thì y như một đứa con nít… Hoặc là một đống quần áo chẳng hạn? Snape khẩn trương nắm chặt đũa phép, Dark Lord… Rốt cuộc đã tới…
Cúp Tam Phép Thuật đang tại lòe lòe tỏa sáng trên cái bục, Harry đi đến trước cái cúp, bốn phía rất yên tĩnh, không có ai cả. Cậu nhắm mắt lại, ổn định lại cảm xúc khẩn trương loáng thoáng của mình, tiếp theo đây chuyện cậu muốn làm cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Sau đó, cậu vươn tay, trong lòng đếm thầm: “Một, hai… Ba!”
Trong khoảnh khắc mà cậu bắt được cái cúp vàng kia, Harry cảm thấy có một sức mạnh đột nhiên chụp tới kéo đi thân thể của mình, tay của cậu dính chặt trên cúp, như thế nào cũng không buông ra được, chỗ sau rốn truyền đến cảm giác như có cái móc kéo đi hơi buồn nôn. Sau đó, hai chân rời khỏi mặt đất chính cậu bị nhấc lên trên, cuồng phong gầm thét khắp bốn phía…