Chương 130: V* cuối cùng...
Editor: Liễu Quân
Voldemort lần đầu tiên cảm nhận được sự sợ hãi, thiếu niên trước mắt mặc dù treo nụ cười ôn hòa trên mặt, nhưng thủ đoạn của nó quả thực tàn nhẫn. Voldemort phát hiện, mình... Mình kỳ thực một chút cũng không biết Harry Potter, gã tự cho rằng nó chỉ bất quá là một thằng nhãi chưa dứt sữa, có thể có bản lĩnh bao lớn chứ? nhưng hiện tại nhìn lại... Phán đoán của mình vừa mới bắt đầu đã sai lầm rồi!
Bây giờ, mình phải đối diện trực tiếp với Cứu thế chủ này, Voldemort cảm nhận được một nguồn áp lực trước nay chưa từng có, nhưng mà gã không thể từ bỏ! Lùi bước... Không phải là hành vi của Dark Lord, gã bình tĩnh mở miệng: “Harry Potter... Ta đã đánh giá thấp mi...” Gã nhớ đến đối thoại cũa hai người, “Mi làm sao biết....”
“Bí mật của Hogwarts?” Harry cười cười, “Ta đương nhiên biết lời tiên đoán kia là ta tự mình bỏ vào, phải biết rằng, để dụ mi tới Hogwarts, ta mất công phu rất lớn đó...”
“Quả cầu tiên đoán kia là giả?!” Voldemort kinh hãi, “Đây hết thảy là kế hoạch của mi?” Lập tức, gã hung tợn nhìn chằm chằm vào cậu, “Là Lucius nói cho mi biết, đúng không? Gã bán đứng kế hoạch của ta... Gã lại dám...” Gã khé căn môi quát, “Nhưng mi đừng xem thường ta! Ta còn rất nhiều thủ hạ, bên ngoài còn tụ tập rất nhiều Dementor... Bọn mi đừng mơ chỉ như vậy là có thể bỏ chạy!”
“Dementor?” Harry cười nhạt, “Mi nói cái này?” Cậu hất cằm ra hiệu cho một Thánh Đồ trong góc tối, rất nhanh, Thánh Đồ kia đem một gã Death Eater đến trước mặt Voldemort chính là Ma Vnair.
“Mi...” Voldemort nhìn chằm chằm đối phương, gã biết kế hoạch của mình đã hoàn toàn bị rối loạn, “Chuyện gì xảy ra? Dementor đâu rồi?”
“Chủ... Chủ nhân...” Ma Vnair hoảng sợ hô, “Không thấy... Toàn bộ đều không thấy! Tất cả Dementor... Trong nháy mắt toàn bộ không thấy!”
Voldemort đột nhiên cảm thấy đại thế đã mất, Dementor chính là trợ lực lớn nhất, lại có thể... Gã xoay người lại, nhìn mấy tên Death Eater sau lưng, chỉ bằng mấy kẻ này, phải địch lại mọi người ở chỗ này, hiển nhiên là không thể nào, chỉ Dumbledore và Grindelwald đã làm mình khó ứng phó, còn thêm một Harry Potter sâu không lường được... Nhưng may mà, bên ngoài còn có thuộc hạ của mình, chỉ cần kéo dài thời gian, chờ bọn chúng tiến vào, trong ngoài nội ứng ngoại hợp... Tối thiểu mình vẫn có thể toàn thân đi ra...
“Đừng ngu ngốc, Tom...” Harry cười khẽ, “Nếu những người đó thật có thể thành công tiến vào, làm sao lâu như vậy còn chưa có động tĩnh chứ?” Những lời này của cậu thoáng cái nói ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng Voldemort: Đúng vậy, đã lâu như vậy, vì sao bên ngoài một chút động tĩnh cũng không có?! Lẽ nào... Kế hoạch của mình toàn bộ đều nằm trong tay Harry Potter sao?
“Harry Potter... Mi đừng tưởng rằng có thể giết được ta...” Voldemort nhớ tới mình vẫn còn Horcrux, mình là người không ch.ết! Nó giết mình được một lần, không giết được bảy lần!
【Hửm? Mi là nói Horcrux?】 Harry đột nhiên dùng Xà ngữ, 【Cần ta cho mi xem một chút hài cốt của mấy cái Horcrux này không?】
【Horcrux? Mi lại có thể...】 Voldemort mạnh mẽ phản ứng, 【Mi nói cái gì? Mi tại sao lại là Xà ngữ?】
“Ta vì không được?” Harry cười khẽ, “Nhưng mà ta là... Người thừa kế Slytherin nha Herpo!” Một con Xà quái to lớn đột nhiên xuất hiện, mắt to vàng óng nhìn thẳng vào Harry, Chiếc lưỡi to lớn Xà quái thè ra, nhưng ngoài ý muốn rất ngoan ngoãn, nó đặt đầu lên vai Harry: 【Harry...】
【Nghe rõ, ngoại trừ những... kẻ mặc áo chùng đen mang mặt nạ trắng, những người khác không được thương tổn...】 Harry ôn nhu nói, xoa những chiếc vảy lạnh lẽo của con rắn khổng lồ, 【Đi đi... Mày ăn đến no thì thôi!】
“Là Xà quái...” Có người hoảng hốt hét lên, Herpo há to cái miệng đỏ như máu, phóng thẳng qua bên kia. Harry nháy mắt với Grindelwald đứng trong chỗ tối, tinh anh Hội Phượng Hoàng cùng thánh đồ đồng loạt xông lên, chiến đấu... cùng với đám Death Eater.
【Ta mới là người thừa kế Slytherin! Ta mới là chủ nhân của mi!】 Voldemort gào thét với Xà quái.
【Mi đã từng là, nhưng bây giờ mi không phải.】 Harry lạnh lùng nói, 【Mười sáu tuổi mi tự bỏ qua quyền lợi của mi, mà đem vị trí người thừa kế Slytherin tặng lại cho ta...】
“Không... Không thể nào...” Voldemort liên tục lùi về phía sau, “Ta... Ta mới là...” Gã bị đả kích lớn, dường như không tin được lỗ tai của mình.
Bất quá chỉ hai mươi phút ngắn ngủn, Death Eater đều ngã trên đất, sàn Đại sảnh trắng như tuyết tràn ngập máu đỏ, như một hồ máu. Herpo hài lòng xoay quanh một khối thi thể, những chiếc vảy dính máu, dưới ánh sáng của ngon đèn lóe lên tia sáng ảm đạm, trong miệng nó cắn đầu của Fenrir Geyback, vui vẻ nhai. Ăn xong một khối, Herpo vui sướng cúi đầu, liên tục nhai nuốt những khối thi thể trên sàn nhà. Đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh nhấm nuốt của Xa quái.
Harry may mắn mình lưu lại toàn là lão thành thân kinh bách chiến của Hội Phượng Hoàng, nếu như là tay mới, thấy thảm trạng này, phỏng chừng đã sớm nôn ẹo rồi. Ngay cả như vậy, cậu vẫn nhận thấy sắc mặt bọn họ trắng bệch, thánh đồ cũng không ngoại lệ, ánh mắt bọn họ nhìn Harry không thua gì đang nhìn Dark Lord. Harry đối với việc này chẳng chút để ý, cậu rút đũa phép, chỉ kẻ thù lâu năm của mình: “Bây giờ, đã không còn ai khác, chúng ta có thể bắt đầu quyết đấu được chưa?”
Thuộc hạ của mình toàn quân đã bị tiêu diệt, mình không có bất cứ đường lui nào. Voldemort biết, mình đã sắp thành bại tướng... Nhưng tối thiểu... Liều mạng... Hay là liều mạng một chút... Dark Lord không thể ch.ết uất ức như vậy được! Mình trong quyết đấu cũng là thân kinh bách chiến, tối thiểu, so với thằng nhãi trẻ tuổi này kinh nghiệm nhiều hơn, có thể... Mình còn một con đường sống... Gã giơ cao đũa phép, vẫn như trước cao ngạo ngẩng đầu: “Quyết đấu? Ta chờ nhìn mi ch.ết dưới đũa phép của ta, Potter!”
Lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt bước chân, sau đó là giọng Kingsley hưng phấn: “Albus, chúng ta thắng lợi! Toàn bộ giết ch.ết...” Ánh mắt Harry lóe lên, triệu hoán Herpo trở về, cậu không muốn cho quá nhiều người biết mình là người thừa kế Slytherin, sau đó hóa giải cầm tù đối với Đại sảnh Hogwarts.
Một đám người cuồn cuộn đi vào Đại sảnh, trên mặt mỗi người đều mang theo nét vui sướng, nhưng mà tình cảnh trong Đại sảnh làm không ít người ngưng trọng, có mấy học sinh nhịn không được nôn mửa. Thi thể và máu đầy trên mặt đất, Harry đứng giữa Đại sảnh, người đàn ông mặt rắn đối diện với cậu không cần nói, mọi người đều biết thân phận của gã.
Dumbledore ý bảo bọn họ trước đứng ở cửa, sau đó nói: “Harry, bắt đầu quyết đấu của các người đi!”
Lưng tựa lưng, đi ra ba bước, sau đó xoay người, rút đũa phép ra... Voldemort máy móc hoàn thành các động tác liên tiếp, vẻ mặt gã hoảng hốt, gã căn bản không biết mình kế tiếp nên làm thế nào. Tất cả đều xong rồi, bản thân nếu nói tỉ mỉ bố trí căn bản không chống lại được một đòn, mình còn sót lại cái gì? Cả đời mình, oai phong một cõi, mà bây giờ... Còn cái gì thuộc về mình đâu? Gã nắm chặt đũa phép trong tay, máy móc đọc lên câu thần chú.
“Avada Kedavra!”
“Avada Kedavra!”
Ngọn lửa màu xanh cơ hồ đồng thời phun ra từ đũa phép của hai người, chú ngữ va vào nhau, Harry nhanh chóng lắc mình tránh thoát. Cậu nhìn lời nguyền giết chóc xông về phía đối diện, bắn thẳng vào giữa hai hàng lông mày của Voldemort! Hai tay Voldemort dang ra, đôi ngươi đỏ như máu trợn ngược lên,gã ngã ra phía sau. Tom Riddle đã ch.ết, ch.ết bằng dáng vẻ bình thường, cơ thể mềm mại của gã rút vào một chỗ, hai tay trống trơn, gương mặt rắn trắng bệnh mà trống rỗng.
Ngay trong nháy mắt khi Voldemort ngã xuống, trong trí óc gã hiện ra rất nhiều đoạn ngắn, những đoạn ngắn vốn dĩ bị gã lãng quên. Từ lúc mình ở cô nhi viện, rồi đi vào Hogwarts... Khéo léo thành lập Death Eater... Sau đó là...
Một buổi chiều tràn ngập ánh sáng, ở trang viên Malfoy nở đầy hoa hồng, gã nhìn thấy thiếu niên mười bốn tuổi kiêu ngạo đứng trước mặt mình, rất không khách khí hỏi: “Này, chú là ai?”
“A... Nhóc là ai?”
“Tôi là Lucius Malfoy! Là người thừa kế của gia tộc Malfoy! Chú đến nhà tôi làm gì?”
Lucius, Lucius, Lucius... Gã nhớ lại buổi tối bằng lòng hai người một chỗ, gã nhớ mình đã từng hôn lên trán cậu ấy, mặc dù có lừa dối đối phương nhưng cũng bao hàm thật tình mà nói: “Ta đương nhiên sẽ không bỏ em, em... Là thuộc về ta...” Gã không có cách nào nói ra lời “Yêu”, nhưng tim gã nói cho gã biết: “Lucius, ta yêu em...
Thế nhưng từ khi nào bắt đầu... Cậu ấy biến thành thuộc hạ của mình, mình tùy tay dùng Crucio trừng phạt cậu ấy? Thiếu niên thiên chân vô tà biến thành người đàn ông trầm ổn, cậu ấy trước mặt mình hèn mọn mà cúi đầu, mà mình... Lại cho rằng đó là chuyện đương nhiên...
Lucius... Ta là sao có thể quên em? Ta làm sao có thể quên tất cả giữa chúng ta... Gã muốn liếc mắt thêm lần nữa nhìn mái tóc dài màu bạc, đôi mắt xanh nhạt màu tro, nghe cậu ấy gọi mình...
“Cha?” Draco kinh ngạc nhìn cha mình từ trong đám người đi ra, đến trước mặt Dark Lord, cha...
Lucius đi về phía Voldemort nằm trên mặt đất, chỉ làm anh thấy trong lòng một mảnh lạnh lẽo, anh ấy đã ch.ết... Anh ấy đã ch.ết thật rồi... Thật giống như tất cả mọi thứ đều biến mất, anh không nghe cũng không nhìn thấy bất cứ vật gì nữa, anh chỉ có thể nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất. Anh ấy nằm trên đất, cặp mắt kia còn chưa nhắm lại nhìn thẳng vào mình...
Môi Voldemort rung rung mấy cái, mặc dù âm thanh kia rất nhẹ, nhưng Lucius vẫn nghe thấy: “Luc...” Gã nhìn anh, người gã đã từng yêu...
Lucius thở dài: “Em ở chỗ này, Voldy...”
Khóe miệng Voldemort hơi nhếch lên một chút, một chút rất nhỏ, hô hấp của gã chấm dứt. Em ở đây, đúng vậy, em ở đây... Vậy thì tốt rồi, Lucius...
Lucius vươn tay, đem cặp mắt còn mở to khép lại. Đúng vậy, Voldy, em vĩnh viễn ở đây... Cho dù anh ch.ết, em cũng... vẫn sẽ như cũ... Yêu anh...