Chương 18: Halloween – 2
Cho tới bây giờ thi Harry vẫn không thích Halloween, trước khi mười một tuổi, Dudley bọn họ đã cùng đi tới gõ cửa nhà hàng xóm chơi trò chơi “Trick or Treat”, mà cậu thì bị nhốt trong tủ chén một mình chơi với nhện. Sau mười một tuổi vào Hogwarts, cuộc sống đã xảy ra thay đổi rất lớn. Cuộc sống Hogwarts là cuộc sống mà ngay cả khi mơ cậu cũng không dám tưởng tượng, hưng chỉ có một ngày là Harry không thích nhất.
Đó là ngày lễ Halloween.
Nghe nói, lúc cậu một tuổi, Halloween chính là ngày cha mẹ cậu qua đời.
Harry cảm thấy ngày Halloween đó dường như đã bắt đầu cái chuỗi ngày Halloween bất hạnh nhiều năm sau này của cậu. Không chỉ một lần Harry nghi ngờ, người bị nhận lời nguyền không chỉ có vị giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắm ám mỗi năm đổi một lần kia, mà còn có cậu Harry Potter vào mỗi ngày Halloween hàng năm.
Cứ xem đi, từ khi cậu tiến vào trường học đã xảy ra những chuyện gì đây?
Quỷ khổng lồ, Tử Xà, Giám ngục, những con quái ngu ngốc cứ một con rồi lại một con tấn công bùng nổ về phía cậu. Harry không hề nghi ngờ Halloween chính là ngày xui xẻo nhất của cậu trong một năm, thậm chí sau chiến tranh cậu lựa chọn đi du lịch mạo hiểm cũng có thể bị thương toàn thân vào ngày Halloween đó.
Cho nên Harry cảm thấy vĩnh viễn cậu không thể nào thích được cái ngày lễ này được.
Ngồi cùng Draco ở trên dãy bàn Slytherin, Harry nhìn đồ ăn quỷ dị trước mặt, bên trong dạ dày lại nhộn nhạo từng cơn.
Severus đang nói gì đó với Lucius, tuy chỗ ngồi Slytherin đã được ấn định nghiêm khắc nhưng vào tối ngày Halloween, dường như bọn họ tự cho phép mình thả lỏng một chút, nên Severus mới có thể rời khỏi nhóm học trò năm thứ năm đến bên cạnh Lucius được.
Mọi người đều biết quan hệ giữa Severus và Lucius tương đối thân thiết gắn bó, không có ai cảm thấy không ổn cả.
Harry nhẹ nhàng xoa dạ dày của mình, thậm chí cả hít thở cũng muốn dừng lại. Nếu bình thường với những đồ vật bắt chước tim, gan, những đầu lâu khô dữ tợn, cho dù nhìn rất ghê tởm nhưng gì thì gì cậu cũng chưa đến nỗi không thể chịu đựng. Nhưng giờ đây nhìn thấy chúng cậu lại nhớ tới cảnh tượng trong mơ, làm cậu cảm thấy khó chịu.
“Sao thế?” Nhìn qua thì Draco cũng không có tâm tình thưởng thức đồ ăn trước mặt, thậm chí cậu còn dịch về sau cái ghế dựa mấy phân so với thường ngày.
“Ôi những ác mộng ghê tởm.” Harry than thở, “Từ sáng sớm nay mình đã không cảm giác được ổn lắm.”
“Sao vậy?” Draco xoay qua chỗ khác nhìn Harry, dưới ánh sáng của ngọn nến thì mặt Harry có vẻ tái mét hơn thường ngày rất nhiều.
“Không biết nữa, mình chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng… Ôi, ch.ết tiệt.” Harry rút lại tay đặt trên bàn ăn, chỉ thấy ly thủy tinh đựng thứ “chất lỏng không rõ” màu đỏ trên bàn đang xuất hiện mấy vết nứt mà mắt thường có thể trông thấy được.
“Cậu không khống chế được pháp lực của mình hả?” Draco ngạc nhiên hỏi, rõ ràng đây là pháp lực bị hỗn loạn làm nứt.
“Mình cảm thấy pháp lực hình như không chịu sự khống chế của mình, ôi.” Harry nhay nhay đầu của mình, “Draco, mình muốn có Dược ổn định.”
Chẳng lẽ sự cố Halloween mà Hermione nói chính là tình huống hiện tại sao? Draco không rõ nên đưa Dược ổn định cho Harry, Harry vươn tay cầm lấy chai thủy tinh, không đến vài giây đồng hồ, thân chai xuất hiện vết nứt.
“Ôi Merlin.” Harry ngạc nhiên kêu một tiếng, vội vàng mở nắp chai ra, ngửa đầu uống hết chất lỏng trong chai.
Không khí Halloween ồn ào hơn, mà ngay cả dãy bàn Slytherin bình thường lạnh lẽo cũng náo nhiệt hơn nhiều, không có mấy người chú ý tới hành động của Harry.
Sau khi cậu uống xong độc dược thì chai độc dược trong tay cậu hóa thành bột phấn.
“Mình chắc chắn đây không phải là pháp lực xung đột.” Harry nhìn Draco thì thào nói.
“Mình có thể phân chia nó.” Draco hơi rắc rối nói, “Mình nghĩ tốt nhất chúng ta nên tìm ra được nguyên nhân.”
“Mình đã ếm cho bản thân một cái thần chú kiểm tr.a rồi, nhưng kết quả sau kiểm tr.a đều biểu hiện mình rất khỏe mạnh.” Harry nói.
“Nói cách khác dưới tình huống ngay cả cậu cũng không biết thì cậu xuất hiện pháp lực hỗn loạn sao?” Draco nhướng mày, dường như đây là động tác bản năng của cậu.
“Có lẽ… đúng thế…” Harry nhăn mày, cậu biết hiện tại không phải là lúc nói đùa, “Chúng ta cần phải tìm ra nguyên nhân.”
“Cậu nói đúng, chúng ta cần phải tìm ra nguyên nhân…”
“Ầm!” Ngoài lễ đường truyền ra một tiếng vang thật lớn, lập tức toàn bộ lễ đường đều chấn động.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Mọi người ầm ĩ, khiếp sợ nhìn cửa lễ đường.
Draco run rẩy khóe miệng, nhìn về Harry bên cạnh. Harry hơi xấu hổ gãi đầu, cậu thật không phải muốn trở thành vật thu hút rắc rối đâu nha.
“Bình tĩnh lại!” Cụ Dumbledore tăng giọng nói của mình, “Mọi người đứng im ở trong lễ đường, các giáo sư ra ngoài xem xét chuyện gì đã xảy ra.”
Tiếng nói vừa đứt, Nagini trượt xuống từ cánh tay Voldemort, sau đó biến thành con rắn lớn dài hơn mười tấc Anh, dẫn đầu bò ra nơi phát sinh náo động ngoài lễ đường.
Harry và Draco dường như đồng thời co người lại, cảnh giác chú ý mọi thứ xung quanh.
Bởi vì Nagini dẫn trước nên giáo sư McGonagall cũng dừng bước lại, đợi Nagini báo cáo.
Không bao lâu, Nagini đã trở lại, nó nhanh chóng bò tới bên người Voldemort, tê tê nói gì đó.
Không có ai nghe hiểu được ngoại trừ Harry vẫn đang chú ý xung quanh.
Voldemort dường như không định nói cho mọi người chuyện gì đã xảy ra, anh nhăn mày hạ lệnh, “Huynh trưởng mỗi Nhà dẫn học trò Nhà mình về phòng sinh hoạt chung, ngay lập tức.”
Sau đó anh thuận miệng kể lại cho cụ Dumbledore rồi đi về phía Slytherin.
“Năm bảy đi đầu tiên, năm nhất ở trong, năm thứ năm và năm thứ sáu đi ở cuối cùng che chở, ngay bây giờ.” Tất cả mọi người đứng lên, tuy Lucius bây giờ mới ở năm thứ sáu nhưng lại làm chủ tịch Nhà Slytherin, tất nhiên anh đi ở phía trước dẫn theo toàn bộ Slytherin. Nhóm Slytherin tự động sắp xếp thành hàng đi sau Lucius, mà Voldemort để Nagini đi cuối cùng, bản thân anh thì đi lên phía trước.
Dây thần kinh nhóm Slytherin căng lên, chú ý mọi thứ xung quanh, bọn họ không quên cái từ đơn mà giáo sư Riddle vừa nói ra, “che chở”.
Nói cách khác, hoàn cảnh hiện tại của bọn họ rất nguy hiểm.
“Chuyện gì thế?” Draco đứng sát bên Harry, cậu biết khả năng xà ngữ của Harry cũng không biến mất theo mảnh linh hồn kia.
“Sinh vật huyền bí ở Rừng Cấm tấn công Hogwarts, dường như thông qua mật đạo không biết tên nào đó.” Harry khẽ nói.
“Tôi nhớ rõ sinh vật huyền bí trong Rừng Cấm đã lập khế ước với bốn vị sáng lập khi mới thành lập trường Hogwarts rồi mà, chúng sẽ bảo vệ Hogwarts.” Severus ở bên cạnh nhăn mày nói.
Draco ngoài ý muốn nhìn Harry.
Harry nhún nhún vai, tỏ vẻ Snape biết mình nói được xà ngữ cũng là một cái ngoài ý muốn.
Draco bất đắc dĩ nhưng cậu biết giờ không phải là lúc hỏi vấn đề này, “Vậy chỉ có một khả năng, bọn họ bị khống chế.”
“Sinh vật huyền bí có sức mạnh rất lớn, muốn khống chế được chúng chắc chắn không hề đơn giản.” Harry nói, “Xem ra người đến không có ý tốt.” Harry thật không tìm được ai lại có thể ngứa mắt Hogwarts mà tiêu diệt phá hủy trường vào cái thời đại này chứ, hoặc là ngứa mắt người ở bên trong Hogwarts chăng? “Nagini nói, hiện tại toàn bộ Rừng Cấm không hề yên bình.” Nhóm nhân mã bên trong có lẽ biết điều gì đó nhưng bọn họ chưa bao giờ để ý đến chuyện này trừ khi nó gây nguy hiểm đến sự sống còn của bọn họ. Ngoại trừ Firenze, Harry cũng không có quá nhiều ấn tượng tốt với nhân mã.
Ngay khi nhóm Slytherin lên bậc cầu thang thì đột nhiên cầu thang di chuyển.
“ch.ết tiệt thật, hôm nay là thứ sáu!” Có người mắng lên.
Thứ sáu là ngày cầu thang giữa các tầng của Hogwarts thay đổi. Bên cạnh đó, cho dù là buổi tối thì nhóm cầu thang vẫn cực kỳ yêu thích chuyện này.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Ở phía trước đội hình vang lên tiếng gào hoảng sợ, Harry biết đây chắc chắn không phải là lời nói của nhóm Slytherin, xem ra là đứng cùng nhóm sư tử ở một chỗ rồi.
“Cầu thang thay đổi tuyến đường.” Có người trả lời như vậy.
“Minerva, tôi nghĩ tôi phải mượn tạm phòng sinh hoạt Gryffindor rồi.” Voldemort nhìn một đám học trò phía sau mình, vì cầu thang thay đổi tuyến đường, hiện tại nếu muốn về hầm còn phải đi thêm vài đường nữa, nhưng hiện giờ quá nguy hiểm.
“Đương nhiên rồi.” Giáo sư McGonagall hiển nhiên cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc.
Voldemort xoay người nhìn một đám Slytherin tuy không rõ chuyện gì xảy ra nhưng biết rõ có chuyện nào đó mỗi người cảnh giác đề phòng. Anh biết trong lòng nhóm Slytherin chắc chắn không muốn vào phòng sinh hoạt chung Gryffindor nhưng trước tình huống không biết nguy hiểm nào đang rình mò thì bọn họ đều lựa chọn vâng lời, “Rút đũa phép của các trò ra.” Voldemort nói, “Nhớ lại những thần chú tạo thương tích lớn nhất mà các trò có thể sử dụng, nếu có chuyện gì xảy ra, thầy cho phép các trò được phóng thần chú.”
Tất cả mọi người rút ra đũa phép, mà ngay cả nhóm Gryffindor cũng không khác biệt.
Harry đi ở phía sau đội hình cùng Draco nhìn tình huống trước mặt, vẻ mặt phức tạp.
Nếu như ở thời Harry đến trường kia thì chuyện để nhóm học trò Slytherin vào phòng sinh hoạt chung Gryffindor, chưa kể là nhóm Slytherin ghét bỏ mà kể cả là nhóm Gryffindor cũng ầm ĩ phản đối đầu tiên. Bọn họ mặc kệ chuyện đó nguy hiểm cỡ nào, đối với bọn họ thì để nhóm Slytherin vào phòng sinh hoạt Gryffindor mới chính là nguy hiểm lớn nhất.
Nhưng bọn nhỏ ở đây, cho dù thường ngày có xích mích nhưng cũng biết khi đến thời khắc nguy hiểm cũng vẫn đồng lòng.
Sau khi bọn họ trở vè có thể thay đổi trường Hogwarts đến như thế này sao?
“Khoan đã…” Cảm giác khác thường làm Harry giật mình tỉnh lại từ trong suy nghĩ, cậu vươn tay ngăn chặn Severus tiếp tục ở phía trước. Mà đằng trước, giáo sư McGonagall và Voldemort cũng có ý bảo bọn nhỏ dừng lại.
Ban đêm yên tĩnh, có cái gì đó đang dần dần tiến về phía bọn họ, Harry đã nắm chặt đũa phép trong tay, chỉ cần một mục tiêu thôi thì cậu sẽ phóng thần chú.
Tất cả mọi người đều lẳng lặng chờ đợi, có một số đứa nhỏ năm dưới không khỏi run rẩy, sợ hãi không biết sẽ đối mặt với cái gì là một sự tr.a tấn nội tâm.
Ngay trong nháy mắt, Draco và harry đồng thời xoay người, phóng thần chú về phía hành lang đằng sau, “Diffindo!”
Có sinh vật nào đó thê thảm kêu lên, Harry và Draco cảnh giác nhìn về phía trước.
Mà phía sau cũng truyền đến giọng nói của Voldemort và giáo sư McGonagall, “Diffindo!”
Tiếng thét thê thảm vang vọng khắp hành lang, Harry biết chúng đã đến, hơn nữa số lượng không hề nhỏ.
“Bạn học năm trên bảo vệ năm dưới, mỗi người bảo vệ một người, đừng để ai tụt lại đằng sau.” Không đợi Lucius kịp phản ứng, Harry đã bình tĩnh mở miệng.
Đặt những đứa nhỏ năm thấp hơn ở giữa quá nguy hiểm, chẳng may một sinh vật huyền bí phá được vòng vây bên ngoài vọt vào giữa, không có học trò năm trên bảo vệ thì những đứa nhỏ năm dưới đều gặp phải nguy hiểm.
Rõ ràng tất cả mọi người đều hiểu sự lo lắng của Harry, lập tức cũng không chờ Lucius lên tiếng, mỗi người kéo một người để bảo vệ. Người bên Gryffindor tương đối nhiều, khi bọn họ phân xong thì cũng có mấy người năm trên chạy đến bên Slytherin bảo vệ vài học trò năm dưới.
Có cái gì đó đang dần dần vây lại gần, tất cả mọi người tăng vọt cảnh giác.
Chưa tới vài giây đồng hồ thì nhóm sinh vật vọt ra từ chỗ tối, Harry nheo mắt lại muốn dưới ánh lửa hắt ra để trông thấy rõ bộ dạng của chúng.
“Là thú hoang đỏ!” Nhóm người học tốt bộ môn chăm sóc sinh vật huyền bí ngạc nhiên kêu lên.
Thú hoang đỏ, lớn cớ bạch kỳ mã, cả người đều bao phủ một bộ lông ánh đỏ, tính nóng nảy, ăn thịt động vật, trên người có khung xương cánh giống như tứ chi, không giúp chúng bay lên nhưng khi vật lộn với nhóm động vật to lớn khác thì khung xương cánh trên người không hề nghi ngờ là vũ khí cực kỳ tốt.
Nghiêm khắc mà nói thì thú hoang đỏ không phải là sinh vật huyền bí nhưng vì trên người nó thường xuyên phát ra dao động pháp lực nên mới cho chúng nó vào danh sách những sinh vật huyền bí này. Cho dù hàng năm lượn lờ trong Rừng Cấm thì Harry cũng chưa từng gặp qua chúng nó, vì chúng nó sống ở tận cùng Rừng Cấm, không hề có loại động vật nào muốn đi quấy rầy tụi nó cả.
Nhưng khi Harry mạo hiểm ở nước Đức đã từng gặp qua, thậm chí cũng đã từng đấu qua với chúng.
“Chú ý tới cánh của bọn chúng.” Từ việc gặp khó khăn từ loại sinh vật này Harry đã bảo mọi người phải chú ý cái gì, “Cố gắng dùng Bùa cắt chặt bỏ cánh của bọn chúng.”
Nhìn đám thú hoang đỏ đang đi tới, tất cả mọi người đều giơ đũa phép chờ đợi.
Nhưng ngay khi Harry sắp sửa niệm thần chú lại đột nhiên dùng tay trái nắm chặt tay phải đang cầm đũa phép.
“Sao thế?” Draco hỏi.
“ch.ết tiệt thật.” Harry nhỏ giọng mắng, “Mình biết hôm nay vì sao mình không được ổn rồi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Halloween hỗn loạn, haizzz, Tiểu Har tự cầu phúc đi, thật ra ta không thật sự lo lắng cho nhóc, bởi cho dù mỗi lần Halloween đều gặp rắc rối nhưng gì thì gì nhóc cũng có thể bình an vượt qua, dù có thể bị thương một chút, nha