Chương 34: Khuyên nhủ – 2
Thích anh ấy, thích Severus.
Không liên quan đến sự áy náy với giáo sư Snape, cậu chỉ thích Severus thôi. Thích sự quan tâm không được tự nhiên nhưng ấm áp của anh ấy, thích cái cảm giác anh ấy bên cạnh mình, chỉ là thích anh ấy mà thôi…
Cắn môi dưới, Harry ngăn lại tình cảm của mình biểu lộ ra.
“Harry à…” Hermione khe khẽ thở dài, vươn tay, làm ra một động tác ôm chầm, “Ở lại nơi đó đi.”
“Hả?” Harry kinh ngạc nhìn Hermione.
“Ở lại nơi đó đi Harry.” Hermione lặp lại, “Nơi đó mới là nơi phù hợp với cậu.”
“Nhưng…”
“Cậu làm quá nhiều vì giới pháp thuật rồi,” Hermione nói, “Vốn cậu không phải làm bất cứ gì cho giới pháp thuật cả, cậu giết ch.ết Voldemort chỉ để mình có thể tiếp tục sống mà thôi. Chúng mình đều biết rõ cậu không phải vì giới pháp thuật mà đấu lại Voldemort, mà là vì bản thân mình. Chúng mình cũng biết trên lưng của cậu gánh vác quá nhiều trách nhiệm mà người khác đặt lên người. Nhưng mình muốn nói là, Harry à, cậu đừng lo lắng quá nhiều, cậu chỉ cần vì mình là đủ rồi. Cậu đã làm quá nhiều cho giới pháp thuật rồi, cậu cần phải suy nghĩ cho mình một chút chứ.”
Harry im lặng nhìn cô gái bên trong gương hai mặt, cô sớm đã không còn sự ngượng ngùng của một cô bé, có một chỗ làm nho nhỏ trong Bộ Pháp thuật, đều yêu cầu nghiêm khắc với từng người. Trong bộ Pháp thuật dường như rất ít khi nhìn thấy cô gái phù thủy cố gắng làm việc hoàn hảo này tươi cười cả. Nhưng giờ phút này, cô lại không hề keo kiệt nụ cười ấm áp cho chính mình, chỉ vì làm cho mình sống tốt hơn thôi.
“Đương nhiên, bạn tốt à, nếu cậu phát hiện cậu không thích hợp với cậu ta, cậu cũng có thể quăng cậu ta đi. Chúng mình luôn chào đón cậu trở về đó.” Ron tuy đã tiếp nhận tình cảm của Harry nhưng không có nghĩa cậu tình nguyện để bạn tốt của mình ở lại nơi mà mình không đến được, “Cậu phải biết rằng, nơi này vẫn luôn là gia đình của cậu, chúng mình luôn luôn là hậu phương vững chắc của cậu. Nếu hai người cãi nhau, chào đón cậu liên lạc với chúng mình, hiện giờ mình không còn sợ nọc độc của Slytherin nữa đâu!” Ron cường điệu hóa. Đương nhiên cậu dám nói như vậy vì hiện tại người đối mặt với cậu không phải là Snape, cậu đương nhiên muốn Harry tin mình là hậu phương vững chắc của cậu, chỉ là không biết nếu thật sự đối mặt với Severus thì cậu có thể có dũng cảm này hay không thôi.
“Harry à, cậu nên có được vui vẻ.” Neville cầm lấy gương hai mặt từ trong tay Ron, hiền hòa nói, “Cậu biết không, chúng mình đều hy vọng cậu có thể thực sự, chân thành vui vẻ.”
“Harry à, anh ở lại nơi đó đi.” Luna vẫn có giọng điệu mơ hồ như vậy, “Em nhìn thấy trên người anh càng nhiều tư tư nhung hơn, hiển nhiên rất thích hợp với nơi đó.”
“Tư tư nhung?” Harry sửng sốt.
“Một vật nhỏ thể hiện tình yêu đó mà. Nếu anh đang yêu thì bên người anh sẽ xuất hiện nó đấy,” Luna chỉ vào vai của Harry trong gương hai mặt, “Em nhìn thấy, rất nhiều… rất nhiều…”
“Harry à, cậu vẫn ở lại đó đi. Mỗi lần cậu trở về thì bên ngoài biệt thự Malfoy hay biệt thự Zabini đều có người “đi ngang qua”. Loại cảm giác này thực sự không hề tốt tí nào đâu!” Zabini dùng giọng điệu trầm trọng nói, “Không phải cậu không thích cái loại cảm giác vừa ra khỏi cửa đã bị người chặn lại sao, cậu vẫn nên ở lại đó đi, sẽ tốt hơn cho cậu đó.”
“Harry à.” Thấy một đám người khuyên nhủ đến cuối cùng lại biến thành nói đùa, Hermione bất đắc dĩ giành gương hai mặt về, “Ở lại đó đi, cậu nên bắt đầu một cuộc sống mới.”
Harry cầm gương hai mặt, im lặng không nói.
Gương hai mặt bên kia, Hermione vẫn mỉm cười nhìn Harry, dường như đang chờ cậu quyết định.
Thật lâu sau, Harry mới ngẩng đầu, nhìn ánh mắt cổ vũ của Hermione, gợi lên khóe môi, “Cảm ơn cậu Hermione.”
Hermione cười tươi hơn, “Không cần phải cảm ơn Harry à, cậu biết không, chúng mình chỉ hy vọng cậu có thể vui vẻ thôi.”
“Ôi, Harry à,” Ron bên cạnh đỡ trán, “Thật ra mình rất mong cậu lựa chọn từ chối đó.”
“Vậy vừa nãy cậu nên nói ra.” Harry cười nói, “Giờ thì chậm rồi, bạn tốt à.”
Cám ơn các cậu, bạn của mình!
“Tốt lắm tốt lắn, nếu Harry đi chọn rồi thì chúng ta nên đặt chuyện này sang một bên đi, giờ thì.” Giọng điệu Hermione đột nhiên nghiêm túc làm Harry có dự cảm không tốt, cậu đột nhiên cảm thấy mình có cảm giác chảy mồ hôi lạnh, “Harry Potter!” Theo tiếng vỗ bàn của Hermione, Harry rụt đầu lại, đáy mắt cậu nhìn sang bên Hermione, những người bên cạnh cô đều lùi lại vì Hermione thình lình tức giận.
“Hermione à…” Harry đáng thương hề hề nhìn Hermione, không biết mình lại làm sai cái gì nữa.
“Làm sao cậu dám không ăn, hả!” Hermione nhìn gương mặt gầy yếu của Harry, tàn ác hỏi.
Harry run rẩy vai, không dám trả lời.
Tốt rồi, trước đó Hermione nhìn lòng cậu rối bời nên mới không nói gì, giờ thì đã giải quyết xong vấn đề của cậu lại tới tìm cậu tính sổ.
“Cậu, nếu giữa trưa vẫn còn như thế này thì cậu xong đời biết chưa!” Hermione nghiêm khắc nhìn Harry nói, “Đừng tưởng rằng hiện tại cậu không ở đây là cậu có thể làm vậy nhé, Harry Potter, hiện tại, ngay bây giờ, ngay lập tức cậu đi ăn cái gì cho mình ngay!”
“Vâng vâng vâng, đừng tức giận, đừng tức giận, tí nữa mình chạy tới phòng bếp lấp đầy bụng ngay.” Harry biết nghe lời an ủi Hermione đang nổi giận. Những năm gần đây, ngược lại cô càng ngày càng nghiêm khắc với phương diện ăn uống của mình, mà cũng không thấy Blaise ghen tuông gì cả, thật sự quá kỳ quái.
“Loại chuyện này nếu xảy ra lần thứ hai thôi,” Hermione bẻ bẻ các đốt ngón tay làm chúng kêu răng rắc, “Tin chắc Draco sẽ rất muốn giúp mình dạy dỗ cậu, cậu ấy hy vọng dần cậu một trận đã rất lâu rồi đấy.”
“Sao mình lại không biết nhỉ…” Draco muốn đánh mình? Ôi, được rồi, có lẽ gần đây cậu nên chú ý Draco một chút, vì sao cậu ấy lại muốn đánh mình chứ.
Đó là vì cậu thật sự làm người ta phải lo lắng, Harry à!
Trong phòng sinh hoạt chung Slytherin không một bóng người, Draco đang ngồi ở trong.
Buông xuống gương hai mặt, Blaise vừa mới liên lạc với mình, nói Harry đã buông bỏ trách nhiệm làm mình yên tâm, cậu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tốt rồi, Đầu Sẹo đã quyết định ở lại. Chờ sau này khi cậu ấy gặp ác mộng mà ngày hôm sau không ăn uống gì thì cũng không cần bọn họ quan tâm nữa, dù sao cũng có người quan tâm rồi, thật sự quá tốt!
“Xem ra cháu rất vui vẻ!” Giọng nói hiền hòa truyền đến, Draco mẫn cảm lập tức đứng lên.
Ở cửa phòng sinh hoạt chung, Abraxas mỉm cười đi đến.
“Chào ngài…” Draco hơi co quắp nói.
“Draco à… Chú rất đáng sợ sao?” Abraxas cười hỏi cậu.
“Không… chỉ là…” Draco chần chờ nửa ngày, cuối cùng vẫn nói ra, “Ngài biết đấy… trước kia cháu chỉ nhìn thấy ngài trong bức ảnh thôi…”
“Khi cháu sinh ra chú đã thành bức ảnh rồi sao?” Abraxas kinh ngạc nói.
“Dạ…” Nói với một người còn sống rằng anh ta đã trở thành bức ảnh dường như không phải là một chuyện tốt cho lắm, Draco hơi mất tự nhiên, “Cháu… cháu…”
“Cháu đã bị ảnh hưởng bởi nhận thức ở thế giới kia quá lớn rồi,” Abraxas xoa xoa đầu cậu, giống như một người bề trên hiền lành đối xử với một người dưới, “Draco à, thử một lần đi nhận thức người thế giới này xem sao, bọn họ cũng không giống như trong quan niệm ở trí nhớ của cháu.”
“Cháu… sẽ cố gắng…” Draco nói, “Ngài tới tìm Lucius sao ạ?”
“Chỉ là nhìn cháu ỉu xìu không vui nên hơi lo lắng, mới muốn tìm cháu nói chuyện, nhưng hiện tại nhìn qua thì phiền não của cháu đã được giải quyết rồi!” Abraxas cười nói.
“Dạ…”
“Là vì Harry sao?”
“Dạ… tên nhóc đó…” Draco bĩu môi, “Cho tới bây giờ cũng không khiến người khác yên tâm được.”
“Tình cảm hai cháu thật tốt,” Abraxas nói, ánh mắt nhìn Draco vẫn hiền hòa, sự dịu dàng trong mắt không mang theo sự tìm kiếm nào, chỉ là một người lắng nghe thuần túy, “Rất khó tưởng tượng một Slytherin sẽ trả giá nhiều cho tình bạn thế này.” Có lẽ với một người trả giác cho tình bạn thì không tính là gì, nhưng anh thấy rất rõ, Draco có rất nhiều bạn tốt, mà toàn là người có thể giao phía sau lưng của mình cho họ.
“Đã trải qua một số việc, trước kia cháu cũng không tin.” Mắt Draco hơi bay xa, “Cháu đã đối đầu với Harry suốt sáu năm liền, toàn bộ Hogwarts cũng biết Malfoy và Potter bất hòa, chỉ cần vừa nhìn thấy mặt nhau thôi nếu không phải giễu cợt nhau thì chính là đũa phép chỉ vào nhau. Tất cả mọi người đều biết chúng cháu thích nhất là tìm một ít thần chú đấu lại đùa giỡn mới mẻ, ngay khi đối phương không chú ý thì ếm lên đối phương.”
“Rất khó tưởng tượng,” Abraxas cười nói, “Xem ra cháu là một Malfoy tiêu chuẩn nhưng lại làm ra chuyện như vậy, hơn nữa dựa vào lời nói của cháu, quan hệ của hai cháu rất tồi tệ, cũng hơi giống như Severus và James trước đó sao?”
“Ngay cả bọn họ cũng có thể dừng đối đầu thì đương nhiên cháu và Harry cũng có thể.”
“Nhưng quan hệ của bọn họ cũng không tốt như vậy.”
“Chiến tranh bắt chúng cháu phải ở bên cạnh nhau…” Mắt Draco xa xăm, dường như cậu lại thấy được, cuối cùng trong chiến tranh, hình ảnh bọn họ lưng kề lưng vai kề vai chiến đấu, đó là sự tin tưởng hoàn toàn, hoàn toàn giao phó, “Một trận chiến có thể thay đổi được rất nhiều…”
“Chiến tranh?” Abraxas kinh ngạc nhìn Draco, “Chiến tranh tới dạng nào có thể liên lụy tới cả đứa nhỏ như vậy? Các cháu mới có hai mươi tuổi…”
“Đúng thế… Nhưng ngài có thể tin rằng, cháu chỉ mới hai mươi tuổi cũng đã có thể vận dụng Lời nguyền Hành hạ một cách tự nhiên không chứ?” Lời nguyền Hành hạ, cho dù ở thế giới này cũng đều làm cho người ta vừa nghe thấy đã tái mét.
“Đây chính là nguyên nhân mà hai đứa dè chừng mọi người sao?”
“Còn nguyên nhân lớn hơn nữa…”
“Draco…” Còn chưa nói hết đã bị tiếng hổn hển của Harry cắt ngang, thiếu niên này dường như chạy như điên cả đường tới đây.
Draco dừng lại đề tài, nhìn thói quen của đối phương mà nhíu mày, “Đã chui ra khỏi nơi đó rồi?”
“Hic, đừng nói cái này nữa, Hermione tức giận rồi.” Harry đau khổ nói, “Đi cùng mình tới phòng bếp đi, mình muốn ăn một chút gì đó.”
“Vì sao mình phải theo cậu?” Draco chán ghét nói, “Mình không thích cảm giác bị một đám gia tinh vây quanh đâu, nó làm mình ăn không vô.”
“Cậu không cần ăn, chờ mình là được rồi.” Harry nắm chặt Draco, “Nhanh lên đi, mấy ngày nay chưa ăn được nhều, mình đói ch.ết rồi.” Draco gật gật đầu với Abraxas rồi hơi lảo đảo bước cùng Harry.
“Cậu giờ cũng đói bụng rồi sao?”
“Đừng dùng loại giọng điệu giễu cợt này Draco à…”
Giọng nói hai người dần dần đi xa, chỉ còn lại Abraxas nhìn nơi bọn họ biến mất thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.
“Tuổi trẻ như vậy mà đã phải trải qua chiến tranh, thế giới của hai đứa nhỏ này rốt cuộc tàn khốc đến thế nào đây.” Lời nói hơi đau lòng bật ra từ bên môi anh, tản mát trong không khí.