Chương 48: Buổi trưa
Biệt thự Malfoy.
Dùng xong bữa sáng, Draco ngồi trong phòng khách nhìn Abraxas và Lucius nói chuyện phiếm, cậu hoàn hoàn toàn toàn là nghe người khác nói chuyện chứ không làm gì. Cậu nghe xong Abraxas hỏi về những việc liên quan tới việc học của Lucius và kết quả trong cuộc sống rồi nghĩ lại kỳ nghỉ hè lúc mình năm thứ sáu, đáy mắt lộ ra một chút hâm mộ, rồi cậu lắc đầu, đứng dậy rời khỏi.
“Cúp Quidditch thế giới sẽ tổ chức hai tuần sau nữa,” Draco đi rồi, Abraxas nói với con trai của mình, “Đi quan sát Cúp Quidditch thế giới là một quãng thời gian thả lỏng của con, nhưng trước đó con còn phải làm tốt việc học của mình đã. Năm sau con đã tốt nghiệp rồi, trước khi tốt nghiệp con cũng phải học xong việc của gia tộc.”
“Dạ.” Lucius gật gật đầu với ba mình, sau đó hơi chần chờ nhìn Abraxas.
“Sao vậy?” Abraxas nhìn anh muốn nói lại thôi, hỏi.
“Ba à,” Lucius hơi chần chờ nói ra nghi hoặc trong lòng mình, “Nghe nói… ba cho phép Draco tiến vào phòng sách…”
Không phải là phòng sách để hội họp khi khách khứa đến mà là phòng sách cấm người ngoài đi vào, đối với sự cưng chiều mà Abraxas biểu hiện với Draco, Lucius cảm thấy mình cực kỳ không hiểu, vì Abraxas cưng chiều Draco giống như người nhà vậy.
Anh không biết Draco đi từ đâu tới đây, nhưng nhìn qua, dường như ba đỡ đầu và ba mình hiểu được lai lịch của cậu mà còn rất thích Draco, hơn nữa Draco kia rõ ràng có đặc trưng của gia tộc Malfoy.
Rốt cuộc cậu ta là ai…
Giờ phút này, Lucius lại vì thái độ Abraxas đối với Draco mà nảy sinh nghi hoặc.
“Lucius à.” Abraxas hiền hòa nhìn con trai của mình, đáy mắt mang theo hơi xin lỗi, “Chuyện liên quan tới Draco, ba cũng không thể nói cho con quá nhiều, ba hy vọng con có thể coi nhóc ấy là người nhà, gỡ hết khúc mắc nhé.”
Lucius khó hiểu nhíu nhíu mày, vì lời nói của ba mình.
“Đi thôi, con nên đi học rồi.” Abraxas vỗ vỗ vai anh, không muốn nói thêm gì nữa.
Lucius từ chối một lúc, cuối cùng vẫn rời khỏi.
“Xem ra Lucius nảy sinh cảm giác nguy cơ.” Voldemort đi đến bên cạnh Abraxas, nhẹ cười nói, “Sự yêu thích của em với Draco làm Lucius cảm thấy tình thương của ba mình có lẽ sẽ bị cướp đi.”
“Đối với Draco, em luôn luôn có một loại cảm giác thân thiết.” Abraxas cười khẽ nói, “Rất hy vọng Draco có thể ở lại đây.”
“Em à.” Voldemort nhẹ nhàng nắm vai Abraxas, nhìn mong chờ ở đáy mắt người yêu, giọng nói luôn luôn thoải mái lại có một chút trầm trọng, “Anh phải nói cho em biết một chuyện.”
“Sao vậy?” Nghiêng người nhìn đối phương, không hiểu vì sao lại có giọng điệu nặng nề đó.
“Anh đã từng nghe cuộc nói chuyện giữa Harry và Draco, đương nhiên anh không cố ý nghe trộm, anh chỉ cùng Nagini khi đi dạo thì nghe được.” Đối với tầm mắt không đồng ý mà người yêu phóng tới, anh vội vàng nhấn mạnh, tỏ vẻ mình không cố ý nghe trộm mấy đứa nhỏ nói chuyện để thử thu một ít tin tức, tuy rằng lời giải thích anh nói trăm ngàn lỗ hở, “Quan trọng không phải là cái này, quan trọng là, từ cuộc nói chuyện của hai đứa anh nghe được một tin.”
“Hình như không phải là tin tức tốt gì.” Abraxas thu lại nụ cười của mình.
“Đúng vậy, rất không tốt.” Nhẹ nhàng hít một hơi, cuối cùng anh vẫn nói ra, “Từ cuộc nói chuyện đó anh biết được, Draco đã trở thành gia chủ gia tộc Malfoy, mà còn, nhóc ấy không có anh chị em ruột gì cả.”
Abraxas hơi khiếp sợ nhìn Voldemort.
“Em à, chúng ta không thể ngăn cản Draco trở về được.” Anh hôn khóe mắt bạn đời, nặng nề nói, “Em sẽ không hy vọng sự kế thừa gia tộc Malfoy bị gián đoạn chứ.” Tuy rằng không phải ở thế giới này nhưng…”Thật xin lỗi vì giờ anh mới nói cho em chuyện này, anh không ngờ em sẽ thích Draco như vậy, thậm chí coi nhóc ấy là con trai của mình, hãy tha thứ cho anh, em à.”
“Không trách anh được… là em tự mình ích kỷ một chút.” Vòng tay ôm thắt lưng Voldemort, Abraxas nhẹ nhàng thở dài, “Thân là vị trí gia chủ mới có thể biết được sự bất đắc dĩ của một gia tộc, em không nghĩ Draco mới nhỏ tuổi như vậy đã phải đeo trên lưng trách nhiệm nặng nề đến thế.” Cho dù là chính anh cũng phải sau mười năm khi tốt nghiệp mới tiếp nhận vị trí gia chủ, Draco mới hai mươi tuổi, căn bản không quá lâu khi mới tốt nghiệp cả.
Thằng bé làm người khác phải đau lòng ấy, rốt cuộc đã phải chịu đựng bao nhiêu rồi?
Trong phòng sách gia đình Malfoy, Draco ngồi cạnh cửa sổ, gần chỗ cậu không có giá sách, vì bộ sách cần phải bảo quản, tăng đầy đủ các loại thần chú bảo vệ thì chúng nó không cần phơi nắng thường xuyên, nhưng đề phòng nói chung vẫn cần phải có không khí mới mẻ, nên cách gian phòng đó có một phòng đọc sách nhỏ, Draco chính là đang ở trong phòng nhỏ bên cạnh cẩn thận đọc sách mình lấy từ giá sách có liên quan tới thuật luyện kim.
Cậu không trông cậy vào Đầu Sẹo đang ở nhà bạn trai kia tí gì, cậu ta hẳn là đã hưởng thụ nghỉ hè của chính mình rồi ý chứ.
Draco dưới đáy lòng khinh bỉ hành động coi nhẹ bạn của bạn tốt, nhưng trong lúc lại chúc phúc vì bạn tốt rốt cuộc đã tìm được hạnh phúc của chính mình, lập tức vứt tâm tư đó ra sau đầu rồi hết sức chăm chú đọc sách.
Lúc Lucius tiến vào nhìn thấy Draco vẻ mặt nghiêm túc nhìn một quyển sách rất dày.
Vốn vì việc học của gia tộc nên anh mới tìm tư liệu liên quan để đọc nên mới tiến vào phòng tìm sách rồi đến phòng bên, không ngờ lại ngoài ý muốn gặp được Draco.
Lucius hơi sững sờ.
Bộ dáng Draco lúc này khác hẳn với lúc cậu ta ở trên tàu, ở trên tàu thì anh nhìn Draco đang buồn rầu vì chuyện gì đó, mà lúc này Draco dường như đang hết sức chăm chú xử lý chuyện gì, nghiêm túc, chuyên chú, cẩn thận.
Trong phòng nhỏ bên cạnh chiếu hình ảnh phản sáng, không hiểu sao mà thu hút tầm mắt anh, anh đăt sách ở đối diện đối phương, ngồi xuống.
Thậm chí Draco cũng không thèm liếc mắt nhìn anh, chỉ chăm chú đọc sách của mình, Lucius liêc một cái, phát hiện đó là liên quan tới thuật luyện kim cao cấp.
Draco đang học cái này sao?
Lucius vừa đọc sách của mình vừa nghĩ.
Gần hai giờ Lucius vừa đọc sách vừa phân tâm tự hỏi, cho đến khi anh khép sách lại, anh mới phát hiện Draco còn đang nhìn quyển sách thật dày kia, mà tốc độ lại rất chậm, xem ra không phải phân tâm mà là vì cẩn thận nhiều hơn.
Bởi vì việc học của mình không hoàn thành, Lucius không thể ở trong này nẵm anh cầm sách rời khỏi gian phòng nhỏ.
Trước khi rời phòng sách, anh còn đặc biệt nhìn thoáng qua căn phòng nhỏ bên cạnh, Draco vẫn chăm chú đọc quyển sách đủ để đập ch.ết người kia, không vì tiếng bước chân của anh mà ngẩng đầu.
Đường Bàn Xoay.
“Sev à, kéo tấm rèm kia xuống dưới, trời ạ, em xác định thần chú vệ sinh không thể xử lý đám bụi bám trên đó đâu.” Harry nhìn bụi bám trên tấm rèm cửa sổ, cau mày nói rằng, tuy cậu có thể dùng một thần chú kéo tấm rèm xuống dưới nhưng bụi bám ở trên đoán chừng sẽ làm bẩn sô pha mất… tính đi tính lại, vẫn gỡ xuống thì hơn.
“Đứng xa một chút.” Vì tránh cho mình khi gỡ tấm màn sẽ làm bụi bay đầy người Harry, Severus cau mày nói.
Harry đứng xa một ít, Severus trèo lên ghế gỡ tấm rèm xuống, ngay cả anh cũng nhíu nhíu mày vì lớp bụi bám rất dày trên tấm rèm, chính mình rốt cuộc đã bao lâu rồi không để ý tới nó đây?
Sau khi ba mẹ mất, nơi này chẳng qua chỉ là một nơi đặt chân tạm thời với anh, anh chỉ cần một phòng ngủ có thể ở, một phòng độc dược có thể sử dụng là được. Thậm chí rất lâu rồi anh không hề động đến bộ phận lớn đồ đạc trong nhà, dẫn đến chúng nó đều bị bụi phủ thật dày, cho dù là thần chú vệ sinh cũng không giải quyết vấn đề, làm cho sau khi ăn xong bữa sáng Harry lải nhải đã lâu.
Cho nên, ngay ngày nghỉ đầu tiên, dưới sự kiên trì của Harry, anh không thể không đánh mất suy nghĩ điều chế độc dược, vì câu “Nhà không nên bẩn như vậy” trong miệng Harry mà phối hợp với Harry tiến hành rửa sạch gian phòng này.
“Cẩn thận một chút Sev.” Harry cầm lấy tấm rèm, vứt nó vào trong một cái chậu lớn, lập tức cậu ếm một thần chú, thần chú này tạm thời thay thế tấm rèm, ngăn chặn tia nắng mặt trời nóng rực.
Harry không sử dụng đũa phép mà tự tay giặt tấm rèm, mà trong lúc này cậu chỉ huy Severus đi đun nước nóng rửa sạch ấm chén một lần.
Nên may mắn vì Đường Bàn Xoay thuộc khu nghèo khó, nhà ở bên trong dường như không lớp nên tấm rèm trong phòng cũng không to, Harry cũng không quá cực khổ.
Sau khi xác định mình đã giặt sạch tấm rèm, Harry dùng thần chú khô ráo, sau đó cậu lục tục giặt sạch một ít chăn mỏng, vì chăn cũng không quá bẩn nên cậu dùng thần chú, đợi đến khi đồ vật giặt sạch xong cậu dùng thần chú tẩy rửa nó.
Sau đó cậu phơi chúng trong sân.
Cho dù đã làm thần chú có thể cho chúng nó nhanh khô nhưng chũng vẫn cần phải phơi nắng.
“Sev à, đến giúp em.” Harry ôm một đống vải kêu lên.
Severus vừa mới rửa sạch xong ấm chén, đi đến cái sân nhỏ trong giúp Harry phơi chăn và rèm lên trên dây.
Khi bọn họ xong việc thì sân nhỏ dường như đã không thể đi được, trừ khi bọn họ thu chăn lại.
“Cỏ bên kia…” Nhìn cỏ dại trong sân, Harry rất quyết đoán xử lý luôn, “Chúng ta có thể trồng một ít nguyên liệu độc dược hoặc là một ít hoa, sân không thể luôn để nuôi cỏ được.” Harry vừa quơ quơ đũa phép vừa nói.
“Em vui là tốt rồi.” Severus cũng không có ý nghĩa với cái này, chỉ cần Harry vui vẻ thì mặc cậu ấy làm gì thì làm.
“Tí nữa theo em đi mua một ít đồ được không? Một ít đồ đạc trong phòng bếp cũng phải thay mới rồi. Trời ạ Sev, em không thể tưởng tượng anh lại không dùng phòng bếp, khi em vào hôm qua em giật nảy mình.”
“Khi nào thì ra ngoài.” Severus không trả lời vấn đề của Harry, anh cũng không định nói cho Harry, trước khi dẫn cậu về nhà, chính mình cũng không coi nơi này trở thành nhà, cho nên anh cũng không để ý đến đồ đạc trong nhà, chỉ cần không bị đói ch.ết đã là tốt lắm rồi không phải sao?
“Ừm… chúng ta tí nữa ra ngoài luôn đi, không cho anh thừa dịp hở này đi điều chế độc dược.” Biết rõ tính anh Harry cảnh cáo.
“Được.”
“Vậy em đi lấy giỏ, đợi lát nữa chúng ta cùng đi.” Harry vừa lòng gật đầu, vì bạn trai nhà mình nghe lời.
“Được.” Chỉ cần em vui, cái gì cũng được hết.