Chương 57: Lời nguyền chết chóc

Tại thế giới này, Draco lần thứ hai tới đây, lần trước là vì cậu và Harry vừa mới tới nơi này, vì phát hiện độc dược có vấn đề làm bọn họ không thể không mua nguyên liệu độc dược một lần nữa nên Draco mới có thể đi vào hẻm Knockturn.


Trong hẻm Knockturn luôn có một ít nguyên liệu độc dược tìm không thấy ở Hẻm Xéo, cùng với một ít đồ vật pháp thuật cấm kỵ không phải sao?


Lucius theo Draco vào hẻm Knockturn tăm tối, anh đã đi theo ba đỡ đầu và ba mình tới đây mấy lần, cũng không xa lạ gì với nơi này cả. Nhưng hôm nay đi theo Draco, anh thật sự hơi khó hiểu.
Nếu gặp phải rắc rối thì bọn họ có thể chạy thoát sao?


Ba để anh đi theo Draco, sẽ không phải muốn anh bảo vệ Draco khi cậu gặp phải nguy hiểm đó chứ?


Nhắc mới nhớ, gần đây thái độ của ba với Draco rõ ràng bay lên một tầng khác, thậm chí Lucius có nhiều lần đều nghi ngờ rốt cuộc ai mới là cha con, vì sao anh luôn luôn có một loại cảm giác mình mới là khách đến nhà vậy chứ?


“Thưa quý khách…” Ngay lúc Lucius ngây người, giọng nói của chủ tiệm kéo chú ý anh trở về, “Hàng lần trước ngài dặn, rất xin lỗi chúng tôi chỉ có thể cung cấp cho ngài với số lượng ba phần tư mà thôi.”


available on google playdownload on app store


“Ba phần tư? Mấy thứ đó đã khan hiếm đến mức này rồi sao?” Draco cố gắng đè thấp giọng nói thể hiện sự khó chịu với chủ tiệm, “Nếu chỉ vì giá tiền thì có lẽ tôi có thể đẩy giá tiền lên cao gấp đôi.”


Chủ tiệm nghe điều kiện Draco nói, hai mắt nhất thời tỏa ra tia sáng, thoạt nhìn ông ta dường như rất muốn kiếm số tiền kia, nhưng lập tức ông ta vẫn lắc lắc đầu, “Tôi rất xin lỗi, thưa quý khách, mấy thứ ấy không phải có thể tìm được dễ dàng như vậy.”
Thoạt nhìn, thật sự không có cách nào.


Draco hơi thất vọng.


Cậu biết Burke sẽ không nói dối, đừng nhìn người này dường như rất thích Galleons, chỉ cần cho ông ta tiền thì ông ta có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng thật ra pháp thuật hắc ám của ông ta lại khiến cho rất nhiều gia chủ quý tộc nhỏ khiếp sợ, nếu không thì tiệm của ông ta cũng không thể sừng sững lâu đến vậy ở trung tâm hẻm Knockturn thế này.


Nếu dưới sự hấp hẫn của món tiền lớn mà ông ta vẫn lắc đầu, vậy chứng minh những nguyên liệu này cậu cũng không còn cách nào khác.
Draco cũng không phải người thích gây khó, cậu ném một cái túi không gian.


Túi không gian rơi xuống quầy, phát ra tiếng vang vật nặng chạm mặt đất, Cc thể nghĩ được số Galleons bên trong nhất định không ít.


Burke dùng tay cẩn thận cầm lấy túi không gian, áng chừng sức nặng rồi lại mở ra túi không gian kiểm tr.a từng ly từng tí mới thận trọng đặt vào trong một cái rương đã được ếm pháp thuật hắc ám.


“Số Galleons này còn nhiều hơn một nửa so với ban đầu, không được động chạm gì trên nguyên liệu của tôi, nếu không lần sau cũng không có mối nào tốt như vậy đâu.” Draco mắt lạnh nhìn hành động của ông ta nói.


“Đương nhiên rồi.” Burke bật người nói, “Nếu ngài còn muốn những tài liệu này thì có lẽ tháng sau tôi có thể lấy thêm cho ngài một ít, cho dù số lượng có lẽ cũng không nhiều như bây giờ.”


Có thể được ông ta dùng kính ngữ chỉ có hai loại người. Một loại là người có sức mạnh trên ông ta, mà loại khác, đó là người có thể cho ông ta thêm rất nhiều Galleons.


Ông ta không biết năng lực của Draco thế nào, tổng cộng ông ta cũng chỉ gặp Draco có hai lần, nhưng chỉ bằng việc Draco không hề bủn xỉn Galleons thì ông ta dùng kính ngữ với Draco, thế thôi.
“Nếu tôi còn thiếu thì tôi sẽ liên lạc với ông.” Draco lạnh lùng trả lời.


Burke lấy ra một cái túi không gian bẩn thỉu, cái túi ông ta lấy ra rõ ràng lớn hơn nhiều so với của Draco, mà từ đó còn truyền đến hơi thở pháp thuật hắc ám nồng đậm, vừa thấy chỉ biết nguyên liệu mà Draco muốn là hàng cấm.
Thảo nào Burke không làm được.


Draco cầm lấy túi không gian, ếm lên trên đó vài cái thần chú đo lường kiểm tra.
Lucius không hiểu cậu đang kiểm tr.a đo lường cái gì, nhưng anh nhìn ra được Draco rất hài lòng với cái này.


Cuối cùng Draco ếm thêm vài thần chú lên cái túi không gian mới cẩn thận cất đi, gật gật đầu với anh, tỏ vẻ có thể đi về.
Lucius mong còn không được ý chứ.
Anh dẫn đầu ra ngoài.
Nhưng anh vừa mới ra ngoài chưa được vài bước thì một cây đũa phép đã đặt lên trên cằm anh.


Giống như chỉ trong một giây thôi thì chuyện gì cũng có thể đảo nghịch.
Cây đũa phép không biết kia vừa mới chạm đến cằm anh thì phía sau anh đã xuất hiện một chân hung hăng đá cái tay cầm đũa phép kia, sau đó anh bị kéo một cái, bản thân anh cũng chưa phản ứng lại đã đi về bên phải vài bước.


Chờ anh phục hồi tinh thần thì mới phát hiện anh bị Draco kéo rời khỏi tiệm Borgin Burke vào bên một góc tường, người đánh lén anh còn đang nắm tay anh ta. Sau khi bị Draco đá một cái đũa phép anh ta lăn trên mặt đất, lúc này Draco dùng thần chú làm đũa phép bay qua chỗ bọn họ, tiệm Burke đã đóng cửa lại ngay khi anh bị tấn công rồi.


“Không ngờ còn có người có tính cảnh giác không tồi.” Bạn người kia nhìn Draco sau khi lấy được đũa phép lập tức bẻ gãy, vừa cười nhạo vừa nói.
“Cậu ba à, xem ra lần này cậu ăn mệt lớn rồi đấy.”


Tổng cộng có ba người chặn lại bọn họ, người tấn công khi Lucius không chú ý xem ra là nhỏ nhất.
Ba người kia đều không bọc kín mình lại, xem ra ba người này đều là khách quen ở hẻm Knockturn – hoặc là dân thường trú?


“Xì,” Người nọ xoa xoa cánh tay phải mình bị đá, một đôi mắt màu nâu nhìn chằm chằm Draco, “Tên nhóc kia, lại dám bẻ gãy đũa phép của anh mày!”


“Nếu không bẻ? Để đó chờ mày bắt được rồi lại đánh lén sao?” Draco khinh thường nói, “Nếu không có năng lực thì không nên học người ta chơi trò đánh lén.”


“Mày nói ai không có năng lực hả.” Người nọ đấm một cái lên vách tường, thoạt nhìn bàn tay thô ráp hơn người bình thường rất nhiều lại có thể để vách tường xuất hiện một cái lỗ, thật sự khó có thể tin được.


“Pháp thuật không đũa phép…” Draco nhìn hành động người nọ, chậm rãi nói.
Lucius không thể tin được nhìn nắm tay người kia.
Anh cho rằng người nọ chỉ là sức lực rất lớn mới có thể đạp cái tường lâu năm không được sửa chữa như vậy, nhưng không ngờ… lại là pháp thuật phụ trợ…


Nói cách khác, cho dù Draco bẻ gãy đũa phép của anh ta thì người kia vẫn có thể dùng pháp thuật không đũa phép đấu lại bọn họ.
Đối phương có ba người, hai người có đũa phép, một người có thể dùng pháp thuật không đũa phép…
Dường như bọn họ đang gặp… phải rắc rối?


Theo bản năng Lucius tìm cái gì đó trong túi áo mình, kết quả phát hiện anh lại không mang theo Khóa Cảng ra ngoài.
Thật sự không xong rồi!
Đối phương nhìn hai người bọn họ cũng không nói chuyện, cho là bọn họ đang sợ hãi.


Chỉ thấy người bị Draco bẻ gãy đũa phép nở nụ cười, “Nếu biết sợ thì ngoan ngoãn giao đũa phép của mình ra đây nghe chúng tao sai bảo!”


Ăn trộm ở hẻm Knockturn vốn đã không hề có lý, một số người thường trú trog hẻm Knockturn có đôi khi thậm chí vì nhàm chán mà đi bắt nạt phù thủy bên ngoài, cũng có một số người vì muốn lấy tiền của người khác làm của mình mà đi cướp, thoạt nhìn bọn họ gặp phải người sau rồi.


Người dám ăn trộm ở trung tâm hẻm Knockturn ít nhất cũng có năng lực nhất định, hơn nữa ngay khi bọn họ gặp phải rắc rối thì Burke liền đóng cửa lại, xem ra, ông ta cũng không muốn trêu chọc ba người này.
Người ngay cả Burke cũng không muốn… hoặc là lười trêu chọc…


Nhớ lại biểu hiện ác độc của đối phương vừa nãy, trong nháy mắt Draco tìm được biện pháp giải quyết.
Không ai phát hiện ra, trong đôi mắt màu lam không hề là ý lạnh thản nhiên mà là sự lạnh lùng trong chiến đấu.
Khi Lucius còn đang nghĩ biện pháp giải quyết thì Draco đã giơ đũa phép trong tay lên.


Mọi người đều cho rằng cậu muốn đầu hàng, ngay cả Lucius cũng thế.
Anh nắm chặt tay Draco, lắc đầu với cậu. Anh muốn chắn cho Draco một chút, để Draco có thời gian độn thổ rời đi.
Nhưng hiển nhiên Draco cũng không định làm theo suy nghĩ của anh. Cậu cố chấp vươn tay.


Người mất đi đũa phép cười càng đắc ý, anh ta đi lên trước muốn giằng đũa phép trong tay Draco.
Nhưng…
Tia sáng xanh hiện lên, tiếng cười im bặt.


Người nọ vẫn còn duy trì động tác đi lên phía trước, thậm chí chân phải của anh ta còn đang dừng giữa không trung, nụ cười anh ta vẫn đắc ý, thậm chí còn chưa kịp chuyển thành sợ hãi.
Sau đó, tất cả đều kết thúc.


Anh ta không phải là Cậu Bé Vẫn Sống, không có chỗ trốn trước Lời nguyền ch.ết chóc cả.
Chỉ gần một giây thôi, anh ta sẽ ch.ết.
Ngay khi anh ta ngã xuống thì hai người đi cùng anh ta còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Draco thừa dịp khe hở này ếm thêm hai thần chú.


Không phải là ánh xanh tượng trưng cho cái ch.ết, nhưng khi thần chú đánh lên trên người thì bọn họ cũng hiểu được Thần ch.ết cách bọn họ không xa.
“A!”
“A!”


Hai tiếng đau đớn vang vọng toàn hẻm Knockturn, bọn họ đồng thời ngã trên mặt đất, miệng vết thương trên người như bị dao hung hăng chém qua đổ máu không ngừng.
Dường như bọn họ muốn chữa cho mình nhưng cho dù bọn họ niệm thần chú gì thì vết thương trên người vẫn không ngừng chảy máu.


Draco lạnh lùng nhìn bọn họ, khinh thường nở nụ cười.
Sectumsempra đã làm cậu ăn khổ làm sao có thể chỉ một câu thần chú chữa trị đơn giản là có thể khỏi được chứ?
Nếu đơn giản như vậy thì năm thứ sáu cậu cũng không phải nằm cả tuần trong bệnh thất!


“Chúng ta đi thôi.” Draco bình tĩnh thu đũa phép lại, cũng không thèm nhìn hai người còn đang quay cuồng trên mặt đất, nắm vai Lucius độn thổ.


Cái loại kích thích tận mắt nhìn thấy người khác ch.ết trước mặt mình cộng thêm sức ép khi độn thổ làm Lucius vừa về tới biệt thự đã vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo.
“Luicus, con làm sao vậy?” Luôn luôn ở biệt thự chờ bọn họ trở về, Abraxas lo lắng đứng trước cửa phòng Lucius.


Cũng không phải Lucius chưa từng tới hẻm Knockturn, sao giờ lại phản ứng nghiêm trọng như vậy?
“Ba à…” Lucius nôn xong, hơi suy yếu tiến vào trong ngực Abraxas, anh còn đang run rẩy.


Dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ mới mười mấy tuổi, cho dù huấn luyện bình thường của gia tộc làm Lucius hiểu chuyện hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa, thậm chí đối với rất nhiều tình huống bất ngờ thì anh không những có thể bình tĩnh tiếp thu mà còn bình tĩnh phân tích.


Nhưng hôm nay nhìn thấy tất cả lại làm anh bị đả kích quá lớn!


Một người đang sống sờ sờ, chỉ một giây sau đã mất đi…mà người bên cạnh mình dùng Lời nguyền ch.ết chóc kia, thậm chí còn mặt không đổi sắc ếm thêm hai thần chú hắc ám…nhớ tới trước khi bọn họ độn thổ thì hai người kia đầm đìa máu, Lucius không ngừng mà run rẩy một trận.


“Cậu là đồ máu lạnh!” Anh nói với Draco đi theo Abraxas vào xem tình huống.


“Tới bây giờ tôi cũng chưa từng nói tôi rất bác ái.” Draco dường như biết anh đang để ý cái gì, nhưng cậu cũng không giải thích nhiều cho hành vi của mình, thậm chí cậu còn lạnh lùng trả lời Lucius, “Tôi không muốn người ngã trên mặt đất không động đậy được lại là mình thôi, ai mà không ích kỷ chứ.”


Draco lạnh lùng nói xong, không nhìn Lucius lấy một cái.


Lucius hơi sững sờ nhìn bóng dáng Draco hờ hững rời đi, trong lúc nhất thời không biết làm sao. Anh luôn luôn có một loại cảm giác, dường như quan hệ giữa anh và Draco vốn dịu đi không ít thì lại vì chuyện này lại trở lại cái thời điểm cứng ngắc khi Draco mới vào Hogwarts rồi.






Truyện liên quan