Chương 67: Cúp quidditch thế giới – Gặp sự cố

“Thưa quý vị.” Trên sân, rốt cuộc cũng có người chủ trì, Harry cảm nhận rất rõ, những thần chú cách âm vốn được ếm đã biến mất, những quý tộc đang ngồi đều nhìn về sân.
Quả nhiên, thể thao Quidditch giới phù thủy không phân biệt được đâu là quý tộc đâu là tầng lớp bình dân cả.


Sự nhiệt tình của họ dành cho Quidditch không hề kém so với dân chúng bình thường.


Người chủ trì đã giới thiệu tới linh vật của hai đội – đội nước Đức là Veela, đương nhiên đây là Veela máu lai rồi, sự quyến rũ này thậm chí còn không bằng Veela mà Harry đã nhìn Cúp Quidditch năm đó. Và thiên sứ đội nước Pháp, đó cũng là thiên sứ máu lai, nhưng những thiên sứ này hiển nhiên được chào đón hơn Veela, vì tiếng hát của họ có thể làm cảm xúc yên bình lại, mà sự “xinh đẹp” của Veela lại chỉ khiến người ta điên cuồng.


“Và giờ chúng ta hãy chào đón những cầu thủ Quidditch nào.” Vẫn là diễn biến như trước, sau đó chờ cầu thủ Quidditch đến giữa sân, đợi trọng tài phát bóng.


“Trận đấu –– bắt đầu!!!” Cái từ đơn trước đó được nhấn nhá quá lâu làm một đám người không nhịn được muốn ném ra ác chú, sau đó trong chớp mắt, “bắt đầu” cũng đã kéo cầu thủ Quidditch, Quaffle được bên nước Đức nhanh tay chộp lấy.


Những cầu thủ Quidditch bay lên giữa không trung, một vị Tấn thủ đội nước Pháp còn nhỏ gầy hơn cả Tầm thủ của họ, nhưng cũng vì anh ta nhỏ gầy nên có thể linh hoạt lần lượt đánh những quả Blduger sang đội kia.
Trên chỗ ngồi của mình, Harry tập trung nhìn.


available on google playdownload on app store


Có lẽ chổi bay thời kỳ này đã hạn chế tốc độ của những cầu thủ Quidditch – sau khi cưỡi Firebolt, thật sự Harry không dám khen tặng tốc độ những cán chổi khác – nhưng không thể phủ nhận kỹ thuật của các cầu thủ đều rất tốt, đây là ưu điểm của trận đấu sau khi Harry không quen lắm với tốc độ cảm nhận được.


Ở đây rất nhiều người đều cần kính viễn vọng để quan sát mà còn phải tua lại, nhưng Harry và Draco lại không cần, bọn họ đã sớm quen với tốc độ này. Nhìn theo cũng không có gì không thích ứng được cả.


Trong những người này chỉ sợ cũng chỉ có Voldemort không hứng thú gì, anh cũng không có cảm tình gì với việc cưỡi chổi đánh Quidditch này cả, cho nên giờ phút này anh lại có vẻ hơi thiếu hưng trí.


Severus bên này, anh chỉ cần chú ý Harry là tốt rồi, về phần những người ngu ngốc cưỡi chổi làm cái gì thì anh hoàn toàn không muốn để mắt tới.


Trận đấu diễn ra cả một buổi tối, cho tới rạng sáng cũng chưa thể chấm dứt. Snitch xuất hiện năm lần nhưng vì đủ loại nguyên nhân hai Tầm thủ cũng chưa thể bắt được nó. Vào rạng sáng, bọn họ không thể không thay thế cầu thủ dự bị vào tiếp tục trận đấu, để một số cầu thủ có thể được nghỉ ngơi.


Chỉ là cầu thủ Quidditch có thể nghỉ ngơi nhưng khán giả lại không thể.
Rất nhiều người còn đang phấn khởi, nhưng có một số đứa trẻ rõ ràng đã không còn sức.
Đến tầm giữa trưa, rất nhiều đứa trẻ đã ngủ trong ngực người lớn rồi.


Một số người lớn thậm chí muốn ôm con mình ra ngoài để tránh tiếng hò hét trên sân làm ồn con mình.
Cho dù James rất thích Quidditch, nhưng rõ ràng Lily không chống đỡ nổi nữa, giữa Quidditch và Lily, James rất quyết đoán kéo Lily về lều.


“Đi ngủ một lúc?” Severus cũng không lo lắng cái cúp kia cuối cùng thuộc về ai, anh chú ý Harry đã ngáp hai cái, sợ Harry không chống đỡ nổi, Severus đề nghị Harry tốt nhất đi ngủ ngay lập tức.
“Ừm…” Harry được anh nửa ôm vào trong ngực, không tự chủ được cọ cọ hướng Severus bên này, “Không muốn đi.”


Harry vốn tưởng Severus cứ thế để cho cậu ngủ, nhưng không ngờ ngay sau đó cậu liền được bế bổng lên.
“Sev!” Harry hơi giật mình ôm chặt cổ Severus.
“Ngủ trong này sẽ dễ dàng cảm lạnh.” Severus nói, anh ôm Harry ra ngoài, không để ý ánh mắt ngạc nhiên nhìn bọn họ từ ven đường.


“Nhưng còn trận đấu…”
“Tỉnh ngủ lại đến xem.” Severus nói xong, bế Harry đi.
“Đứa bé này thật sự quan tâm Harry.” Charlus nhìn bóng dáng bọn họ, cảm thán nói.
“Thằng bé rất thích hợp với Harry.” Tom nói.
“Hửm?” Charlus dường như rất khó hiểu.


“Chỉ khi ở trước mặt thằng bé, Harry mới có thể trở nên thoải mái.” Anh biết khi Harry vừa mới thế giới này là cái dạng gì, mà Harry bây giờ khác biệt rất lớn với Harry trước đó.
“Dường như anh biết rất nhiều.” Đối với cái này, Charlus buồn bực.
“Harry xứng đáng chúng ta bảo vệ.” Tom nói.


Draco ngồi một bên, cậu hơi không yên lòng mà nhìn trận đấu trước mắt.
Không biết tại sao, cậu cứ cảm thấy có điều gì đó.


Đã rất lâu rồi cậu không có cảm giác này, loại này chỉ xuất hiện trong chiến tranh làm Draco cảm thấy mình đứng ngồi không yên. Thậm chí cậu còn theo thói quen vươn tay sờ sờ cái túi giấu trong cổ tay áo, xác định đũa phép ngay bên cạnh mình.


Tuy không hiểu được nguyên nhân gì cho mình cảm giác như thế nhưng Draco biết loại cảm giác nguy cơ này của cậu không phải lúc nào cũng tồn tại, chỉ khi nào thật sự xảy ra tình huống không hề có lợi cho mình thì mới làm cậu không hiểu sao nôn nóng.


“Con nghĩ con cần ra ngoài nghỉ ngơi một chút.” Cuối cùng, Draco cảm thấy chính mình không muốn ở trong này, cậu cần phải đi ra ngoài hít thở không khí.
Lucius do dự một hồi, cuối cùng vẫn đi theo Draco ra ngoài.


“Đứa bé này… xảy ra chuyện gì vậy?” Sau khi Lucius ra ngoài, Abraxas hơi không yên lòng khẽ hỏi bạn đời của mình.
Vì thế Tom hơi nhíu mày, anh khẽ trả lời, “Em à, có thể Lucius sẽ rất khó vượt qua cửa này.”
“Ý anh là?” Abraxas hơi khiếp sợ.


“Tình cảm vô tình nảy sinh mới khó thu hồi nhất.” Tom thở dài, con đỡ đầu này của anh, đã định trước rất khó có thể tiếp tục đoạn đường này.
“Chuyện khi nào?” Ngay cả bản thân anh cũng chưa phát giác, Lucius đã đặt tình cảm lên người Draco ư?


“Không biết, ngay chính Lucius cũng không rõ ràng, sao chúng ta lại có thể rõ ràng chứ?” Anh cũng mới phát hiện chuyện này khi đánh thức Lucius mà thôi.
“Haizzz…” Người gia tộc Malfoy có tính cách gì sao anh lại không thể rõ chứ, chỉ là khổ Lucius rồi, dù sao, Draco vẫn phải trở về…


Harry đi theo Severus về lều Malfoy, Severus tự mình bế cậu lên giường.


“Trước ngủ một lát, trận đấu này còn không biết khi nào mới chấm dứt đâu.” Cho dù tí nữa kết thúc cũng không sao, trận đấu này không quan trọng bằng thân thể Harry. Thức đêm không ngủ rất hại sức khỏe, tốt nhất Harry giờ nên ngủ bù một giấc, “Hay em muốn ăn gì đó trước?”


Trước đó bọn họ có ăn, nhưng Harry vội vàng đi nhìn trận đấu, Severus lo lắng cậu không ăn no.
“Uống một chút sữa đi…” Harry nghĩ nghĩ, nói.
Severus lấy giúp Harry một ít sữa nóng, chờ Harry uống xong, để Harry nằm xuống.
Harry nhéo tay Severus không tha, “Sev…” Trong đôi mắt xanh biếc, tràn đầy tính ỷ lại vào anh.


Severus mỉm cười thản nhiên, cúi đầu hôn lên trán Harry rồi nằm cạnh cậu, “Ngoan, tôi cũng không đi đâu cả, ngủ đi.”
Harry ôm Severus, mỉm cười chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Ở thế giới này, ngoại trừ Draco, chỉ có Sev ở cùng mới có thể làm cậu hoàn toàn thả lỏng.
Nurmengard, phòng khách.


Dumbledore nhìn người trước mặt dù nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả, tay nắm đũa phép run nhè nhẹ. Giờ phút này, thậm chí cụ muốn buông đũa phép ra cũng không được, vì, tay của đối phương đang dẫn đường cụ, dẫn đường cụ, dùng đũa phép chỉ vào cổ họng đối phương.


“Al…” Cụ nhìn thấy, đôi mắt màu lam trong suốt kia, cho dù là quá khứ, hay hiện tại thì luôn chứa đầy bóng dáng cụ.
Cụ giật giật môi, nhưng không biết nên nói gì.
“Cậu đang trách tôi, hay đang trừng phạt chính mình?” Grindelwald khẽ hỏi, “Hay là, cậu đang trừng phạt cả hai chúng ta?”


“Tôi…” Dumbledore không biết nên trả lời đối phương thế nào, cụ đã ở trong Hogwarts lâu lắm rồi, lâu đến mức cũng đã quên sạch lý do ban đầu mình ở trong Hogwarts… Rốt cuộc vì cụ oán hận Gellert nên không muốn gặp cậu ấy, hay là vì đang trách cứ bản thân không dám nhìn thấy cậu ấy đây?


Nhiều năm như vậy, cụ đã sớm quên lý do ban đầu rồi.
Chỉ biết, cụ đã ở trong Hogwarts nhiều năm, thừa nhận sự hối hận và đau đớn kia, hy vọng có thể vì thế chuộc tội.


Chỉ là, dường như chính mình đã quên mất, còn có một người đang vô điều kiện làm bạn với mình, cho dù cách xa nhau, cậu ấy vẫn đang cùng mình thừa nhận sự đau đớn đó…


“Al, tôi đã trải qua những ngày mà không có cậu,” Gellert cầm tay Dumbledore hướng lên trên nói, để đũa phép càng chỉ vào cổ họng mình, “Nếu, cậu không gặp tôi vì cậu tin chắc người giết ch.ết Ariana là tôi, vậy, ra tay báo thù cho Ariana đi, ch.ết ở trong tay cậu tôi không hề hối hận.”


“Không…” Dumbledore run rẩy dùng sức rụt tay lại, làm sao cụ có thể… làm sao có thể ra tay với Gellert, muốn giết ch.ết Gellert, làm sao cụ có thể làm được đây?


“Al… không cần đối xử với tôi như vậy nữa, cậu đã xa tôi cả thế kỷ rồi…” Có bao nhiêu người có thể sử dụng cả một thế kỷ là một đơn vị thời gian chờ đợi một người chứ?


Al à, tôi không bao giờ muốn chờ đợi nữa, tôi sợ có một ngày, điều mình đợi được chỉ là sự ngăn cách vĩnh cửu…
“Gellert…” Dường như Dumbledore còn muốn nói gì đó, nhưng có người vội vàng đi tới.


“Thật sự xin lỗi.” Đối phương hơi sợ hãi cúi đầu với Gellert, “Tuy ngài đã bảo không được làm phiền, nhưng trước đó ngài có nói, chỉ cần đối phương có hành động gì thì nhất định phải báo ngay.”


“Những người đó đã bắt đầu?” Tuy rất khó chịu vì đối phương xông vào nhưng Grindelwald biết rõ tầm quan trọng của chuyện này cho nên ông cũng không tức giận.


“Dạ đúng, bọn họ đã hành động, mục đích là sân đấu Cúp Quidditch thế giới, nơi đó đã bị pháp thuật hắc ám ngăn cách, bọn bầy tôi đang nghĩ cách phá giải.”
Trong lều nhà Malfoy.
Harry đột nhiên ngồi dậy.


“Làm sao vậy?” Luôn luôn mơ màng lập tức Severus thấy được tình huống của Harry, anh ngồi dậy theo Harry, đã thấy Harry nghiêm túc nắm đũa phép mình, dùng thời gian ngắn nhất mặc áo chùng vào.


“Sev.” Harry kéo Severus đến cạnh mình, Severus chú ý tới cả người cậu đều cứng lại, hơn nữa áp suất pháp thuật của Harry đang không ngừng phóng ra ngoài, pháp lực vốn bị đè nén nháy mắt mở ra. Severus không hề nghi ngờ, chỉ cần chung quanh xuất hiện một tiếng động thôi thì Harry sẽ không hề khách sáo dùng thần chú chào hỏi,


Đây là Harry anh chưa từng thấy.
Harry bị vây trong trạng thái chiến tranh!
“Sev, nắm đũa phép, không được buông tay em ra.” Harry khẽ nói với Severus.
“Harry…” Severus làm theo lời của Harry nhưng anh vẫn hơi khó hiểu.
“Sev, chung quanh không ổn, hiện tại bắt đầu, không được lên tiếng.”
Harry dẫn Severus ra ngoài.


Xốc cửa lều lên, chỉ thấy bên ngoài tối đen.
Bốn phía, im lặng làm người ta không an lòng…






Truyện liên quan