Chương 17
Tuần đó, cứu thế chủ ôm một cậu bé tóc vàng đi học trở thành phong cảnh mà mọi nữ sinh Hogwarts từ năm nhất đến năm bảy cần tranh nhau nhìn mỗi ngày.
Không biết sao, khi một thanh niên tóc đen cao lớn một tay ôm một cậu bé tóc vàng, bên vai là túi của trẻ con bước đi trên hành lang, Potter rất anh tuấn đẹp trai. Mà khi cậu ta thuần thục cho cậu bé tóc vàng ăn uống cùng thêm giảm quần áo giống như là một người cha trẻ tuổi, ôn nhu cường đại, thậm chí lộ ra trầm ổn hơn nhiều học sinh năm thứ bảy.
Đương nhiên, cũng có những cô gái không bị mê hoặc bởi mị lực của Potter nhưng các cô không ngăn cản được mị lực của cậu bé tóc vàng trên cánh tay của Potter.
Tuy rằng cậu bé hầu như bị cánh tay Harry chắn nhưng chỉ cần nhìn thấy phần gáy tròn tròn mềm mềm màu bạch kim dựa sát vào cánh tay Potter hoặc là ngón tay trắng noãn nắm áo Potter đã đủ để tình yêu của mẹ trong người tăng vọt rồi họ hưng trí bừng bừng thảo luận một trận.
Những cô gái có thể học cùng lớp với Draco [Slytherin nhiều nhất] càng hạnh phúc, các cô may mắn có thể ở 10’ tan học ngắn ngủn tận tình quan sát Draco hoạt động. Như ngón tay chỉ túi sách muốn Potter giúp cậu lấy thứ gì đó, lại như nhíu mày trốn Potter cứng rắn cho cậu uống sữa, lại như dụi mắt buồn ngủ……
Nhưng các cô chỉ dám nhìn xa không dám tùy ý tiếp cận.
Có một lời đồn, có một nữ sinh Gryffindor lớn mật ý đồ lấy danh nghĩa bạn học tìm Potter và Draco nói chuyện. Đầu tiên cô ta bị Weasley và Granger ngồi ở phía trước ngăn cản, phía sau còn có Crabbe và Goyle [hiện tại Potter luôn chọn ngồi dãy bàn cuối cùng], lập tức Potter ôm che Draco, ngay cả một sợi tóc cũng không nhìn thấy, minh xác cho thấy Malfoy không muốn bị quấy rầy.
Nữ sinh Gryffindor lớn mật vì thế chủ trương học sinh có thể ngồi ở bất cứ chỗ nào trong phòng, lúc này Potter đứng lên không nói gì quay đầu đi, động tác truyền đạt khí thế cường đại, một chút cũng không nể mặt. Từ lúc đó, mọi người có chung nhận thức, đó là có thể nhìn lén nhưng không tiếp cận.
Khoảng cách tạo nên mỹ cảm, càng không để xem lại càng muốn nhìn, không lâu sau cậu bé tóc vàng thành vật biểu tượng.
Buổi chiều thứ tư, một con cú mèo đưa tới món quà từ người hâm mộ cuồng nhiệt của Draco. Một bộ quần áo với sợi tơ màu bạc tú mĩ lệ viền tinh mỹ, theo truyền thống của Phù thủy thuần huyết, trước ngực thêu một đồ án đại biểu bình an khỏe mạnh.
Khi đó Draco đang ngủ trưa, Harry mở ra cũng không nghĩ nhiều nhét vào trong túi đồ. Ngẫu nhiên Harry cũng thu được quà từ fan [phía ngoài ghi là đưa cho Harry], cho nên cậu cảm giác không có gì, Draco tỉnh lại cũng không nói gì thêm, Draco tự nhiên nghĩ là Snape chuẩn bị quần áo. Mà bộ quần áo đó quả thật phù hợp tiêu chuẩn Slytherin, vì thế ngày hôm sau Draco chọn mặc nó.
Kế tiếp đương nhiên lại ngầm rối loạn.
Càng ngày càng nhiều cú mèo đưa tới đủ loại kiểu dáng đồ dùng, người thu đều viết là Harry.
Ban đầu Harry còn vui vẻ mấy thứ này thực dụng, vẻ ngoài lại không xấu [nữ sinh chuẩn bị tự nhiên tinh xảo lại tri kỷ], nhưng không bao lâu Harry liền phát hiện có những cô gái kết thành đội ở bên ngoài lớp học, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn lén Draco từ trên xuống dưới sau đó hô nhỏ, “A Merlin a! Cậu ấy mặc a!! Hôm nay Cậu ấy mặc a! Khả ái quá!! Làm sao giờ…” linh tinh.
Tầm mắt của Draco luôn là bị Harry cố ý vô tình chắn nên còn chưa phát hiện nhưng Harry lập tức thu lại toàn bộ. Tiếp theo mũ trùm đen lại về trên người Draco, chỉ ở lớp học mới bỏ xuống. Trò chơi chọn đồ cho bé Draco không thể không tạm thời dừng lại.
“Cậu thật sự muốn vứt toàn bộ?”
Thứ bảy, phòng sinh hoạt chung Gryffindor, Hermione cầm một bộ quần áo ở đỉnh đầu có tai thỏ, sờ sờ vải dệt mềm mại ấm áp, tiếc hận cảm thán, “Chúng rất khả ái, còn rất mới a.”
“Mình không thể không vứt, chúng nó thiếu chút nữa biến Draco thành động vật quý hiếm.” Harry bất mãn nói, một tay cầm túi to giống như ông già Noel, một tay không ngừng mà cầm những bộ quần áo chồng chất như núi trên mặt đất nhét vào bên trong. “Nơi này không biết có trại trẻ mồ côi giống London Muggle không, có lẽ mình có thể tặng cho bọn họ.” Có cái vật phẩm pháp thuật, cậu không có cách nào tặng cho Muggle.
“Trại trẻ mồ côi?” Ron nằm ườn trên sô pha ăn chocolate ếch nhìn Harry bận rộn, “Giống như nhà trẻ sao?”
“Không, mình nghĩ Harry chỉ nơi nuôi những phù thủy nhỏ không có cha mẹ.” Hermione đưa bộ thỏ đang cầm cho Harry, “Mình sẽ tìm giúp cậu, đó là một ý kiến hay.”
“Nhưng những đứa trẻ không có cha mẹ cũng có thân thích a, bọn họ sẽ chăm sóc những đứa trẻ đó.” Ron hoang mang, “Sao cần… Cái gì trại trẻ mồ cô gì đó a?
Hermione và Harry sửng sốt, nhìn nhau. Hermione nói, “Nhưng sẽ có nhưng đứa bé không tìm thấy thân nhân chứ? Những phù thủy nhỏ đó như thế nào?”
“Sao không tìm thấy được chứ?” Ron chớp mắt nghi hoặc, “Chỉ cần một chú ngữ huyết thống là có thể biết bên cha và bên mẹ, Phù thủy cưới nhau đều không xa, khẳng định sẽ tìm được, lúc này người thân thuộc gần nhất có nghĩa vụ chăm sóc, chẳng lẽ Muggle không như vậy sao?”
Harry dừng lại, nhớ tới quá khứ của mình, kéo kéo khóe miệng, “Hiển nhiên không như vậy.” Harry nói xong thu thập nhanh hơn.
Hermione trừng Ron, “Được rồi, mình sẽ đi thăm dò nhà trẻ.” Ron cũng sờ sờ mũi, “Mình cũng có thể hỏi ba, có lẽ có thể lợi dụng làm cứu tế hoặc công ích.”
“Được, nhờ các cậu.” Lúc này Harry dùng lực buộc chặt túi, thẳng lưng, thu nhỏ túi lại, “Hy vọng không đưa tới nữa, không thể cự tuyệt nhận thật khó chịu.”
“Vậy kế tiếp chúng ta làm gì?” Ron nhanh chóng chuyển đề tài, “Hôm nay là thứ bảy, thời tiết cũng không xấu, muốn đi bay chút không?”
“Ron, cậu nên hoàn thành bài tập chiêm tinh học trước.”」Hermione nhíu mày nhắc nhở, “Cậu cũng vậy Harry, bài tập tuy là thứ 5 mới phải nộp nhưng lần này phép tính rất phức tạp.”
“Không, chút nữa mình cần đi đến chỗ Draco.” Harry mang cái túi bé nhưng vẫn rất nặng để một góc trong phòng sinh hoạt chung, chỗ đó đôi khi được dùng tạm thời chất đống những thứ cồng kềnh.
“Vì sao? Hôm nay lại không học!Snape cũng không ra ngoài.” Ron trừng Harry bất bình kêu lên, “Mình cũng không muốn cuối tuần còn phải ở cạnh Malfoy!” Ron tuy rằng miễn cưỡng có thể hòa bình ở cạnh Malfoy, cũng nguyện ý giúp một chút nhưng nếu được chọn, cậu vẫn chọn ngày nghỉ không có Malfoy tồn tại.
Harry liếc Ron, “Mình cũng không nghĩ cuối tuần tiếp tục làm bóng đèn. Nói thực, nếu các cậu muốn nắm tay, không cần tránh mình.”
Ron và Hermione đồng thời đỏ mặt.
“Chúng mình lại… không phải… Kia chỉ là.” Ron lắp bắp rồi chuyển sang tức giận, “Hắc, mình đang nói Malfoy, đừng kéo đến trên người chúng mình! Cậu lãng phí quá nhiều thời gian ở trên người Malfoy!”
“Đúng vậy Harry.Malfoy hiện tại khả ái vô hại.” Hermione xem nhẹ Ron bên cạnh kháng nghị, sầu lo nhắc nhở, “Nhưng sẽ có một ngày cậu ta sẽ khôi phục, trước không nói hồn phiến sẽ khiến cậu cảm giác như thế nào, các cậu ở cạnh nhau khẳng định sẽ có biến hóa, hiện tại cậu như quá mức chờ mong…”
Cuối cùng Hermione nói có chút chần chờ, Harry chen vào, “Mình hiểu ý của cậu Mione nhưng chuyện không phải như cậu nghĩ,Draco… Vẫn là Draco mà thôi.”
Hermione khó hiểu, “Cậu nói rõ ràng đi?”
Ý của Harry là mặc dù Draci vẫn bị cậu ôm ở cánh tay nhưng Harry luôn có thể tưởng tượng ra biểu tình của Draco hoặc mỗi câu do thiếu niên Draco làm ra là thế nào. Loại cảm giác kỳ diệu này ngay từ đầu đã tồn tại, rất thú vị.
Harry há miệng, phát hiện cái này rất khó giải thích.
Harry nhún nhún vai, “Được rồi, cậu ta là một cậu bé không quá thành công.”
Hermione cảm giác câu trả lời chỉ nói cho có lệ, nhíu mày muốn tiếp tục hỏi nhưng Harry làm bộ không nhìn thấy, nói nhanh một câu rằng mình có việc và cần đi, gọn gàng bỏ xuống hai người bạn tốt bất mãn, chạy.
Ron không gọi được Harry, thở phì phì, “Rất không bình thường!Mione, chẳng lẽ cậu nói cảm xúc đồng điệu chính là như vậy?! Cậu ấy giống như là bị Malfoy mê hoặc!”
“Hiện tại mình cũng không xác định được.” Hermione phiền não nói, “Cảm xúc đồng điệu hẳn là chỉ là phóng đại cảm xúc của Harry, sẽ không ảnh hưởng ý tưởng của Harry, dù sao Harry vẫn nói nó không làm được…”
“Vô luận thế nào, rất quái dị.” Ron nói, “Harry nói hồn phiến có hứng thú với Malfoy là vì tinh xảo, tuy rằng mình hoài nghi nhưng chúng ta có lẽ có thể dùng đồng dạng lý do dẫn dắt Harry rời chú ý?”
Hermione cảnh giác hỏi, “Là gì?”
Ron gặp phải chuyện có liên quan đến Malfoy thường có chút ý xấu.
“Hừ, Harry năm trước từng muốn mời Cho làm bạn nhảy, mình nghĩ cô ấy làm được.” Ron tự tin.
Hermione trợn to mắt, “Ý cậu là…”
“Mình quyết định, là phải tạo cho Harry thật nhiều cơ hội!” Ron vỗ ngực, “Khẳng định sẽ chiếm cứ lực chú ý của Harry! Cứ chờ xem!” Dù sao hiện tại cậu cũng là người có bạn gái.
Harry vừa gõ cửa hầm của Snape, cũng báo tên với hình trước cửa. Vài giây sau, cửa chậm rãi mở ra, Harry có chút kinh ngạc khi mở cửa là gia tinh Poky mà không phải Snape.
Harry chần chờ, “Giáo sư Snape không ở đây?” Bình thường Snape ở thì sẽ không cho Harry vào. Mỗi ngày Harry đưa Draco về đây đều chỉ đưa tới cửa mà thôi. (Khổ thân Har, bị bố chồng ghét =)))))))
Poky trả lời, “Giáo sư Snape đang phân tích độc dược, giáo sư Snape cho cậu Potter vào.”
“A.” Harry nhìn cửa phòng làm độc dược rồi lập tức nhìn hướng phòng ngủ, bình thường Draco ở đó, “Draco? Tôi đến…”
“Hư, cậu Potter cần im lặng!” Poky lập tức nôn nóng nói.
Harry sửng sốt, chớp mắt mấy cái, sau đó biết nguyên nhân.
Draco nằm giữa những tấm tấm da dê và sách giáo khoa… ngủ.
Cái miệng nhỏ khẽ nhếch, nước miếng một chút chảy tới tấm da dê, có chút làm mực nhòe đi. Bút trôi nổi trên đầu giống như không có chỉ lệnh mà gián đoạn không làm việc. Draco trước khi ngủ thử làm bài tập?
Harry nhìn chung quanh, tìm khăn tay sau đó thuần thục ôm lấy Draco nhẹ nhàng lau mặt. Draco ngủ rất say, quay đầu nhưng không vì có động tĩnh mà tỉnh, Harry tiếp tục ôm Draci vỗ nhẹ.
Harry lại nhìn bốn phía, buồn cười. Nguyên lai không chỉ chỗ mình có nhiều đồ dùng của Malfoy, phòng ngủ của Snape cũng có rất nhiều thứ mà một tuần trước không có.
Một bên hiển nhiên nhiều ra một tủ quần áo. Tủ quần áo có một hàng giầy chỉnh tề, Harry nhận ra có mấy đôi là của Draco, hiển nhiên tủ quần áo này là thuộc về Malfoy. Bên cạnh còn có mấy hộp giấy vừa mở ra, Harry đi qua hiếu kì lật xem, nhịn không được líu lưỡi, bên trong là quần áo mới.
Mà một cái tủ thấp để bình nước và khăn mặt, rất chỉnh tề.
Bên trong có thể thấy mấy bình nước hoa quả Draco thích, đã bị dùng đại bộ phận, hiển nhiên Malfoy nhiệt tình yêu thương chúng nó.
Giường nhỏ đã không còn lan can, Draco hình như không thích chúng nó mà giường Snape bị mở rộng rất nhiều, kéo dài đến một vách tường.
Trên giường có một cái chăn và một gối đầu màu xanh lục nhạt, còn có mấy cái gối ôm hình rồng nhỏ, Harry sửng sốt, chẳng lẽ buổi tối Draco ngủ cùng Snape? Harry còn muốn để Draco ở trên giường, lúc này đã có chút không bằng lòng.
“Đừng đánh thức Draco.” Snape sắc mặt không tốt xuất hiện ở cửa, nhẹ giọng nói.
Harry gật đầu, Snape đi tới.
Để Malfoy cho Snape ôm hoặc là để nằm trên giường,Harry chọn phương án sau.
Khi Harry đắp chăn cho Draco xong thì đến Snape đến cầm gối ôm để bên cạnh.
Harry vừa muốn nói nó có thể chiếm không gian không thì thấy Draco mấp máy, tay tự động sờ gối ôm con rồng nhỏ, xoay người, ôm chặt lấy nó.
Harry nhướn mày, đột nhiên có chút mất bình tĩnh.
Nếu buổi tối mình cũng ngủ cùng Draco, mình cũng sẽ biết.
Lúc này Snape quay đầu nhìn Harry, “Đi ra ngoài, ta muốn nói chuyện giải dược.”