Chương 10: Rồi lại lo được lo mất

Đối với Snape mà nói, có một việc cực kì hỏng bét, đó là chỉ còn vài ngày nữa là lễ Giáng sinh sẽ tới. Điều này đồng nghĩa với việc, hắn sẽ có vài tuần lễ ở chung với cậu nhóc kia suốt từ sáng sớm cho đến tận tối mịt, sự nhẫn nại của hắn sẽ phải chịu thử thách cam go đây.


Còn với Harry, nhóc lại cực kì khoái chí đối với việc kỳ nghỉ lễ cả hai sẽ được về nhà, điều này có nghĩa là nó sẽ có một khoảng thời gian khá dài, không phải vụng trộm mò vô phòng Giáo sư Độc Dược học, đồng thời có thể thoải mái vui chơi ở nơi nhóc thích.


Về phần Ron và Hermione, đứa nào cũng thấy nghi ngờ khi thấy Harry tỏ ra sung sướng cỡ vậy, bởi với ấn tượng đáng sợ mày thầy Snape để lại trong tâm trí hai đứa cứ mỗi giờ học, thì bất kể Harry có nói bao nhiêu đi chăng nữa, cả hai cũng chẳng bao giờ tin nổi, ổng thực sự là một người tốt.


Kết quả sinh ra là một tổ hợp kỳ quái và một tình cảnh kỳ cục như thế này.


Cậu nhóc tóc đen một tay túm vạt áo choàng đen của vị giáo sư đang trưng ra bộ mặt lạnh te cau có đứng ngay sau nhóc, còn cô bé tóc nâu hạt dẻ và cậu bé tóc hồng lại tỏ ra bồn chồn không thôi, thỉnh thoảng lại trộm liếc tay Giáo sư Độc Dược học đang kéo kéo tay cậu nhóc nọ.


Chờ một lúc lâu sau, Snape thấy Harry tạm biệt bạn bè lâu quá sinh ra phiền muộn lập tức chẳng nói lời nào đã vác Harry tiến thẳng tới lò sưởi chuyên dụng dành cho các giáo sư trong Đại  Sảnh  Đường, nhét cậu nhóc vô trong cho đi trước, rôi sau đó cũng tự mình bước vào, cuối cùng cả hai đều mất hút trong ánh lửa xanh biếc.


available on google playdownload on app store


Cả hai đứa trợn tròn mắt ngó lò sửa còn sót lại chút ánh sáng lục, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, hoàn hồn rồi, Ron phun ra một câu đầy hoài nghi.”Thế này mà cậu ấy bảo là đối xử tốt lắm hả?”


“So với lúc quát nạt khi ổng lên lớp, chắc chắn là tốt hơn chán vạn.” Hermione trợn mắt ngó Ron như thể cô bé đang ngó một thằng ngốc, “A, xe ngựa đến rồi kìa. Ron, chúc cậu Giáng Sinh vui vẻ! Hẹn gặp lại sau nha.”
“Ừ, hẹn gặp lại.”


Harry đã quá quen với việc bị Snape vác đi như thế, hồi trước, mỗi lần nó bám chặt vào cửa kính của tiệm đồ dùng Quidditch chất lượng cao hay tiệm kẹo ngọt nhất quyết không rời, thì Giáo sư Độc  Dược học cũng đều lôi nó đi bằng cách đó, chính vì thế, nó không thấy chút cau có nào khi bị hắn vác đi, tách khỏi bạn bè như vậy.


“Maya ~~ chúng ta về rồi này.” Vui mừng nhảy ra khỏi lò sưởi, chú nhóc nhìn qua ngôi nhà đã xa cách mấy tháng, thấy có chút hoài niệm.
“Hoan nghênh chủ nhân trở về!” “Bụp” một tiếng, Maya từ trong không trung hiện ra, bụng hơi nhô lên một lên một tẹo.


“Chị bị sao thế?” Chú nhóc sửng sốt hỏi, vừa lúc đó, người lớn tuổi hơn đi sau nó cũng vừa mới bước ra khỏi lò sưởi.
“À ~~” nó mắc cỡ đỏ mặt, quay đầu không dám nhìn mọi người đang trợn mắt ngó nghiêng, “Maya... Mang thai.”


“Ồ, hóa ra là vậy.” Harry thì thào trả lời, sau đó quay đầu hỏi, “Sev, mang thai là gì?” (Sha: một tràng pháo tay cho câu hỏi hay nhất trong ngày =))))))))))))
Giáo sư áo đen bỗng dưng nghẹn ứ, “Ưmm... Cái này... Chờ lát nữa ta giải thích cho nhóc nghe, được không?”


Chú nhóc gật gật đầu, đoạn chuyển sự chú ý sang xung quanh, “Năm nay trang trí thế này cũng rất đẹp nha!”


Snape thở ra một hơi, rồi mới nhìn đến phòng khách được trang hoàng không khác những năm trước là bao, khắp phòng kín đầy những món đồ tượng trưng cho một lễ Giáng Sinh an lành, hạnh phúc, tuy nhiên, có lẽ một phần nguyên nhân do Maya có mang, nên cây thông Noel đem đặt trong phòng, trông có vẻ nhỏ hơn năm ngoái một chút.


Hắn ngồi xuống cởi giầy, thay dép, rót ra một ly rượu vang,  tằng hắng cổ họng.”Harry, mau đi tắm rửa đi, ngó coi áo choàng của nhóc dính đầy tro bụi kìa.”


“Sev tắm trước đi mà, áo choàng của chú trông còn tệ hơn nhiều.” Cậu bé đang bận hào hứng ngắm nghía bức họa chúa Jesus ra đời mới được treo lên, tạm thời không muốn rời đi.


“Thế thì tắm chung luôn.” Vị pháp sư lớn tuổi hơn cau mày nói, đoạn hắn đặt chén rượu xuống, khoanh tay đứng sau lưng  cậu nhóc.


Mặt mũi Harry ngắn tũn lại chả chút tự nguyện nào, trước khi chạy theo vị Giáo sư (ngày ngày tháng tháng chỉ biết) khoác trang phục màu đen vẫn còn không quên ngoái đầu lại ngó bức tranh lần cuối.”Dạ vâng.”






Truyện liên quan