Chương 17: Sau khi trở về, cây non dần lớn nhanh như thổi

Sang năm thứ hai, Harry gia nhập vào đội Quiddtich của Nhà, trở thành một Tầm thủ. Điều này hoàn toàn như Snape đã dự kiến. Giáo sư McGonagall mà không cần Harry gia nhập đội bóng thì mới là chuyện lạ đấy nha.


Vì mục tiêu đoạt Cúp Quidditch về cho Nhà, Giáo sư McGonagall sẽ dùng đủ mọi cách, thậm chí là không từ thủ đoạn để tạo cho đội bóng Nhà mình có được đội hình mạnh nhất. Cũng tức là, bà đã đề cử cậu nhóc tóc đen vào vị trí Tầm thủ quan trọng nhất, bất chấp những lời xì xồ bàn tán này nọ.


Kể ra mà nói, Giáo sư Độc Dược học cũng bội phục sự dũng cảm của Bà Giáo nghiêm trang kia nhiều lắm, vì nếu lỡ Harry có sai sót gì đó là thôi xong, đi tong luôn ước mơ đoạt Cúp Quidditch. Quả nhiên, Giáo sư McGonagall không hổ là Chủ nhiệm nhà Gryffindor, bởi có được mấy ai dám ra một quyết định mạo hiểm như thế chứ?


Bội phục thì bội phục thật đấy, nhưng hắn vẫn không thể không nghiến răng nghiến lợi ngứa ngáy đối với chuyện này được.


Từ lúc cậu nhóc trở thành Tầm thủ Quidditch cho đội bóng Nhà rồi, thời gian rảnh rỗi của nhóc nhanh chóng tuột dốc không phanh.  Đội trưởng đội Quidditch Nhà Gryffindor là một kẻcó tình yêu Quidditch cực kì cuồng nhiệt. Lần nào huấn luyện cũng vậy, anh luôn bắt cách thành viên trong đội phải tập đến khi mệt rã rời mới chịu tha. Mà Harry đương nhiên không ngoại lệ. Và kết quả của việc đó đương nhiên là, cứ mỗi lần Harry lết được cái thân còm đến chỗ Sev, thì hầu như lần nào nhóc cũng lăn ra ngủ say ngay lập tức, báo hại thời gian nói chuyện của cả hai giảm đi đáng kể.


Tuy nhiên, hắn chẳng thấy thiệt cho lắm, mà trái lại, còn thấy được lời là khác. Nhờ tập luyện nhiều, Harry lúc nào cũng cần được ngủ để bù lại phần sức đã bỏ ra, do đó không còn thiếu ngủ như trước. Và như thế, Giáo sư Độc Dược học sẽ có nhiều cơ hội được hôn cậu nhóc của mình hơn mà không phải lo đối phương có thể đột nhiên choàng tỉnh.


available on google playdownload on app store


Tuy rằng hắn đã sớm không trốn tránh tình cảm của mình nữa, nhưng hắn cũng hiểu, nếu hắn làm thế trong lúc nhóc còn tỉnh táo thì sẽ xảy ra sự chuyển biến dị thường đến mức nào. Chính vì vậy, hắn không muốn chủ động hôn nhóc khi cả hai đều còn vẹn nguyên lí trí.


“Thật là... Thằng nhãi đội trưởng thiếu não Nhà Gryffindor của nhóc nghĩ thế nào vậy hả? Bộ nó tưởng mấy đứa bay đều là mình đồng da sắt cả hay sao chứ?” Snape nhíu mày nhìn gương mặt mệt mỏi của cậu bé con, đau lòng thì thầm lải nhải, “Cứ để đấy, lúc đi học ta sẽ cấm túc thằng ranh đó nhiều một chút... Thử coi sau này nó còn dám ép người khác luyện tập điên cuồng thế nữa không.” Sau đó hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt chú nhóc, hôn một chút, đoạn ôm chặt thân hình gầy gầy bé nhỏ kia vào lòng, “Mà nhóc cũng thật là, sao lúc nào cũng luyện tập nhiều như thế? Lúc nào cũng tập đến tận khi mệt rã rời mới trở về...” Vị pháp sư lớn tuổi hơn không ngừng thì thầm những lời mà lúc bình thường hắn chả bao giờ nói ra miệng. Mãi tận đến khi cảm giác buồn ngủ dần dâng lên, hắn mới lẩm bẩm nguyền rủa gì đó rồi nằm xuống nghỉ ngơi.


Chờ khi Giáo sư Độc Dược học đã chọn được tư thế ngủ tốt nhất, hô hấp cũng ổn định hơn, thì cậu nhóc vốn đang ngủ say như ch.ết hồi nãy sẽ thật cẩn thận hơi trở mình, nhẹ nhàng hé mắt. Bé con rúc đầu mình vào sâu trong lòng người lớn tuổi hơn, cười trộm một cái, Hóa ra, trong lúc mình đang ngủ thì Sev sẽ càng thẳng thắn hơn bình thường nha. Thế từ sau cứ ngủ chút mới được.


Chú nhóc dán tai mình vô lồng ngực đối phương, lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ liên hồi không ngơi nghỉ, thình thịch thình thịch, tượng trưng cho sự tin cậy lẫn vững vàng của người đàn ông.
Tại sao lúc Harry còn tỉnh, Sev không hôn Harry?


Nhóc khẽ mâm mê cánh môi, nhẹ nhàng hôn đáp trả người đàn ông một chút, sau đó đỏ mặt ngủ thật say...
* * *


Chớp mắt mà đã hai tháng trôi qua, tháng mời một đã đến, cũng là lúc diễn ra trận Quidditch đầu tiên trong mùa giải. Mà trận đấu đầu tiên chính là nỗi phiền muộn của Snape hồi năm ngoái:  Slytherin đấu Gryffindor.


“Nội quy thứ nhất của đội, quyết không cho Slytherin dù là nửa cơ hội!” Anh Wood dõng dạc nói với cả đội bài phát biểu trước khi trận đấu diễn ra. Hai tay anh không ngừng khua khoắng, ý đồ tạo tinh thần chiến đấu cho cả đội.”Năm nay chúng ta có đội hình mạnh nhất, chúng ta nhất định phải đoạt lại Cúp Quidditch mất đi đã lâu…”


Chỉ có điều Harry cũng không tỏ vẻ chăm chú nghe anh đội trưởng đội Quidditch diễn thuyết. Nói gì thì nói, đây vẫn là trận đấu đầu tiên của nó, thế nên nó thấy hồi hộp vô cùng. Đám thức ăn lót dạ hồi sớm ngày cứ như đang khiêu vũ trong bụng, khiến nó thấy nôn nao khủng khiếp. Nó bèn hướng ánh nhìn của mình về phía ông thầy Độc Dược học đứng bên kia, theo bản năng  tìm kiếm sự ủng hộ. Vị Giáo sư áo đen đang thuyết minh chiến thuật trận đấu hôm nay với cầu thủ của đội Nhà dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu nhóc, bèn hơi ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với đối phương.


Nhận được nụ cười kia, cậu bé tóc đen cảm thấy thân mình đang cứng đơ nãy giờ bỗng thoải mái nhẹ nhõm lạ lùng. Nó không thể thua. Hơn nữa, tối hôm qua nó còn cá cược với Sev, đội Nhà nào thua thì sẽ phải mất “một điều ước” (*) cho người thắng cược.


Nào nào, thả lỏng, thả lỏng nào. Hãy cứ như bình thường ấy, rồi mọi chuyện sẽ tốt cả thôi. Khi Bà Hooch mang chiếc rương gỗ vào trong sân bóng, những tiếng xì xào tán dóc của cổ động viên phu nhân hiệp mộc tương đi vào sân bóng khi, người xem cùng dự thi đích đội bóng đều đình chỉ nói chuyện với nhau. Giáo sư McGonagall ôm vẻ mặt ngưng trọng đi kèm dẫn đầu. Các cầu thủ của hai đội cầm chổi bay đi theo sau, theo bà trọng tài tiến vào sân bóng.


Harry trèo lên cây Nimbus hai nghìn. Những ánh nhìn chăm chăm của người xem khiến nó lại thấy lo lắng.
Giữa lúc khán giả đang nín thở theo dõi vì hồi hộp, Bà giáo sư dạy Bay thả bốn quả bóng ra. Tiếng còi của Bà Hooch vừa cất lên, cậu nhóc bèn đạp mạnh xuống đất một cái, bay vút lên trên không.


Cậu bé biết rõ rằng, bản thân đối với việc bay lượn có sự thiên phú vô cùng, cho đến giờ, nhóc vẫn còn nhớ rõ,cảm giác tuyệt vời khi cưỡi chổi bay lượn lần đầu tiên. Và nó quyết không thua thằng Tầm thủ của đội Slytherin cũng cùng học năm thứ hai như nó: Draco Malfoy.


Nó lanh lẹ lượn một vòng trên sân Quidditch, né được mấy cú lao bất thình lình của đám banh Bludger ranh ma tới chỗ nó,lỗ tai không bỏ sót một lời bình luận nào của Lee. Jordan.


“A, đường chuyền của Kate bị phá ngang, bóng lại rơi vào tay Truy thủ đội Slytherin. Có vẻ lần này bọn họ áp dụng chiến thuật khác hẳn lần trước...”
Một tràng reo hò như sấm dậy bùng nổ từ dãy khán đài mà học sinh Nhà Slytherin đang ngồi. Chẳng cần nghĩ nó cũng biết đội Slytherin lại ghi thêm một bàn.


“Tỷ số hiện tại đang là 90- 20, đội Slytherin dẫn trước...” Bọn họ đang rơi vào tình thế khó khăn. Nhà Slytherin đã không còn áp dụng chiến thuật tấn công hung bạo như năm ngoái, mà trái lại, họ tìm kiếm tính cơ động, áp dụng sách lược hợp tác để ghi bàn. Điều này khiến bên Gryffindor tính trật rất nhiều.


Harry trồi lên sau khi né thoát được một quả Bludger trong gang tấc, đồng thời tăng tốc độ tìm kiếm trái Golden Snitch. Chì có điều, thằng Tầm thủ bên Slytherin thỉnh thoảng lại xẹt cây Nimbus hai nghìn lẻ một của nó qua mặt cậu nhóc tóc đen như thể khiêu khích.


“Potter, hóa ra mày cũng chỉ đến thế mà thôi!” “Vèo”  một cái, nó đã bay vọt qua mặt cậu nhóc tóc đen, cố ý khoe khoang tốc độ cây chổi mới của mình.


Cái đầu vàng hoe kia giống hệt vầng thái dương chói lóa làm Harry nhăn mày. Nhưng sau đó, nó khoái trá ngắm cặp sinh đôi nhà Weasley hợp tác đập một quả Bludger trúng lưng của một cầu thủ đội Slytherin.


“Như nhau cả thôi, mày cũng chẳng hơn gì tao mà nói đâu.” Cậu nhóc tóc đen xoay mình trên không, sung sướng ngắm vẻ mặt đau đớn của thằng nhỏ nhà Malfoy khi bị Bludger đánh trúng một tẹo rồi lại bay vèo đi.
Những tiếng gào hưng phấn vang lên thên lần nữa. Tỷ số hiện tại đang là 140- 40.


Nếu giờ mà nó chưa tóm được trái Golden Snitch trước thì sẽ...


Harry lo lắng nghĩ bụng,  đoạn tăng tốc độ bay nhanh hơn. Mà lúc này, Malfoy cũng đã lại lượn qua lượn lại xung quanh nó, hòng ngăn cản nó tìm kiếm trái banh vàng nhỏ xíu.”Xéo ra.” Harry nạt nộ, nửa mừng nửa sợ phát hiện trái banh tí hon kia đang lượn lờ gần mặt đất.


Cậu nhóc cáu kỉnh lượn một cái đánh lạc hướng, sau đó nhanh chóng bay đến chỗ trái banh nọ. Cảm giác hưng phấn đang rạo rực khắp trong người.


Cậu bé tóc đen bay sát gần mặt đất. Mà thằng Tầm thủ còn lại cũng không hề ngu. Thấy thế, nó lập tức đảo hướng, bay theo sau Harry,dựa vào những tính năng tuyệt vời của cậy chổi mà rút ngắn dần khoảng cách.


Nhưng mà Harry cũng chả thèm quan tâm đến thằng ranh đấy. Sự chú ý của nó đang dồn hết vào trái Golden Snitch rồi.
Còn thiếu một chút nữa.


Nó vươn dài cánh tay, gần như sắp túm được trái Golden Snitch... Đột nhiên thằng nhỏ bay cạnh nó nãy giờ bỗng húc chổi vào chổi của nó một cách thô bạo. Cú đụng khiến nó chỉ còn biết ôm chặt cán chổi quay cuồng trên không. Cuối cùng, nó chịu không nổi nữa, té nhào trên mặt đất.


Tuy rằng thân mình đau đớn vô cùng,nhưng cậu bé vẫn cố mỉm cười, tay trái giơ cao cho mọi người thấy ánh vàng đang vùng vẫy.
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên. Nó đã bắt được Golden Snitch.


“Harry!” Khoảng khắc thấy cậu nhóc té ngã khỏi cây chổi của mình, trái tim Snape hoảng hốt như thể sắp ngừng đập.


Hắn quăng luôn quy tắc “Duy trì hình tượng bậc nhất” thường ngày, dùng tốc độ nhanh như bay chạy đến bên chú bé tóc đen Nhà Gryffindor đang nằm trên mặt đất trước hàng trăm con mắt đang há hốc mồm kinh ngạc.


Giáo sư Độc Dược học nhẹ nhàng nâng nó dậy, đỡ nhóc tựa vào lòng mình. Sau đó, hắn bèn kiểm tr.a xem nhóc bị thương chỗ nào. Hắn cũng không hề để ý rằng, bên cạnh mình bây giờ là cả một đám đông gồm bà y tá trưởng và các cầu thủ đang ngây người vây quanh.


“Đau không?” Hắn cẩn thận sờ nắm qua xương cốt Harry. Chú nhóc hơi rụt lại một chút vì đau khi mà ngón tay vị pháp sư lớn tuổi hơn chạm tới chỗ xương sườn.”Hình như xương sườn bị rạn rồi...” Hắn nhíu mày, giơ tay vẫy đũa phép ếm cho cậu nhóc một bùa Giảm đau.”Nhóc cần phải đến bệnh thất... Poppy?” Ánh mắt của hắn đảo qua bà y tá trưởng vẫn đương lặng người không nhúc nhích.


“Cần tôi bế thằng bé giùm thầy hả?” Lúc này bà Pomfrey mới như bừng tỉnh giấc. Bà nhớ tới chức trách của mình, bèn giơ tay tỏ ý muốn đỡ Harry.
“Tôi ôm nhóc vào được rồi.” Snape khéo léo dùng thân mình ngăn cản đôi tay của bà y tá trưởng, thông thạo ôm cậu nhóc đứng dậy.


“Vậy thế tôi về trước chuẩn bị.” Bà gật gật đầu, cuống quít chạy về phía lâu đài. Dưới ánh mắt lạnh lùng của ông giáo mặc đồ đen, đám cầu thủ Gryffindor tính đuổi theo Harry lập tức chùm bước. Họ đứng ở giữa sân bóng. Chiến thắng vừa rồi đối với họ, tựa như một giấc mơ vậy.


Bỗng nhiên, âm thanh hưng phấn của Lee. Jordan bùng nổ giữa bầu không khí lặng ngắt như tờ, “Gryffindor đạt một trăm chín mươi điểm, thắng Slytherin được một trăm tám mươi!!”


Trên khán đài lập tức bùng lên một tràng hoan hô rú gào từ biển người khoác màu đỏ trên mình theo phản xạ tự nhiên. Nhưng trong lòng đại đa số người vẫn còn chưa hết kinh ngạc vì cảnh tượng vừa được tận mắt chứng kiến.
* * *


“Severus, tôi thật không thể tin nổi, rằng chú lại trân trọng thằng bé đó đến vậy.” Sau khi Giáo sư Độc Dược học lo chu đáo xong chuyện của Harry rồi( tuy rằng bà Pomfrey đã chữa khỏi cho nó chỉ trong chớp mắt, nhưng nó vẫn phải ở lại bệnh thất để theo dõi thêm), bèn đi ra ngoài. Ngay khi hắn vừa bước ra khỏi cửa bệnh thất, định tiến đến Đại Sảnh Đường thì một tiếng nói quen thuộc vang lên, thu hút sự chú ý của hắn.


“Anh Lucius.” Hắn ngẩng đầu, vừa vặn thấy ngay người đàn ông có mái tóc vàng tuyệt đẹp và vẻ mặt ngạo mạn giống hệt đứa con trai y.”Con người luôn có cảm tình, không phải sao?” Snape thản nhiên nói. Hắn vẫn nhớ như  in thời kì đen tối ngày xưa mình cùng Tộc trưởng gia tộc Malfoy cùng trải qua.


Vì muốn tạo cho Narcissa xinh đẹp một gia đình yên ấm, trước khi Chúa tể Hắc Ám bị tiêu diệt, Lucius. Malfoy đã lén lút quay sang nương nhờ bên của cụ Dumbledore. Sức mạnh của ái tình khiến kẻ ham mê quyền lực như y vứt bỏ địa vị ngày trước, cam tâm tình nguyện trở thành một quý tộc sa sút.


“Nhưng mà tôi không thể ngờ rằng chú lại vô tình như thế, cậu em họ của tôi à. Mười mấy năm qua, cậu không thèm tới thăm chúng tôi dù chỉ một lần đã đành.” Y mỉm cười đúng theo tiêu chuẩn quý tộc. Ánh nhìn của y soi mói Giáo sư Độc Dược học một hồi, tỏ vẻ kinh ngạc lẫn chút nén giận, “Thậm chí, cho tới bây giờ chú cũng chả thèm nói cho tôi biết, chú thu dưỡng Đứa-bé-sống-sót. Mãi cho tới tận năm ngoái thì tôi mới biết chuyện.”


Không sai, trước sau gì, Snape vẫn là một người theo chủ nghĩa hiện thực. Sở dĩ hắn chịu đi làm gián điệp cũng chả phải vì lý tưởng cao quý nào cho cam, mà chỉ là căn cứ vào việc nội bộ Tử Thần Thực Tử bắt đầu lục đục, hắn đoán rằng chính quyền của Voldemort đã mục ruỗng. Vì vậy, trước khi Tử Thần Thực Tử hoàn toàn sụp đổ, hắn phải chuẩn bị sẵn cho mình một con đường lui an toàn nhất.


“Tôi thì thấy đâu phải chuyện gì lớn lao lắm đâu.” Hắn hơi nhún vai đáp trả. Thực ra đây cũng là vì hắn nghĩ cho sự an toàn của nhóc mà thôi. Hắn thường xuyên vắng nhà như thế, nếu đám phù thủy hắc ám vẫn luôn mang hận trong lòng nhân lúc hắn không ở nhà mà xông đến giết Harry thì sẽ thế nào?”Chị Narcissa vẫn khỏe chứ?” Rồi hắn nhẹ nhàng chuyển đề tài.


“Cô ấy vẫn cứ đắm mình trong đám tài liệu về Tử Thần Thực Tử ngày trước...” Lucius khẽ thở dài, ra bộ bản thân bị tổn thương sâu sắc lắm, “Đã ba ngày rồi cô ấy không thèm ngó ngàng gì đến tôi... >< “


Giáo sư Độc Dược học hơi nhíu mày nhưng nhanh chóng giãn thẳng ra, “Chị ấy vẫn còn chưa chịu từ bỏ sao? Chuyện cũng đã qua lâu như vậy...”


“Chú cũng biết cô ấy cố chấp đến mức nào rồi đấy... Nhưng mà, tôi yêu cô ấy cũng vì thế mà.” Vừa dứt lời, người đàn ông tóc vàng lại đổi sang vẻ mặt đắm say.


“Ha. Ha.” Snape thủy chung không sao hiểu nổi sở thích của người anh họ này. Nacrissa tuy rằng xinh đẹp, nhưng tính cách sôi nổi, quyết liệt, lại cố chấp điên cuồng kia khiến hắn không thể không nhíu mày. Nhưng Lucius lại yêu tất cả những điểm đó của vợ mình, y điên đảo vì vợ yêu cũng bởi tính cách đó mà nên. Điều này làm Snape thực sự không sao tin nổi.


“Cô ấy bảo, cô ấy tìm được chút manh mối, muốn mấy ngày này tôi tránh xa cô ấy ra một chút... QQ” Hắn cũng không hiểu được luôn, tại vì sao một người có tính cách mạnh mẽ như Nacrissa lại chịu trói duyên mình vào với ông anh họ quái đản này được chứ.


Đôi mắt của vị Giáo sư áo đen lập tức nheo lại, “Manh mối? Có khả năng sao?” Tiếng nói có ra vẻ bình tĩnh cách mấy cũng không sao che giấu nổi sự run rẩy ẩn chứa bên trong. Chẳng lẽ chuyện mà mười mấy năm qua hắn luôn lo lắng sẽ biến thành sự thật sao? Hắn không khỏi lại thấy lo lắng thêm.


“Narcissa không chịu nói với tôi.” Lucius tao nhã rút một chiếc khăn tay ra,chấm chấm khóe mắt, mặt mũi đau thương vô hạn độ, “Cô ấy bảo tôi miệng rộng ba hoa, sẽ đánh rắn động cỏ mất.”


Snape âm thầm đồng ý với quan điểm của Nacrissa. Dạo gần đây, Tộc trưởng gia tộc Malfoy càng ngày càng ba hoa chích chòe. Tuy vậy, hắn cũng không quên nhắc nhở mình, ấy là ngày xưa ông anh họ này của mình giành được thắng lợi trong cuộc đấu đá giữa Tử Thần Thực Tử như thế nào.


Thực ra, ẩn dưới bề ngoài “cuồng vợ- sợ vợ”, thỉnh thoảng lại giở cái tính hơi trẻ con kia là một bộ óc thông tuệ chẳng hề thua bất cứ kẻ lõi đời nào.


“Tôi thấy mấy năm nay trông chú sáng sủa lên nhiều.” Bỗng nhiên, người đàn ông tóc vàng hạ giọng nói. “Là công của cậu nhóc kia hả?”
Snape nhẹ nhàng bỏ qua câu hỏi của đối phương, “Cám ơn anh quan tâm, Lucius.” Hắn tin chắc y có thể hiểu hắn muốn nói gì.


“Biểu hiện của Draco ở trường tốt chứ hả?” Giờ thì tới lượt Malfoy đổi đề tài.
“Thằng bé có vẻ cẩn thận tỉ mỉ...” Hắn trầm ngâm đáp lời bằng thân phận của một Giáo sư, “Tuy nhiên, vì chịu di truyền tích cách bên nhà mẹ, thành ra trời sinh không hợp với một số người.”


“Tôi hiểu rồi, thằng bé và cậu nhóc nhà chú có vẻ không hợp nhau lắm thì phải?” Người đàn ông tóc cười lớn.”Ây da, đúng là Draco ấy mà, có những chỗ rất giống tính cách mẹ thằng bé...”


” Nhưng có vài quan điểm của thằng bé tôi thấy hơi lệch lạc...” Giáo sư Độc Dược học nhíu mày.”Cũng thường xuyên buông lời ác độc với thằng nhỏ nhà Weasley...”


“Thằng bé thích trêu chọc người khác cho vui ấy mà... chú không phải lo.” Malfoy nói với vẻ bí hiểm, “Dù sao thì nó vẫn còn là một đứa trẻ con...”


“Chắc không phải anh định nói với tôi là…” Snape nhịn không nổi bèn tỏ vẻ tức cười. Hắn nhớ rằng, ngày xưa quan hệ giữa Narcissa và Lucius tồi tệ đến mức nào.”Tôi không nghĩ rằng anh lại không phản đối.”


“Thằng nhỏ thích gì, tôi quản sao nổi.” Y nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, tiếp đó lại lòi đuôi ra, “Tốt xấu gì thì cũng sắp là thông gia với nhau cả. Hơn nữa Cissy cũng bảo, tôi không thể nhúng tay quá nhiều vào cuộc sống riêng tư của con mình mãi được... >< “


Đúng là một đôi vợ chồng thú vị. Sau khi chào tạm biệt người anh họ rồi, Snape nhịn không nổi nghĩ bụng thế. Rồi hắn hơi lắc đầu, tiến về hầm dự định tiếp tục chấm bài tập.
* * *


Rốt cục cũng thoát khỏi tay bà Pomfrey rồi, lúc Harry trở lại phòng sinh hoạt chung Nhà Gryffindor cũng đã là sau bữa tối. Nó vừa mới mở cửa vào một cái, tiếng hò reo hoan hỉ của mọi người suýt làm nó lùng bùng lỗ nhĩ tới nơi.


“Chúng ta rốt cuộc cũng thắng rồi!” Cặp song sinh đồng thời gửi tặng Harry một nụ hôn gió. Nhóc con hơi run lên một chút, sau đó nó bị hai cậu trai tóc đỏ giống nhau như tạc kéo đến trung tâm của phòng sinh hoạt chung.


Oliver Wood nhào tới như thể muốn ôm hôn Tầm thủ của đội một cái rõ kêu, “Từ sau khi anh Charlie đi rồi, bao nhiêu năm trời chúng ta chưa một lần thắng được Slytherin...” Xem ra, anh này xúc động sắp phát rồ rồi.


Fred cười hì hì nhét một ly bia bơ vào trong tay cậu nhóc. Sau đó anh và George cùng nhau hú lên một tiếng quái dị, kêu gọi mọi người cùng nâng chén, “Kính Tầm thủ của chúng ta!”
Cậu nhóc đỏ mặt nhận lấy ly bia, nhe răng cười ngốc nghếch. Cảm giác thắng lợi đang tràn trề khắp thân thể nó.


Tất cả mọi người trong phòng sinh hoạt chung ( kể cả đám tranh chân dung) đều mỉm cười với nó. Họ  kính trọng nó không phải vì danh tiếng của nó, mà chính vì thực lực của bản thân nó. Nhận thức được điều này làm Harry sung sướng vô ngần.


“Harry, giờ xương sườn của cậu lành hẳn lại rồi hả?” Hermione chen chúc trong đám người, thân thiết đánh giá cậu bạn tóc đen.
“Không sao nữa rồi.” Harry mỉm cười, thuận tay xoa xoa chỗ xương sườn. Hồi nãy Sev có cẩn thận địa thoa cho nó một loại thuốc mỡ Pháp thuật lên vết thương. Bôi xong thấy đỡ hẳn.


Ron cũng toét miệng cười, “Cú bắt lúc đó của cậu thật là tuyệt cú mèo nhá.”
Còn chưa tới kịp đáp lời, nam hài đã muốn bị người bao quanh vây quanh, bên tai tràn đầy khen ngợi hắn đích nói chuyện. Nó cảm thấy lâng lâng, nhưng trong lòng có cảm giác như thiếu mất điều gì đó...


Quá nhiều lời ca tụng tới tấp tựa như một thứ thuốc mê, nó sẽ khiến con người trở nên tự mãn lúc nào không hay, đồng thời làm họ đánh giá sai thực lực của bản thân mình.


Đột nhiên đúng lúc đó, tiếng nói của Giáo sư Độc Dược học vang lên bên tai. Trong phút chốc, Harry lại cảm thấy bản thân nên tỉnh táo hơn. Rồi nó bèn suy tính chuyện gì đó.


Buổi ăn mừng kéo dài đến hơn mười một giờ, và có lẽ sẽ còn dài nữa nếu như Huynh trưởng Percy- con người lúc nào cũng đầy trách nhiệm và nhặng xị lê vì quy củ, không gào thét bảo mọi người giải tán mau đi ngủ.


Bữa tiệc bị giải tán trong sự tiếc rẻ của mọi người, Bạn bè Harry mệt mỏi sau cuộc vui chơi đều nằm lăn ra giường cả. Chẳng ai phát hiện ra, nhân vật chính của buổi tiệc đã nhân lúc loạn lạc mà bỏ trốn từ đời nảo đời nào...


“Sev ~~~~” lúc ông thầy Độc Dược học đang phê chấm bài tập, một tiếng nói quen thuộc mà hắn không nghĩ sẽ xuất hiện vào giờ này vang lên.
“Poppy chịu thả nhóc đi sao?” Hắn ngẩng đầu, vừa vặn thấy cậu nhóc con ngoan ngoan đóng cửa lại.


“Tất nhiên rồi, Harry không sao rồi mà.” Harry tươi cười đi đến trước mặt Snape, “Đương nhiên là cô ấy phải thả con đi thôi.”


“Nhưng sao nhóc lại đến đây làm chi? Ta cho rằng, giờ nay đang là giờ chúc mừng của đám học trò Nhà Gryffindor trong phòng sinh hoạt chung vì đã đánh bại được Slytherin chớ.” Hắn nhướng mày, nói với giọng điệu châm biếm ác độc, “Nhóc không tham gia cùng chúng sao?”


“Harry muốn ở bên Sev mà...” Chú nhóc tóc đen chu mỏ lẩm bẩm, “Hơn nữa con vừa mới lén chạy từ phòng sinh hoạt chung đến đây đó.”
“Vậy cảm giác của nhóc sau khi thắng trận thế nào?” Người đàn ông buông cây bút lông ngỗng xuống, thả hai chân song song với nhau hỏi.


“Rất vui... Không, hưng phấn mới đúng.” Harry cười cười ngồi trên đùi Giáo sư áo đen, tựa mình ra sau. Hắn vĩnh viễn là tấm đệm êm ái của riêng mình cậu nhóc.”Nhưng mà, Harry lại nghĩ đến đầu tiên là vụ cá cược này con thắng.”


“Nhóc ranh, chỉ tính toán chi li là giỏi.” Dường như nhóc nghe được một tiếng thở than đau đớn, bèn mỉm cười.”Không có mà.” Tay nó mân mê những ngón tay thon dài lại ấm áp của Giáo sư Độc Dược học, “Harry phải nghĩ xem, yêu cầu Sev làm gì là tốt nhất mới được...”


“Hm?” Hắn ngừng lại một chút, “Vậy nhóc muốn gì nào?”
Harry suy nghĩ lâu thật lâu, sau đó nghiêng đầu, áp đôi bàn tay người đàn ông lên má, “Harry giờ cái gì cũng có cả, không thiếu gì hết.”


Nhìn chú bé tỏ vẻ thỏa mãn bình thản, Snape cảm thấy cõi lòng thanh thản vô cùng. Dù cho chút cảm giác không mấy vui vẻ khi đội bóng Nhà thua trận cũng nhanh chóng bị đá văng lên tận chín tầng mây, “Thế sau này, nếu nhóc nghĩ ra thì hãy nói, được không?”


“Uhm, ok.” Chú nhóc con híp mắt hưởng thụ cảm giác đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mày ngài, “Vậy Sev có muốn gì thì cũng phải nói cho Harry biết đấy nha.”
“Hiện tại ta chỉ muốn lên giường ngủ thôi.” Hắn tỏ vẻ nghiêm nghị nói.
“Con đang nói nghiêm túc mà!” Harry dỗi dằn xù lông.


“Khéo sao, ta cũng đang rất nghiêm túc chứ bộ.” Độc Dược học Giáo sư khẽ mỉm cười.






Truyện liên quan