Chương 24: Sau đó, nó bị kẻ khác mang vào nhà kính của mình
Một tuần sau, phán quyết của Tòa án Pháp sư được ban ra —— phán quyết mà Tòa án cho là hợp tình hợp lí nhất.
Quyền giám hộ của Harry do cả hai người cùng giữ, bọn họ, mỗi người đều có một nửa trách nhiệm chăm sóc và dạy dỗ cậu bé.
Tất cả mọi thứ đều bị xẻ làm đôi, Harry cau có nhìn thời gian biểu, ngay đến cả kì nghỉ lễ Giáng Sinh của nó cũng bị cưa làm hai phần, nửa phần đầu ở chung với Sirius, nửa phần sau thì về với Severus.
Tính mạng của nó là của nó, nhưng bản thân nó lại bất lực vì không thể tự mình phân chia thời gian theo mình ý muốn.
Giơ tay đóng sập rương hành lí một cái, chú nhóc tóc đen thở dài, nhìn lại đống hành lí to kềnh càng một hồi sau đó ra ngoài Đại Sảnh Đường.
Ông giáo mặc đồ đen đã ở đó chờ nó từ lâu.
“Sev, ” Harry vội nhào ngay vào lòng người đàn ông khoác đồ đen, “Harry không muốn xa Sev...” Nó kéo kéo vạt áo đối phương thì thầm.
“Nhóc ngốc ạ, chúng ta sẽ sớm gặp lại mà.” Bọn họ đều biết cách nói đó là lừa mình dối người, chỉ một giây xa cách thôi đã trở thành thời gian dài vô tận, nhớ nhung đến mức khiến người ta không sao thở nổi.
Snape nhanh chóng ôm nó một chút, Harry nhắm mắt lại, hy vọng mình có thể nhớ kỹ hơi ấm và cái ôm ấp của đối phương…
Hơi thở của chú ấy nhẹ nhàng sượt qua mang tai, cảm nhận về lớp áo chùng đen khoác trên người chú ấy còn lưu lại trên đầu ngón tay, nhưng nó còn chưa kịp nhớ kĩ hết thảy thì đã buông ra rồi.
Harry mở to mắt, không ngừng ngoái lại nhìn Giáo sư Độc Dược học hết lần này đến lần khác, lưu luyến không rời, cuối cùng đi theo sau thầy Lupin bước vào trong ngọn lửa Floo màu xanh biếc, trong một khắc hỗn loạn lập tức mất dấu bóng hình người đàn ông.
* * *
Phòng ngủ của Harry nằm trên lầu, là một gian phòng mà một đứa bé con tầm tuổi nó sẽ thích lắm, đồ gỗ trong phòng đều được chọn màu sơn trắng làm chủ đạo, lượn những nét cong nhỏ điêu luyện, ngoài ra còn có một khoảng không gian nho nhỏ cho nó đặt đồ dùng riêng của mình lên hoặc bài trí sao tùy thích.
Vừa mới bước vào phòng, thì ngay lập tức nó vội kéo rèm cửa sổ lại theo phản xạ, nhưng rèm cửa vừa dày lại vừa nặng, kéo vào rồi cũng không thấy ánh sáng mông lung yếu ớt xuyên vào phòng.
“Harry, con có cần gì nữa không?” Một lát sau, thầy Lupin đẩy cửa phòng nó bước vào hỏi, ngay lập tức thầy phát hoảng lên vì căn phòng tối đen như mực.
“Thầy Lupin, thầy có thể giúp con thay rèm cửa được không ạ?” Harry đang sắp xếp đồ đạc lập tức dừng lại cười cười với ống, sau đó quay đầu nhìn ra phía cửa sô bị che kín mít không chút ánh sáng, lòng hồi tưởng lại tấm rèm cửa thường bị gió thổi tung khi còn ở nhà.”Đổi thành chất lụa mỏng màu xanh lục thẫm có in hoa văn mờ...”
“Không thành vấn đề, nhưng chú có một cái yêu cầu.” Thầy thoải mái trả lời.
“Dạ?”
“Sau này đừng gọi chú là 『 thầy Lupin 』, hay gọi chú là 『 Giáo sư 』 làm gì. Giờ mình cũng không ở trường.” Người đàn ông tóc nâu mỉm cười dịu dàng, “Con cứ gọi chú là chú Remus là được.”
Harry lập tức vội nuốt câu “Vâng, thưa Giáo sư” vừa định thoát ra khỏi miệng vào trong, gật gật đầu.
“Này Harry, chú hỏi một chút, ” nét mặt thầy Lupin có vẻ vô cùng tò mò, “Tại sao con lại chọn loại rèm lạ lùng như thế?”
“Tại con nhìn quen rồi ấy mà.” Chú nhóc tóc đen hơi nhếch môi mỉm cười khẽ, làm sao nó quên được hồi năm tuổi, khi nó quyết định chọn dùng loại rèm cửa màu này, sắc mặt Severus đã xanh lét đến độ nào. Đó là lần đầu tiên nó quyết định bài trí một đồ dùng nào đó trong nhà.
“Đúng là thứ này trông cũng khá hấp dẫn đấy.” Ông vẫy đũa phép biến mấy tấm lụa mỏng màu lục thẫm, cẩn thận nhìn, “Con thích kiểu hoa mờ nào?”
Harry chỉ một kiểu trong số đó, sau đó ông chú tóc nâu sẽ vẫy đũa phép, rèm cửa nặng trịch lập tức biến mất tiêu; lại vẫy đũa phép cái nữa, tấm rèm chú nhóc chọn được thay thế vào, lay lay theo gió.
“Giờ không còn sớm nữa, con thu dọn sắp xếp đồ xong rồi mau xuống ăn cơm nhé.” Ông cười dặn.
“Vâng.”
Chú Remus đóng cửa lại. Harry buông trên thứ đang cầm trên tay ra, nằm lên gường, thở dài thật sâu, mới chỉ là một buổi chiều thôi, thế mà nó đã bắt đầu thấy nhớ Sev và tất cả những gì có liên quan đến chú ấy như thế này... chẳng biết sau này nó sống sao nữa.
* * *
Đã lâu lắm rồi không có thử lại cảm giác trống rỗng.
Snape bước ra khỏi lò sưởi, nhìn quanh phòng khách vắng hoe, lần đầu tiên cảm nhận được sự yên tĩnh đến thấm vào người là như thế nào.
Mười mấy năm qua, nơi này vẫn luôn tràn ngập tiếng khóc tiếng cười, còn có tiếng bước chân háo hức đợi chờ kia nữa. Ngẩng đầu lên, sẽ bắt gặp đôi mắt xanh như ngọc lục bảo tuyệt đẹp.
Còn cả khuôn miệng chúm chím cười của nhóc nữa.
Nhưng bầu không khí hiện tại lại khiến người ta ngột ngạt khó chịu vô cùng, bụi phủ khắp chốn, đọng thành lớp dày đặc. Hắn thấy thật khó thở, tựa như sắp ch.ết chìm...
“Chủ nhân?” Một tiếng nói sợ hãi cất lên, hắn mở choàng mắt nhìn trừng trừng, con gia tinh trung thành chẳng biết đã đứng bên chân hắn từ lúc nào.”Ngài không sao chứ ạ?” Nó lo lắng hỏi.
Lắc đầu, vị Giáo sư áo đen ngã ngồi xuống sô pha, quyết định dùng khoảng thời gian rảnh trong kì nghỉ lễ đi chấm hết số bài tập còn tồn đọng, chí ít làm thế hắn sẽ không thường xuyên nhớ đến đứa nhỏ luôn bên cạnh mình kia.
Ngày đầu tiên, cả ngày hắn ngồi dính lấy bàn, lôi bài tập của năm thứ năm ra chấm.
Ngày hôm sau, lúc chấm đến tập bài của năm thứ ba, khi hắn ngẩng đầu lên thì sẽ chợt nhớ đến Harry ngồi đối diện với hắn làm bài tập của nhóc.
Ngày thứ ba, Snape bắt đầu đứng ngồi không yên, hắn cảm thấy một ngày trôi đi mà như một năm trời đằng đẵng, đành phải tiếp tục bán mạng chấm bài tập.
Ngày thứ tư, tất cả bài tập đều chấm xong rồi, hắn không có gì để làm.
Snape chẳng biết, những ngày còn lại sẽ ra sao nữa.
Có lẽ... Đi ra ngoài đi một chút sẽ khá hơn nhiều so với việc ngồi lì trong nhà đếm ngón tay tính xem chừng nào Harry sẽ trở về chăng?
Hắn mở cửa, bước ra ngoài.
* * *
Đúng như lời Sev nói, cuộc sống trong nhà chú Sirius cũng có tệ như nó vẫn tưởng. Nhìn chú Sirius vì lỡ lời mà bị chú Remus ngầm chỉnh lại từ đầu tới chân thú vị vô cùng, chú ấy thường ôm bộ mặt vừa đau thương vừa hạnh phúc giải thích với mình rằng, “Đây là yêu à”.
Yêu là gì? Harry luôn tự nhủ như thế, mỗi khi nhìn đến cách ở chung vô cùng độc đáo của bọn họ.
Nó thường ngẫm rằng yêu trầm trọng lắm thay. Yêu,là một sự thừa nhận, một lời hứa hẹn, đem đặt hai tính mạng con người khóa đến cùng một chỗ. Dù là chú Sirius với chú Remus, bọn họ đối với tình yêu cũng vô cùng nghiêm túc, dù ngoài mặt có cãi lộn um trời thế nào, thì vẫn là một đôi thề ước bên nhau trọn đời không bao giờ chia cắt.
Yêu mới thật quá trừu tượng làm sao, hiện tại nó vẫn chưa thể hiểu rõ nổi. Nó chỉ biết, dù cho ngày có vui đến đâu đi chăng nữa, thì nỗi nhớ nhung của nó dành cho Sev vẫn ngày một tăng thêm.
Không có Sev bên cạnh, đúng là Harry đã trở nên độc lập hơn nhiều. Buổi tối ngủ nó vẫn thường xuyên mơ thấy cơn ác mộng kia, nhưn đã dần quen với ánh sáng xanh biếc khiến người ta dựng tóc gáy trong cơn mê kia rồi. Voldemort đã ch.ết hẳn, nó chẳng cần sợ hãi điều chi.
Điều này khiến nó cảm nhận sâu sắc rằng, dù không có Sev, nó cũng có thể tự mình thích ứng được.
Nó không cần dựa dẫm vào Sev nữa, thế sâu thẳm trong nó, Sev có ý nghĩa như thế nào? Nó không biết.
Không cần dựa dẫm, không có nghĩa là không cần.
Cuộc đời Harry không thể thiếu sự tồn tại của Sev được, còn về phần tại sao, nó vẫn chưa nghĩ thông suốt.
Liệu có thể dùng yêu để giải thích được không đây?
“Harry, đừng ngẩn người nữa. Lửa trong lò không có gì hay mà xem đâu.” Tiếng gọi của chú Remus làm nó đang trầm tư bỗng giật mình choàng tỉnh.
Cậu bé quay đầu lại, vừa vặn thấy ông chú tóc nâu đang cẩn thận bưng hai chén hồng trà tới, sau đó bỏ thêm vào chén của mình chút đường.”Nào, uống trà đi.” Ông mỉm cười.
“Vâng.” Chú bé tóc đen hớp một ngụm trà, hơi nóng một tẹo, “Chú Remus, trong hơn mười năm chú Sirius ở trong tù ấy, chú có cảm giác gì?”
“Sao bỗng dưng con lại hỏi thế?” Ông đặt chén trà xuống, nhìn Harry mê mang, “... Lúc anh ấy bị bắt giam, chú lo lắng vô cùng, chú tin chắc rằng anh ấy vô tội...” Ông nhìn chén trà khẽ thầm thì, chén sứ trắng tinh xoay một vòng trong tay ông, “Không có anh ấy ở bên, thực sự rất thống khổ, nhất là vào những đêm trăng tròn.”
Harry biết ông là người sói, và khi ông biến hình vào lúc trăng tròn, chú Sirius sẽ luôn biến thành một chú chó ở bên cạnh ông. Mấy ngày trước nó vừa nhìn thấy, hai bóng động vật cùng nhau dưới ánh trăng đêm.
“Thực ra biến hình cũng chẳng phải khó chịu lắm đâu, con biết không, trước khi gặp anh Sirius, chú cũng sống như thế à.” Chú Remus đắm chìm trong ký ức, “Nhưng cảm giác tịch mịch thì rất khó mà chịu đựng được, nhất là sau khi con đã sẻ chia hết thảy với người khác rồi… Chia lìa là đau đớn khôn nguôi.”
“Chú thương chú ấy ạ?” Harry cẩn thận hỏi.
Từ phòng bếp vọng lại đây tiếng chén bát lách cách và tiếng ca kì cục của chú Sirius, có vẻ như là ca khúc mới của ban nhạc quái tỷ muội thì phải.
“Nếu không thương anh ấy, thì tại sao chú có thể bỏ ra nhiều thời gian và công sức như thế để tìm cách cứu anh ấy ra chứ...” Ông mỉm cười, “Được rồi, không nhắc chuyện này nữa.” Ông mở choàng mắt, đứng dậy, đổi đề tài, “Chiều nay con có dự định đi đâu chơi không? Hôm nay chúng ta có nhiều thời gian rảnh lắm đấy.”