Quyển 1 - Chương 2: Hai mươi chín năm
Y, Harry • James • Potter là một Hogwarts ưu tú chân chính, đúng vậy, không thể nghi ngờ, trên người y hoàn mỹ kiêm dung tất cả phẩm chất của bốn đại học viện, những trải qua hoàn mỹ từ nhỏ đến lớn của y nói rõ điều đó.
Trước 11 tuổi, y là quái vật trong mắt người khác, Muggle cực kỳ khắt khe với y, đây là mấy năm sau khi Draco và Harry đã trở thành những người bạn rất thân, mới từ miêu tả hời hợt của y cho ra kết luận. 11 tuổi đến 18 tuổi, y là một Gryffindor chính nghĩa, nhiệt tình, xung động —— một sư tử tiêu chuẩn, dưới chỉ dẫn của cha đỡ đầu và lão ong mật, thành công đánh bại Voldemort, lại mất đi tất cả. 19 tuổi y công khai với thế nhân Hôn Ước Phép y và Severus • Snape ký kết, tuyên bố vĩnh viễn sẽ không buông tha nó, vì để gián điệp hai mặt nhận được vinh quang nên có.
Nhưng mà tin tức này tuy giúp Snape nhận được vinh quang, song song lại khiến thế nhân khiếp sợ, cũng khiến Ginny • Weasley thương tâm đến mức tự sát. Y phải quyết liệt với nhà Weasley, cô ả ấy tuy không ch.ết. Ron • Weasley lại vì vậy mà nổi giận nói cho phe gọi là chính nghĩa “Harry • Potter là một trong những trường sinh linh giá của Voldemort”, dẫn đến hai năm kế tiếp bất kể là chính hay tà đều áp dụng truy sát không ngừng với y.Y biến mất tám năm, lần thứ hai khi xuất hiện, tất cả đã thay đổi, y hoàn toàn là một Slytherin tiêu chuẩn. Ngoại trừ vài người ít ỏi, không ai biết những năm đó y đã trải qua gì. Lần thứ hai khi xuất hiện, y khiến dư nghiệt đã từng của Tử Thần Thực Tử không đường để chạy, rồi một mình không hề do dự dùng Nghệ Thuật Hắc Ám xử lý những kẻ thuộc phe chính nghĩa đã hủy hoại Severus trước mặt y. Y biểu diễn sự hùng mạnh của mình với thế nhân, và rồi, lấy vạch định 27 tuổi trở thành gia chủ của ba đại gia tộc.
Y về với vòng tròn quý tộc, vì sự phồn vinh của Thế Giới Phù Thủy trọng chấn sản nghiệp dụng cụ bay nhà Potter, trọng chấn sản nghiệp độc dược nhà Prince, trọng chấn sản nghiệp luyện kim nhà Black. Một mình y, dưới sự trợ giúp của bức tranh và gia tinh ba gia tộc, mưu cầu khiến nền thương nghiệp của Thế Giới Phù Thủy sau chiến tranh phồn vinh trở lại. Y cao quý, có quyền thế, có hoài bão, có trách nhiệm —— một Slytherin tiêu chuẩn. Quan trọng nhất là, y không hối hận. Sau khi đổi cái kính mắt xấu xí cổ lỗ, y là một thanh niên anh tuấn mà phong độ, thế nhưng y như mình từng nói vậy, không buông tha Hôn Ước Phép. Draco thậm chí biết hàng năm vào ngày sinh nhật người bạn này của cậu sẽ tới giữa Rừng Cấm tảo mộ cho cha đỡ đầu, sau đó lẳng lặng ở đó cả một ngày.
15 năm trước lên làm thủ tịch Wizengamot, y bắt đầu giấu dốt như một Hufflepuff, ba năm sau, tìm được điểm cân bằng giữa trắng và đen, y thành lập màu xám hỗn độn, che chở một đám nhân sĩ trung lập. Y không giống Dumbledore, luôn mồm bảo vệ Muggle, cũng không căm hận Muggle như Voldemort. Y chân thành đối đãi với các nhân sĩ trung lập, ở Hội Áo Xám, mọi người tràn ngập kính ý gọi y là “Hôi Nghê Hạ”.
6 năm trước, dưới sự ghé mắt của mọi người, y tự tay đánh nát cảm giác về sự ưu việt của phù thủy, tiến cử đại lượng sản phẩm Muggle đồng thời phù thủy hóa nó. Như một Ravenclaw nghiên cứu mọi thứ, rồi tận sức dùng chúng cải cách Thế Giới Phù Thủy. Những cải cách này khiến cuộc sống của các phù thủy có rất nhiều tiến bộ, nhưng lại làm y lưng đeo bêu danh còn nhiều hơn cả Chúa Tể Hắc Ám. Dù sao người ăn cua đầu tiên luôn chọc người nhớ thương.
Y không thèm để ý.
Draco ở năm thứ hai sau khi y trở về vì vấn đề làm ăn của gia tộc có khá nhiều lui tới với Harry, chậm rãi, hai kẻ từng đối lập ở Hogwarts, vì đủ mọi nguyên nhân trở thành những người bạn tốt nhất.
Truyền thuyết, tình yêu chân chính của tinh linh cả đời chỉ có một lần.
Phù thủy là hậu duệ của tinh linh, tình yêu của họ phải chăng cũng như thế?
Draco • Malfoy nhìn người đàn ông hùng mạnh trước mắt, nghĩ. Đúng vậy, có lẽ, cái gã bị các Gryffindor gọi là “lão dơi đầy mỡ” kia, đã khiến y trả giá tình yêu duy nhất một lần trong đời.
Thế nhân đều biết, Hôi Nghê Hạ rất ít nhắc tới tình yêu của mình, ngoại trừ năm đó vì tẩy thoát tội danh cho bạn lữ mà đưa ra Hôn Ước Phép, y rất ít nhắc tới Severus • Snape trước mặt người khác —— đây phảng phất như vảy ngược của y. Y dễ dàng tha thứ tất cả, lại duy độc không thể tha thứ sự hủy hoại dành cho lão già kia. Mà làm bạn của y, cũng là con đỡ đầu của Severus • Snape, gia chủ Malfoy tuổi trẻ đối bí ẩn trong đó biết nhiều hơn người bình thường.”Cậu đã quyết định?” Draco vung đũa phép, cho cả hai một ly hồng trà, đây không phải xuất phẩm của nhà bếp Hogwarts, mà là hồng trà gia tộc Malfoy dùng để chiêu đãi bạn bè.
“Phải, tôi muốn ra ngoài mạo hiểm. Có lẽ rất lâu sau mới về.” Harry cười thản nhiên.
“Vậy, tôi hy vọng mình vẫn là bạn của cậu.” Draco cũng mỉm cười.
“Đương nhiên, Dragon thân ái…” Harry ác liệt dùng điệu vịnh than.
“Ôi, Merlin, đừng tàn phá lỗ tai của một Malfoy cao quý như vậy.” Draco rất không quý tộc liếc trắng.
“Chúng ta vĩnh viễn là bạn bè và người thân.” Harry cười nói, “Tôi sẽ viết thư cho cậu, bất quá, nếu cậu nghĩ nghề giáo ở Hogwarts quá mệt mỏi, cứ từ chức đi.”
“Harry, năm đó cậu nói rất đúng, tôi hiện tại đồng ý lời khuyên của cậu, tôi không cảm thấy có người càng nên đeo số phận của Slytherin hơn tôi, tình trạng ngày giờ này của Slytherin cậu cũng thấy đấy, trên cơ bản không ai nguyện ý vào. Trừ phi cậu làm viện trưởng, bằng không tôi thấy tôi vẫn tiếp tục giữ vững đi.” Draco cười nói.
“Được rồi, chờ tôi mạo hiểm mệt rồi, một ngày nào đó trở về, sẽ tới giải cứu cậu.” Harry cười mỉa nói.
“Malfoy cao quý còn chưa cần một ‘đào quán’ [1] tới giải cứu.” Draco tức không chỗ đánh.
“Ôi, tôi nên đi mật thất thăm Godric. Stephen nói, bọn họ tìm tôi.” Harry nhấp một ngụm hồng trà.
“Thật không ngờ, dĩ nhiên là cậu trở thành chủ nhân của Hogwarts. Còn được bốn đầu sỏ huấn luyện tám năm, Đức Thánh Potter, quả nhiên là một kẻ may mắn.” Draco cười nói.
“Đã nói rồi, chỉ là ngoài ý muốn… Nếu thật may mắn, tôi tình nguyện Sev còn sống.” Harry phiền muộn.
“Nói thật, cậu dĩ nhiên từ năm thứ năm đã thích cha đỡ đầu, thật khiến người thấy không thể tin được.” Draco cười nhạo nói, “Potter, cậu xác định mình không có thuộc tính thụ ngược?”
“Đương nhiên không, phải biết Sev là một người rất ôn nhu, tuy miệng có chút xấu.” Nhìn sắc mặt người bạn bạch kim nháy mắt trắng bệch, Harry cảm thấy cực kỳ thú vị, thật nên cảm ơn sự huấn luyện của Salazar.
“Ách, Potter, cho tới giờ, tôi vẫn không thể tin được, cậu dĩ nhiên ký Hôn Ước Phép với cha đỡ đầu vào khoảng thời gian cuối cùng của ông ấy. Không có chúc phúc, không có hoa tươi, không có lễ đường, thật khó có thể tưởng tượng.” Draco thu hồi cười nhạo, nghiêm nghị nhìn bạn mình, “Bất quá, nếu không phải cậu, cha đỡ đầu đã ch.ết ở Lều Hét, sao có thể sống thêm nửa năm ở St. Mungo chứ?”
“Thế nhưng, cho dù là Hôn Ước Phép cổ xưa, cũng không thể chống lại nọc độc của Nagini, nếu Severus thẳng thắn thêm tí nữa thì tốt. Cố gắng đơn phương của tôi cuối cùng cũng không thể khiến tác dụng của Hôn Ước Phép phát huy được lớn nhất. Nếu anh ấy cho tôi dù là tí xíu đáp lại cũng tốt?” Harry tự giễu, “Anh ấy thật là keo kiệt…”
“Tính tình cha đỡ đầu cậu không phải không biết. Ông ấy đối với cậu không phải không có cảm giác, thế nhưng, có lẽ, ông ấy càng hy vọng cậu có thể có càng tốt…” Draco khá phiền táo thay người nào đó giải thích.”Tự cho là đúng, lừa mình dối người!” Harry rống ra hai từ này, cắt đứt lời giải thích của bạn mình.
“Harry!” Draco dùng ánh mắt chỉ vào góc hầm với Harry.
“Xin lỗi, Draco…” Harry chán nản, “Xin hãy quên đi sự vô lý vừa nãy của tôi. Tôi đi trước, hàng năm giúp tôi đặt một bó hoa bách hợp trước mộ Severus.” Y đứng dậy tới cạnh cửa, đặt tay lên nắm cửa, phảng phất lẩm bẩm, lại phảng phất nói cho ai nghe, “Tình yêu của em, chưa bao giờ là đồng tình, cũng không sang quý, chỉ cần có anh là đủ, thế nhưng, vì sao anh không tin?”
Người đi trà lạnh.
Đứng trong căn hầm thuộc về viện trưởng Slytherin, Draco trầm mặc nhìn cái bóng trân châu trắng nửa trong suốt nhẹ nhàng bay ra từ góc hầm, lại nhìn cánh cửa Harry hung hăng sập lại, hồi lâu, mới phát ra một tiếng thở dài trầm trọng——
Draco nhìn u linh đã tồn tại hai mươi chín năm này, Harry, hẳn sẽ trở về đi?