Quyển 4 - Chương 103: Tiểu thư Ariana "vì sao"
Anh, Hogwarts, lễ đường
Ariana nhỏ bé thấy anh mình khóc, chỉ là nghiêng đầu đáp lại: "Anh ơi, anh Albus ơi, Ariana ở đây, vì sao anh khóc?"
"Không, không sao cả, anh chỉ là vui vẻ được gặp lại Ariana." Albus vừa cẩn thận với em gái, vừa chảy nước mắt.
"Vui vẻ? Thế nhưng, vui vẻ không phải nên cười sao? Vì sao anh khóc?" Đối với Ariana tình cảm và nhận tri bị vây ở trước khi nổi điên mà nói, hoàn toàn không hiểu Albus vì sao vui vẻ lại khóc.
Thế nên, Albus vừa lau nước mắt, vừa ép ra một nụ cười vui sướng, đây là lần cười thư thái nhất gần trăm năm qua của cụ, vì Ariana đã trở về. Cụ không cần để ý Grindelwald tên đệm là "Albus" gì kia nữa.
"Linh hồn ma ngẫu không tồi, thảo nào một tháng Harry tỉnh lại ngoại trừ làm liều độc dược kia là đuổi theo tôi hỏi về pháp thuật linh hồn." Peclers nhún vai.
"Bất quá, giá cả tài liệu khá xa xỉ, tiểu quỷ đầu không đòi Godric một nut nào." Rowena thoáng nghi hoặc.
"Rowe, cậu đã quên, hợp tác của tiểu quỷ đầu là Grindelwald hiện đang một tay che trời ở Thế Giới Phù Thủy Đức." Peclers nhắc nhở.
"Ha hả, không cần trả nửa phân tiền, đã khiến Grindelwald mua mặt mũi, còn tham dự vào thí nghiệm pháp thuật quan trọng và thú vị như vậy, có lẽ còn mấy chỗ tốt không sai, trời ạ, tiểu quỷ đầu quả thực là phiên bản hỗn hợp của Sala và Gody." Helga nhỏ giọng oán giận, lại rất thục nữ dùng khăn ăn lau khóe miệng.
Trên bàn dài Slytherin mọi người dựng thẳng lỗ tai vùi đầu khổ ăn. Sau khi nghe xong đối thoại của năm vị càng là gầm đầu —— Merlin ơi, ngài rốt cuộc cho nhà Potter gia chủ kiểu gì vậy? Ngài làm vậy khiến chúng con dùng tình gì mà kham? Hàng năm ngày nghỉ chúng con đặc huấn đều có thể mệt ch.ết người, thế nhưng khi về trường, phát hiện mục tiêu đã lấy tốc độ ánh sáng chạy càng xa —— ôi, Merlin!
Chúng ta tạm thời kéo ánh mắt về phía ghế giáo sư, trước không nhắc tới sự kinh ngạc của các giáo sư khác. Ariana tính trẻ con xoa bụng, nói: "Ariana đói!"
Ngay lập tức, giáo sư Albus • quyết tâm làm người anh tốt • Dumbledore của chúng ta, cầm điểm tâm ngọt mình thích ăn nhất, bẻ làm khối nhỏ Ariana có thể nhận, từng chút đưa cho em gái.
Ariana nhận điểm tâm ngọt của anh trai, ăn một ngụm, rồi nhíu, sau đó vận rủi của Albus bắt đầu——
"Vì sao điểm tâm ngọt vậy? Là Albus thích đồ ngọt sao? Lần trước em hỏi Candela điểm tâm ngọt, Candela nói sẽ đau răng, vì sao Albus ăn ngọt như vậy không đau răng? Đau răng là kiểu đau gì?..." Lập tức dẫn ra mười mấy vấn đề về đau răng.
"Ách..." Albus đối mặt mớ câu hỏi của em gái quyết định dời đi lực chú ý, lập tức biến ra một bộ đồ ăn thích hợp, để Ariana dùng.
Ariana vừa ăn mỹ vị, vừa đánh giá anh trai, sau đó dùng thanh âm tính trẻ con hỏi: "Vì sao Albus già như vậy? Vì sao Albus cột nơ bướm hồng nhạt trên râu? Vì sao râu của Albus là màu trắng? Vì sao Albus mặc trường bào màu tím Gellert thích nhất? Vì sao kính mắt của Albus là nửa cung tròn? Vì sao... Vì sao... Vì sao... Vì sao..." Thoáng cái hỏi không biết bao nhiêu cái "vì sao", Ariana nhỏ bé có cổ họng phi thường, một vấn đề cả tiếng hơn một vấn đề, cuối cùng cả lễ đường đầy rẫy tiếng "vì sao"...
Albus đối mặt cô em gái "vì sao" của mình, đột nhiên cảm thấy thường thức rất không đủ dùng, cụ cũng muốn hỏi Ariana, vì sao em có thể vừa ăn vừa đặt câu hỏi?
"A, cô bé này rất có tiềm chất Ravenclaw..." Salazar khá xem trọng "kinh hỉ" này.
Mà một vị giáo sư áo choàng đen ngồi cùng ghế giáo sư, thoáng cong khóe miệng, thưởng thức ánh mắt lão đối đầu bên kia sợ hãi nhìn ma ngẫu nho nhỏ, và thần sắc bất đắc dĩ, xấu hổ ẩn nhẫn còn phải làm bộ thản nhiên của vị hiệu trưởng già, không khỏi bị "kinh hỉ" Harry chuẩn bị tiêu khiển.
Nhìn vị hiệu trưởng già, Prince híp mắt, có lẽ, khi về hầm, anh có thể viết thư cho Harry, thảo luận Dumbledore rốt cuộc có bao nhiêu huyết thống Ravenclaw? —— đây là một chủ ý không sai, có thể viết nhiều đôi lời cho y.
Severus lo lắng thời gian truyền tin rốt cuộc là đêm nay hay sáng mai, có lẽ có thể thêm một hai món quà? Đôi mắt không khỏi liếc về phía cái hộp chứa hoa băng bên cạnh, ta có thể chia xẻ gì với em đây?
Dumbledore thừa dịp Ariana dừng lại, lấy giọng điệu một người anh tốt trả lời vấn đề của cô bé, thế nhưng, không cẩn thận nhắc tới Aberforth, vì vậy, tình huống khiến cụ càng đau đầu xảy ra——
"Vì sao Aberforth không ở đây? Vì sao Gellert không ở đây? Gellert không phải nói đã trao đổi hẹn ước với Albus sao? Albus ở đây, sao anh ấy không ở đây? Còn có, con của các anh vì sao cũng không ở đây? Thằng bé vừa nãy rõ ràng gọi em là "cô", a, Albus, em phải thừa nhận, con của các anh lớn lên rất giống các anh..."
Bộ đồ ăn và cằm vì tin tức này rơi đầy đất! Chúng ta có thể tưởng tượng buổi tối hôm nay nhà bếp Hogwarts sẽ hỗn loạn cỡ nào...
Albus • Dumbledore không dám tin tưởng mở to hai mắt, nhìn hồi lâu, cả người anh bắt đầu kịch liệt run rẩy, bỗng nhiên đứng dậy: "Xin lỗi, xin lỗi không tiếp được!"
"Albus, chờ đã!" Ariana ở khi Albus rời ghế, vừa quát, vừa bày ra thần kinh vận động kiểu Gryffindor, nhảy lên quần áo Albus, rồi bò lên vai, không ai để ý, trên gương mặt ma ngẫu nho nhỏ kéo ra nụ cười đắc ý——
Hừ! Đừng cho em không biết, tất cả tình huống của người còn sống thế giới vãng sinh đều rõ mồm một.
Các anh một cái hai cái thành lập lồng giam trong lòng, sau đó vờ như không quan tâm tất cả. Vẫn là hai đứa bé kia nói đúng——
Albus dùng Hogwarts làm lồng giam, Gellert dùng Nurmengard làm lồng giam, mà Aberforth lại dùng quán bar đầu heo làm lồng giam. Giam mình ở một chốn nho nhỏ, chậm rãi quên đi mùi vị của tự do.
Phòng hiệu trưởng của Hogwarts không nên là hạn chế cả đời của Albus • Dumbledore, tháp cao của Nurmengard không nên là quy túc cuối cùng của Gellert • Grindelwald, hầm rượu của quán bar đầu heo cũng không nên trở thành lý do Aberforth • Dumbledore tầm thường.
Vì thế, cô đáp ứng yêu linh các hạ tôn quý, khắc phục không thích ứng của mình với thế giới này, và nguy hiểm linh hồn tan biến, tới giúp các anh.
Cô hy vọng anh trai nhận được hạnh phúc, không còn hối hận, có thể biểu diễn tài hoa tuyệt vời của mình...
Cởi chuông còn cần kẻ buộc chuông!
Nếu cái ch.ết của mình dẫn đến tất cả, vậy do sự trở về của mình hóa giải tất cả...
...
Vòng cực Bắc, Dumstrang
Harry đang giao lưu với Martin một số lý niệm về giáo dục và thiết tưởng thí luyện dành cho học sinh ưu tú của học viện Ám Nguyệt, bên cạnh truyền đến tiếng "đùng" rất nhỏ. Hai người theo đó nhìn lại, là Schatz
"A, thật là kẻ bảo thủ! Tôi đã hết cách với ông ấy rồi!" Schatz hiện thân đã vừa mắng vừa đi tới.
"Tôi đã sớm nói với cậu rồi, ngài ấy sẽ không nhận nhanh như vậy." Harry bưng cà phê, nhấp một ngụm.
"Ha, giờ phút này, tôi không thể không nói cậu đúng." Schatz nói, trên mặt lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, "Bọn họ đều từng dạy chúng ta rằng phải "khoan dung", a, tôi nghĩ không hiểu từ này nhất là bọn họ."
"Bạn của tôi ơi, không còn sớm, cậu nên đi nghỉ với Martin." Harry nói.