Quyển 4 - Chương 120: Thiếu niên bạch kim thức tỉnh • cơ hội

Ánh mắt kiên quyết, tác phong không hề do dự, đủ để người rõ đây là một Potter thế nào. Salazar nhẹ nhàng bước tới, cầm đi cây đũa phép con nuôi nện gãy, thở dài một tiếng: “Thằng bé này, trước giờ chỉ biết tự quyết định, ai, ở đây với Severus đi. Thuốc có Godr, học viện Slytherin có ta, tiết độc dược của Severus, Nana hẳn có thể dạy thay. Yên tâm, ta nghĩ, thằng bé sẽ không làm khó con.””Dạ.” Harry nhẹ nhàng lên tiếng, bỏ cây đũa phép màu xám trắng sắc của mình vào cổ tay áo.


“Được rồi, Hogwarts, tiễn khách!” Salazar ra lệnh cho tòa thành.


Bao quát Ron, mười mấy hội đồng quản trị đều bị đuổi về trang viên, về phần các giáo sư cũng biết hôm nay là không thể nào quấy rầy trạm xá, Sirius tính nói gì với Harry tức thì bị Remus lôi đi. Anh biết nhìn sắc mặt hơn trưởng tử nhà Black nhiều, điều này khiến năm vị phù thủy vĩ đại có hảo cảm nhất định đối với người sói. Năm người sáng giáo an ủi Harry một hồi, kế lần lượt rời đi.


Phu nhân Pomfrey săn sóc biến ra cho Harry một cái màn che, sáng tạo cho y và Severus một không gian riêng. Harry phất tay, phóng lớn không gian phía sau rồi bỏ thêm rất nhiều thần chú bảo vệ và quấy rầy vật phẩm pháp thuật.
Rồi y gọi về gia tinh tòa thành, yêu cầu nước nóng, chậu và khăn mặt. Lại bảo chúng lấy cho mình chút đồ ăn.


“Sev, buông ra được không? Em không đi đâu cả, em chỉ lau mặt cho anh thôi.” Harry nhỏ giọng thương lượng với Severus không hề hay biết.
Không biết là có cảm ứng hay sao, Severus quả thật buông Harry ra.


Y vừa vò khăn trong chậu, vừa nhớ tới quá khứ chiếu cố người đàn ông này ở St. Mungo, đột nhiên nở nụ cười, lẩm bẩm: “Sev, nó khiến em nhớ tới những ngày anh trúng nọc độc của Nagini… chiếu cố anh, em xem như chuyên nghiệp đi.”


available on google playdownload on app store


Nói xong, y vắt khăn, lau cho Severus. Lau lau đã rên rĩ nói: “Sev, đừng bỏ lại em, được chứ?” Trên thực tế, khi tới y thấy người đàn ông này té trên đất, quả thật sợ đến tay chân đông lại, nếu không phải trải qua nhiều năm mạo hiểm và cảm ứng trên linh hồn, y sẽ thất thố. Khi thi triển các kiểu thần chú xem xét, y thậm chí suýt nữa không cầm được đũa phép. Lần trước như vậy, là ở buổi tối Severus giết Dumbledore.


Y hôn trán người yêu, ăn chút gì, rồi phóng lớn cái giường, dựa ở đầu giường xem một ít giới thiệu quyền uy về rừng chúc bảo thạch Ireland mà y dặn các gia tinh đưa tới. Trên thực tế, về mặt này không ai có quyền uy hơn y, nhưng y cần xem bài giới thiệu của đại chúng, để có thể dẫn đường các học sinh hướng về phía chính xác nhất.


Mãi đến khuya, y mới ôm cánh tay Severus vào lòng cùng giường mà ngủ.
Ngày thứ hai, đúng 6 giờ Harry rời giường.


Cấp tốc xử lý xong bản thân, thu hồi pháp thuật, xóa đi màn che, rồi chào hỏi với ba Slytherin Blaise, Pansy, Daphne ngủ lại trạm xá đã thanh tỉnh. Kế giúp đỡ phu nhân Pomfrey kiểm tr.a cho bọn họ, phu nhân Pomfrey rất yên tâm năng lực của Harry, dù sao có thể trở thành thủ tịch trị liệu sư của St. Mungo, năng lực có được không phải tầm thường.


“Phu nhân, xin cho Blaise uống một ít thuốc điều trị pháp thuật. Daphne cần một ít thuốc ổn định pháp thuật, chuyện hôm qua dọa phải bạn ấy. Về phần Pansy, cần một ít thuốc trấn an tâm tình, vết thương trên tay khôi phục rất tốt.” Harry nói.


“Cảm ơn ngài, bậc thầy HP. Tôi đã đọc luận văn của ngài, a, sớm biết đây là ngài viết, tôi nên lãnh giáo ngài một hai.” Phu nhân Pomfrey đối với một ít luận văn về cách chữa bệnh của Harry từng khen không dứt miệng, hiện tại thấy chân nhân, tự nhiên nhiệt tình mười phần.”Phu nhân khách khí, tôi nghĩ phu nhân vẫn cứ gọi ‘Harry’ đi.” Harry không dám nâng giá, thái độ khiêm tốn dè dặt khiến phu nhân Pomfrey càng thêm hảo cảm.


Pomfrey đuổi đi mấy Gryffindor đã khỏi, bao quát Neville. Cậu lúc này có vẻ tiều tụy, tựa hồ muốn nói gì với Harry, nhưng phu nhân Pomfrey rất nghiêm khắc nhìn chằm chằm làm cậu không dám nhiều lời, chỉ có thể bám theo mấy Gryffindor. Về phần các Slytherin nghe Harry dặn dò uống thuốc xong rồi mới đi. Khi đi, y nhờ bọn họ tiện thể nhắn lại với các Slytherin: quản tốt miệng và thân thể mình, dù sao giám ngục vẫn còn ở đây.


Hôm nay là cuối tuần, có một trận Quidditch. Tuy không phải của Slytherin, nhưng khó tránh khỏi có Slytherin đi xem. Severus nằm đây, y tự nhiên phải chú ý. Y biết Salazar thân là thuần hắc thể chất không cảm thấy giám ngục nguy hiểm cỡ nào, thế nên y cần phải dặn kỹ, nếu không, Severus tỉnh lại, phát hiện thiếu một hai học sinh sẽ tức giận bao nhiêu cũng không biết.


Phu nhân Pomfrey thấy các học sinh đi cả rồi, nhìn lại quyển sách trên bàn đầu giường, hỏi: “Sao vậy? Dự tính đi Ireland à?”
“Vâng, tính vậy.” Harry cười cười.


“Tôi đi nấu thuốc, ngài biết, gần nhất giám ngục lơ lửng khắp bầu trời trường học, khiến người thật khó chịu. Không riêng là vậy, hôm nay còn có Quidditch…” Phu nhân Pomfrey nói.
“Cần tôi giúp chứ?” Harry hỏi.


“Không cần, ngài chỉ cần giúp tôi chiếu cố Severus và cậu Malfoy là được, tuy bình thường đều phiền Severus, nhưng mấy thứ thuốc này bản thân tôi cũng có thể xử lý.” Phu nhân Pomfrey hòa ái nói.
“Được.” Harry đáp.


Phu nhân Pomfrey rất nhanh rời đi, Harry gọi gia tinh tòa thành tới, để nó đưa một phần bữa sáng, lại lau mặt và tay cho Severus, khi lau tay, ngoài ý muốn thấy dây cột tóc của mình quấn trên cổ tay người yêu, tựa hồ sợ mất, không chỉ buộc chặt, còn thêm các loại thần chú theo dõi. Không khỏi nở nụ cười, hôn tay anh một cái, nhưng không cởi ra.


“Sev, em chờ anh buộc tóc cho em.” Harry lẩm bẩm.


Sau bữa sáng, Salazar và Helga tới trạm xá. Thấy Harry đang ăn sáng. Quan tâm hỏi hai câu, rồi, Salazar nói: “Ta và Hel phải đi đại vực Phi Châu, độc dược kia cần một ít tài liệu mới mẻ, con ở đây chiếu cố Severus. Pec và Nana đang soạn bài, mặt khác, chờ chúng ta về lại thảo luận, được chứ?”


Harry gật đầu, Salazar lấy ra một lọ thuốc, nói với y: “Bình thuốc này là Godr nấu cho Severus, anh ấy cố ý dặn, thuốc này con uống thay là vô ích, vì thế——”
“Vâng, cha Sala.” Harry gật đầu, nhận lấy.
Sau đó, Salazar và Helga rời đi.


Harry cẩn thận dùng miệng đút thuốc cho bạn lữ, lại đầu lưỡi thòm thèm nhẹ nhàng miêu tả cánh môi anh. Lúc này, một chất giọng lười biếng khàn khàn đang trong thời kỳ biến thanh vang lên bên tai Harry——


“Ách, mẹ đỡ đầu thân ái của tôi ơi, cho dù cậu… ‘cơ khát’ thế nào đi chăng nữa, cũng xin đừng biểu hiện nhiệt tình như vậy trước mặt tôi… Phải biết tôi hiện tại mới 13 tuổi!” Harry ngẩng đầu, nhìn về phía giọng nói truyền tới, “Mặt khác, Hôi Nghê Hạ thân ái của tôi ơi, lấy kinh nghiệm của một Malfoy mà nói, tôi không cho rằng, ở trạng thái này, ngài sẽ tìm được bất kỳ lạc thú gì trên người cha đỡ đầu, trừ phi ngài có… ‘cổ quái’ gì?”Harry sững sờ nhìn thiếu niên bạch kim cách Severus một giường, bên trong đôi ngươi màu xám lam kia là ánh sáng và ngả ngớn y quen thuộc. Đây tuyệt đối không phải Draco • Malfoy 13 tuổi.


“A, biểu tình này cũng quá không Malfoy…” Thiếu niên lộ ra một nụ cười hoàn mỹ kiểu Malfoy, nhưng, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Cậu là…” Harry không dám xác định người này là ai.


“Tôi là Draco • Malfoy, đến từ tương lai trong quá khứ, đến từ 100 năm sau khi cậu ch.ết.” Draco vừa lau nước mắt, vừa dùng chất giọng khô khốc mà khàn khàn nói, “Mặt khác, Merlin nhờ tôi nói với cậu, ước định thủ tiêu, vì, sau khi cha đỡ đầu thức tỉnh, hậu đại của cậu và ông ấy là tinh linh. Đương nhiên, nếu cậu muốn, không ngại đi hỗ trợ.”



Đức, Nurmengard
“Thưa cha, tất cả đã chuẩn bị xong.” Schatz cảm thấy, bạn của mình thật vĩ đại, dĩ nhiên có thể khiến người cha ngoan cố buông tha cái nhìn, “Mời ngài di giá đại sảnh.”


“Scha, trước khi đi, có một số việc, ta nghĩ mình cần phải nói.” Lão Chúa Tể đưa lưng về phía con trai, nhìn bầu trời ngoài song sắt, “Có vài người, dù là ta cũng không chọc được, thế nên, đối với người như vậy, ta hy vọng con đừng vì ta đi ra mà tự đại.”


“Ý cha là… Harry?” Schatz hiểu rõ lời ông.


“Trước đây con làm rất tốt, do đó, ta hy vọng con hãy làm tiếp, đừng vì ta đi ra mà thay đổi cái gì. Đối đãi đứa bé kia đừng nhìn những danh hiệu quan miện đường hoàng của thằng bé, mà phải nhìn bản thân nó. Nhưng dù là bản thân nó, cũng có đủ tư bản khiến con và ta bình đẳng đối đãi. Hiểu chưa, Scha?” Gellert quay đầu nghiêm túc nhìn Schatz, “Xem thằng bé là người nhà của con, xem tình nghị của nó là trân bảo, vậy, nó sẽ vĩnh viễn là người bạn trung thành nhất của con.”


“Vâng, thưa cha.” Schatz vẫn biết cha yêu anh, thế nên, anh biết lời khuyên của ông là chuẩn xác nhất.


Anh cũng biết, cha vì sao chọn ở lúc này, vì lúc này, ông hoàn toàn là lấy thân phận một người cha. Mà chỉ cần ông bước ra tháp cao, ông sẽ một lần nữa trở thành vương được các Thánh Đồ kính ngưỡng, Chúa Tể Hắc Ám khiến phù thủy Âu Châu nghe tên biến sắc. Mặc dù trong mắt anh ông vẫn là người cha từ nhỏ nuôi mình đến lớn, nhưng thân phận dù sao đã khác.


“Vậy, chúng ta đi thôi.” Gellert vươn tay tiếp nhận cây đũa phép con trai dâng lên.
Đây là năm đó khi ông chưa có được đũa phép trưởng lão, mua về từ Gregorovitch, cây đũa phép của mình năm ấy mới 11 tuổi.


11 tuổi chưa gặp Al, chưa vì tranh chấp dẫn đến Ariana ch.ết, chưa thành lập Thánh Đồ… Đây là mình của ban đầu, thuần túy nhất —— dài 13 tấc Anh, khung xương cự long làm thân, tim của độc giác thú làm lõi.
Thế nhưng, Gellert nghĩ, nếu không có tất cả, sẽ không là mình.


Lúc này, khi lần thứ hai cầm nó, ông vẫn có thể cảm thấy nó đang nhảy nhót——
Nếu đời người chỉ như lần đầu gặp gỡ.
Al…
Ta nguyện ý cho mình một một cơ hội cũng nguyện ý cho em một cơ hội, chúng ta có thể “chỉ như lần đầu gặp gỡ” sao? Hay là…Quân nếu vô tình ta liền thôi?


Ta mệt mỏi rồi, Al…






Truyện liên quan