Chương 133: Giết gà doạ khỉ

Lúc Diệp Quan Chỉ rời khỏi căn phòng, cô ấy bỗng quay đầu nhìn, ở một nơi gần đó, Đạo hoà thượng cũng đang nhìn cô ấy.
Diệp Quan Chỉ khẽ cười sau đó đi ra ngoài!
Đạo hoà thượng bỗng hỏi: "Hắn có hy vọng tranh đoạt số mệnh đại đạo không?"


Diệp Quan Chỉ dừng bước, sau khi trầm ngâm một hồi, cô ấy nói: "Trước mắt thì không!"
Đạo hoà thượng hơi híp mắt: "Hắn là Kiếm Tiên đấy!"
Diệp Quan Chỉ gật đầu: "Tuổi trẻ như vậy đã đạt đến Kiếm Tiên, dù ở tổng viện cũng hiếm mà thấy được! Nhưng..."


Nói rồi cô ấy lắc đầu: "Rất xin lỗi, nhưng trước mắt hắn thật sự không có cơ hội thắng, vì ta đã gặp hai vị kia của Yêu tộc và hệ Ngân Hà rồi".
Sắc mặt Đạo hoà thượng tối sầm xuống.


Lúc này, Diệp Quan Chỉ khẽ cười: "Đạo tiền bối, ông cũng đừng nản lòng, càn khôn xoay chuyển, chúng sinh đều có cơ hội!"
Đạo hoà thượng lắc đầu: "Cô nương, thật sự không dám nhận hai chữ tiền bối này!"
Cô gái trước mặt tuy rất nhỏ tuổi nhưng thực lực tuyệt đối có thể đàn áp ông ấy!


Là đàn áp đấy!
Nhân vật thế này, ở tổng viện thư viện Quan Huyên tuyệt đối phải là sự tồn tại vô cùng nghịch thiên!
Diệp Quan Chỉ quay người nhìn đạo điện, khẽ nói: "Thư viện Quan Huyên và Đạo Môn cũng có chút quan hệ sâu xa, Đạo Môn bây giờ lụi tàn... thật đáng tiếc".


Nói rồi cô ấy quay người rời đi.
Đạo hoà thượng đứng đó nhìn Diệp Quan Chỉ rời đi, im lặng không nói gì.
...
Trong phòng.
Nam Lăng Nhất Nhất vừa mở bình bạch ngọc ra nhìn lướt qua thì kinh ngạc thốt lên: "Có năm viên đan dược cấp Tiên!"
Năm viên!


available on google playdownload on app store


Vẻ mặt Diệp Quân xao động, Diệp Quan Chỉ kia rộng lượng đến vậy sao?
Nam Lăng Nhất Nhất vội đổ ra một viên rồi cho vào miệng Diệp Quân.


Diệp Quân vừa uống vào thì một luồng ánh sáng xanh bỗng toả ra từ trong cơ thể hắn, sau đó, vết thương toàn thân hắn lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Thấy cảnh này, Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất đều sững sờ.


Rất nhanh, những vảy da ch.ết trên người Diệp Quân đã lột hết ra, chẳng mấy chốc hắn đã khôi phục lại bình thường!
Diệp Quân thầm kinh hãi!
Trên đời này lại có kỳ dược trị thương khủng khiếp đến độ này, đúng là được mở mang tầm mắt!


Nam Lăng Nhất Nhất cũng kinh ngạc nói: "Đan dược này khiếp thật đấy!"
Diệp Quân lắc đầu cười, xem ra thân phận của Diệp Quan Chỉ kia không tầm thường đâu!
Một lát sau, Diệp Quân đã có thể hoạt động bình thường, thế nên hắn nhìn Nam Lăng Nhất Nhất: "Sư tỷ, ta phải mặc đồ vào rồi!"


Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: "Được!"
Diệp Quân do dự rồi nói: "Hay là tỷ tránh mặt đi một lúc?"
Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt: "Ta đã nhìn thấy hết rồi! Không sao đâu!"
Diệp Quân đơ người ra.
Nam Lăng Nhất Nhất che miệng cười: "Sư đệ ngốc, trêu đệ đấy!"
Nói xong cô ấy đứng dậy đi ra ngoài.


Sau khi Nam Lăng Nhất Nhất đi, Diệp Quân dậy mặc áo quần xong thì ra khỏi phòng. Hắn ngẩng đầu nhìn trời cao, lúc này đã chập choạng, phía chân trời một mảng đỏ sẫm, đẹp như tranh vẽ.


Diệp Quân ngồi trên bệ đá, hắn xoè tay ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện trong tay hắn, hắn nhẹ nhàng vỗ về kiếm Hành Đạo, khẽ nói: "Tiểu ca, tộc Chân Long đều ch.ết hết rồi! Huynh... hơi nhớ muội rồi!"
Đế tộc Bất Tử!
Nghĩ đến gia tộc hùng mạnh này, mắt Diệp Quân ánh lên tia kiên định.
Thực lực!


Chỉ khi có thực lực mạnh mẽ, hắn mới có thể mượn kiếm Thanh Huyên từ đế tộc Bất Tử được!
Diệp Quân bỗng đứng dậy, ngự kiếm, trong nháy mắt hắn đã mất hút phía chân trời.
Đến Tiên Bảo Các tu luyện!
...
Việt Thành.


Trong Tiên Bảo Các, quản sự Tiên Bảo Các Việt Thành - Trần Điều đang ngồi trên ghế, lặng thinh!
Lúc này, một chàng trai bước vào trong điện, trông chàng trai chỉ mới hai mươi, thân hình mập mạp, tròn như trái banh.
Thấy chàng trai, Trần Điều bình tĩnh hỏi: "Xử lý ta thế nào?"


Chàng trai cười nói: "Xem ra ông đã biết kết cục của mình rồi!"
Trần Điều gật đầu.
Sau khi tộc Chân Long bị diệt, ông ta đã biết kết cục của mình rồi!
Chàng trai mập mạp nói: "Xử ch.ết!"


Nghe vậy, đồng tử Trần Điều co rút, lập tức đứng lên: "Tuy ta có tội nhưng cũng không nặng đến độ phải ch.ết! Chuyện này..."
Chàng trai mập mạp cười khẩy: "Ta còn tưởng ông không sợ ch.ết cơ đấy!"
Trần Điều nhìn chàng trai mập mạp, ông ta do dự rồi hỏi: "Các hạ là?"


Chàng trai mập mạp bỗng cởi áo bào, dưới áo bào có treo một cái túi màu vàng, nhìn thấy chiếc túi nhỏ này, đồng tử Trần Điều rút lại, run giọng nói: "Túi vàng..."


Tiên Bảo Các có rất nhiều phân hội, đương nhiên cũng có rất nhiều quản sự. Quản sự cũng được phân cấp bậc, mà điểm để phân biệt những quản sự này chính là màu của túi, từ thấp đến cao lần lượt là: túi đồng, túi bạc, túi vàng, và túi trắng trong truyền thuyết!


Túi trắng là túi của các chủ Tiên Bảo Các đời đầu tiên!
Nhìn thấy túi trắng như nhìn thấy các chủ!
Còn túi vàng thì chỉ có quản sự ở tổng các tại vũ trụ Quan Huyên mới có!


Trần Điều không ngờ lần này bên trên lại cử một vị quản sự túi vàng đến, mà điều ông ta càng không ngờ đến hơn là chàng trai có túi vàng này lại trẻ đến vậy!


Chàng trai mập mạp ngồi xuống bên cạnh, thản nhiên nói: "Ta có thể hiểu việc ông muốn đầu tư vào tộc Chân Long, dù sao so với Diệp Quân kia, tộc Chân Long có tiềm lực hơn. Tiếc là, ông không nên sử dụng lực lượng của Tiên Bảo Các để giúp tộc Chân Long, điều kỵ nhất trong các là mượn quyền để mưu lợi riêng!"


Trần Điều run run: "Nói cho cùng thì chuyện này cũng chỉ là một chuyện nhỏ, sao lại thu hút được sự chú ý từ tổng các?"
Chàng trai mập mạp cười nói: "Vì Diệp chủ tịch của thư viện đã gửi tin cho tổng các, nói ông mượn quyền mưu lợi riêng".
Nghe vậy, vẻ mặt Trần Điều cứng đờ.


Chàng trai mập mạp khẽ lắc đầu: "Đây chỉ là thứ yếu, quan trọng là trong cuộc chiến ở Chân Long Giới, tiên tổ tộc Thần Qua đã xuất hiện, nhưng kết quả cuối cùng lại là tộc Chân Long diệt tộc, đám cường giả của tộc Thần Qua đều bị giết. Chúng ta không biết quá trình như thế nào nhưng kết quả thì rất rõ ràng! Đó chính là, vị tiên tổ Ly Qua của tộc Thần Qua cũng không thể đánh lại người đứng sau lưng vị Diệp công tử này!"


Sắc mặt Trần Điều lại càng trắng bệch!
Chàng trai mập mạp lại nói: "Mượn quyền mưu lợi riêng thật ra không là gì cả, tiếc là ông đã chọn sai người để đầu tư!"
Sắc mặt Trần Điều xám như tro tàn: "Tổng các muốn xử lý ta như thế nào?"
Chàng trai mập mạp thản nhiên nói: "Giết gà doạ khỉ!"


Trần Điều cười thê lương: "Người đứng sau lưng Diệp Quân hắn mạnh đến đâu thì có mạnh qua nhà họ An không?"


Chàng trai mập mạp bưng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm rồi nói: "Cái này thì ta không biết, điều ta biết là người đó chắc chắn mạnh hơn ông! Hơn nữa, ông muốn nhờ tộc Chân Long để vào phe nhà họ An, tiếc là nhà họ An còn không biết đến sự tồn tại của ông!"


Nói rồi y khẽ lắc đầu: "Làm người, đừng nên làm con chó nịnh nọt! Nịnh nọt bợ đỡ, đến cuối cùng không còn lại gì!"
Vẻ mặt Trần Điều cứng nhắc.
Chàng trai mập mạp bỗng nói: "Vĩnh biệt!"
Dứt lời, Trần Điều kia lập tức bị thiêu cháy, hoá thành tro bụi trong nháy mắt.






Truyện liên quan