Chương 4
*Dịch:* pastelxduck
*Biên: *pastelxduck
Leiv không thể nào ở trong nhà được nữa. Sau khi cha cô đã thẳng thừng từ chối trả lời câu hỏi của cô về những con rồng, ông bắt đầu lảng tránh và lẩm bẩm trong miệng điều gì đó về một cuộc họp hội đồng bất ngờ. Ông hỏi rằng cô có thể tự giải quyết mọi chuyện nếu không có ông ở đây chứ rồi vác theo ba lô của mình ra ngoài. Leiv ngồi yên lặng suốt một giờ đồng hồ, sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu trước khi đi tìm cái túi của mình. Cha cô chắc chắn chỉ cất nó đâu đó sau khi vội vã về nhà. Leiv lục tung khắp cả căn nhà, đá văng mọi thứ trên mặt đất trong lúc càn quét xung quanh phòng.
Những công dân cao cấp của vương quốc thường ở trong những ngôi nhà xa hoa rộng lớn, nhưng hầu hết, không phải ai cũng có khả năng để sống như vậy. Eli và Leiv sống trong một ngôi nhà nhỏ đơn giản, mặc dù có phần lớn hơn so với các túp lều của nông dân. Cha cô luôn thích sự đơn giản và muốn mọi thứ chỉ đủ dùng. Ông cũng là một thành viên trong Hội Đồng Nhà Vua: đồng nghĩa với việc lương của ông thậm chí còn nhiều hơn lương của hai mươi hiệp sĩ gộp lại. Eli có vị trí khá gần với Nhà Vua, nếu vào một bậc thang thì có thể đại khái xếp như sau: Nhà Vua, Hoàng tử, Eli và ba công hội.
Công hội đầu tiên sáng lập bởi các WIC, hay còn gọi là các pháp sư. Chỉ những người có được một bể năng lượng nhất định mới có thể trở thành Wic và có tiềm lực chạm tới những khả năng huyền diệu.
Thứ hai là Ghi Chép Công Hội, có nhiệm vụ ghi lại tất cả những lời tiên tri và những sự việc xảy ra trong hàng thế kỉ. Họ là những bậc thầy của kiến thức với trí nhớ siêu phàm và khả năng chịu đựng những giờ đọc sách hay những tiết học gần như vô tận.
Cuối cùng là công hội của các Sứ giả, những người được cử đến vùng ngoài biên giới. Họ đi đến các vùng đất khác và thành lập giao ước với các vương quốc láng giềng.
Mỗi công hội đều có một người quyền thẩm định cao nhất và quyết định mọi sự việc của công hội. Họ trở thành Hội trưởng Công hội và có một vị trí trong Hội Đồng Nhà Vua.
Những thợ săn cũng được biết đến như những Vương Kiếm (Những Thanh Kiếm của Đức Vua), mặc dù họ không có thành lập công hội nào tương tự. Nhà Vua không cho phép một sức mạnh nguy hiểm như vậy được đào tạo và nắm giữ rải rác, do đó, những thợ săn chính thống chỉ được lựa chọn dựa vào huyết thống. Eli từng được huấn luyện bởi cha ông và sống tại một ngôi làng nhỏ khác trước khi sẵn sàng tiến đến vị trí đỉnh cao trong vương quốc để thế chỗ cha trong Hội đồng. Thời điểm Leiv đủ mạnh để kéo căng dây cung, cô cũng bắt đầu được huấn luyện cho vị trí tương tự như vậy; cô sẽ trở thành nữ thợ săn đầu tiên trong lịch sử vương quốc.
Lục lọi hết tất cả những cái tủ và rương có thể thấy được, vẫn không có dấu hiệu nào của túi Leiv.Ông ấy cất ở đâu được chứ?Bất chợt, Leiv nhớ tới cái rương gần lối vào, nơi họ cất một số đồ riêng tư quan trọng. Leiv chưa bao giờ xem qua nó vì không có lí do gì để cô phải làm thế cả, nó chủ yếu là chứa những vật kỉ niệm của cha cô.
Leiv tiến tới chỗ cái rương, mở chốt khóa, cúi xuống để có thể xem rõ hơn. Quả nhiên, túi của cô nằm trên cùng đống vải gấp. Thận trọng nhấc nó lên sao cho không làm xáo trộn các thứ khác, cô đeo túi. Tiếp tục dán mắt vào trong rương, tính tò mò luôn chiếm phần lớn trong Leiv, cô cẩn thận nhấc từng vật lên, tự hỏi liệu cô có thể biết thêm gì về người vợ quá cố của Eli không. Ông hiếm khi nói về bà ấy, không muốn làm tổn thương ông nên cô cũng không hỏi nhiều. Bàn tay Leiv nhấc lớp vải cũ và giấy da ra, để lộ một chiếc vòng cổ với chữ M được khắc rõ trên mặt dây. Leiv cố kéo nó ra để ngắm kĩ hơn, nhưng một đoạn dây lại bị mắc vào tấm ván trong gương. Tiến lại gần, Leiv dùng sức nhấc miếng gỗ lên đủ để kéo sợi dây, nhưng rốt cuộc lại kéo luôn cả tấm ván ra.
Ba sẽ mắng mình mất.Cô thử ấn lại tấm ván xuống nhưng không được. Song khi nhìn kĩ hơn, cô phát hiện đó là một ngăn ẩn. Cô thò tay vào kéo một miếng vải ra rồi nhét tất cả trở lại rương trước khi đóng nó lại.
Leiv nắm chặt tấm vải trắng trong tay, lật nó qua lại xem xét. Có một hình gì đó được thêu trên tấm vải, nó trông giống một dấu ấn hay gia huy hơn.Tại sao ba lại phải giấu nó nhỉ?Bao vòng trong hình tròn là một đôi cánh được khâu bởi những đường chỉ phức tạp và bị chồng lên bởi một cái vương miện. Đội nhiên, hàng loạt hình ảnh lại lóe lên trong đầu Leiv, chúng giống y đúc những hình ảnh cô đã thấy trong giấc mơ về con rồng... và biểu tượng trong tay cô là vết chạm nổi trên người một ai nào đó. Leiv thở hổn hển, tấm vải rớt xuống đất, cô nhìn chằm chằm nó. Một lát sau, Leiv đứng lên, nhét mảnh vải vào túi rồi đi ra cửa. Hiện giờ trong đầu cô chả có nơi nào thích hợp để đến cả, cô liếc về phía cánh rừng, một nơi duy nhất cô có thể yên tĩnh suy nghĩ mà không bị quấy rầy.
"Leiv! Đợi đã!"
Leiv quay lại, cô thấy Kenji đang chạy về phía mình.
"Cậu định đi đâu đấy?" Kenji hỏi, tốc độ cậu ta chậm dần khi gần tới chỗ cô.
"Lang thang trong rừng, tớ muốn... tập luyện một chút," Leiv nói dối.
Kenji khoác tay lên vai cô, quay đầu cô nhìn về hướng ngược lại. "Có chuyện gì đang làm phiền cậu đúng không, cậu tưởng mình là đứa ngốc à?" cậu ta hỏi đùa.
Leiv thở dài. "Không có gì cả, tớ chỉ đang nghĩ về... bài học của tớ với Lord Therian," cô vội trả lời. "Có vẻ như ông ấy muốn tớ tập đọc thuật chú, và nói rằng tớ có một bể năng lượng lớn hoặc thứ gì đó tương tự như thế."
Đột nhiên, Kenji đơ cả người rồi bất ngờ gập người phía trước, lấy hai tay ôm bụng trong khi miệng không ngừng cười ngả ngớn. Cậu thở hổn hển để lấy không khí, không thể nào nén cười được. Leiv nhìn Kenji bối rối.
"Tại sao cậu cười?"
"Cười vì lời nói dối dở khủng khiếp của cậu chứ sao... trong tất cả mọi người, cậu lại định nói dối với thằng bạn thân nhất của cậu ư?" cậu ta nói trong khi cười khùng khục.
"Tớ... không hiểu cậu đang nói gì cả," Leiv thì thào.
"Được rồi, đầu tiên─ " Kenji đứng thẳng người lại rồi giơ một ngón tay lên, "─cậu đã nói về vấn đề của cậu với thầy Therian từ bốn tháng trước rồi."
"Không h─ "
"Có đấy," Kenji đảo mắt trong khi tiếp tục giơ một ngón tay khác lên. "Thứ hai, tớ biết thầy thuốc mới ghé qua nhà cậu cách đây không lâu,vì thế, cậu đang nói xạo."
Leiv quét mắt quanh Kenji, cảm thấy thật ngu ngốc khi nghĩ rằng cô có thể thoát khỏi cậu ta với cái tài năng nói dối dở tệ của mình. Moi móc mọi thứ dường như là tài năng thiên bẩm của cậu ta vậy. "Được rồi... có lẽ là có vài thứ đấy," Leiv rốt cuộc cũng phải thừa nhận.
Kenji thúc giục Leiv đi về phía trước. Đôi mắt nâu to của cậu ta lấp lánh với vẻ thích thú, hài lòng, cậu đã có câu trả lời mà cậu muốn. Leiv thở dài, nhìn người bạn của mình; người chỉ cao hơn cô 2,54 cm. Mái tóc màu gỗ gụ của cậu trông sáng hơn thường ngày, có lẽ là kết quả của việc chẻ củi ngoài trời cho nhà trọ của cha mẹ cậu. Do đó, cơ bắp cậu không ngừng săn chắc lên và cả làn da cũng rám màu cháy nắng.Đã bao lâu rồi nhỉ?Cô nhớ lại khoảng thời gian khi họ còn chạy qua những khu rừng và cùng nhau chơi trò hiệp sĩ.
Cắt ngang dòng suy nghĩ của Leiv, Kenji nắm chặt vai cô, ra hiệu dừng bước. Mất cảnh giác, Leiv vấp một lát sỏi. Cô giật mình nhìn lên, Kenji đã đứng bên cạnh cô với một nụ cười lan tỏa khắp khuôn mặt của mình.
"Cậu nên dừng lại dòng suy nghĩ liên miên của mình rồi tập đứng bằng hai chân thì hơn."
"Ha! Cảm ơn cậu đã chứng minh quan điểm của tớ đấy," Leiv đáp trả lại, cười toe toét.
"Chứng minh cái gì?" Kenji nhướng mày, bối rối.
"Rằng não của cậu nhỏ như não của em bé vậy!" Leiv bật cơn cười khúc khích.
Kenji giả vờ bĩu môi, mặc dù nó chả phù hợp với cậu tí nào. Leiv đã quen với việc đùa cợt Kenji và cười cùng vào những trò đùa ngớ ngẩn nhất mà họ chia sẻ cho nhau.
"Nhanh nào Lửa Điên, quậy thôi!" Kenji gọi, ám chỉ biệt danh của cô.
"Cậu có trò gì hay à, Nhàm Chán?" Leiv cười nhạo, chế giễu lại cậu cũng bằng biệt danh.
Cứ bốn tháng tại sân trong, Đức vua sẽ tổ chức một Ngày Thị Trường. Thương gia và các nghệ sĩ từ khắp nơi sẽ được tự do bán hàng hóa và tổ chức các hoạt động mà không cần phải có sự cho phép của nhà vua. Chúng không thường đem lại thứ gì thú vị cả, nhưng mọi người cũng không để ý cho lắm.
Khi bộ đôi đang đi về phía sân trong, họ bất giác bị chặn lại bởi một thầy bói. Bà ta không nói gì hết, chỉ im lặng đảo mắt qua biểu tượng nguyên tố của hai người rồi bắt đầu tiên đoán tương lai của họ. Biểu tượng của Leiv là một ngọn lửa, thứ ác liệt nhất trong tất cả nguyên tố.
Giữ chặt tay của Leiv, bà ta chăm chú vào từng đường chỉ tay trên bàn tay cô: "Ta nhìn thấy những ngọn lửa bùng lên và nhấn chìm xung quanh cô... ta chưa thấy ngọn lửa nào như thế cả. Chúng có màu của đại dương. Chúng chạm vào cô nhưng không hề làm hại cô." Bà ta nắm chặt tay Leiv hơn nữa. "Cô phải mang một gánh nặng mà chỉ có cô mới có thể thực hiện được... Số phận của tất cả chúng ta đều đặt trên bàn tay cô." Gypsy* ngừng thì thầm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Leiv, đôi mắt bà ta mở rộng và ánh lên tia hoang dại. Giật mình, Leiv giật tay lại. Cô đứng bối rối, trước khi nhún vai rũ bỏ nó như một lời bói toán kỳ lạ. Trong khi đó, Kenji cũng được tiên tri rằng biểu tượng của anh là không khí, hoàn toàn trái ngược với Leiv.
[*] Gypsy (người Di-gan): có nguồn gốc từ một dân tộc du mục với làn da sậm màu và mái tóc đen. Họ nói tiếng Romany và thường sống bằng những công việc thời vụ, hát rong hay bói toán. Thời nay, người Gypsy tập trung chủ yếu ở châu Âu, các phần của Bắc Phi và Bắc Mỹ, nhưng họ được cho là có nguồn gốc từ châu Á.
"Cậu sẽ vẫn ở bên cạnh cô ấy," người phụ nữ Gypsy thì thầm, thả tay Kenji. "Cậu sẽ giúp cô ấy chế ngự được ngọn lửa bên trong mình."
"Vậy thì tôi cũng không ngần ngại chấp nhận số phận đó," Kenji đùa chọc, cố giảm bớt sự căng thẳng đang không ngừng tăng lên một cách rõ rệt. "Do đó, nếu cô ấy có nổi điên thì tôi sẽ ném cô ấy vào một cơn bão để thổi bay vài dây thần kinh không bình thường đi."
Đó là lý do tại sao Leiv từ chối gọi cậu ta là Không Khí, mà lại kêu là Nhàm Chán*: như một phiên bản giáng chức. Tâm trí của Leiv lơ đễnh nhớ lại lời tiên đoán; cô tự hỏi liệu nó có thực sự không.
[*] Nhàm Chán: nguyên gốc là Blue, có nghĩa là bầu không khí buồn chán, u sầu.
Kenji huých nhẹ cô. "Cậu lại suy nghĩ quá nhiều rồi."
"Xin lỗi, nó dường như không thể ngừng lại được," cô xin lỗi. "Vậy chúng ta làm gì ở nhà trọ của cậu thế?" Leiv ngó lên nhà trọ của những kịch sĩ.
Ông của Kenji từng là một kịch sĩ, băng qua hết thị trấn này đến thị trấn khác để biểu diễn trong những lễ hội. Hồi xưa, các chủ trì của lễ hội rất khó để có thể kiếm được các kịch sĩ, có khi họ phải tìm kiếm tới tận mấy tuần trăng. Vì thế, khi ông Kenji nghỉ hưu đã đưa gia đình đến đây và mở một nhà trọ các kịch sĩ: một điểm tụ tập cũng như nơi để liên lạc với các kịch sĩ. Họ sẽ trả cho gia đình Kenji khoản hợp lý rồi ghi lại tên cùng với tài năng của mình vào trong danh sách ghi chép. Những người tổ chức lễ hội sẽ đến nhà trọ, trả tiền cho gia đình ông để có thể lựa chọn người diễn cho lễ hội. Việc này đã được chứng minh là vô cùng hiệu quả và thành công.
Kenji kéo cô vào trong ngôi trọ nhộn nhịp, nó thực sự động đúc hơn thường lệ trong mùa này. Họ thường chỉ có một đoàn tham quan tại một thời điểm chứ không phải là năm. Lần duy nhất nó từng đông như thế này mà cô có thể nhớ được đó là vào tháng thị trường.
"Suy nghĩ của cậu là đúng nếu cậu đang suy nghĩ rằng thời gian duy nhất chúng tôi có nhiều khách như thế này là vào tháng thị trường." Giọng nói của Kenji cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Leiv bối rối, "Đợi đã, nhưng chúng ta đ─ "
"─đã có một Ngày Thị Trường vào tháng trước rồi, đúng thế, đã có rồi."
"Vậy t─ "
"Tại sao các đoàn hát lại tụ tập ở đây lúc này?" Kenji tiếp tục ngắt ngang lời Leiv, nở một nụ cười giả tạo.
Leiv ném cho Kenji cái nhìn khó chịu nhất mà cô có thể. "Cậu ngừng ngay việc đó lại đi."
Cố kìm nén tiếng cười chả phải dễ dàng gì, mặc dù Kenji đã bịt kín miệng nhưng tiếng khúc kích không ngừng phát ra từ cậu ta. Cậu đã không thành công và nhận ngay một cú tát vào tay từ Leiv vì nó.
"Đức Vua vừa thông báo sáng nay rằng sẽ có một Ngày Thị Trường khác trong tháng này," Kenji nói, như thể đang đọc một kịch bản. "Ông tuyên bố nó như một món quà cho những người dân đã làm việc chăm chỉ và đóng thuế đầy đủ." Kenji cau mày, trán cậu ta nhăn lại. "Mặc dù như thế, tớ không nghĩ đó là lý do thật sự. Có vẻ như tin đồn về vị hoàng tử chạy trốn cũ lại lan ra. Một số nói anh ta đã bị phát hiện xung quanh vương quốc."
"Hoàng tử đã bỏ trốn cách đây một thời gian dài rồi," Leiv trợn tròn mắt phẫn nộ. "Mọi người nói rằng anh ta chạy trốn để rũ bỏ trách nhiệm của mình. Anh ta đã đánh mất danh dự của mình vào ngày anh ta bỏ đi."
"Việc đó xảy ra bốn năm trước, khi anh ta chỉ mới mười sáu tuổi? Chúng ta thực sự có thể trách anh ta sao? Trở thành người thừa kế vương miện phải gánh một trách nhiệm rất nặng nề. Chúng ta còn không biết tin đồn đó có chính xác hoàn toàn không," Kenji nhún vai, lạc quan nhận xét. "Cậu có thể được như anh ta khi cậu ở tuổi đó không chứ?"
Leiv lướt tay qua mái tóc của mình, suy nghĩ về quá khứ. "Ừm hưm, tôi sẽ không bao giờ có thể đánh bại anh ta. Anh ta luôn mạnh hơn tôi."
"Anh ta cũng được huấn luyện bởi cha cậu, đúng không?"
Leiv chán nản với những câu hỏi. "Cả hai hoàng tử đều được huấn luyện bởi cha tớ, nhưng Deklan có vẻ tích cực hơn nhiều, anh trai anh ta, Talen, không hứng thú với nó cho lắm. Anh ta có thiên phú, nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nữa nếu được đào tạo bài bản. Tớ nghĩ anh ta cay cú vì không được ứng cử làm hoàng tử kế thừa vương miện, mà em trai anh ta lại được."
"Nghe có vẻ hoàng tử lớn thì hợp hơn nhỉ," Kenji đảo mắt, chế giễu. "Dù gì, việc Deklan bỏ trốn cũng quá tệ đi."
Lắc đầu, Leiv thay đổi chủ đề. "Còn bao lâu nữa thì đến Ngày Thị Trường?"
"Hai mươi mốt mặt trăng* nữa." Kenji dựa người vào lan can gỗ sáng bóng.
[*] mặt trăng = con trăng = ngày
"Không còn lâu nữa." Leiv dời sự chú ý của mình khỏi Kenji, liếc nhìn xung quanh. "Thế chúng ta đang làm gì ở đây?"
"Cậu,quý cô thân mến của tôi, sẽ giúp tôi dọn giường cho nhà trọ.Tất cả."
Kenji chụp lấy tay Leiv, lôi cô lên lầu. Bỏ qua hàng loạt cánh cửa, cậu ta mở một cánh trông như của tủ quần áo, miệng không quên toe toét một nụ cười tinh nghịch trong khi lục lọi xung quanh . Mắt sáng lên, Kenji lấy ra một cuộn vải trắng be và ném nó cho Leiv.
Nhẹ nhàng tháo cuộn vải dọc theo viền của nó, Leiv để cho các nếp vải nhẹ nhàng rơi xuống, trở lại chiều dài vốn có của nó. Phũ thẳng nó, Leiv giơ lên chiếc váy giúp việc nhăn nhó.
"... Đây chắc chắn không phải là một ý tưởng hay tí nào."
"Mẹ sẽ thích lắm nếu cậu mặc nó." Kenji nháy mắt tinh ngịch.
"Ba và mẹ cậu rất mếm tớ, có lẽ tớ phải làm chút việc vì họ vậy," Leiv nói, bực bội thở dài. "Được thôi. Vậy thì lẹ lên đi, đồ lười."
====
Leiv dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu khi xoa bóp cho một cánh tay. Có khoảng mười hai chiếc giường ở một bên dãy trọ đã được dọn dẹp và thu gọn, Kenji cũng làm tương tự như thế với mười hai chiếc còn lại ở hướng đối diện. Tại thời điểm này, hai tay Leiv tưởng như chỉ muốn rơi ra rồi. Tăng nhanh tốc độ, Leiv chất tất cả ra trải giường thành một đống cuối hành lang để người giặt ủi thu dọn chúng rồi nhanh nhẹn đi xuống đại sảnh tìm Kenji. Đang vòng qua khúc cong cầu thang, Leiv đụng phải một thứ gì đó cứng và bị bật ngược lại. Cô đã chuẩn bị tinh thần ngã xuống đất nhưng việc đó lại không xảy ra, thay vì thế người cô ngừng lại ngay giữa không trung. Leiv giật mình, ngước lên nhìn người đang giữ cô.
"Là lỗi của tôi, xin lỗi." Một giọng nói nam tính phá vỡ yên lặng.
Đôi bàn tay to bảo vệ cô khỏi bị rơi xuống nắm tay cô nhẹ nhàng và giờ đang đỡ cô đứng dậy. Leiv nhìn lên, đó là một chàng trai lớn hơn cô khoảng ba tuổi và anh ta đang nhìn chằm chằm vào cô. Khuôn mặt anh ta rất đẹp, rất có khí chất vương giả. Mái tóc có màu của bóng đêm: đen, nhưng cô thề, nó gần như chuyển sang màu xanh đại dương. Khi đã ổn định lại thân hình, cô nhận ra anh ta cao hơn cô tận một cái đầu. Cơ bắp cuồn cuộn dọc theo hai cánh ta, anh ta như được tạo ra để chiến đấu, nhưng lại không to lớn giống những hiệp sĩ cô biết. Đôi mắt anh ta là điểm đặc biệt nhất: một màu lục đậm, xanh như những cánh rừng cô từng khám phá. Leiv chắc chắn cô chưa từng gặp chàng trai này trước đây, nhưng cô lại thấy có cái gì đó thân thuộc ở anh ta. Cô không nhớ ở đâu nữa...Có lẽ cô từng lướt qua anh ta trong một Ngày Thị Trường nào đó, trong lúc cô đang đi lang thang với Kenji.
"Quý cô nhìn tôi đủ chưa?" Anh ta cười thầm, từ từ thả tay cô ra.
"Tôi... Uh," Leiv lắp bắp, bối rối lùi lại một bước. "Chỉ tại vì anh nhìn rất quen, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?"
Anh ta khoác chiếc áo choàng của mình lên vai. "Tôi không cho là vậy. Tôi sẽ nhớ nếu mình từng gặp cô gái nào giống cô, nhưng cô không phải là người đầu tiên tự vấp ngã vì tôi đâu." Anh ta cười lớn, giọng nam trầm vang xuống cả đại sảnh.
"Anh định biến tôi thành trò hề à?" Leiv khoanh tay chê bai.
"Tất nhiên là không rồi, thưa Quý cô, chỉ là trước kia cũng từng có rất nhiều cô hầu ngã xuống sàn khi nhìn thấy tôi thôi. Tôi chỉ là đang nói sự thật thôi," anh ta nhếch mép trả lời.
Cơn tức bùng lên. "Tôi khôn─ ," Leiv khựng lại và nhìn xuống, nhớ ra Kenji đã cho cô mặc một chiếc váy của người hầu để giúp bộ đồ cô phía bên dưới không bị bẩn. Cau có chán nản, Leiv nghĩ lại:Mình chỉ cần để anh ta cho rằng mình là một người hầu. Sẽ chẳng khác mấy với việc anh ta chỉ là một người qua đường.
"Tôi sẽ không ngã bất cứ lần nào nữa đâu... thưa Ngài," Leiv càu nhàu, cúi chào cho có lệ.
"Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại đấy," anh ta cười khẩy. "Cô sẽ không biết được rằng khi nào cô lại quyết định ngã xuống chân tôi lần nữa đâu." Anh ta cười khúc khích khi quay gót, và vẫy tay ngược lại khi bước đi.
Leiv quay đi với cơn tức, cởi bộ đồng phục hầu gái và vứt nó trên lan can cầu thang, tiếp tục tìm Kenji. "Con lợn kiêu ngạo đó! Nếu mình tông vào anh ta một lần nữa, mình thề─ "
Tiếng bước chân chạy tới gián đoạn suy nghĩ của Leiv khi Kenji trồi xuống cầu thang với một đống khăn trong tay. Cậu lơ đãng nhìn sang bên phải, nhìn người gần như bị cậu nghiền nát trong góc cầu thang.
"Ồ, thì ra là cậu." Kenji chỉnh lại đống ra, ngăn cho chúng không bị rơi xuống. "Cậu đã ở đâu vậy? Tớ tìm cậu nãy giờ; mẹ nói rằng việc của chúng ta ở đây xong rồi."
"Tớ cũng đi tìm cậu. Tớ bắt đầu tự hỏi có phải cậu đã ngủ thiếp đi trên một cái giường nào đó không đấy," Leiv trêu chọc Kenji khi họ đi xuống. Cẩn thận đặt phần còn lại của đống ra bẩn vào giỏ dưới chân cầu thang, hai người lao nhanh ra khỏi cửa, sợ rằng mẹ cậu lại giao cho họ thêm bất cứ nhiệm vụ nào. Khi đã ra bên ngoài, Kenji quay sang Leiv, nắm lấy tay cô và kéo cô đi.
"Hãy tới Quán Ale. Tớ đang ch.ết đói đây, và họ có món hầm ngon nhất nơi đây."
Leiv rút tay về, ra hiệu cô có thể hoàn toàn tự đi một mình và khoanh tay lại "Cậu thậm chí còn không thích tới Quán Ale cơ mà. Cậu nói rằng nó đầy rẫy những kẻ lạ mặt không biết chỗ của mình ở đâu và─ cậu gọi họ là gì ấy nhỉ?" Leiv lơ đãng liếc về phía Kenji. "Ồ phải rồi, là những kẻđê tiệnvànguy hiểm. Chẳng phải lần trước cậu đã ra về với một mắt bầm tím vào lần cuối cùng cậu bước chân vào quán đó sao? Từ một người đàn ông chỉ đơn giảnkhông thích cách cậu nhìn chằm chằm vào anh ta?"
Kenji thầm bĩu môi một chặp, cậu biết rằng mình chả thể bào chữa lâu hơn nữa. "Được rồi, được rồi, đó chỉ làmột tai nạnđược chứ," cậu thừa nhận, "nhưng món hầm của họ ngon thật sự! Hơn nữa, lần này tớ sẽ mời cậu!"
"Tớ?" Leiv nhìn Kenji nghi ngờ khi họ tiếp tục rẽ sang một ngã khác, dừng chân ngay trước cửa Quán Ale. "Ý cậu là gì?"
"Thì, người ở đây ai cũng biết cậu, cứ ba ngày cậu lại đến đây một lần. Những kẻ lạ mặt chỉ coi nơi đây như một điểm dừng chân, thậm chí không biết những điều cậu có thể làm, thế nên nếu họ có đùa cợt chúng ta, thì... hy vọng họ đủ khôn ngoan mà không làm như thế." Leiv lắc đầu, họ bước vào quán và được chào đón bởi những tiếng ồn và những người đàn ông to con, tất cả xung quanh không ngừng kêu gọi các phục vụ bia ale* và cụng những ly bia to đùng.
[*] bia ale: Ale là bất kỳ loại bia nào được sản xuất bằng lên men nổi, và nó thông thường được lên men ở nhiệt độ cao hơn so với bia lager (15-23°C, 60-75°F). Các men bia ale ở các nhiệt độ này tạo ra một lượng đáng kể các este, các hương liệu thứ cấp và các sản phẩm tạo mùi khác, và kết quả là bia tạo ra có mùi vị của hoa hay quả tương tự (nhưng không chỉ có thế) như táo, lê,dứa, cỏ, cỏ khô, chuối, mận hay mận khô. Các khác biệt về kiểu giữa các loại ale là nhiều hơn so với các loại lager, và nhiều loại bia ale rất khó để phân loại chúng thuộc kiểu gì. (trích Wikipedia)
Một điều Leiv ghét ở những tuần lễ có Ngày Thị Trường là tình trạng quả tải của mỗi một doanh nghiệp ở vùng Orakrest. Trong lúc quét dọn phòng, cô nhận ra tất cả các bảng đều chật kín. Bên trái cô, một gương mặt quen thuộc bước đến bên cạnh.
"Quý cô của tôi, như thường lệ, Quán Ale chúng tôi luôn hân hạnh chào đón người phụ nữ gan dạ duy nhất can đảm bước chân vào đây," bar master khiêm nhường nói với một cái chào ngắn gọn. Ông ra hiệu cho họ theo sau ông, tới nơi ông lịch sự dời một người đã ngủ say sưa trên quầy bằng một cú sút nhanh gọn ngay hông. Mỉm cười, ông ra hiệu cho cả hai ngồi. "Ta có thể lấy gì cho quý cô của ta và... bạn cô?" ông nói thêm, rồi quay về phía Kenji. "Đợi đã. Cậu có phải là người vừa lãnh một cú đẹp ngay mắt vài ngày trước không?"
Đột nhiên cảm thấy xấu hổ, Kenji trượt tới gần tường hơn và lún xuống chỗ ngồi của mình để che giấu đôi má đang ửng đỏ. "... Vâng, đó là tôi", cậu lặng lẽ lẩm bẩm.
Tất cả Leiv có thể làm là cười gượng, cô nói. "Tin cháu đi Al, cháu cá cậu ta sẽ không dám đến đây một mình lần nào nữa đâu."
Nghe Leiv nhắc lại biệt danh cũ, bar master dịu lại và mỉm cười ấm áp. Cô đã sử dụng nó từ khi còn nhỏ, khi cha cô thường dẫn cô tới Quán Ale mỗi ngày. Do tật nói ngọng lúc nhỏ, Leiv đã không thể phát âm hoàn toàn chữ "ale", thế nên cô toàn kêu bar master là "AL!". Qua một thời gian dài, biệt danh trìu mến này cũng thành thói quen và trở thành một trò đùa nhỏ trong quán. Lý do duy nhất Leiv được phép vào Quán Ale từ khi còn tí xíu là nhờ cha cô. Và đó cũng là lý do duy nhất mà họ tin cậy ở cô bây giờ, được phép ra vào quán tự do một mình. Leiv chân thành đáp lại nụ cười.
"Bác có thể cho chúng cháu hai cốc bia ale, và hai bát canh hầm của bác gái không ạ?"
Al rất thích Leiv và cũng đã xem cô lớn lên từng ngày, ông luôn chào đón cô vào gia đình ông, theo cách ông gọi nó là với vòng tay rộng mở. "Chắc chắn rồi cô gái, ta sẽ quay lại ngay."
Sau khi Al rời đi để làm bữa trưa cho hai người, Leiv ném cho Kenji một cái nhìn tự mãn đắc thắng. "Tớ đúng, phải không? Cậu sẽ không bao giờ dám tới đây một mình lần nữa, đúng chứ? "
"Tin tớ đi, Leiv... Tớ sẽ chỉ đến đây khi có cậu" Kenji ngoan ngoãn trả lời. "Tớ không gì hết, tớ chỉ muốn có một người đi cùng thôi", Kenji nhanh chóng chêm thêm.
Một vài phút sau, Al đặt hai bát canh hầm nóng hổi trước mặt họ, và một bình rượu bia với hai cái cốc trên một cái khay. "Ồ Al, bác không cần phải cho chúng cháu hẳn một bình đâu," Leiv chỉ vào căn phòng đầy ắp khách quen. "Cháu biết bác còn có một đám đông cần phục vụ."
"Vớ vẩn, cháu thích là được rồi." Al mỉm cười, nắm lấy khay trước khi đi rồi một lần nữa biến mất trong đám đông.
Cả hai đều ăn trong im lặng, khi họ uống và ăn thức ăn của họ. Một vài tiếng ợ phát ra từ phía Kenji, Leiv phá vỡ sự im lặng. "Ừm... tớ sẽ kể cho cậu một chuyện mà cậu phải hứa sẽ không bao giờ -dù chỉ một lần- kể cho bất cứ ai nghe."
Giật mình, Kenji dời tầm mắt lên từ dĩa của mình với một miệng đầy thịt hầm. "Chuyện gì thế?" Cậu hỏi, nuốt trọng tất cả thức ăn trong miệng xuống.
"Cậu còn nhớ những câu chuyện về loài rồng mà cha mẹ chúng ta và người lớn thường kể với chúng ta khi chúng ta còn nhỏ không?" Với một cái gật đầu nhẹ từ Kenji, cô tiếp tục. "Ờ thì, tôi biết họ nói rằng những con rồng đã biến mất khỏi mặt đất cách đây rất lâu rồi, nhưng tớ lại có lý do để tin rằng chúng vẫn chưa biến mấthoàn toàn. Tớ biết tớ nói nghe có vẻ hoang đường, nhưng... " Leiv liếc nhanh xung quanh căn phòng để đảm bảo không có ai đang lắng nghe đoạn đối thoại của họ. "... Một con đã đến gặp tớ trong những giấc mơ của tớ khi tớ bất tỉnh, khi thầy thuốc đến chữa bệnh cho tớ."
Kenji nhìn chằm chằm vào Leiv trong im lặng hoàn toàn, không thể thốt ra một từ. Cậu hạ thìa của mình xuống và nhìn cô thận trọng, như thể cô sẽ phá lên cười bất cứ lúc nào và nói rằng đó tất cả chỉ là một trò đùa. Khi nhận ra điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, Kenji mới tìm lại được giọng nói của mình, cậu hỏi Leiv hết sức cẩn thận. "Thế chuyện gì đã xảy ra trong giấc mơ của cậu?"
"Con rồng nói với tớ đi tìm nó và thời gian không còn dài nữa. Nó nói rất nhiều từ mà tớ không thể hiểu được. Những từ như ... " Leiv lấy tay ôm đầu, cố nhớ lại những lời con rồng đã nói với cô. "Anima ... một cái gì đó về mối liên hệ giữa chúng tôi", nhắm mắt lại, cô đã cố gắng ghi nhớ toàn bộ những lời nó đã nói với cô. Đột nhiên tất cả lại tràn về trong tâm trí cô:Tôi là anima của bạn, còn bạn là của tôi. Chúng ta đã là aptus kể từ khi chúng ta còn là natus... khi họ dẫn chúng ta tới dưới neomeniae để ritus.Leiv nói với Kenji toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện cô có thể nhớ được.
Kenji tiếp tục nhìn chằm chằm vào Leiv trong sự hoài nghi, không biết phải trả lời thế nào. Cậu mở miệng định nói gì đó, nhưng trước khi cậu kịp thốt ra một lời, một người đàn ông dường như là một thương nhân, tiếp cận họ. Ông ta đi loạng choạng và đặt một tay lên vai Leiv, từ từ đưa tay lên mái tóc Leiv, vuốt ve một sợi xung quanh ngón tay mình. "Cô em trông thật dễ thương," ông ta thì thào với hơi thở hôi thối.
Al đang ở phía trước phục vụ một người khách quen khi ông quay qua nhìn cô và đứng hình. Ông nhìn Leiv với ánh mắt quan tâm, chờ đợi tín hiệu của cô xem liệu ông có nên can thiệp hay không, nhưng ông biết tốt hơn hết nên đứng ở phía trung lập. Khẩu hiệu của các Vương Kiếm ở đây là: Nỗi sợ hãi là cần thiết cho tất cả mọi người khi cận kề nguy hiểm, và việc chờ đại lão bản Ale ra cứu là một việc không cần thiết. Nâng cao một bàn tay để báo hiệu rằng cô có thể tự xử lý tên ngu si này, Al dừng lại một lúc nhưng vẫn tiếp tục phục vụ rượu và bia. Leiv đã được tham gia vào rất nhiều cuộc ẩu đả mà hầu hết chúng đều là các buổi huấn luyện chiến đấu tay đôi diễn ra trong tòa nhà này. Đa số các ghế ở đây được thay thế định kỳ do những trận gây gổ thường xuyên xảy ra và làm gãy chúng, không quan tâm cô có ở thế trung lập hay không.
Hầu hết dân bản địa đều biết tốt hơn hết không nên đụng tới cô; mặc dù tất cả mọi người đều có quyền lợi như nhau khi bước vào đây. Hiện thực nhanh chóng được chấp nhận khi Leiv có tư cách trở thành Vương Kiếm tiếp theo cũng đồng nghĩa với sự thật cô rất nguy hiếm. Tuy nhiên, một số kẻ cứng đầu vẫn cố khuấy động làn nước yên ả, xem thử liệu mình có thể đánh bại cô không. Song những vụ ruồi nhặt như thế chắc chắn sẽ nhanh chóng lướt qua như chưa thể xảy ra.
Leiv hất tay gã ta ra khỏi vai. "Giữ bàn tay bẩn thỉu của ngươi cho cẩn thận trước khi ta chặt nó." Vòng qua người Leiv, Kenji nhìn chòng chọc vào gã, nhưng cô biết ẩn trong ánh nhìn đó là một chút sợ hãi. Leiv gửi cho Kenji một cái nhìn an ủi, đảm bảo rằng tất cả sẽ ổn, đây chỉ là một chút rắc rối nhỏ thôi. Gã đàn ông kia nhìn chằm chằm vào Leiv phẫn nộ, tức giận vì bị đuổi đi bởi cả hành động lẫn lời nói. "Ta không nghĩ em không biết em đang đụng tới ai đâu, em yêu." gã ta nghiến răng trả lời, bóp chặt lấy cánh tay cô, kéo cô về phía gã. "Ta nghĩ đã đến lúc cô em phải trả giá vì cái hất tay đó rồi."
Toàn bộ thực khách trong Quán Ale chợt trở nên im lặng, mọi cặp mắt đổ dồn về phía họ. Gã đàn ông kéo Leiv đứng dậy, kéo cô lại gần gã hơn. Leiv quay đầu và nhăn mặt khi ngửi thấy hơi thở khủng khiếp của hắn ta.
"Tôi nghĩ ông nên ngừng uống quá nhiều bia ale đi. Toàn bộ người ông có mùi hôi thối như ngoại hình của ông vậy." Phía sau Leiv, Kenji cười khúc khích.
Gã đàn ông đẩy Leiv sang một bên, trợn mắt nhìn Kenji. "Ồ, ngươi thấy nó thật buồn cười à, NHÓC CON?", Gã ta nói, rút ra một con dao từ đôi ủng của mình. Nhưng trước khi gã có thể nhào tới Kenji, Leiv đã nhảy lên đối diện cái bàn, hai tay chống mạnh vào nó để lấy đà và tung người lên, đá thẳng vào ngực gã ta bằng cả hai chân. Bị kinh ngạc, gã ta loạng choạng đứng dậy, nắm lại con dao vào trong tay.
Một kẻ khác lao đến chỗ họ, Leiv để ý tới bộ đồ của hắn ta, nó giống với bộ độ của gã say xỉn kia. Đó có lẽ là bạn gã đần độn tới trả thù cho danh dự của đồng bọn, vì vậy cô chuyển tư thế và chờ đợi. Đúng như dự đoán, tên kia giang rộng hai tay và chồm về phía trước, cố gắng chộp lấy cô. Leiv bật cong người lên từ cái bàn bên trái, hạ cước thẳng vào đầu hắn ta khi hắn tiến đến. Bị sốc, hắn đưa một tay lên ôm lấy vùng đầu bị thương và sử dụng tay còn lại để rút con dao găm trong túi. Leiv phóng ngược về bàn mình, nơi Kenji đang ngồi, nhìn cô đầy kinh ngạc. Đối thủ của cô chậm rãi bước về phía cô một cách dè chừng. Nghĩ rằng có thể tấn công cô bất ngờ, hắn vung con dao trong tay nhưng trông nó thật vô dụng trước mắt một đối thủ còn nhanh hơn hắn nhiều. Một tay Leiv chộp lấy bàn tay đang hướng tới mặt cô của hắn ta, nắm chặt và bẻ lật ngược tay hắn ra sau rồi nhảy lên người hắn, khiến hắn phải ngã sạp xuống đất. Tay còn lại rút con dao găm từ trong ủng ra và kề vào cổ gã.
"... Ta nghĩ ngươi không nên cố gắng phản kháng một lần nữa," Leiv chậm rãi nói, từ từ thu hẹp khoảng cách giữa lưỡi dao tới cổ gã. "Ngươi nên cảm thấy may mắn là ta không có ý định giết ngươi."
Vừa nói, Leiv nghe thấy tiếng bước chân nặng nề tiến gần mình. Với một tay chặt ngay cổ kẻ tiến tới, cô lấy con dao găm thứ hai từ trong chiếc ủng còn lại. Trong vòng chưa đầy một cái nháy mắt, Leiv ném nó vào cánh tay của gã đầu tiên. Dưới va chạm giữa kim loại đâm vào da thịt, hắn hét lên, quỳ rạp xuống sàn, ôm chặt lấy cánh tay bị thương.
"Bây giờ, nếu bọn ngươi không muốn giống hai kẻ này─ " Leiv kẽ hất đầu về phía hai kẻ bị thương, " ─thì tốt hơn hết các ngươi đừng mơ tưởng đem rắc rối đến cho Quán Ale và bar master, và nên biết rằng nơi đây nằm dưới sự bảo hộ của Vương Kiếm và học trò của ông."
"T─ Ta không hiểu, cô định─ " hắn ta co người lại sợ hãi.
Lưỡi kiếm dời đi, Leiv thoa thuốc mỡ và băng bó vết thương cho hai gã, lau sạch con dao của cô, cất nó vào lại trong bọc. Một gã nhìn cô bối rối.
"Tại sao─ "
"Tại sao ta lại giúp ngươi?" Leiv đóng hộp cứu thương, cất nó vào lại trong túi. "Ta không phải là kẻ giết người tùy tiện: cha ta đã dạy ta như thế. Ta chỉ muốn dạy cho các ngươi một bài học." Leiv nhẹ nhàng khoát tay ra sau lưng.
Leiv để lại đằng sau những kẻ tấn công cô ch.ết lặng, thong dong trở lại bàn của cô với Kenji, cậu vẫn đang dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chằm chằm cô. Leiv nhẹ nhàng ném vài đồng xu, những đồng xu vàng kêu lách cách, trượt nhẹ trên mặt bàn gỗ. Chúng đủ để trả cho bữa ăn của hai người và bồi thường những tổn hại. Leiv ra hiệu cho Kenji đi theo. Đến gần cửa, cô quay lại tận hưởng những ánh mắt kinh ngạc của toàn bộ thực khách trong quán. Leiv liếc nhìn Al, ông nở nụ cười. Leiv gật đầu về phía ông rồi quay gót bước ra ngoài.
Kenji chặn trước mặt cô ngay khi hai người vừa mới ra khỏi cửa. Cánh cửa chính Quán Ale đóng sầm lại.
"Không kể tớ đã xem cậu đánh nhau bao nhiêu lần, nó vẫn không bao giờ hết kích thích. Cậu thật sự quá tuyệt vời." Kenji hăng hái đấm vào không khí, bắt chước động tác của Leiv.
Leiv đỏ mặt. "Cảm ơn. Ít nhất thì những buổi huấn luyện cũng có ích." Cô tiếp tục bước.
"Vậy... cậu định làm gì với vụ con rồng?" Kenji cẩn thận hỏi, giọng cậu nghiêm lại.
Leiv thở dài. "Tí nữa tớ có một buổi học với Lord Therian. Có lẽ ông ấy sẽ cho tớ biết được điều gì đấy, và giúp tớ giải mã được thông điệp này." Cô nhìn vào khoảng không. "Tớ nghĩ rằng tớ có thể tin tưởng ông ấy."
"Nếu cậu định gặp Therian thì tại sao lại đến chỗ Pháp Sư Công Hội? Cậu thường tới lâu đài để học mà?"
Leiv dừng lại khi họ gần tới đích. "Tớ đã nói với cậu: ông ấy muốn tớ tập điều khiển phép thuật. Ông ấy nói tớ có một bể năng lượng khổng lồ, nhưng ông không thể biết khả năng ma thuật thật sự của tớ cho tới khi tớ biết đọc thuật chú. Kể từ một trong những học sinh của ông cố tấn công pháp lực vào tớ, và bằng một cách nào đó, tớ dễ dàng làm chệch hướng dòng pháp lực đó bằng ý niệm, ông bắt đầu dạy cho tớ. Therian gợi ý rằng tớ có thể trở thành một thành viên của Công Hội Wic thay vì một Thợ săn. Uhm... nếu tớ cố gắng hết mình, tớ có thể trở thành cả hai," Leiv thì thầm. Cô quay gót và chạy đi. "Tớ sẽ kể cho cậu nghe về buổi học," Leiv hét lên, trước khi biến mất ở ngã rẽ.