Chương 5
*Dịch giả*: pastelxduck
*Biên*: Koharu Hatake
Công Hội Wic tọa lạc tại một vị trí không xa lâu đài. Trong những trường hợp khẩn cấp, các pháp sư có thể dễ dàng được triệu tập để chống lại những kẻ xâm nhập. Leiv tiến tới gần cổng công hội, nhìn lên cánh cổng đồ sộ. Công Hội là tòa công trình lớn thứ hai trong Lãnh địa Vua, đứng đầu chính là lâu đài. Toàn bộ tòa nhà được bao quanh bởi những bức tường đá cao hơn đầu cô vài feet*, trên đỉnh tường thành là những thanh sắt được mài nhọn hoắc chỉa lên, bảo vệ công hội khỏi những vị khách không mời. Nhờ vào sự bảo vệ này mà từ bên ngoài nhìn vào không thể thấy gì bên trong. Những cánh cổng không chỉ được xây dựng bởi các thợ rèn mà còn được đúc và bảo vệ bởi một số phép thuật đặc biệt của các Wic trong hội.
[*]feet: Feet hay foot ký hiệu ft là 1 đơn vị đo chiều dài được sử dụng phổ biến ở một số nước, 1 ft = 0,3048m
Người ta nghĩ rằng họ có thể dễ dàng trèo qua bức tường và nện vào các cánh cổng cho đến khi mở được đường, nhưng chuyện không đơn giản như thế. Bất kỳ kẻ xâm nhập nào có ý định trèo tường đều chỉ được chào đón bằng những hàng dây thép vững chắc chồng lên nhau, chỉ chừa lại những chỗ hổng bé tí. Các thanh thép cũng quá trơn để bám vào, nên chuyện trèo qua là bất khả thi. Nếu một kẻ can đảm nào đó có thể lên đến đỉnh tường thì hắn ta vẫn phải cẩn thận luồn lách giữa những hàng kẽm gai nhọn hoắc và trượt xuống thật nhẹ nhàng mà không phát ra một tiếng động nào. Tuy nhiên, tốt nhất là phải luôn ghi nhớ rằng các pháp sư có thể bỏ bùa mọi thứ, dù đó là một quyển sách hay chỉ đơn giản là một cái mặt dây chuyền. Nếu họ tìm thấy bất cứ điểm yếu nào trên thân thể của kẻ thù thì kẻ đó chắc chắn sẽ bị ngăn chặn.
May mắn cho Leiv, cô không cần phải leo tường hay dùng sức để đốn ngã những bức tường của họ, bởi vì cô được mời tới đây. Leiv chỉ đơn giản đặt tay lên cánh cửa lớn và tự giới thiệu mình với lính canh. Hắng giọng, Leiv thông báo: "Tên ta là Leiv, người học việc cho vị trí Thanh kiếm của Đức vua. Ta có một buổi học với Lord Therian, hội trưởng của hội này." Leiv chưa bao giờ hiểu tại sao phần giới thiệu lại phải quá trang trọng hay tại sao lại phải dùng đến phong hiệu. Lối vào chậm rãi mở ra, để lộ những người lính đang đứng bảo vệ phía trước. Có hai lính gác mở cửa và từng người cúi chào cô khi cô bước qua. Nghi lễ và cúi chào là những thứ Leiv sẽ không bao giờ thích ứng được nhưng vì đã được bổ nhiệm là Vương Kiếm đời tiếp theo, cô phải tập quen dần với nó.
Leiv bước đến cửa chính công hội và được đón chào bởi một khuôn mặt quen thuộc. Lord Therian cao hơn cô khoảng một foot*, và trẻ hơn ba cô vài tuổi. Vài sợi tóc vàng sậm rơi ra khỏi chiếc cài tóc, bay bay trong gió. Không giống hầu hết những người đàn ông trong vương quốc, Lord Therian để tóc dài, vừa chạm đến vai. Ông giữ lại một số đặc điểm của cội nguồn Ai Cập, từ chối rũ bỏ hoàn toàn quá khứ của mình. Câu chuyện về cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Therian và Nhà vua đã lan khắp đất nước. Trong một lần đi lang thang quanh lâu đài, cô đã nghe được câu chuyện mà một người giúp việc già kể cho một người giúp việc trẻ hơn:
Therian đến đây vài năm sau khi Thợ săn tìm thấy Leiv. Vùng đất của ông đã bị nước láng giềng đánh chiếm và Therian là người may mắn trốn thoát được. Sợ hãi sẽ bị bắt nếu vẫn ở lại quê hương, Therian đã vượt đại dương để tìm kiếm một ngôi nhà mới. Ông đến bến cảng và xin Nhà Vua khoan dung, cho mình một cơ hội để sống một cuộc sống mới ở vùng đất này. Ban đầu, Nhà Vua có phần do dự khi cho phép một thanh niên ngoại quốc không rõ lai lịch sống trong vương quốc mình, nhưng Therian có thứ mà không một Pháp sư nào khác có thể đáp ứng Nhà vua.
Trong cuộc gặp gỡ đầu tiên ấy, để chứng minh giá trị của mình, Therian đã yêu cầu Nhà vua cho ông một con vật hoang dã, khó thuần bất kỳ. Nhà Vua ra lệnh cho người canh chuồng ngựa dẫn họ đến chuồng ngựa, nơi có một con ngựa đực đen tuyền nguy hiểm đang được nhốt trong gian cấm, giữ cho các con ngựa khác và những người canh chuồng không bị nó tấn công. Chàng trai Ai Cập ngoại đạo mở then cửa rồi bước vào, đóng lại cánh cửa sau lưng.
Con thú sở hữu làn da đen trơn mượt, một màu đen mun có thể tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời nếu con vật được tự do chạy nhảy. Cái bờm đen chảy dài duyên dáng xuống mình trái. Therian nhìn con ngựa, nhận ra rằng nó vẫn chưa bị thiến, cơ bắp của nó cũng rất hoàn hảo, và rồi anh chậm rãi tiến lại gần con ngựa đực. Cảnh giác, nó lùi vào góc trong, dõi theo kẻ xâm nhập với con mắt dè chừng. Khi Therian cảm nhận được sự hoảng loạn và căng thẳng của con ngựa, anh lập tức quỳ một gối xuống trong khi vẫn tiếp tục giao tiếp bằng mắt với con vật. Giữ cho nhịp thở đều đặn, và cử động chậm rãi, cho con ngựa thấy rằng ông không là một mối đe dọa.
Sau một vài phút yên tĩnh, con ngựa ngập ngừng bước đến Therian. Ông mở rộng ánh tay chào đón nó. Con ngựa dúi mỏm của mình vào lòng bàn tay đang chờ đợi của anh, hí một tiếng nhỏ biểu trưng cho sự chấp nhận trong khi Therian vuốt ve má con ngựa rồi vươn dần lên mái bờm đen óng. Nhà Vua chỉ có thể kinh ngạc nhìn chằm chằm con ngựa hoang dã cúi đầu trước chàng trai Ai Cập trẻ. Thận trọng, ông tiến gần chuồng hơn để quan sát. "Vậy... con chiến mã bị làm sao?"
"Xin hãy cho thần một chút thời gian với nó, thưa Bệ hạ," pháp sư lặng lẽ trả lời khi đặt tay lên hai má con ngựa, tiếp tục duy trì mối giao tiếp bằng mắt. Tay anh dần dần nóng lên, bằng một cái chạm ấm áp, phép thuật truyền từ anh vào con ngựa một cách dễ dàng. Nó chảy vào con chiến mã, kết nối tâm trí Therian với tâm trí nó.
Tôi sẽ không làm tổn thương bạn đâu, chàng ngựa đực ạ. Tôi chỉ đến đây để giúp bạn thôi, Therian khẽ thì thầm vào tâm trí con ngựa, trấn tĩnh nó. Giờ hãy cho tôi biết, tại sao bạn lại không muốn để thuộc hạ của Nhà vua huấn luyện?
Họ đã cướp cô ấy khỏi tôi, con ngựa trả lời.
"Cô ấy" bạn đang nói tới là ai?
Con ngựa giẫm mạnh móng lên mặt đất, biểu hiện cơn giận bùng lên. Nàng ngựa cái họ từng nhốt trong chuồng cạnh tôi; cô ấy là của tôi.
Therian phá vỡ liên kết với con ngựa và quay lại nhìn cậu bé canh chuồng ngựa đang lo sợ bên cạnh Nhà Vua. "Cậu nhóc!" anh gọi, vẫy tay ra hiệu cho cậu ta về phía trước.
Cậu bé canh chuồng giật mình ngạc nhiên vì được gọi, nhanh chóng chạy tới chỗ Therian. "Vân-Vâng, thưa Ngài?" cậu lắp bắp.
"Đã từng có một con ngựa cái trong chuồng kế bên?"
"Vâng thưa Ngài, đã có... chúng tôi đã chuyển nó đi vài ngày trước."
"Có chuyện gì với nó à?"
Người canh chuồng lắp bắp một lúc trước khi trả lời. "Tôi-Tôi được nói rằng nó bị ốm, thưa Ngài."
Therian quay lại với con ngựa, đặt tay lên má nó một lần nữa, kết nối với nó. Bạn không nói với tôi rằng cô ấy bị ốm... đó là lý do duy nhất khiến họ chuyển cô ấy đi, bởi vì họ không cần một con ngựa cái bị ốm.
Cô ấy không bị ốm; cô ấy đã mang thai con chúng tôi. Con ngựa đực càng ngày càng kích động. Nó cố giật ngược lại, nhưng Therian giữ nó lại và thì thầm vào trong tâm trí nó.
Nếu cô ấy có thai thì họ sẽ không bán cô ấy.
Chủ ngựa bán cô ấy vì ông ta biết được ông ta sẽ kiếm được một món hời.
Therian ngưng kết nối, trán anh nhăn lại, đi đến chỗ Nhà Vua. "Con ngựa nói rằng chủ chuồng đã bán con ngựa cái kia bởi vì nó đang mang thai con của chúng. Đó là lí do tại sao nó kích động và ngang bướng."
Nhà Vua đứng bất động hồi lâu trước khi trả lời, "Ngươi lấy được những thông tin đó nhờ nói chuyện với con ngựa?"
"Thần là một Pháp sư Linh hồn, thưa Bệ Hạ." Bối rối, Nhà Vua định mở miệng trả lời, nhưng Pháp sư ngắt lời ông. "Thần biết Người chưa bao giờ nghe nói đến Pháp sư Linh hồn vì chỉ có một số ít người Ai Cập có thể khai thác sức mạnh này. Những người như thần có một mối liên kết chặt chẽ với các loài động vật và có khả năng phát hiện được bản chất của sự vật. Sức mạnh này cho phép chúng thần giao tiếp qua tâm trí hoặc với đủ sức mạnh và sự tập trung, chúng thần có thể bẻ cong linh hồn theo ý mình.
"Vậy... ngươi vừa mới dùng phép thuật linh hồn để nói chuyện với con ngựa đó," Nhà Vua thì thầm, nhìn chằm chằm vào con chiến mã sau lưng Therian.
"Đúng vậy, thưa Bệ Hạ. Và Thần chắn chắn nếu Bệ Hạ tìm con ngựa cái kia về, con chiến mã này sẽ dễ thuần phục hơn nhiều."
Nhà Vua, vẫn còn do dự và hoài nghi, ra lệnh cho Therian điều khiển con ngựa. Người Pháp sư gật đầu, quay trở lại cái chuồng lúc nãy. Nhanh chóng mở chốt cửa, anh đẩy cánh cửa mở ra, đi ra ngoài. Yên lặng, anh đứng bên cạnh cánh cổng, mở đường cho con thú tráng lệ đi về phía trước.
Kinh hoảng, Nhà Vua lui lại, há hốc miệng. "Từ từ đã- ngươi định làm gì?"
"Thần chỉ thực hiện yêu cầu của Người mà thôi, thưa Bệ Hạ. Thần sẽ cho Người thấy thần có thể làm được những gì," trực tiếp dùng sức mạnh chỉ huy con ngựa, Therian bảo nó bước ra khỏi chuồng.
Nếu bạn muốn cô ấy trở lại, tôi nghĩ chúng ta nên cho Nhà Vua một màn trình diễn. Nhưng trước đó, tôi buộc yêu cầu bạn phải tin tôi.
Con ngựa càu nhàu, bước ra khỏi chuồng của mình. Nhà Vua lùi lại, giữ một khoảng cách an toàn giữa mình và con chiến mã. Therian lấy ra một thanh gươm từ trong ba lô rồi đứng trước con ngựa. Tôi phải cắt một vết lên người bạn bằng thanh gươm này... hơi đau một chút nhưng sẽ chỉ nhanh thôi. Con ngựa dẫm chân lên mặt đất, thể hiện niềm tin đối với Pháp sư. Therian lớn tiếng ra lệnh cho con ngựa chứ không nói thông qua liên kết tâm trí, vì vậy Nhà Vua có thể chứng kiến hiệu lực của sức mạnh linh hồn của anh.
"Ngựa, bạn có thể quay sang bên chứ." Con ngựa vẩy một tai, như một dấu hiệu đồng ý, và chậm rãi quay người sang bên. Therian tiến lên phía trước, nhanh chóng vung kiếm ngang hông con ngựa, tạo ra một vết cắt nông. Rồi ông dời sự chú ý của mình về lại phía Nhà Vua đang đứng choáng váng tại chỗ.
"Thưa Bệ Hạ, Người có thể tới đây chứ, con ngựa sẽ không làm hại Người đâu."
Nhà Vua dè chừng tiến về phía trước, đề phòng con ngựa có thể nổi điên bất cứ lúc nào. Ông đến bên cạnh Therian, sửng sốt nhìn những điều đang xảy ra. Therian đặt tay mình lên vết thương trên con ngựa, lòng bàn tay ông sáng lên phép thuật. Vết thương chậm rãi đóng lại: không còn bất cứ dấu vết nào của vết thẹo. Nhà Vua trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng ma thuật vừa rồi của Therian, làn da con ngựa bóng láng như chưa từng bị thương. Ông dời tầm mắt về Therian, miệng hé mở.
"Ngươi có thể chữa lành vết thương bằng phép thuật?" Nhà Vua kinh ngạc hỏi.
"Thần chỉ có thể chữa vết thương nhỏ cho động vật. Nếu bị chặt chân thì Thần không thể làm mọc lại cái mới được. Phép thuật càng mạnh hậu quả để lại sẽ càng lớn."
"Ý ngươi là gì?" Nhà Vua hỏi trong khi ngập ngừng đặt tay lên con ngựa, sờ sờ nơi đã từng là một vết thương hở.
Therian nâng cao cánh tay, để lộ ra vết cắt hồi nãy giờ đã xuất hiện trên cánh tay anh. "Những vết thương do thần chữa sẽ dời lên thân thể thần." Nhà Vua nâng cánh tay Therian lên xem xét, sau vài phút lại thả cánh tay ra, chú ý tới vết cắt đang chậm rãi khép lại.
"Vết-vết thương của ngươi đang lành lại !" Nhà Vua lắp bắp.
"Cơ thể thần chữa lành thương nhanh hơn người bình thường, khả năng này sinh ra do phép thuật thần sử dụng. Làm sao thần có thể chữa bệnh cho tất cả mọi người khi bản thân không đủ khả năng tiếp nhận vết thương của họ chứ? Xem thần như là một cây cầu: vết thương phải được chuyển dời đến một nơi nào đó và thần là một đối tượng hoàn hảo để nó đi qua."
Nhà Vua chỉ có thể cười, ông nhìn vào gương mặt tài năng nhất nhưng cũng trẻ tuổi nhất Pháp Sư Công Hội. Một thanh niên ngoại quốc đến vương quốc của ông, và chỉ sau vài năm trong Pháp Sư Công Hội, người này đã được bổ nhiệm làm Hội trưởng Công hội. Nhờ vào vị tân hội trưởng trong công hội, Therian có được một chiếc ghế trong Hội Đồng của Nhà Vua, còn bây giờ thì ông đang đứng cười toét miệng trước mặt Leiv, sẵn sàng cho một bài học pháp thuật khác.
"Chào mừng đến với hội, Leiv." Therian chào đón Leiv, vòng tay qua vai cô và kéo cô vào trong lòng. Giọng Therian rất trầm, dường như không nghe thấy nhấn trọng âm. "Ta hy vọng việc này không quá bất tiện, nhưng lâu đài không có khu vực riêng để năng lượng non nớt của con bay lung tung."
Leiv luôn tôn trọng cách Therian nói chuyện với cô - như một người trưởng thành, một người đồng cấp, đó là cái cách mà ông làm cô cảm thấy được chào đón bất cứ nơi nào. "Không có sự bất tiện nào cả, nơi đây thực ra còn gần hơn cả lâu đài mà," Leiv nhẹ nhàng phủ định.
"Ta mừng khi thấy con tích cực như hôm nay, Leiv." Therian quay lại. "Ta cần con phải giữ tâm trí thông suốt hết bài học hôm nay. Ta đã dạy cho con về huyền thoại và nguồn gốc ma thuật của các nguyên tố, nhưng linh hồn thì chưa."
"Con hiểu." Leiv mỉm cười. "Con luôn sẵn lòng thử những thứ mới mẻ. Kể từ khi con bắt đầu huấn luyện với ba và dõi theo ông ấy, con luôn mong đợi những bất ngờ khác nhau. Con đã phải đối mặt với nhiều cảnh ghê rợn." Leiv đi theo Therian vào tòa nhà. Họ đi qua một vài hành lang cho tới khi họ rẽ phải và dừng trước một cánh cửa lớn.
Lấy chiếc chìa khóa đeo trên cổ, Therian giữ nó trong tay và quay lại nhìn Leiv với vẻ dữ tợn trên mặt. "Có một số người làm việc không bao giờ để ý tới suy nghĩ của người khác, chỉ biết đến chính mình. Ta không bao giờ hiểu những người như thế được, Leiv à." Therian lắc đầu, trịnh trọng nói.
Giật mình, Leiv nhìn Therian. "Có việc gì khiến người phiền não ư, Lord Therian?" cô hỏi với vẻ quan tâm.
Phải mất một vài phút Therian mới trả lời. "Ừm.. ta chỉ đang nghĩ về quá khứ. Đừng lo lắng cho ta," Therian trấn an cô, mỉm cười lần nữa. Therian mở cánh cửa trước mặt họ bằng chìa khóa trong tay. Ông dẫn cô vào trong rồi quay người đóng nó lại. "Đây là phòng luyện tập riêng của ta, nó cũng dẫn thẳng tới phòng của ta. Nó được cách ly hoàn toàn nên con không phải lo về việc phá hoại cái gì đó."
Leiv kinh ngạc nhìn xung quanh, ngạc nhiên trước vẻ đẹp của căn phòng. Nó có trần cao với các thiết kế phức tạp và những bức tường như thể được sơn bằng vàng. Căn phòng giống như một căn phòng dạ tiệc hơn là phòng luyện tập.
Therian bước tới cánh cửa còn lại trong phòng, đặt tay lên tay cầm. "Ta biết con đã từng thấy bạn ta nhưng chưa bao giờ tiếp xúc gần bao giờ. Ta hy vọng cô ấy không làm con sợ."
Trước khi Leiv kịp trả lời, Therian đã mở cửa, và một con báo đen oai vệ bước ra. Cái đầu của nó ngẩng cao khi nó duyên dáng bước vào phòng. Con báo liếc nhìn người Pháp sư trong giây lát trước khi đôi mắt màu hổ phách chuyển đến Leiv. Chậm rãi, nó tiến đến chỗ Leiv, không hề nhuốm chút ác ý. Ở phía trước, Leiv nghe thấy Therian nói với cô: "Đừng sợ Leiv, cô ấy sẽ không làm hại con đâu."
"Người đùa à? Cô ấy thật đẹp!" Leiv bước tới gần con báo, khuỵu gối thấp người xuống. Chìa ra một tay, Leiv kiên nhẫn chờ đợi con vật đến gần, sau một chặp, cô rốt cuộc cũng đặt được tay lên mũi con báo khi nó tiến sát tới, để cho nó dụi mũi vào lòng bàn tay. Nó chỉ nhìn chằm chằm vào Leiv trong vài giây, đôi mắt màu hổ phách như xuyên thấu vào đôi mắt to màu phỉ hòa lục*. Đột nhiên làm Leiv giật mình, con báo khịt mũi vào tay cô. Leiv giật tay lại trong bất ngờ, việc khiến cô bật ngửa ra sau và phá lên cười. Leiv ôm chặt lấy hông, không thể kìm được tiếng phì cười.
[*] phỉ hòa lục: google hình ảnh hazel green eye để biết thêm thông tin chi tiết, dễ tưởng tượng thì màu mắt giống Angelina Jolie
Leiv dừng lại một chút khi nghe thấy hơi thở phì phì trên đầu mình; nhổm dậy, Leiv nhìn con báo. Tiếng khùng khục từ cái miệng mở to của con thú như đang cười nhạo cô. Trước đây, cô không biết rằng liệu động vật có thể cười không, nhưng rõ ràng là chúng có thể. Con báo tiến tới gần cô hơn, cọ cọ mặt nó vào má cô và kêu grừ grừ hài lòng. Leiv vòng tay ôm lấy cổ nó, vẫn cười khi cả hai ngả ngửa ra sau.
"Ta nghĩ cô ấy sẽ thích con nhưng không ngờ lại như thế này." Therian cười mỉm.
"Cô ấy thật tuyệt vời! Con từng thấy cô ấy đi xung quanh với Người nhưng chưa từng nghĩ rằng mình có thể gần gũi cô ấy như thế này."
"Cô ấy tên là Mygani, cô ấy đến với ta từ Ai Cập khi còn là thú con. Mẹ ta cho ta cô ấy trước khi chiến tranh nổ ra ở quê hương ta. Cô ấy là Ka của ta, cũng là người thân còn lại duy nhất của ta."
"Ka?" Leiv hỏi, ngồi dậy thắc mắc.
Therian quay đầu nhìn con báo và kêu nó. "Mygami," ông nhẹ nhàng gọi. "Ngươi không phiền nếu rời khỏi vị khách của chúng ta để chúng ta có thể bắt đầu bài học chứ." Therian nhẹ nhàng nói với cô báo, không thủ thỉ như người ta thường làm với những con thú cưng trong nhà. Mặc dù thế, Mygani vẫn khác xa so với những thú cưng khác. Leiv mê mẩn nhìn con báo đang bước ra khỏi lòng mình. Con báo lùi về sau, không quên ɭϊếʍƈ mặt cô trước khi đi. Rồi nó bước đến góc phòng, thoải mái vùi mình vào thứ trông như một cái gối lớn.
Trong khi cô vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm con báo đầy ngưỡng mộ, một bàn tay đã chìa ra trước mặt cô. Leiv nhìn lên, vị Pháp sư đã đưa tay ra để giúp cô đứng dậy. Ông nhìn xuống cô, mỉm cười "Ta biết con đang có rất nhiều câu hỏi, và ta sẽ tận lực để trả lời chúng," Therian nói khi nắm chặt tay cô và kéo cô đứng dậy. "Nhưng trước hết, chúng ta hãy bắt đầu với bể năng lượng của con đã. Hãy tìm xem con hợp với nguyên tố nào nhất."
Leiv đi theo Therian đến giữa phòng luyện tập. Therian thò tay vào áo choàng, lấy ra một cái bùa màu hổ phách được đeo ở cổ. Các cạnh của nó nhẵn nhụi và thon dài, với một điểm chấm ở phía trên và phía dưới. Therian giữ nó ở trong tay và nói, "Đây là một cái bùa hộ mệnh*: nó giữ lại phần năng lượng thừa do con tạo nên. Dù cho sau khi con rót năng lượng vào và nghĩ rằng không hề có tí phép thuật nào thì thật ra nó vẫn tồn tại. Bùa hộ mệnh niêm phong lượng năng lượng này lại và hút nó vào trong bùa. Con có thể dùng nó để tăng cường phép thuật hoặc phòng khi con cảm thấy bể năng lượng cạn kiệt."
[*] Bùa hộ mệnh: Chú ý ở đây bùa thuộc loại talisman/ amulet thường làm bằng kim loại được khắc vẽ tinh xảo và thường được dùng như mặt dây chuyền đeo cổ của châu Âu, chứ không phải là lá bùa như châu Á.
Therian xoay hòn đá trong tay, kiểm tr.a nó. "Mỗi người sử dụng phép thuật đều có một bùa hộ mệnh của riêng mình và chúng đặc biệt chỉ dành cho một người. Ví dụ, nếu con cố sử dụng cái của ta, nó sẽ không hoạt động. Phép thuật bên trong là của ta và chỉ thuộc về ta." Ông cất lại cái bùa vào trong áo và nhìn cô. "Sau khi chúng ta củng cố khả năng làm chủ các nguyên tố của con, chúng ta sẽ đi tìm một cái cho con."
Therian lướt qua Leiv, đi tới bệ cửa sổ rồi quay trở lại với một chậu cây nhỏ. "Ta sẽ chỉ cho con pháp thuật linh hồn đơn giản và ta muốn con quan sát thật kĩ xem con có thể nhìn thấy gợn sóng xung quanh ta khi ta làm phép hay không." Therian giữ cái cây ở trước mặt, và tay ông dần sáng lên. Khói mờ trắng tuôn ra từ lòng bàn tay đến cái cây làm nó hơi héo đi, như thể nó đã không được ở dưới ánh mặt trời trong thời gian dài. Mắt Leiv ngày càng mở to hơn qua từng khoảnh khắc, ngạc nhiên với màn trình diễn pháp thuật linh hồn đang diễn ra trước mắt. Giọng Therian vang lên phá vỡ yên lặng khi ông cho dừng dòng chảy của linh hồn. Leiv thấy một ít năng lượng còn lại bị hút vào cái bùa, lưu trữ chúng."Bây giờ hãy kể cho ta những gì con thấy, Leiv."Therian nhẹ nhàng hỏi.
Không chắc chắn về việc làm thế nào để có thể mô tả hết những gì mắt vừa nhìn thấy, Leiv cố gắng miêu tả lại một cách yếu ớt. "Vâng... khi Người vận phép, năng lượng linh hồn của Người tuôn ra từ lòng bàn tay giống như khói từ một vụ hỏa hoạn-" Leiv nhanh chóng ngậm miệng, cô không tin thể rằng mình vừa mới so sánh pháp thuật của Therian với đống đổ nát còn cháy âm ỉ. "-Kh-Không, pháp thuật của Người không như vậy đâu!"
Therian nhướng mày, khó có thể đọc được biểu cảm trên mặt ông lúc bấy giờ. Therian không giận ra mặt, chỉ thoáng mơ hồ. "Được rồi," Therian thúc giục. "Hãy tiếp tục đi."
Lúng túng, Leiv hắng giọng. "Con có thể nhìn xuyên qua ma thuật của Người như hồn ma vậy. Nó chậm rãi di chuyển từ tay Người sang cái cây, làm cho nó héo đi. Sau đó, con thấy phần ma thuật sót lại xoáy vào bùa hộ mệnh - như Người đã nói."
"Vậy là con có thể thấy dòng chảy phép thuật của ta bị đẩy vào cái cây?"
"Dạ... có. Đó là... điều xấu ư?" Leiv không biết phải nói gì, cô nghĩ đó là điều ông ấy muốn xảy ra.
"Ta sẽ không che giấu sự thật với con, Leiv, nhưng những gì con nhìn thấy phải là một dạng chuyển động xuyên qua không khí, giống như một vệt mờ. Lượng phép thuật ta phát động đáng ra không thể quá rõ ràng đối với con như vậy." Therian suy nghĩ một lúc, cố tìm một ví dụ. "Tưởng tượng xem, vào một ngày mùa hè nóng bức tới nổi con tưởng chừng như mình có thể chảy ra. Khi con nhìn về phía trước, đường chân trời trông như chuyển lỏng, như thể có nước ở phía trước." Leiv gật đầu, hiểu ví dụ Therian đưa ra. "Đó là thứ đáng nhẽ ra con phải thấy."
Leiv nhíu mày, không nắm bắt được những điều xảy ra với cô. Leiv nhìn vào khuôn mặt bối rối của vị Pháp sư. "Vậy, chính xác thì việc đó có ý nghĩ gì? Con tưởng tất cả người sử dụng pháp thuật đều có thể thấy những dòng năng lượng. Không phải như thế có nghĩa là con cũng có thể điều khiển pháp thuật nếu con nhìn thấy pháp thuật của Người ư? Không phải đó là những gì Người đang hy vọng sao?"
Therian lắc đầu, thở dài. "Con thấy đó Leiv, chuyện này không đơn giản như vậy." Ông bước tới cái bàn gần Mygani, đặt cái cây lại lên bệ cửa sổ và ra hiệu cho Leiv ngồi xuống cạnh ông. Ông tiếp tục nói khi ngồi xuống "Không một người sử dụng phép thuật nào có thể dễ dàng nhìn thấy các nguyên tố mà chúng ta tạo ra như khi Pháp sư Lửa làm phép thì mọi người đều có thể dễ dàng thấy ngọn lửa bùng lên cả. Điều đó xảy ra tương tự với nước, đất, sấm,..."
Leiv vẫn không hiểu lắm vấn đề ở đây là gì. Lắc đầu trong mơ hồ, Leiv nhìn người Pháp sư. "Con vẫn không nắm bắt được vấn đề."
"Để ta nói tiếp," Ông nhẹ nhàng nói, "Con có thể thấy một số nguyên tố trong đời sống thường nhật, ta lấy nước làm ví dụ đi, con có thể dễ dàng thấy và chạm vào chúng bởi chúng đã trở thành một phần cuộc sống của chúng ta. Đó là lý do tại sao người ta dễ dàng nhận ra những nguyên tố đó khi họ làm phép. Nhưng phép thuật của ta thì khác, đối với linh hồn, nó không có bất cứ hình dáng thực nào. Nó là bản chất của sự sống, và ta chắc chắn rằng con không thể thấy linh hồn trong cuộc sống hằng ngày được."
Ông liếc nhìn Mygani đang ɭϊếʍƈ lông, hoàn toàn thỏa mãn trong việc làm sạch mình. Nhận thấy ánh mắt của Therian, cô nàng ngừng chải lông, ngước lên nhìn ông. Khi ông quay đầu đi, Mygani lại tiếp tục với công việc vệ sinh cá nhân của mình.
"Trước đó con có hỏi ta Ka là gì, và giờ ta nghĩ con nên biết. Người Ai Cập tin rằng tất cả chúng ta được tạo nên bởi năm phần: Ib, Sheut, Ren, Ba và Ka. Dịch ra thì nó có nghĩa là: trái tim, cái bóng, tên, linh hồn và tia lửa sinh mạng."
"Vậy chúng liên quan gì tới con?" Cô chỉ muốn vài câu trả lời. Ba cô đang giấu cô điều gì đó và bây giờ thì đến Pháp sư lại đang kể chuyện thần thoại cho cô. Tất cả mọi thứ đều trở nên bí ẩn và cô phát ngấy vì nó rồi.
"Leiv," Therian nhấn mạnh, "Nếu con chú ý nghe, mọi thứ sẽ rõ ràng hơn đấy."
Leiv thở dài, cô chẳng thể làm được gì ngoài việc để cho vị Pháp sư tiếp tục. Cô cần những câu trả lời và do đó, cô cần phải kiên nhẫn. "Người tiếp tục đi."
Therian gật đầu tán thành trong yên lặng. "Để có thể điều khiển linh hồn, con phải gắn kết với một con vật trước một độ tuổi nhất định. Có một ô cửa mỏng cho phép các con có thể thực hiện nghi thức trước khi các sợi dây liên kết giữa bọn con bị đứt. Nghi lễ yêu cầu cả người và vật đều phải lựa chọn lẫn nhau, thành người bạn đồng hành suốt đời. Việc này không đơn giản như tìm kiếm một con chó và yêu thương nó. Đó phải là một mối liên kết sâu sắc hơn nhiều. Con vật gắn kết với con đại diện cho con người thật của con, chỉ là dưới hình dạng một con vật thôi. Sinh vật là loài duy nhất có linh hồn vì chúng có trái tim thuần khiết."
Leiv cắt ngang trước khi Therian có thể tiếp tục. "Vậy là Người gắn kết với Mygani?" Leiv hỏi, chỉ vào con vật đang nằm bên trái.
"Đúng thế." Ông đáp với giọng đầy tự hào, "Cô nàng vẫn còn là báo con khi gắn kết với ta. Tuổi của động vật linh hồn khác với các sinh vật khác. Chúng dựa theo chu kỳ tăng trưởng của con người mà chúng gắn kết. Ta cũng tầm tuổi con khi cô nàng được trao cho ta bởi-"
Leiv xen vào, "Khi Người nói "gắn kết" với cô ấy, chính xác thì nghĩa của nó là gì?"
Therian trông không ngạc nhiên khi bị Leiv ngắt lời lần nữa. Ông chỉ đơn thuần xem đó là sự tò mò đầy nhiệt tình. "Nó có nghĩa là chúng ta hợp lại thành một. Cô ấy là ta và ta là cô ấy."
Leiv hít vào, lời nói của Therian làm cô nhớ tới những câu nói của con rồng. Những gì Therian nói về sự "gắn kết" nghe quá giống những gì con rồng đã kể con cô. "Làm ơn, hãy tiếp tục." Leiv nói khẽ.
"Ồ, được rồi." Therian nói, không chắc lắm về việc có phải ông vừa nghe cô hít vào không. "Khi ta nói cô ấy là Ka của ta, đó là một thuật ngữ Ai Cập cho "Tia lửa sinh mệnh". Nó phân biệt giữa sự sống và cái ch.ết. Chúng ta cho rằng một người không thật sự ch.ết đi nếu Ka của họ vẫn được ràng buộc với cơ thể của họ. Đó là bản chất thuần túy của thứ tạo nên toàn bộ con người và sự sống thật sự. Khi Mygani và ta gắn kết, cô ấy đã lấy một phần Ka của mình và truyền nó cho ta. Sau khi quá trình đó hoàn thành, ta hoàn thành gắn kết bằng cách trộn Ka của mình với của cô ấy. Bây giờ, linh hồn của ta và Mygani đã hòa làm một. Nếu ta ch.ết, Mygani cũng sẽ ch.ết và tương tự như vậy."
"Điều đó... thật không thể tin được." Leiv nói.
"Sau vụ thảm sát ở quê hương ta, ta là Pháp sư Linh hồn cuối cùng. Đó là lý do vì sao ta ngạc nhiên khi con có thể thấy linh hồn chuyển động xung quanh ta trong khi trước đây con chưa bao giờ biết tới nó." Therian nói với vẻ bối rối.
Trong suốt cuộc đối thoại, Leiv chỉ toàn nghĩ về giấc mơ của mình và những gì con rồng đã nói với cô. Nó quá giống với những điều Therian vừa kể cho. Sẽ ra sao nếu ông ấy có thể giải mộng cho cô, làm rõ mọi chuyện? Nếu giấc mơ này là thật, cô sẽ phải làm rõ nó thật nhanh chóng. Liệu đây có phải lý do cô có thể thấy pháp thuật linh hồn, là bởi vì con rồng đó là động vật linh hồn của cô? Liệu chuyện này có thể hay không, khi mà đã không còn ai trông thấy chúng kể từ sau cuộc chiến?
Therian lặng lẽ nhìn Leiv. "Con có vẻ như đang suy nghĩ quá nhiều."
"Chỉ là có quá nhiều thứ để suy nghĩ." Cô nhẹ nhàng trả lời.
"Leiv, có việc gì đó con muốn kể cho ta chẳng?" Therian hỏi cô một cách lịch sự. "Ta là bạn của con, và ta có thể giúp con nếu con nói cho ta biết."
Trước khi Leiv kịp thốt ra tiếng nào, cơn đau bất ngờ bùng lên trong ngực cô. Đó là cảm giác bị đè ép giống như khi cô đang tập luyện cùng ba mình. Cô có thể cảm thấy bóng tối ập đến, chậm rãi nhấn chìm cô vào giấc ngủ. Cô ngã khỏi ghế, té xuống sàn với một tiếng uỵch. Vị Pháp sư bảo cô phải giữ tỉnh táo, cố gắng giúp mi mắt cô không sụp xuống.