Chương 83: Vì họa được phúc, nạp thiếp để tranh thủ tình cảm

*điền tỉnh: thả giếng


Đại phu nhân vừa nghe, nhất thời hưng trí , nếu là quất roi, như vậy thìcũng không có gì, nàng tuy rằng muốn *điền tỉnh Tần Ngọc Song, nhưngphải chờ tới khi lão gia trở về, nếu không sẽ khó bề ăn nói, Tần NgọcSong vụng trộm bán vài thứ trong phủ, tội không đến nỗi quá nặng, điểmnày, bà so với ai khác đều hiểu được.


Giờ phút này, An Ninh thếnhưng nói có thể điền tỉnh Tần Ngọc Song đồng thời cũng làm cho lão giakhông thể ngăn cản, không thể nghi ngờ đây là cách giải quyết lo lắngcủa bà, ánh mắt phút chốc sáng ngời, lôi kéo An Ninh, đi vài bước, đếnmột chỗ yên lặng, mới nói với An Ninh, "Rốt cuộc là có chuyện gì"


An Ninh cảm nhận được sự vội vàng của đại phu nhân, chậm rãi mở miệng,"Đại phu nhân, ngươi đã quên, gia pháp có quy định, nếu nha hoàn trongphủ hay thị thiếp, cùng người khác tư thông, kia liền hết chỗ chê ,không hỏi nguyên do, trực tiếp điền tỉnh."


"Ngươi là nói... tiệnnhân Tần Ngọc Song kia... Hừ! Tốt! Lại vẫn có chuyện xấu đến thế này,xem ta có bóc da của nàng hay không!" Đại phu nhân nhíu mắt lại, ngoan ýtrong mắt càng đậm, "Nói nhanh lên,tên gian phu kia là ai?"


"Đạiphu nhân, ngươi gấp cái gì? Nóng vội ăn không hết đậu hủ nóng, Tần dinương sinh ra ở thanh lâu, trước mắt không có gian phu, lấy sự thôngminh của đại phu nhân, còn sợ không tìm ra một người gian phu sao?" AnNinh liễm hạ mặt mày, đem thần sắc của đại phu nhân từng chút từng chút bắt giữ đến đáy mắt, nàng biết, đại phu nhân rất muốn giết Tần NgọcSong, nhưng bà đối với An Bình hầu gia vẫn có điều cố kỵ như trước, màbản thân mình vì bắt được điểm này, mới bám trụ được lợi thế của bà .


available on google playdownload on app store


Đại phu nhân mâu quang vi liễm, trong đầu rất nhanh chuyển động , giống như đang cân nhắc lợi hại, An Ninh nói không phải không có lý, Tần NgọcSong tuy rằng hoàn lương, nhưng rửa không sạch xuất thân đê tiện củanàng ta, một người gian phu mà thôi? Bất quá chính là bản thân mìnhtự thiết kế tiết mục, đối với Lưu Hương Liên bà mà nói, hoàn toàn chỉlà một bữa ăn sáng, động động ngón tay, liền quyết định, nhưng nghĩ đếncái gì, mi tâm của đại phu nhân cau lại, "Nếu giờ thả nàng ra, thả hổ về rừng, sẽ thành họa lớn."


Bà hôm nay đã dồn Tần Ngọc Song vào chỗ ch.ết, điểm này Tần Ngọc Song sẽ ghi thù, nếu thả nàng ta ra, vạn nhấtnàng ta làm cái gì để đối phó mình, như vậy...


"Hổ?" An Ninhgiống như vô tình liếc liếc Tần Ngọc Song một cái , trong mắt mang theonồng đậm khinh thường, "Đại phu nhân đem ngũ phu nhân thành hổ? Có phảiquá đề cao nàng hay không ? Cái vị ở biệt viện thành nam kia mới chânchính là hổ a!"


Trong lòng Đại phu nhân ngẩn ra, lời nói của AnNinh đã nhắc nhở nàng, nghĩ đến tam phu nhân ở biệt viện thành nam, muốn nói, phải nói đến toàn bộ phu nhân trong Hầu phủ, trong lòng bà khôngcó kiêng kị với Tần Ngọc Song hay Dương Mộc Hoan, thậm chí không phải là Vân Trăn mà bà đã từng hại ch.ết kia , mà là tam phu nhân kia !


Cái tam phu nhân kia, ngay cả bà đều chưa có gặp qua, chỉ biết là lão gia ở biệt viện thành nam có dưỡng một nữ nhân, thật cẩn thận che chở, bất kì người nào trong Hầu phủ cũng không được qua quấy rầy, càng không cho nữ nhân kia hồi Hầu phủ, không biết trong lòng lão gia tính toán cái gì,nhưng trực giác của nữ nhân lại nói cho nàng biết, cái nữ nhân được đãingộ đặc biệt kia, là cực không đơn giản !


Tần Ngọc Song không cócon nối dòng, không đủ sức uy hϊế͙p͙, nhưng tam phu nhân ở biệt viện thành nam kia, cũng đã sinh cho lão gia một nam một nữ, tam phu nhân mới làhọa lớn trong lòng của bà!


Nếu thật sự giết Tần Ngọc Song, bà lại không thể cho lão gia một lời giải thích nào, như vậy lão gia sẽ càngthêm chán ghét bà, như vậy không thể nghi ngờ là tự tay đem lão gia đẩyvào trong lòng của nữ nhân ở biệt viện thành nam kia, cái nữ nhân kia,được lão gia bảo hộ kín không kẽ hở, bà thậm chí ngay cả một chút thôngtin cũng đều không thể điều tr.a ra, bà làm sao yên lòng?


Trong lòng Đại phu nhân thầm tính toán, theo như hiện tại, Tần Ngọc Song vẫn chưa thể ch.ết như vậy!
Bất quá, đại phu nhân đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn về phía An Ninh, vẻmặt tìm tòi, "Ninh Nhi a, mấy ngày không thấy, ngươi lại biết thêm nhiều thứ a."


An Ninh trong lòng giật mình, nhưng rất nhanh khôi phụcnhư bình thường, xả ra một nụ cười, "Đại phu nhân còn không biết NinhNhi sao?Nguyên bản Ninh Nhi nào biết nói mấy thứ này nha, chính là thờiđiểm mà Dương di nương còn sống,bà từng nhắc với ta cùng Hinh nhi, bànói, Tam phu nhân ở biệt viện thành nam mới chân chính là người được lão gia sủng ái nhất trong tất cả nữ nhân Hầu phủ”


Đôi lợi mắt củaĐại phu nhân nhíu lại, Dương Mộc Hoan? Trong lòng hừ lạnh, nhưng bà tin tưởng Dương Mộc Hoan sẽ nói những lời này.


Thản nhiên nhìnthoáng qua An Ninh, đại phu nhân lập tức đi đến trước mặt mọi người, mới vừa rồi, tất cả mọi người nhìn thấy đại phu nhân cùng nhị tiểu thư đếnmột bên nói cái gì đó, nhưng bọn hắn cũng không có nghe được rõ rànglắm, đại phu nhân lại trở về, sắc mặt cũng đã không còn sắc bén khiếncho người ta sợ hãi như lúc nãy.


Trong lòng Tần Ngọc Song cũngđoán , mới vừa rồi An Ninh cùng đại phu nhân nói cái gì đó? Là bỏ đáxuống giếng hay là như thế nào ?


"Lưu Hương Liên, ngươi có bảnlĩnh thì mau ra tay! Ta xem lão gia trở về, có thể khai đao với ngươihay không." Tần Ngọc Song hướng tới đại phu nhân quát, một bộ dáng muốnchạy qua , bên trong ngôn ngữ còn ẩn chứa sự khiêu khích, hôm nay, LưuHương Liên nếu không giết Tần Ngọc Song nàng, như vậy sẽ có một ngày Lưu Hương Liên ch.ết ở trên tay Tần Ngọc Song nàng!


Đại phu nhân cười khinh một tiếng, bước đi đến trước mặt Tần Ngọc Song, móng tay sắc bén ở trên hai má của Tần Ngọc Song du di, "Ra tay? Ngươi hôm nay mệnh lớn,điền tỉnh ngươi, ta sợ sẽ ô uế chỗ này."
Tần Ngọc Song giật mình, đại phu nhân không điền tỉnh nàng sao?


Trong lòng trồi lên một tia hy vọng, chẳng lẽ mới vừa rồi An Ninh nói gì đó,làm cho đại phu nhân buông tha ý định giết nàng ở trong đầu?


Trong lòng Tần Ngọc Song phỏng đoán , lại nghe thấy thanh âm của đại phu nhân một lần nữa vang lên bên tai, "Không điền tỉnh, ngươi cũng đừng mơtưởng đào thoát dễ dàng như vậy,quản gia, roi đâu?"


Tần Ngọc Song trong lòng ngẩn ra, tuy rằng giữ được một mạng, nhưng đại phu nhân saolại có thể dễ dàng buông tha cho nàng? Điều này An Ninh đã sớm đoánđược, đại phu nhân lấy ra cuốn sổ kia thì làm sao có thể để nó lãng phíkhông công như vậy ? Tuy rằng tội không tới điền tỉnh, nhưng quất roimột chút, cũng trốn không được.


"Phu nhân, gia pháp đây." Quảngia cung kính cầm roi ở trong tay trình lên trước mặt đại phu nhân, đạiphu nhân này từ trước tới giờ luôn là người ngoan độc, ông cũng sợ, ngũphu nhân ở trong tay đại phu nhân, chỉ có thể cam chịu thôi.


Ánhmắt Đại phu nhân dừng trên roi cắm những cây gai, nghĩ đến hành vi điêncuồng mới vừa rồi ở trong đại sảnh của Tần Ngọc Song , giờ phút này,trên đầu bà còn ẩn ẩn đau, bà không tự mình khiến nàng ta đẹp mặt thìkhó tiêu hết sự tức giận của bà.


Nắm lấy roi trong tay, khóe miệng đại phu nhân nở ra một nụ cười lạnh, "Đem tội phụ Tần Ngọc Song mang lại đây."


Hạ nhân nghe lệnh, lập tức lôi Tần Ngọc Song đang bị trói chặt lại, làmcho nàng quỳ trên mặt đất, Tần Ngọc Song nhìn những gai nhọn trên cáiroi kia, mới vừa rồi trong lòng sợ hãi đến cực điểm, nhưng giờ phút này, nàng đối với Lưu Hương Liên có mối hận không thể tả, quất roi nàng?Tốt! Lưu Hương Liên hôm nay nếu là đánh nàng, nàng sẽ hảo hảo nhớ kỹ,một ngày nào đó, cái roi này sẽ đánh vào trên người chính bà ta!


Ba một tiếng, roi đánh vào trên lưng, gai nhọn đâm vào da thịt,nỗi đau kia thấm đến tận xương lan tới toàn thân, thiếu chút nữa là khiến Tần NgọcSong đau đến ch.ết đi sống lại, nhưng nàng cũng không kêu lên một tiếng,chỉ là buồn hừ một tiếng, nàng sẽ không chịu thua ở trong tay của LưuHương Liên, nắm chặt bàn tay, cố gắng nén lại,một chút một chút,cũng đãlàm cho trên mặt nàng tái nhợt vô sắc, từng giọt mồ hôi to như hạt đậutúa ra.


Đại phu nhân nhìn gương mặt thống khổ của Tần Ngọc Song,một roi mới vừa rồi, bà chỉ dùng có ba phần lực đạo,một roi giờ phútnày, là dùng tất cả sức lực, có thể nghĩ đến sự đau đớn trong đó.


"A..." Tần Ngọc Song rốt cục chịu không nổi, đau hô ra tiếng, có thể nhận ratrên thân thể nàng có bao nhiêu đau , trong lòng còn thêm hận Lưu HươngLiên bao nhiêu.


Khóe miệng đại phu nhân gợi lên một tia đắc ý,Tần Ngọc Song càng thống khổ, bà lại càng vui sướng, mấy hôm trước, bàđi Viêm Châu, bị tức giận không ít, bất quá chỉ là một cái đại phu thôi, nhưng lại không cho bà chút thể diện nào, bày ra ba yêu cầu trước mặtbà, muốn gặp cũng không hề thấy mặt, hừ,tức giận mà bà tích tụ trênđường đi này liến phát tiết trên người Tần Ngọc Song một phen.


"Ngũ muội, rất đau phải không?" Đại phu nhân cười khẽ, "Đại tỷ ta cũng không có cách nào, ngươi phạm vào gia quy, nên xử trí, hẳn là bị gia pháptrừng phạt, dù ta có tâm tha cho ngươi, cũng bất lực, ngươi nếu thật sựcảm thấy đau, về sau liền an an phận phân làm ngũ phu nhân của ngươi,những việc khác đừng nghỉ đến nữa, nếu không cũng sẽ không có kết cục gì tốt đâu."


Tần Ngọc Song dù là về sau muốn trả thù, Lưu HươngLiên bà cũng không sợ, sợ cái gì? Tần Ngọc Song này thân thế bối cảnhđều không có, bất quá chỉ là một nữ tử ở thanh lâu, ở trong Hầu phủ cómột chỗ để dung thân cũng là phúc khí nàng tu từ đời trước rồi,mà bảnthân bà lại không giống với nàng ta, sau lưng của bà có Lưu gia, có Lâmgia, còn có Uyển quý phi, Tần Ngọc Song muốn cùng bà đấu, cuối cùng cũng sẽ rơi vào kết cục bị điền tỉnh thôi.Nghĩ đến lời nói mới vừa rồi củaAn Ninh, vì phòng bị , mạng của Tần Ngọc Song , bà nhất định phải lấyđi, còn có tam phu nhân ở biệt viện thành nam... Đại phu nhân liễm liễmmi, giống như đang tính toán cái gì, bà phải nghĩ ra một kế sách thiên y vô phùng mới được!


Tần Ngọc Song cắn chặt môi, cũng không nóigì, mạnh, một tiếng la từ bên ngoài truyền vào, thân thể Tần Ngọc Songngẩn ra "Tần di nương... Tần di nương... Đừng đánh Tần di nương..." AnLan Hinh vội vàng chạy vào, nhìn thấy đại phu nhân còn chưa có đem TầnNgọc Song điền tỉnh, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng, khinàng nhìn thấy roi trong tay đại phu nhân đánh vào trên người Tần NgọcSong, trong đầu của nàng tự nhiên hiện ra hình ảnh mẫu thân bị đánh,nhất thời khóc lên.


Tiếng khóc này ở trong mắt Tần Ngọc Song ,trong lòng cũng trồi lên một tia ấm áp, tốt! An Lan Hinh cũng là mộtngười có lương tâm , nhìn thấy nàng bị đánh, còn thay nàng cầu tình, quả nhiên không uổng công nàng thương nàng ta.


Chính là, nàng làmsao biết, An Lan Hinh thốt ra lời cầu xin,là bởi vì hình ảnh Dương MộcHoan bị đánh hiện ra trong đầu nên mới bị ảnh hưởng, nếu nói, nàng bấtquá là đem Tần Ngọc Song giờ phút này xem thành Dương Mộc Hoan thôi.


An Ninh ở một bên lẳng lặng nhìn, nàng giữ được cho Tần Ngọc Song mộtmạng, đã là cực hạn , huống hồ, đại phu nhân thật sự đánh Tần Ngọc Song, như vậy Tần Ngọc Song đối với đại phu nhân sẽ càng thêm hận mãnh liệt,không chỉ là bất mãn đại phu nhân ức hϊế͙p͙ mà thôi


Này đối bảnthân mình mà nói, mới là có lợi , không phải sao? Đại phu nhân càngkhiến bản thân có thêm nhiều kẻ thù, liền đối với nàng càng thêm có lợi!


Đại phu nhân thản nhiên nhìn lướt qua An Lan Hinh, tiện nhân Dương Mộc Hoan kia sinh ra một tiểu tiện chủng, bà xưa nay không có để vào mắt, khóemiệng gợi lên một nụ cười lạnh,roi trong tay lại một lần nữa hạ xuống,lần này hạ, không có đánh vào lưng của Tần Ngọc Song, mà là đánh vàotrước ngực của nàng.


Bà đánh Tần Ngọc Song, An Lan Hinh đau lòng sao? Hừ, kia bà liền muốn dùng thêm sức.
"A..." Tần Ngọc Song đau hô , giương mắt nhìn đại phu nhân, chỉ thấy roi trong tay bà ta lại một lần nữa hạ xuống, Tần Ngọc Song từ từ nhắm hai mắt,đợi một roi kế tiếp này.......


"A..." Tần Ngọc Songđau hô , giương mắt nhìn đại phu nhân, chỉ thấy roi trong tay bà ta lạimột lần nữa hạ xuống, Tần Ngọc Song từ từ nhắm hai mắt, đợi một roi kếtiếp này


"Dừng tay!" một thanh âm của nam nhân truyền đến, tấtcả mọi người cả kinh, tay nắm roi phút chốc dừng lại, đại phu nhân nhìnvề phía người tới, An Bình hầu gia vẻ mặt sắc bén tức giận, hướng tớibên này vội vàng đi đến, đại phu nhân đột nhiên ý thức được cái gì, lợimắt hung hăng trừng mắt nhìn An Lan Hinh liếc mắt một cái. Tiểu tiệnnhân này, thế nhưng chạy đi mật báo, bà đã coi thường nàng ta! .


An Lan Hinh bị đại phu nhân trừng mắt, thân thể co rúm lại một chút, tránh ở phía sau An Ninh


An Bình hầu gia đã đến, không thể nghi ngờ là mang đến ánh sáng cho TầnNgọc Song, tuy rằng nàng biết, chính mình bán vài thứ của Hầu phủ làkhông thể qua mặt được lão gia , nhưng là, giờ phút này lão gia ở trongmắt của nàng, chính là một cây cỏ cứu mạng, Tần Ngọc Song cắn chặt môi,cả người nhất thời trở nên mảnh mai không chịu nổi, "Lão gia... Lão gia, ngươi mau cứu cứu Ngọc Song, Ngọc Song sắp bị đánh ch.ết ..."


Con ngươi của Đại phu nhân căng thẳng, nữ tiện nhân này , thế nhưng giảtrang đáng thương! Hừ, nắm roi trong tay, vừa muốn hướng tới trên ngườiTần Ngọc Song đánh tiếp, nhưng roi kia còn chưa có tiếp xúc đến thân thể Tần Ngọc Song ,cổ tay của đại phu nhân liền bị một bàn tay khác nắm giữ lại, hung hăng đem đại phu nhân đẩy ra.


"Lão gia... Ngươi chẳnglẽ muốn che chở tiện nhân này? Ngươi có biết nàng rốt cuộc đã làm cái gì hay không?" Đại phu nhân lui lại mấy bước, thật vất vả ổn định lại thân thể của chính mình, không cam lòng trừng mắt nhìn An Bình hầu gia.


"Lão gia... Ngươi hãy cứu Ngọc Song... Ngươi nếu lại không trở lại, NgọcSong liền sẽ không còn được gặp lại lão gia ..." Tần Ngọc Song chảy rahai hàng nước mắt, dán tại trên mặt, điềm đạm đáng yêu, hơn nữa trênngười nàng lại chịu thương, cùng với vẻ mặt tái nhợt, phần yếu ớt trêncơ thể tự nhiên mà hình thành, "Lão gia, Ngọc Song sai lầm rồi... NgọcSong cùng lão gia nhận sai..."


An Bình hầu gia chỉ nghe An LanHinh nói đại phu nhân phải điền tỉnh Tần Ngọc Song, lại cũng không cónói là vì cái gì, hắn vội vàng trở về, giờ phút trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc, đại phu nhân nếu phải điền tỉnh Tần Ngọc Song, như vậy TầnNgọc Song nhất định là đã phạm lỗi lầm gì nằm trong tay đại phu nhân .


Con ngươi phút chốc buộc chặt, An Bình hầu gia có ý đem Tần Ngọc Song nângdậy, lớn tiếng gầm lên, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không nên biếnHầu phủ thành gà bay chó sủa!"


Nữ nhân này, thật sự là ăn nokhông có việc gì làm, cả ngày tìm việc cho hắn,Hầu phủ này, có nữ nhânnày, chung quy là không thể yên tĩnh được, các nàng nếu bớt đi một phầnmười thì Hầu phủ này sẽ trở nên yên tĩnh hơn , giống như hiện tại cáidạng này.


"Lão gia, việc này ta đang muốn hướng ngươi bẩm báo, Cố đại nương..." con ngươi của Đại phu nhân rùng mình, bà cũng không tin,mình đem chứng cớ lấy ra, Tần Ngọc Song giả trang đáng thương còn có thể tạo được tác dụng gì.


Chính là, bà vừa kêu lên tên của Cố đạinương , Tần Ngọc Song liền mở miệng đánh gãy lời của bà, Tần Ngọc Songnhư trước quỳ trên mặt đất, không chịu đứng lên, "Lão gia, Ngọc Songnhận sai, Ngọc Song thực xin lỗi lão gia, Ngọc Song bị ma quỷ sai khiến, đem vài thứ của quý phủ vụng trộm đem ra ngoài bán."


An Bình hầu gia nghe Tần Ngọc Song kể rõ, sắc mặt càng ngày càng khó coi, hắn kiêng kị nhất chính là loại hành vi ăn cây táo, rào cây sung này, không nghĩtới, Tần Ngọc Song nàng thế nhưng...


Cảm nhận được trên người AnBình hầu gia ẩn ẩn ngưng tụ lên hàn ý, trong lòng Tần Ngọc Song căngthẳng, lập tức tiếp tục nói, "Nhưng là... Nhưng là Ngọc Song cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ, lão gia, nơi Ngọc Song sinh ra, lão gia cũng là biếtđến, Ngọc Song sinh ra bần hàn, được lão gia ân ái đem Ngọc Song vào phủ , nhưng Ngọc Song không giống đại tỷ, hay tứ tỷ, đều là con cháu quangia, có nhà mẹ đẻ duy trì, Ngọc Song không có dư dả,nhưng là, có chútthời điểm, cũng phải ra tay một chút để chuẩn bị, cho nên... Cho nênNgọc Song bất đắc dĩ mới... Mới phạm loại sai lầm như vậy, cầu lão gianể tình Ngọc Song mấy năm nay hầu hạ lão gia, tha thứ cho Ngọc Song mộtlần, Ngọc Song về sau ngay cả có một trăm lá gan, cũng không dám ."


Thần sắc của An Bình hầu gia có hơi dịu đi, hắn xưa nay rất ít khi ban lễvật cho thê thiếp, mà Tần Ngọc Song ở cùng hắn nhiều năm như vậy, cũngchưa bao giờ mở miệng hướng hắn xin cái gì, nhìn đôi mắt khá giống người nọ của Ngọc Song, An Bình hầu gia liền thất thần trong giây lát,tronglòng thở dài, "Thôi, hôm nay ngươi cũng đã bị phạt , phải nhớ kỹ giáohuấn, về sau, nếu cần bạc thì trực tiếp tìm quản gia lĩnh bạc là được."


An Bình hầu gia vừa dứt lời, nhất thời làm mọi người ở đây đều giật mình,Tần Ngọc Song thật không ngờ lão gia lại dễ dàng tha thứ cho nàng nhưvậy, nàng vốn nghĩ đến còn phải cầu thêm một lát nữa, mới có thể đượclão gia tha thứ , nhưng lão gia chẳng những tha thứ cho nàng, còn chophép nàng được quyền đến chổ quản gia lấy bạc, này... Trong lòng mừngnhư điên, cũng có vài phần đắc ý, nhưng trên mặt lại tràn đầy cảm động,hai mắt điềm đạm đáng yêu nhìn An Bình hầu gia, "Lão gia, tạ tạ lão gia, Ngọc Song có thể được lão gia thu nhận, là phúc khí mà Ngọc Song đã tuđược đời trước, lão gia..."


Lòng của Tần Ngọc Song vui mừng, đạiphu nhân lại là lửa giận tăng vọt,không thể tin được nhìn An Bình hầugia, bà mới vừa rồi còn tưởng là bà nghe lầm , tiện nhân Tần Ngọc Songnày phạm vào gia quy, hắn nhưng lại không trách tội, lại cho nàng một ân điển như vậy, này không phải là ở trước mặt mọi người đánh vào mặt LưuHương Liên bà sao?


"Lão gia... Người như thế nào có thể..." Đạiphu nhân làm sao có thể cam tâm tình nguyện nhận một cái tát vô hìnhnày, hắn ngày thường đa số thời điểm đều ở trong phòng Tần Ngọc Song ngủ lại cũng liền thôi, lại trước mặt mọi người sủng ái nàng ta như vậy,Tần Ngọc Song này, quả thật không hổ là sinh ra ở thanh lâu, rốt cuộcdùng thủ đoạn gì để mê hoặc lão gia?


"Lão gia..." Tần Ngọc Songđược An Bình hầu gia ôm lên, nghe được thanh âm của đại phu nhân, vẻ mặt hoảng sợ dựa sát vào trong lòng An Bình hầu gia, thân thể lạnhrun,hoảng sợ là nàng giả trang , nhưng thân thể run run, cũng không phải là giả vờ, mới vừa rồi chịu vài vết roi, thân thể nàng làm sao chỉ runrun mà thôi?


"Tốt lắm, ngươi còn không có nháo đủ sao?" An Bìnhhầu gia đem Tần Ngọc Song ôm vào trong ngực, hướng tới đại phu nhân rống ra tiếng, "Nàng đã bị trách phạt, chuyện này liền quên đi!"


Đạiphu nhân một tay nắm phật châu, một tay nắm roi, nhìn An Bình hầu giabởi vì Tần Ngọc Song mà quát bà, đôi mắt tràn ngập lửa giận, hồ ly tinhnày, việc này liền quên đi như vậy sao?
Không có khả năng!


Đại phu nhân nghĩ đến lời nói mới vừa rồi của An Ninh, bà hiện tại liền đểcho Tần Ngọc Song còn sống, mặt khác, bà cũng phải làm chút việc, làmcho Tần Ngọc Song dù là đã ch.ết, cũng không đến mức đem lão gia đẩy vàotrong lòng của tam phu nhân trong biệt viện thành nam kia, hừ, Tần NgọcSong, cho ngươi vài ngày thoải mái tiêu dao, đừng để đến lúc đó mất mạng còn không biết!


An Bình hầu gia giúp đỡ Tần Ngọc Song, đem nàngđưa về Vô Song các, bên trong Vô Song các, An Bình hầu gia tìm đại phuđến, thay nàng xử lý miệng vết thương, nghe Tần Ngọc Song phát ra tiếngrên rỉ thống khổ, trên mặt An Bình hầu gia cũng không có chút thươngtiếc.


Mới vừa rồi hắn sở dĩ phải làm như vậy trước mặt mọi người, trước mặt đại phu nhân đối với Tần Ngọc Song càng thêm ân sủng, khôngphải không có mục đích , tính tình của đại phu nhân, hắn lại làm sao cóthể không biết? Nhiều năm vợ chồng như vậy, sự nhẫn tâm và thủ đoạn củađại phu nhân, hắn xem ở trong mắt , cho tới nay, Tần Ngọc Song đều chỉlà một quân cờ, thậm chí ngay cả Dương Mộc Hoan cũng chỉ là một quân cờthôi!


Năm đó, hắn thú Vân Trăn cùng Lưu Hương Liên, hoàn toàn làvì gia tộc phía sau các nàng có khả năng đem lại lợi ích cho hắn, màDương Mộc Hoan xuất thân từ một gia đình quan gia bình thường , cùng Tần Ngọc Song không có chút thân phận địa vị, cũng chỉ là thứ hắn dừng đểphân tán lực chú ý của Lưu Hương Liên thôi!


Nghĩ đến Sở Sở, đôimắt của An Bình hầu gia hiện lên một tia nhu hòa, nhưng nhu hòa này cũng chỉ chợt lóe qua, nhanh đến mức không ai có thể phát hiện.


"Lãogia, đêm nay Ngọc Song không có biện pháp hầu hạ lão gia ." Đại phu đirồi, Tần Ngọc Song ghé vào trên giường, điềm đạm đáng yêu nói với AnBình hầu gia, ngôn ngữ vẫn như cũ có tiếng rên rỉ rất nhỏ tràn ra, làmcho người ta không thể không thương tiếc.


An Bình hầu gia nghethấy thanh âm, thần sắc khẽ biến, lập tức vén rèm lên, ngồi ở mépgiường, săn sóc cẩn thận nhìn vết thương trên người nàng, "Hừ, HươngLiên này,lại xuống tay ngoan độc như thế, đều do ta về trễ, bằngkhông..."
An Bình hầu gia đau lòng cau mày, "Đau không?"


Tần Ngọc Song đã lâu không có nhìn thấy An Bình hầu gia đối với nàng thânthiết như vậy,trong lòng vui vẻ, kích động có chút nói không ra lời,chống thân thể lên, tiến vào trong lòng An Bình hầu gia, "Lão gia... LàNgọc Song đã làm sai, Ngọc Song..."


"Đừng tự trách , ta đều đãnói, không trách ngươi ." An Bình hầu gia thở dài một tiếng, ôn nhu nỉnon,sau đó giống như nghĩ đến cái gì, đối với ngoài cửa phân phó nói,"Quản gia, đem những thứ ta cần dùng từ thư phòng đều chuyển đến Vô Song các, từ nay trở đi, ta liền ở Vô Song các bồi ngũ phu nhân."


Bên ngoài quản gia giật mình, lập tức lên tiếng trả lời, "Vâng, lão gia, lão nô lập tức bảo người ta thu thập."


"Lão gia, Ngọc Song..." Tần Ngọc Song thật không ngờ An Bình hầu gia nhưnglại muốn ở lại Vô Song các bồi nàng, nàng nghĩ đến chính mình hiện tạibị thương, lão gia sẽ không đến Vô Song các của nàng, nhưng... Tronglòng kích động khôn cùng , lúc trước Tần Ngọc Song luôn nghĩ lão gia làngười vô tình , nhưng giờ phút này, nàng lại mơ hồ nhìn thấy tình cảmtrong mắt hắn,sự cảm động lan tràn ở trong lòng nàng, thậm chí đem những đau đớn trên người toàn bộ biến mất, có thể được lão gia đối đãi nhưthế, nàng lần này chịu đau,cũng đáng .


"Dưỡng thân thể cho tốt,hoàng thượng sắp xếp ta một thời gian nữa đi U Châu, đến lúc đó,nếu thân thể ngươi tốt rồi thì theo ta cùng đi." An Bình hầu gia vỗ nhẹ bả vaicủa nàng, đáy mắt ôn nhu nhưng cũng mơ hồ hàm chứa một tia lạnh nhưbăng.


Đương nhiên, Tần Ngọc Song đang lâm vào trong sự cảm độngsẽ không phát hiện, nghe thấy những lời này của An Bình hầu gia,càngthêm kích động, lão gia xuất môn, chưa bao giờ mang theo thê thiếp trong phủ,ngay cả đại phu nhân cũng không có đãi ngộ như vậy, hắn nhưng lạinói muốn mang nàng cùng đi U Châu, "Lão gia..."


Một lần lại một lần, sớm đã làm cho nàng kích động nói không ra lời, "Lão gia, Ngọc Song đây là đang nằm mơ sao?"
An Bình hầu gia ha ha cười, bàn tay nắm chặt bả vai của nàng, "Không phảimộng, ngươi nếu cao hứng, về sau ta xuất môn, đều mang theo ngươi."


"Thật sự?" Tần Ngọc Song ngửa đầu nhìn nam nhân của chính mình, hắn chưa baogiờ từng ôn nhu như vậy,ngay cả lúc hai người hoan ái, hắn cũng chưatừng nói qua”lời ngon tiếng ngọt” như vậy, Tần Ngọc Song đột nhiên cảmgiác được chính mình được yêu thương .


"Ta đã từng lừa gạt ngươisao?" An Bình hầu gia chống lại cặp mắt tràn đầy hưng phấn cùng kíchđộng của nàng, trên mặt nhu tình hơn vài phần, đáy mắt cũng không lạnhbăng giống như mới vừa rồi, giống như xuyên thấu qua đôi mắt này có thểnhìn thấy một nữ nhân khác


Tần Ngọc Song lắc đầu, lão gia chưatừng lừa gạt nàng, lúc này nàng, làm gì có năng lực nghĩ đến, hắn sở dĩchưa từng lừa gạt nàng, là vì, hắn chưa bao giờ từng đối với nàng hứahẹn bất kì cái gì, Tần Ngọc Song chỉ là một thê thiếp, thân phận bốicảnh đơn giản , căn bản không đáng giá để người khác lừa gạt


TầnNgọc Song lâm vào bên trong sự nhu tình của An Bình hầu phủ , lòng trànđầy ngọt ngào, như một thiếu nữ mới trải qua mối tình đầu, rúc vào trong lòng An Bình hầu gia, nghĩ đến đại phu nhân, khóe miệng Tần Ngọc Song ý cười càng đậm, người bên ngoài thấy lão gia đến ở trong Vô Song lànhiều nhất, mọi người đều cho rằng nàng là thiếp được sủng ái nhiềunhất, nhưng Tần Ngọc Song tự mình biết, lão gia tuy rằng ở lại nơi này,nhưng lại đối với nàng không có bao nhiêu tình nghĩa cùng tình yêu chânchính, hắn cũng không phải chân chính sủng ái chính mình, cho nên, nàngcho tới bây giờ đều rất ít ở trước mặt đại phu nhân khoe ra cái gì, màđem hy vọng ký thác ở trên người đứa nhỏ, nhưng giờ phút này, nàng tựahồ cảm giác được, lão gia thật sự sủng ái nàng bất chấp thân thế củanàng.


Đại phu nhân, hừ, bà muốn hại ch.ết Tần Ngọc Song nàng, làmsao biết được nàng nhưng lại nhân họa đắc phúc, nếu đại phu nhân biếtlão gia tính mang mình đi U Châu,không biết có thể ghen tị phát cuồnghay không!
Bên trong Cẩm tú các.


Phanh một tiếng, căn phòng đang im lặng nhất thời bị phá vỡ bởi một tiếng vỡnát của cái chén,ngực của đại phu nhân kịch liệt phập phồng , vẻ mặt tức giận, "Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!"


Cố đại nươngcảm nhận được tức giận của bà, nhưng vẫn phải mở miệng, "Phu nhân, quảngia đã phân phó hạ nhân chuyển vào , nói là lão gia phân phó, mấy ngàynày sẽ ở lại Vô Song các,để chiếu cố ngũ phu nhân."


Ba một tiếng, đại phu nhân đánh một phát lên bàn, toàn bộ thân thể từ trên ghế đứnglên, mắt lộ ra hung quang, "Khá lắm Tần Ngọc Song, lại có khả năng dụ dỗ đến như vậy, ở lại Vô Song các? Lão gia ngày thường thường xuyên đến Vô Song các liền thôi đi, hiện tại, còn muốn đem thư phòng dời qua bên đó, hắn coi Tần Ngọc Song là cái gì?Phu nhân chính thất của hắn sao?"


Khuôn mặt lúc trước luôn dịu dàng của đại phu nhân , giờ phút này mang vẻ dữtợn, nội tâm tức giận cùng ghen tị như thế nào cũng không thể bình ổn,Tần Ngọc Song a Tần Ngọc Song, mới vừa rồi thật sự là hối hận vì đãkhông đem nàng điền tỉnh cho xong hết mọi chuyện, nhất định là giả trang đáng thương mềm yếu để dụ dỗ bám trụ lão gia, hừ!


"Phu nhân,ngươi xin bớt giận, đừng chấp nhặt ngũ phu nhân, lão gia chính là nhấtthời bị nàng mê hoặc, nàng chung quy chĩ là một thiếp thân, cũng khôngtrở thành uy hϊế͙p͙ gì lớn đâu."


Cố đại nương ở một bên mở miệngtrấn an, giúp đỡ đại phu nhân ngồi xuống, thay bà sửa sang lại mấy lọntóc mới vừa rồi bị Tần Ngọc Song nắm.


Đại phu nhân hít một hơithật sâu, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, trong mắt ngưngtụ nồng đậm âm lãnh, sau khi trầm mặc một lát, đại phu nhân giống nhưkhôi phục lại sự bình tĩnh, nhẹ giọng phân phó với Cố đại nương , "Thayta xem xét một nữ tử đáng tin cậy."


"Phu nhân ngươi là muốn..."Cố đại nương thử hỏi, không rõ đại phu nhân muốn tìm một nữ tử làmgì"Tần Ngọc Song ỷ vào khuôn mặt của nàng, mê hoặc lão gia,chung quycũng bởi vì bà không còn vẻ đẹp thanh xuân , ngươi hãy đi tìm cho ta một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp thanh thuần, gia cảnh nghèo khó, lại dễ khốngchế ." Đại phu nhân mâu quang vi liễm, đáy mắt thâm trầm càng đậm.


Cố đại nương cả kinh, "Phu nhân ngươi là muốn lão gia nạp thêm thiếp?"


Phu nhân làm cái gì vậy? Này không phải là mang đá tự đập chân mình sao?Phu nhân ghét nhất chính là những vị thiếp thất kia, ước gì trừ bỏ đượccác nàng cho thống khoái, hiện tại nhưng lại chủ động thay lão gia nạpthiếp, phu nhân là muốn làm gì a?


"Đúng vậy! Tứ phu nhân khôngcó, làm sao có thể giúp ngũ phân nhân chia sẻ được, hiện giờ nàng đangbị thương,làm thế nào có thể hầu hạ lão gia?" Đại phu nhân như bà đãtrải qua cảm giác này, Tần Ngọc Song không thể lưu, giết cũng khôngthể, như vậy liền tìm một người khác tới để kìm chế lại, tới lấy vị trícủa Tần Ngọc Song, tới lúc đó, bà liền không cần ném chuột sợ vỡ đồ,không cần lo lắng không có Tần Ngọc Song, sẽ đem lão gia đẩy vào tronglòng của tam phu nhân ở biệt viên thành nam a.


Một năm này, lãogia đối với chính mình khúc mắc càng ngày càng lớn, dù là e ngại mặt mũi của Lâm gia , hắn cũng đã một thời gian dài không đến Cẩm Tú các củanàng, nhất là từ khi chuyện của Yên nhi phát sinh ra, lão gia càng ngàycàng không đem chính thất phu nhân như bà để vào mắt .


"Phu nhân!" Cố đại nương mở miệng kêu lên, vạn nhất dẫn sói vào nhà như vậy nên làm thế nào cho phải?


"Được rồi, ta đã suy nghĩ kĩ hết rồi, ngươi cứ dựa theo lời ta nói đi làm,nhớ kỹ, nhất định phải là người dễ khống chế , tìm được rồi, liền chonàng chút bạc, tạm thời mua về làm nha hoàn của ta vài ngày, đến lúc đó, ta đều có an bài." Đại phu nhân trầm giọng nói, không có cách nào thayđổi.


"Vâng, phu nhân." Cố đại nương lên tiếng trả lời, không cần phải nhiều lời nữa.


"Đi, hiện tại phải đi, càng nhanh càng tốt. Tìm được rồi, liền lập tức mangvào trong phủ cho ta tự mình nhìn một cái." Đại phu nhân vội vàng thúcgiục, nghĩ đến từ sau khi nàng ta bị phạt lão gia liền ở Trong Vô Songcác với Tần Ngọc Song, trong lòng của bà liền không có tư vị, này khôngphải nói với mọi người trong phủ rằng lão gia có bao nhiêu sủng áivới nàng ta sao, hắn có bao nhiêu đau cho hồ ly tinh kia sao?


Không, không được, bà phải nhanh hành động! Xem Tần Ngọc Song còn có thể tiêu dao tới khi nào.
"Vâng, nô tỳ liền đi ngay." Cố đại nương buông tóc xuống, vội vàng ra khỏi Cẩm Tú Viên để làm việc.
An Ninh nghe Bích Châu báo lại, tinh tế phẩm trà, khóe miệng giơ lên một nụ cười sâu xa.


"Tiểu thư, ngươi nói ngũ phu nhân này thật đúng là nhân họa đắc phúc, nô tỳmới vừa nghe nói đại phu nhân tức giận đến không nhẹ đâu!" Mâu quang của Bích Châu hơi đổi, lão gia ngay cả thư phòng đều chuyển đến Vô Songcác, ngũ phu nhân so với trước kia tựa hồ càng thêm được sủng ái .


An Ninh cười không nói, nhân họa đắc phúc sao? Nàng lại không cho rằng như vậy, bất quá,phản ứng của đại phu nhân cũng ở trong dự kiến của nàng ,không chỉ có như thế, hôm nay nàng vô tình nhắc tới người kia, đại phunhân muốn đối phó Tần Ngọc Song, cũng phải làm chút phòng bị mới được.


Nghĩ đến kiếp trước An Bình hầu gia đi U Châu, mâu quang của An Ninh liễmliễm, U Châu, Tần Ngọc Song có thể nói là hưởng vinh quang, kiếp trướcDương Mộc Hoan không ch.ết, liền ngay cả Dương Mộc Hoan cũng ghen tị muốn ch.ết, mà chuyện xảy ra sau khi đi U Châu,… trong mắt An Ninh xẹt quamột tia sáng biến hoá kỳ lạ,…….khi đó mới chân chính là một vở kịch hay!


Toàn bộ An Bình hầu phủ,những thứ tốt, đều hướng Vô Song các đưa qua, VôSong các trước nay chưa có náo nhiệt như vậy, bọn hạ nhân vốn nghĩ đếnngũ phu nhân bởi vì tự mình bán đồ tong phủ mà bị thất sủng, lại thậtkhông ngờ, chẳng những không thất sủng, ngược lại càng được An Bình hầugia yêu thương, hai ngày này, lão gia ăn ở Vô Song các, ở tại Vô Songcác, Hầu phủ trở về, trực tiếp đi ra Vô Song các, thậm chí ngay cả sâncủa chính hắn đều không có tới, chỉ cần là người ở Hầu phủ, liền nhấtđịnh sẽ ở trong Vô Song các


Bọn hạ nhân âm thầm đoán, ngũ phu nhân này địa vị ở Hầu phủ, sợ là muốn áp chế cả đại phu nhân .
Bên trong Vô Song các, hai ngày này, Tần Ngọc Song chưa từng thoải mái,thân thể tuy rằng bởi vì bị quất roi bị thương mang đến đau đớn , nhưng tâm? Lại hạnh phúc tràn đầy


"Lão gia, đây là ta cố ý bảo PhúcNhi hầm canh, lão gia uống trước đi." Tần Ngọc Song bưng một chén canh,đến bên cạnh An Bình hầu gia đang xử lý công văn, sắc mặt so với ngày bị phạt ấy, hơn vài phần hồng nhuận.


Hai ngày này, lão gia phân phó quản gia mang đến nhiều thứ để bồi bổ thânthể đến Vô Song các, để nàng bồi bổ thân mình, ngay cả tốc độ vết thương khép lại cũng nhanh khôngít, nàng thật ra không thèm để ý vết thương trên người, chỉ cần lão giacó thể đối với nàng như vậy, nàng dù là bị thương, cũng không sao cả.


"Như thế nào đến đây? Nhanh đi nghỉ ngơi cho tốt, thân mình của ngươi cònchưa có khỏe hẳn, việc này giao cho hạ nhân đi làm là được rồi, ngươichỉ để ý đem thân mình dưỡng tốt cho ta,chớ để mệt nhọc ." An Bình hầugia nhanh chóng buông gì đó trong tay, tiếp nhận bát canh trong tay TầnNgọc Song , thân thiết nói.


"Lão gia, Ngọc Song không sao cả, hầu hạ lão gia ăn canh, Ngọc Song còn làm được." Tần Ngọc Song nhờ An Bìnhhầu gia nâng lên, ngồi ở trên ghế, thân thể tựa vào trong lòng hắn, cảmthụ được một phần ấm áp kia.


An Bình hầu gia không cần phải nhiều lời nữa, đáy mắt xẹt qua một chút quang mang không dấu vết , lập tứcliễm đi, trầm mặc một lát, mở miệng nói, "Đêm nay ngươi sớm đi nghỉngơi, ta còn có một số việc không xử lý, xử lý xong rồi, ta liền đi cùng ngươi."


"Ân." Tần Ngọc Song thuận theo gật đầu, hai ngày này,tuy rằng nàng chịu thương, không thể hầu hạ hắn, nhưng hắn vẫn ngủ ởtrên giường của nàng,điều này càng làm cho nàng thêm cảm động, "Kia Ngọc Song trước nhìn lão gia đem canh uống lên."


"Hảo, liền theo ýngươi." An Bình hầu gia cười nói, lập tức bưng bát canh, rất nhanh liềnđem bát canh kia uống hết, "Cái này ngươi đã yên tâm chưa?"


Trênmặt Tần Ngọc Song nở rộ ra một nụ cười, lập tức từ trong lòng hắn đứnglên, xoay người đi đến nội sảnh, được Phúc Nhi hầu hạ hạ, nằm nghỉ ngơilại trên giường...


An Bình hầu gia nhìn bóng dáng của nàng, ônnhu trên mặt mới vừa rồi nhất thời biến mất không thấy, lực chú ý chuyển dời trên công văn trước mặt, tiếp tục xử lý ...
Trong Cẩm tú các


Cố đại nương làm việc trong hai ngày ruốt cuộc cũng tuyển từ trong mườimấy cô nương, tuyển ra một người, đưa đến trước mặt đại phu nhân, đạiphu nhân nhìn nữ tử đang đứng trước mặt này, bất quá là mười lăm tuổi,quần áo tả tơi, hai mắt lộ ra một tia kinh hoàng .


"Ngươi tên là gì?" Đại phu nhân lần phật châu trong tay, mở miệng hỏi , cặp mắt lợi hạivẫn luôn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nữ tử này.


"Nô... Nô tỳ kêu Tuyết... Tuyết Nhi." Ánh mắt Tuyết Nhi lóe ra, tại hoàn cảnh lạnày,cùng với vị phu nhân uy nghiêm trước mặtt, nàng giống như một connai con bị chấn kinh, trong lòng tràn ngập bất an.


"TuyếtNhi?"đôi mắt Đại phu nhân híp lại , đứng dậy đi đến trước mặt Tuyết Nhi, "Bộ dạng khuôn mặt này không sai, bất quá chính là có hơi gầy, làn danhem nhuốc... Đây là như thế nào ? Trong nhà còn không nước để rửa mặtsao? Cố đại nương, đem nàng dẫn đi, rửa mặt một phen, đem một bộ xiêm ycủa đại tiểu thư đưa cho nàng mặc, sau đó lại mang lại đây ta xem."


"Vâng, phu nhân." Cố đại nương lĩnh mệnh, đem Tuyết Nhi dẫn xuống.


Đại phu nhân ngồi ở ghế trên, hé ra mặt mặt không chút thay đổi, hai ngàynày, lão gia khi trở về Hầu phủ đều vào ở trong viện của Tần Ngọc Songkia, bà ngay cả gặp mặt đều không có cơ hội gặp được hắn, Tần Ngọc Songthật sự hấp dẫn hắn như vậy sao?
Hừ!


Không bao lâu, Cố đại nương liền mang theo Tuyết Nhi đã rửa mặt xong, đổi một bộ xiêm y tốtđến trước mặt đại phu nhân , đại phu nhân lại một lần nữa đánh giá nữtử này, ánh mắt cũng sáng ngời, mới vừa rồi một thân lam lũ, cùng vớigương mặt dơ bẩn, khiến cho Tuyết Nhi không có bao nhiu xinh đẹp, nhưnggiờ phút này vừa thấy, quả thật là một tiểu mỹ nhân.Trừ bỏ hơi gầy, cácphương diện khác đều rất được.


"Ngẩng đầu lên, nhìn ta." Đại phu nhân cao giọng mở miệng, bên trong thanh âm lộ ra một cỗ uy nghiêm..............
"Ngẩng đầu lên, nhìn ta." Đại phu nhân cao giọng mở miệng, bên trong thanh âm lộ ra một cỗ uy nghiêm.


Trong lòng Tuyết Nhi kinh hoàng, không ngừng lạnh rung ngẩng đầu, chống lại con ngươi lợi hại của đại phu nhân , trong lòng cả kinh, hai mắt lại tràn ngập hoảng sợ.
Ba một tiếng, một cái tát của đại phu nhân đánh vào trên mặt Tuyết Nhi.


"A..." Tuyết Nhi đau thở hắt ra, trên mặt hỏa lạt lạt đau, nàng không rõ, vị phu nhân này vì sao phải đánh nàng.
Đại phu nhân nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng ta, trong lòng xẹt qua một tia tức giận trong lòng hừ lạnh, hai mắt này, thật sự là câu hồn!


"Ngươi mấy tuổi rồi ?" Bên trong thanh âm của Đại phu nhân lại nhiều thêm vài phần lãnh ý, tựa hồ phải đông cứng người khác.
"Nô... Nô tỳ qua thêm một tháng nữa là mười chin tuổi ." Tuyết Nhi lạnh rung trả lời, không dám có chút chậm trễ.


"Mười chín? Mười chín , đều chưa hứa gả cho người nào sao?" mâu quang của Đại phu nhân trở nên nhu hòa, thời điểm bà mười chín tuổi, đã vào Hầu phủ, là người của An Bình hầu gia .
"Nô tỳ trong nhà bần hàn, phụ thân bệnh nặng, không... Không ai muốn." Tuyết Nhi nói chi


tiết, ai lại để ý một nữ tử có phụ thân bị bệnh nặng chứ? Cưới nàng, chẳng khác nào là có thêm một gánh nặng.
Đại phu nhân mâu quang vi liễm, "Trong nhà còn người nào khác không?"


"trong nhà nô tỳ còn có một đệ đệ, đệ đệ thượng tiểu, mẫu thân ở thời điểm sinh đệ đệ,liền khó sanh mà ch.ết, trong nàh nô tỳ có phụ thân, đệ đệ tổng cộng là ba người." Đối mặt với khí thế sắc bén của đại phu nhân, sợ hãi trong lòng Tuyết Nhi đối với đại phu nhân như trước không có giảm bớt, vô luận bà hỏi cái gì, nàng đều thật cẩn thận trả lời, mới vừa rồi , nàng nghe Cố đại nương nói, đại phu nhân muốn nàng làm cái gì, nàng liền vâng theo là được.


Đại phu nhân gật gật đầu, ánh mắt lợi hại lại đánh giá Tuyết Nhi một phen, cuối cùng dừng ở trên gương mặt mềm mại bị nàng đánh sưng đỏ lên, "Biết ta mới vừa rồi vì sao đánh ngươi không?"


"Nô tỳ... Nô tỳ không biết." hiện tại gương mặt của Tuyết Nhi còn hỏa lạt lạt đau, một cái tát mới vừa rồi của đại phu nhân không có chút lưu tình a.


"Hừ, nhớ kỹ, về sau ta là chủ tử của ngươi, vô luận ta bảo ngươi làm cái gì, ngươi đều phải làm,dù là ta đánh ngươi, ngươi cũng chỉ có thể thừa nhận , hiểu chưa?" Thanh âm của đại phu nhân cất cao một chút, so với uy nghiêm mới vừa rồi, càng thêm làm cho người ta sinh ra sợ hãi.


"Vâng, nô tỳ hiểu được , nhưng..." Trong ánh mắt của Tuyết Nhi lóe ra vài phần bất an, muốn nói lại không dám nói


Đại phu nhân giống như biết được nàng muốn nói cái gì , thản nhiên mở miệng, "Phụ thân của nhà ngươi có bệnh, có thể có bạc để trị bệnh hay không còn phải xem biêu hiện của ngươi có tốt hay không."


"Vâng, nô tỳ về sau nhất định sẽ hảo hảo hầu hạ phu nhân." Tuyết Nhi quỳ mạnh trên mặt đất,tuy rằng đại phu nhân này có điểm sắc bén, nhưng vì để có bạc để phụ thân xem bệnh,chỉ cần có thể trị tốt bệnh của phụ thân, làm cho đệ đệ có cơ hội đến trường, nàng chịu khổ vất vả đều không sao cả.


Đại phu nhân hừ nhẹ một tiếng, "Đứng lên đi, người ngươi phải hầu hạ không phải ta, là lão gia, bất quá, hai ngày này ngươi trước cứ là nha hoàn bên người của ta, qua hai ngày, ta sẽ tìm một cơ hội đem ngươi đưa đi qua."


Tuyết Nhi không nghi ngờ gì cả, trong lòng tràn đầy cảm kích, vô luận hầu hạ ai, làm nha hoàn tại Hầu phủ, cho dù là một nha đầu nhóm lửa, cũng so với ở nơi khác tốt hơn nhiều, trong lòng vui mừng , "Phu nhân, Tuyết Nhi muốn về nhà đem chuyện này nói cho phụ thân biết."


"Không cần, Cố đại nương, ngươi phân phó hạ nhân đưa chút bạc đến nhà nàng, từ hôm nay trở đi, ngươi liền đi theo ta, không thể ra đại môn của Hầu phủ, hiểu chưa?" con ngươi của Đại phu nhân căng thẳng, không nhìn Tuyết Nhi cái nào,nói xong tự nhiên ngồi xuống uống trà


Tuyết Nhi rõ ràng thất vọng, nhưng nghĩ đến có lẽ đây là quy củ của Hầu phủ, liền không nghi ngờ gì "Vâng, nô tỳ hiểu được ."
"Ngươi đi xuống trước đi." Đại phu nhân khoát tay áo, ý bảo nàng rời đi.
"Nô tỳ cáo lui."


Đợi cho Tuyết Nhi rời khỏi thuê phòng, Cố đại nương mới nói ra lời nói muốn nói ngay từ đầu "Phu nhân, Tuyết Nhi này bộ dạng cũng khá xinh xắn, cặp mắt kia thật sự dụ dỗ, quần áo tả tơi còn không có nhìn ra, nô tỳ nghĩ, nếu thật sự cho nàng đến hoàn thành nhiệm vụ này, vạn nhất về sau lão gia thật sự mê luyến nàng ta, chuyện này đối với đại phu nhân mà nói..."


Cố đại nương lo lắng không phải không có lý, Tuyết Nhi này tuổi trẻ, lại xinh đẹp,nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia, thật là chọc người thương tiếc, sợ là sợ đến lúc đó thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó a!


"Nàng nếu không xinh đẹp, có thể hấp dẫn được lão gia sao? Mê luyến nàng ta lại như thế nào,


chỉ cần nàng nghe lời là tốt rồi, nàng không phải có một đệ đệ sao? Đưa hắn an bài đến Vệ thành đi, giao cho ca ca ta, cho hắn ở trong phủ làm hạ nhân, trong tay có lợi thế, còn sợ nàng không nghe lời sao?" Đại phu nhân không phải không hiểu sự băn khoăn của Cố đại nương, nhưng bà đã sớm có đối sách thật tốt.


"Đúng rồi, làm cho nàng ký khế ước bán mình, điểm này, không thể qua loa." Đại phu nhân nghĩ đến cái gì, lập tức phân phó nói.
"Vâng,khế ước bán mình nô tỳ đã sớm chuẩn bị tốt."


"Tốt lắm!" Đại phu nhân vừa lòng gật đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, Tần Ngọc Song a Tần Ngọc Song, ngươi hiện tại được sủng ái thì như thế nào? Ngươi có thể xinh đẹp hơn một cô nương mười chin tuổi sao?


Trải qua vài ngày tĩnh dưỡng, vết thương của ngũ phu nhân Tần Ngọc Song cũng đã tốt lắm,tuy rằng nàng ngày ngày chịu ân sủng, không có ra khỏi Vô Song các,nhưng nghe Phúc nhi nói,bọn hạ nhân bên ngoài hâm mộ nàng như thế nào, nhất là vị đại phu nhân kia.


Nghĩ đến ngày ấy đại phu nhân đánh nàng như vậy,trong mắt Tần Ngọc Song xẹt qua một tia lãnh ý, mâu quang hơi đổi, khóe miệng giơ lên một độ cong nhỏ, phân phó Phúc nhi bên cạnh "Phúc Nhi, lão gia sợ đã trở lại, hôm nay thời tiết không tệ, thân thể của ta cũng tốt rất nhiều, chúng ta ra tiếp lão gia đi."


"Vâng, phu nhân." Phúc Nhi bước lên phía trước giúp Tần Ngọc Song khoác cái áo choàng, thật cẩn thận giúp đỡ, lần này ngũ phu nhân nhân họa đắc phúc, làm cho địa vị của nàng cũng lên cao rất nhiều, lão gia ở trong Vô Song các, nàng cũng được ban cho không ít đồ,ngay cả đồng bạn của nàng, cũng đối với nàng thật sự hâm mộ, đã nhiều ngày, Phúc Nhi nàng đi đến đâu đều được đón tiếp rất nhiệt tình .


Hoa viên Hầu phủ.
An Ninh muốn sửa lại thói quen ngày xưa luôn ở trong Thính Vũ hiên chờ đợi, đến lương đình ngồi xuống, vừa ngồi xuống không lâu, liền nghe được bên kia truyền đến thanh âm của nha hoàn, "Ngũ phu nhân tốt, nô tỳ tham kiến ngũ phu nhân."


"Đi xuống đi, khi nào lão gia trở lại, lại đây nói cho ta biết một tiếng." Tần Ngọc Song ngay cả nói chuyện cũng ra vẻ hơn so với ngày xưa chừng vài phần.


An Ninh khẽ nhíu mày, vừa định đứng dậy bước đi, Tần Ngọc Song liền đón lại."Nhị tiểu thư, không nghĩ tới ở trong này lại gặp ngươi, mấy ngày nay đểu phải ở trong Vô Song các, ngay cả xương cốt cũng muốn nhũn ra a ." Tần Ngọc Song đi vào lương đình, trên thực tế, nàng từ xa liền thấy được An Ninh ở trong lương đình, nàng là đặc biệt lại đây hỏi thăm


"Ninh Nhi gặp qua Tần di nương, Tần di nương thân mình tốt không?" trên mặt An Ninh nở rộ một nụ cười vô hại, nhưng cũng xa cách, ánh mắt không dấu vết đảo qua gương mặt như dương quan rộng mở của Tần Ngọc Song, trong lòng liền hiểu rõ.


"Tốt! Lão gia tự mình chăm sóc, còn có thể không tốt sao?" Tần Ngọc Song cười đến ngọt ngào, ngồi ở bên cạnh An Ninh, nghĩ đến chuyện đã xảy ra ngày âý,"Nhị tiểu thư, Tần di nương muốn cảm ơn âm cứu mạng của người."
An Ninh nao nao, mâu quang vi liễm, "Tần di nương sao lại nói vậy? Ninh Nhi chưa từng cứu Tần di nương?"


Tần Ngọc Song hiển nhiên không dự đoán được nàng sẽ nói như vậy, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại liễm đi, ha ha cười nói, "Cũng thế! Tần di nương trong lòng hiểu được là được rồi."


Ngày ấy, đại phu nhân vốn phải điền tỉnh nàng, lại không biết An Ninh nói gì với đại phu nhân, đại phu nhân liền cải biến chủ ý, nàng tuy rằng không có tránh được sự trách đánh này, nhưng nếu ở thời điểm kia không có An Ninh, như vậy Tần Ngọc Song nàng cũng đã tang thân nơi đáy giếng , thế nào còn mệnh hưởng sự sủng ái của lão gia?


An Ninh có ân cứu mạng đối với nàng, nàng nhớ kỹ, nhị tiểu thư này, tựa hồ so với tưởng tượng của chính mình còn khôn khéo hơn nhiều lắm!


An Ninh cười không nói, Tần Ngọc Song là người có hiểu biết tự nhiên có thể biết được là ai cứu nàng, cho nên, dù là nàng không mở miệng muốn nhận ân tình này, Tần Ngọc Song cũng quả quyết sẽ không quên, nàng cứu nàng ta, bất quá là vì suy tính của chính mìnhthôi.


Chính lúc này, An Bình hầu gia vội vàng đi tới, khóa chặt con ngươi, vào lương đình, trực tiếp cầm tay của Tần Ngọc Song.
"Lão gia..."
"Thân mình của ngươi còn chưa có tốt hẳn, sao liền đi ra ? Nếu lại nghiêm trọng lên, đến lúc


đó, ngươi như thế nào mà theo ta đi U Châu?" An Bình hầu gia đánh gãy lời nói của Tần Ngọc Song, vẻ mặt thân thiết.


Tần Ngọc Song ý cười càng đậm, làm nũng nói, "Lão gia, hôm nay thời tiết tốt, Ngọc Song mới đi ra một chút, lão gia chớ tức giận, Ngọc Song sẽ hảo hảo dưỡng thương ,trước khi lão gia đi U Châu nhất định sẽ đem thân thể dưỡng lại hoàn toàn tốt."


"Lão gia muốn đi U Châu?" thanh âm của Đại phu nhân đột nhiên vang lên, mới vừa rồi nhìn thấy An Bình hầu gia vội vàng hướng bên này đi qua, bà liền theo đi lên, nhiều ngày qua, bà ngay cả mặt lão gia cũng không có gặp qua, cho nên, vừa thấy hắn đến, bà liền theo tới , nhưng không có dự đoán được, lại nhìn thấy bộ dáng lão gia đối với Tần Ngọc Song đau sủng như thế, U Châu? Lão gia muốn dẫn Tần Ngọc Song đi U Châu?


Lão gia xuất môn làm việc, chưa bao giờ mang theo thê thiếp, nhưng lúc này thế nhưng... Trong lòng trồi lên một tia tức giận.
"Đúng." An Bình hầu gia cũng không kiêng dè, cố ý trong lúc vô tình, ôm trọn thắt lưng của Tần Ngọc Song, giống như thập phần đau sủng.


Tần Ngọc Song đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ở trước mặt đại phu nhân khoe ra ,giải bớt uất hận trong lòng của nàng, mảnh mai dựa sát vào trong lòng An Bình hầu gia, mặc dù không nói cái gì, nhưng cũng đã khiến đại phu nhân tức giận một hồi.
Tần Ngọc Song này, đang khiêu khích bà sao?


Hừ! Liễm hạ mặt mày, đại phu nhân khôi phục lại bộ dáng dịu dàng hiền lành, "Lão gia nếu
muốn đi U Châu, có chuyện gì liền làm trước đi! Tuyết Nhi, lại đây gặp qua lão gia."
Tuyết Nhi cắn cắn môi, thuận theo quỳ xuống trước mặt An Bình hầu gia, "Tuyết Nhi gặp qua lão gia."


"Đây là nha hoàn ngươi mới mua? Thật là một nha đầu dịu ngoan." An Bình hầu gia mị hí mắt, thuận miệng nói.


Ý cười trên mặt Đại phu nhân càng đậm, "Lão gia, không phải nha hoàn, Tuyết Nhi là người thiếp thân đặc biệt vì lão gia xem xét chọn làm lục phu nhân, trong phủ hồi lâu không có thêm người mới , nha đầu kia mới mười chín tuổi, đây là một độ tuổi tốt a!"
HẾT CHƯƠNG 83






Truyện liên quan