Chương 126: Chương 97: đêm tân hôn bị chồng ruồng bỏ

Phủ Ly vương


Trong hoàng cung ngoại trừ mẹ đẻ của Ly vương điện hạ là Lệ Phi đến Vương phủ, Sùng Chính đế cũng không có xuất hiện, chú rể, tân nương đã bái đường, bất quá phương thức bái đường có chút quái dị, tân khách cùng với chú rể tuy rằng nghi hoặc, không khí náo nhiệt giảm xuống, nhưng lại không nói gì.


Chỉ cần Triệu Cảnh Trạch không nói, người khác cũng chỉ có thể nhìn.


Tân nương được đưa vào tân phòng, chân trước đi, chú rể Triệu Cảnh Trạch liền khẩn cấp muốn theo sau, hắn nghĩ cho dù đã bái đường, An Ninh đã là Vương phi của hắn nhưng nếu không chân chính giữ lấy thân thể, chuyện xấu vẫn có thể xảy ra.


Hắn không thể để cho chuyện đó xảy ra. Nhất là khi nhìn thấy Thương Địch ở trong bữa tiệc, trên mặt còn lộ ý cười, Triệu Cảnh Trạch càng thêm kiên định nhanh chóng đem gạo nấu thành cơm, như vậy lát nữa ở trước mặt Thương Địch có thể hảo hảo khoe ra, bước chân Triệu Cảnh Trạch càng nhanh hơn.


"Chú rể vội đi đâu vậy? Còn chưa bồi mọi người uống rượu đâu! Như vậy là không được nha!” Tô Cầm cười xấu xa, tay chân nhanh nhẹn chặn đường đi của Triệu Cảnh Trạch, hắn làm như vậy bởi An Ninh đã nói trước, không muốn nhanh như vậy để hắn ta vào động phòng, như vậy không có thú vị, An Ninh muốn có một chút trở ngại.


available on google playdownload on app store


Thanh âm của Tô Cầm đủ cho tân khách ở đây nghe được, lực chú ý tự nhiên bị kéo lại, sắc mặt Triệu Cảnh Trach tự nhiên trầm xuống, Tô Cầm cũng không thèm để ý, cũng không có cố kị sắc mặt hắn ngược lại thân thiện khoác tay lên vai hắn, “Ly vương điện hạ vội vã muốn gặp tân nương? Gấp cái gì? Thời gian còn nhiều, tân nương sẽ ở tân phòng chờ đợi, còn sợ nàng chạy mất sao? Uống rượu trước, nói cái gì cũng phải uống rượu trước, không say không về, các người nói phải không?”


“Được! không say không về. Ly vương tỏ vẻ mừng rỡ, không muốn bồi mọi người nhưng không nổi!” Dù gì cũng có Thương thư đại nhân quan viên nhất phẩm, là đại thần Sùng Chính đế tin tưởng, thân phận đó buộc Ly vương cũng phải nhựơng bộ vài phần.


Tân khách khác cũng tới phụ họa, trong lòng Triệu Cảnh Trạch không muốn nhưng nhìn đến khách mời tất cả đều là là người có uy tín, danh giá, việc tranh vị Hoàng đế sau này phải muộn sức những người này, bọn họ mở miệng, chính mình không thể cự tuyệt như vậy là không có đạo lý, nhưng nghĩ đến nương tử ở trong phòng lại không yên tâm, Triệu Cảnh Trạch khó xử đứng lên.


“Bổn vương rời đi chốc lát sẽ trở lại, các vị cứ uống trước, lát bổn vương sẽ bồi các vị, không say không về.” Triệu Cảnh Trạch chắp tay làm đại lễ rồi đứng lên, nghĩ rằng có thể vào trong càng nhanh càng tốt nhưng nhiều người vây quanh như vậy, hắn không thể dễ dàng thoát ra.


Còn chưa bước được một bước liền bị người đẩy xuống, nhị công tử nhếch miệng nhìn Triệu Cảnh Trạch “Ly vương điện hạ chẳng lẽ là khinh thường mọi người? Mọi người đến là muốn chúc phúc cho ngài vậy mà ngài một ly rượu cũng không bồi?”


An Ninh mở miệng không để chút đường lùi nào cho Triệu Cảnh Trạch, lời vừa rứt tân khách xung quanh liền đổi sắc mặt.


“Đúng vậy! Là không nể mặt sao? Cúng ta còn tới nơi này làm gì? Nếu đã không tiếp đón rượu mừng này uống cũng như không!” Tô Cầm đen mặt lớn tiếng kêu lên, ly rượu trên tay nhanh chóng rơi trên mặt đất, hành động của hắn mang chút uất hận mà vẫn có chút tiêu sái, An Ninh nhìn hắn tức giận mà trong long khẽ run sợ.


Tô Cầm không hổ là cao thủ diễn trò, phối hợp như vậy An Ninh không khỏi vừa lòng.
Nhá loạn, tân khách lục đục buông ly rượu xuống, Triệu Cảnh Trạch nóng nảy vội mở miệng “Các vị bớt giận, là bổn vương chiêu đãi không chu toàn, bổn vương xin tự phạt ba chén.”


Nói xong, ý bảo quản gia rót rượu, ngửa đầu uống một ngụm đã xong, đang muốn uống chén thứ hai lại nghe được thanh âm của Thương Địch “Ba chén sao được, nơi này nhiều quan khách như vậy tất cả đều là quan viên trong triều bận trăm công ngàn việc nhưng vẫn đến chúc phúc, dù thế nào thì ít nhất cũng phải mười chén a!”


Triệu Cảnh Trạch cầm ly rượu cứng đơ, lạnh lùng nhìn Thương Địch liếc mắt một cái, chỉ thấy hắn như trước ý vị cười cười, cười đến nỗi trong lòng hắn bất an, bất quá những lời này của Thương Địch được rất nhiều người ủng hộ.


“Thần vương nói không sai, chúng ta nhiều người như vậy phạt mười chén cũng không tính là nhiều.”
“Đúng vậy! Ly vương điện hạ không thể để mọi người thất vọng nha!”
…..


Mọi người vậy quanh Triệu Cảnh Trạch, hắn không còn cách nào khác đành phải chiều ý mọi người, “Được, bổn vương liền phạt mười chén!”


Dứt lời uống xong chén thứ hai mọi người cùng hô to ồn ào, rất nhanh mười chén đã uống hết, Ly vương thừa nhận tửu lượng của hắn không thấp điểm này An Ninh cũng biết, sau khi Triệu Cảnh Trạch uống hết mười ly rượu, An Ninh cấp Thương Địch một ánh mắt, “Biểu đệ, mới vừa rồi chúc phúc người, nhưng một chén này đại diện cho tâm ý của bổn vương, không biết như thế nào?”


Thương Địch kính rượu, Triệu Cảnh Trạch lại không thể cự tuyệt, trong lòng hắn âm thầm tính toán kế hoạch của mình, hừ lạnh, giờ phút này Thương Địch uống là rượu ngon nhưng lát nữa hắn uống rượu ngon sẽ biến thành mật vàng.


“Đa ta Thần vương biểu ca.” Triệu Cảnh Trạch ngửa đầu uống một ngụm hết ly rượu.


“Đa ta Thần vương biểu ca.” Triệu Cảnh Trạch ngửa đầu uống một ngụm hết ly rượu, nếu hắn nghĩ rằng uống xong ly rượu này là có thể thoát thân như vậy hắn hoàn toàn sai lầm, vừa uống xong ly rượu của Thương Đich, Tô Cầm liền nghênh đón, Triệu Cảnh Trạch còn muốn chạy nhưng một tân khách nữa lại tiến lên kính rượu chúc mừng, Trieeuj Cảnh Trạch chỉ có thể kiên trì một ly một ly uống xuống.


An Ninh nhìn mặt Triệu Cảnh Trạch có chút ứng đỏ, biết lượng rượu muốn hắn uống cũng không sai biệt lắm.


“Không được,.... bổn vương không được....” Triêu Cảnh Trạch hạ chén xuống, thân thể lảo đảo, quan khách ở đây đều đã kính rượu một vòng, mỗi người ở đây đều không có ý lui xuống, ước chừng cũng có tới trăm người, hắn cũng uống chừng trăm chén, dù tửu lượng có cao cũng không chống đỡ nổi.


“Ha ha, hôm nay Ly vương điện hạ tân hôn làm sao có thể nói không được ?” Có người mở miệng chế nhạo nói nhất thời mang đến một trận cười vang.


Ánh mắt Triệu Cảnh Trạch mê ly, thân thể mất cân bằng thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, hắn khẽ nhíu mày phân phó, “Quản gia, phù bổn vương đến tân phòng”(phòng tân hôn)


Triệu Cảnh Trạch uống đến dạng này tự nhiên không ai đến mời rượu thêm nữa, mục đích của An Ninh đã đạt được tự nhiên sinh ra mong muốn hắn nhanh chóng vào động phòng, nghĩ đến bên trong là An Như Yên khóe miệng An Ninh khẽ nhếch lên có chút ý vị thâm trường.
Trong tân phòng.


An Như Yên cũng không có giống nương tử bình thường ngồi trên giường chờ tân lang, Dĩnh Thu đã sớm an trí nàng nằm xuống giường nghỉ ngơi.
“Vưng gia, ngài chậm đã bậc cửa, cẩn thận bậc cửa...” Âm thanh quản gia truyện đến không ăn nhịp với tiếng bước chân.


“Chậm? Bổn vương muốn đi gặp vương phi của mình, như thế nào có thể chậm trễ? Bổn vương phải nhanh chân không thể để vương phi đợi lâu.” Triệu Cảnh Trạch mang chút men say, đến cửa hắn đẩy quản gia, “Cút sang một bên đi, đừng làm phiền bổn vương cùng vương phi động phòng hoa trúc!”


Quản gia không giám làm sai ý, lui xuống, Triệu Cảnh Trạch đẩy cửa ra, phanh một tiếng vang rội.


“Nô tì tham kiến vương gia.” Dính Thu nhìn thấy Triệu Cảnh Trạch tiến vào liền hành lễ, nhưng ý tứ chính là đại phu nhân muốn nàng hầu hạ vương gia, đối với điểm ấy nàng ta cũng thật cao hứng, có thể từ nha hoàn hóa thnahf nữ nhân của vương gia cũng phải coi vận khí của người đó,. Đêm nay tuy là đêm động phòng hoa chúc của Vương gia và tiểu thư nhưng nàng biết tình huống của tiểu thư như vậy sợ không thể động phòng! Bởi vậy, nàng không đi là muốn mượn cớ để được vương gia sủng hạnh.


Chính là, Triệu Cảnh Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn Dĩnh Thu một cái, lớn tiếng quát, “Còn không mau cút ra ngoài, ở trong này làm gì?”
Sắc mặt Dĩnh Thu cứng đờ, trong lòng trồi lên một tia mất mát nhưng vẫn là cúi đầu cáo lui rời đi.


Trong phòng chỉ còn lại hai người, tân nương và tân lang, An Như Yên nghe thấy động tĩnh Triệu Cảnh Trạch đi vào trong lòng tràn đầy vui sướng, tuy nàng nằm nhưng khăn voan vẫn trùm trên đầu chưa gỡ xuống, Triệu Cảnh Trạch tiến đến nhìn tân nương trên giường, khóe miệng giơ lên, xem ra tân nương so với hắn còn nóng vội hơn.


“Vương phi...” Trệu Cảnh Trạch mở miệng kêu to, người đa muốn đổ xuống bên giường nhìn quần áo tân nương lung linh, bởi vì say rượu mà hai mắt thêm một tia ám sắc, mặc dù say rượu nhưng hắn vẫn nhớ rõ kế hoạch của mình, hiện tại việc quan trọng là gạo nấu thành cơm, đợi lát nữa hắn mang theo tân nương ra ngoài kính rượu cho người người biết Ly vương phi của hắn là ai!


“Vương gia! Yên nhi hầu hạ người...” An Như Yên mở miệng nhưng rất nhanh ý thức được tình huống của mình không thể hầu hạ hắn, khăn voan không có hạ xuống.






Truyện liên quan