Chương 142: Chương 99.5
Được, tốt lắm!
"Ba...”
An Bình hầu gia giận dữ, chuyện năm đó của Vân gia, ngay cả hoàng thượng cũng đã hạ chỉ không được nhắc lại, thế nhưng Lưu Hương Liên này lại trước mặt nhiều người nói ra chuyện năm đó , nếu để cho người khác nghe được thì sẽ tạo thành tình huống gì nưa đây?
May mà toàn bộ người của Vân gia cũng đã ch.ết hết, nên sẽ không còn ai khơi lại chuyện này!
Nhưng bà lại không biết, dù người của Vân gia đều đã ch.ết hết nhưng vẫn còn một Vân Cẩm, một An Ninh, tại lúc bà ta còn chưa phát hiện thì hai người này đã sớm kết hợp với nhau , chuẩn bị phát động tấn công đến An Bình hầu phủ và Lâm gia.
"Vâng, lão gia." Ngũ phu nhân Tần Ngọc Song tự nhiên là vui mừng lĩnh mệnh, từ sau khi nàng để non thì đây là ngày mà nàng vui vẻ nhất , nàng chẳng những muốn đi lây chìa khóa mà còn muốn nhục mạ đại phu nhân một phen,chỉ cần nghĩ đến việc nàng sắp là người nắm giữ quyền lực trong phủ thì trong lòng nàng lại cực kỳ hưng phấn.
Đại phu nhân lại chính mồm thừa nhận , như vậy, nàng sẽ phải tìm bọn họ tính toán một chút thì thế nào ?
Nghĩ đến kế hoạch của bọn họ, khóe miệng An Ninh nhếch một độ cong nhỏ.
Mà trong đại sảnh, còn có một người trong lòng cũng đang kích động , người đó là lục phu nhân Tuyết Nhi, nàng cũng không hề quên lúc nãy lão gia nói mọi chuyện trong phủ sẽ do nàng và ngũ phu nhân quản lý , điều này có nghĩa là gì? Dù là người đơn thuần như nàng cũng hiểu được điều này có nghĩa là gì.
Nghĩ đến bộ dạng chật vật lúc nãy của đại phu nhân thì Tuyết Nhi lại cảm thấy hả dạ, nàng hận đại phu nhân, trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn ẩn nhẫn chính là đang chờ đợi cơ hội, hiện tại cơ hội rốt cục cũng đã đến
Tay như vô ý sờ sờ bụng mình, hận ý nơi đáy mắt Tuyết Nhi càng thêm nồng đậm, nàng biết, có một số việc không thể tiếp tục trì hoãn được nữa!
Ngoài chuyện này, trong An Bình hầu phủ còn có một việc lớn đáng nhắc tới đó là trong năm ngày này, mỗi ngày đều có một hộp gấm trống rỗng xuất hiện bên trong Cẩm Tú các, mỗi ngày mọi người đều nghe được tiếng kêu điên cuồng,tiếng khóc thê lương của đại phu nhân.
Nhưng An Như Yên càng muốn ch.ết, An Nình càng không để nàng ta ch.ết như ý nguyện.
Vào đêm ngày thứ bảy đại phu nhân nhận được ngón tay, khi An Ninh tiến vào Hầu phủ từ cửa sau liền nghe được một vài thâm âm kỳ lạ, nàng liền nhíu mày nương theo âm thanh đó bước tới , càng tới gần thì âm thanh ái muội kia phát ra càng thêm rõ ràng.
Rốt cục, An Ninh cũng hiểu được thanh âm kia là vì sao mà có, sắc mặt nàng phút chốc liền đỏ lên, chuyện này... Nàng thế nhưng lại gặp được một đôi nam nữ yêu đương vụng trộm ở trong này?
"Tuyết nhi... Tuyết Nhi tốt của ta..."
An Ninh vừa nhấc chân muốn đi thì lại nghe thấy giọng nói của nam nhân kia kêu “Tuyết Nhi” khiến nàng dừng lại bước chân, nam nhân kia vừa kêu là “Tuyết Nhi”? Là lục phu nhân sao?
Không biết vì sao, An Ninh lại muốn nhìn tới cùng, nàng lặng lẽ bước tới một chỗ cách đó không xa mà khó bị phát hiện nhất rồi ẩn vào đó biến mất cùng với màn đêm, một lát sau, khi chuyện hoan ái đã chấm dứt thì một nam nhân từ sau núi giả đi ra, nhờ có ánh sáng mỏng manh của ánh trăng giúp An Ninh có hể nhìn rõ gương mặt của nam nhân kia
Người kia không phải là đại thiếu gia của Lâm gia sao? Lúc này bộ mặt của hắn là vô cùng thỏa mãn , ở trong mắt An Ninh bộ mặt đó là vô cùng đang khinh, sau khi nhìn quanh bốn phía xác định là không có người,Lâm đại thiếu gia liền nghênh ngang đi tới cưả sau của Hầu phủ
Sau núi giả lại truyền thới vài âm thanh , sau đó một nữ tử liền xuất hiện trong tầm mắt của An Ninh, người đó quả nhiên là lục phu nhân Tuyết Nhi!
"Ngươi..." Lục phu nhân cả kinh, nhất thời hoảng loạn cả lên, ánh mắt lóe ra, không dám nhìn thẳng An Ninh, nàng không ngờ lại bị An Ninh phát hiện , nàng ấy sẽ làm gì đây?Nàng ấy sẽ đi nói với lão gia sao?