Chương 25-2: Lập uy (2)
Khương Lộ Dao cười khanh khách đứng ở cửa:
-
Ta vừa mới nghe nói có người muốn đi đến trước mặt tổ phụ khóc lóc kể lể, đúng không?
Đám quản sự này phần lớn rất có thể diện trong hầu phủ, cũng có rất nhiều hạ nhân, đời đời ngây ngốc trong hầu phủ.
Nhưng bọn họ chỉ thật sự sợ hãi một người duy nhất chính là lão phu nhân, còn đối với Vĩnh Ninh hầu, bọn họ cũng chỉ qua loa cho xong.
-
Nhị tiểu thư không phải nô tài bất kính với nhị phu nhân, chỉ là…Chỉ là nô tài vì hầu phủ cẩn trọng, trăm ngàn lần không dám tham bạc.
-
Nô tài thà bị nhị phu nhân đánh ch.ết, cũng không thể nhận tội danh tham ô bạc của chủ tử.
-
Bên ngoài làm buôn bán, khó tránh có chút hao tổn, các chủ tử trong hầu phủ không biết sinh ý rất gian nan, năm nay quang cảnh(thời tiết mùa vụ) không tốt, khoản thu vào so với năm rồi ít hơn, nhưng cũng không thể vì thế mà nói nô tài có tâm địa bất chính.
Vài tên quản sự ăn mặc cẩm phục khóc lóc nỉ non, giống như không cho bọn họ cái công đạo, thì bọn họ sẽ lấy cái ch.ết để minh oan.
Làm chủ tử, kỳ thật rất sợ người hầu nháo loạn, trong hầu phủ cũng không thể sạch sẽ.
Nếu chẳng may chuyện xấu bị đồn ra ngoài, người không có mặt mũi vẫn là chủ tử.
Tuy lão phu nhân khôn khéo giỏi giang, nhưng đối với các quản sự đôi khi cũng mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần không quá phận, nàng sẽ không quản.
Lão phu nhân biết rõ đạo lý nước quá trong sẽ không có cá.
Cho dù thay đổi một nhóm người khác, cũng không chắc bọn họ sẽ làm tốt.
Khương Lộ Dao cũng không phải nắm chặt bọn họ không buông, mà lúc này tâm tình của nàng không tốt, các quản sự lại cố ý khó xử nhị phu nhân khiến cho cơn tức bạo phát.
Chuyện trước mắt còn không đối phó được, ở phía sau đã bị xui xẻo vây quanh, nàng còn đắn đo không xử được một đám quản sự?
Khi nào thì nhị phòng bị người khác leo lên đầu mà không dám nói gì?
Từ trước đến nay nàng chưa từng sợ phiền toái, chỉ là không muốn tăng thêm nhiều phiền não mà thôi.
Chuyện Liễu di nương là tiện tịch ca kỹ bị khơi lên, nhị phòng cần có cơ hội để lập uy…
(Yul: tiện tịch nghĩa là xuất thân ti tiện)
-
Thị phi đúng sai, ta xem rồi sẽ rõ.
Khương Lộ Dao đi vào trong phòng, từ trên bàn cầm lấy sổ sách, liếc xéo các quản sự đang trình diễn vở kịch oan ức:
-
Nếu nương ta nói đúng, cho dù các ngươi không đi tìm tổ phụ, thì ta cũng sẽ bắt các ngươi đi.
- …
Các quản sự liếc mắt nhìn nhau, không biết thế nào sao lại có chút lo lắng.
Nhưng bọn họ nhìn khuôn mặt Khương Lộ Dao non nớt, nghĩ thầm, ngay cả người khôn khéo như lão phu nhân cũng nhìn không ra kỹ xảo làm giả sổ sách, bọn họ không tin nhị tiểu thư lại có thể nhìn ra sơ hở.
Hù dọa người thôi! Tiểu cô nương mới hơn mười tuổi chỉ sợ là ngay cả bàn tính cũng đánh không được…
"Bùm bùm" thanh âm gảy bàn tính, đôi mắt các vị quản sự thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
Hằng năm bọn họ dùng bàn tính, ghi chép sổ sách, lại không bằng tốc độ gảy bàn tính của nhị tiểu thư, nhị tiểu thư không phải lừa gạt người.
Nhị phu nhân biết rõ bản lĩnh của nữ nhi nàng, vẻ mặt rất đắc ý, các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tâm đen tối, rơi vào trong tay nữ nhi còn có thể tốt?
Cầm lấy cây quạt đặt bên cạnh, nhị phu nhân chủ động tính toán trên đầu Khương Lộ Dao.
Trong lòng thầm nghĩ, nhìn bộ dạng nữ nhi nghiêm túc như vậy, lần này nhất định sẽ đào ra không ít, đến lúc đó...
Lúc báo bạc cho lão phu nhân còn không phải nàng nói gì cũng được sao?
Nếu nữ nhi không đồng ý?
Nhị phu nhân quạt cây quạt, nàng sẽ khóc ầm lên, nữ nhi của nàng sẽ chịu không nổi.
Chỉ mất chút thời gian bằng uống một chén trà nhỏ, Khương Lộ Dao ngừng tính, mỉm cười nhìn các quản sự, nhẹ nhàng khép lại sổ sách:
-
Các ngươi ai muốn nói trước?
Nhị phu nhân đứng sau lưng Khương Lộ Dao, học không được phong độ bình đạm như nữ nhi.
Mắt trợn lên căm tức nhìn các quản sự, thật giỏi, quả nhiên các ngươi đều có tâm quỷ! Để xem khuê nữ của ta có lột da các ngươi không.
-
Nhị tiểu thư...
Có người to gan dẫn đầu đáp lời:
-
Người muốn nô tài nói cái gì?
-
Tháng trước nhập trướng(trướng=sổ sách) thiếu năm mươi lượng bạc.
Khương Lộ Dao không để ý đến sắc mặt vị quản sự đang thay đổi, tùy tay chỉ vào người nào đó trong đám:
-
Còn có ngươi, ngươi so với hắn càng tham lam, một ngụm liền ăn cả năm rương tơ lụa, ngươi cũng không sợ no ch.ết!
-
Ngươi cũng không thua kém, bán mễ(gạo) lại như bán cám bã, dù gì cũng không phải sinh ý của nhà ngươi, nên ngươi từ thiện đúng không?
Mỗi vị quản sự bị Khương Lộ Dao phê phán vẻ mặt giống như đưa đám, nhị tiểu thư không chỉ giỏi đánh bàn tính, sổ sách cũng xem rõ ràng, tinh thông kinh doanh cũng hiểu được thế tục, thật là không dễ lừa gạt.
-
Nữ nhi, rốt cuộc bọn họ nuốt bao nhiêu bạc?
Nhị phu nhân nhỏ giọng hỏi Khương Lộ Dao, đối với chuyện ai tham ô bao nhiêu, nhị phu nhân cũng không hứng thú.
-
Ta chỉ muốn biết, chúng ta có thể từ trong đó moi được mấy lượng bạc? Dù sao sinh ý của hầu phủ chúng ta cũng không nắm trong tay, cảnh cáo bọn họ…Ừ, để cho chúng ta dùng không phải rất tốt sao?
Khương Lộ Dao nắm chặt tay, nàng phải nên cảm tạ thân mẫu quá lạc quan, không phải sao?
Sinh ý trong hầu phủ sẽ để lại cho người thừa tước, nhị phòng không chiếm được, nhưng hôm nay…
Không phải vấn dề đào góc tường hầu phủ, mà là có người leo lên đầu nhị phòng.
-
Nương, ít nhất là năm trăm lượng.
Khương Lộ Dao giật giật môi, nhị phu nhân vừa nghe số lượng bạc, mặt mày liền hớn hở.
Năm trăm lượng, thật là nhiều, đây mới là lần đối trướng đầu tiên, về sau mỗi tháng có phải đều có năm trăm lượng?
Phát tài rồi!
-
Nhị tiểu thư, nô tài sai rồi.
Trong đám quản sự có người biết rõ tính tình của nhị phu nhân, cho nên hướng về phía nhị phu nhân cầu xin tha thứ:
-
Nô tài nguyện ý đem bạc ra...
Có người mở đầu, các vị quản sự cũng sôi nổi tỏ vẻ có thể phun ra bạc tham ô, cũng giao cho nhị phu nhân xử trí.
-
Nữ nhi…
Nhị phu nhân định mở miệng cầu tình giúp các quản sự, nữ nhi từng nói một người diễn vai phản diện, một người diễn vai hiền lành, nàng cùng Khương Lộ Dao phối hợp thật sự rất ăn ý.
-
Nương, chờ một chút.
Khương Lộ Dao nâng cao giọng nói:
-
Ca ca.
Khương Mân Cẩn từ bên ngoài đi vào, thân hình cao lớn có cảm giác áp bách:
-
Tiểu muội, muội nói đi, định thu thập bọn họ như thế nào?
- Đều trói lại, giao cho tổ phụ xử trí.
-
Không phải tổ mẫu?
-
Hầu phủ đương gia chủ nhân là Vĩnh Ninh hầu!
Khương Lộ Dao đứng lên:
- Đi gặp tổ phụ.
Phụ thân nàng vẫn còn ở chổ tổ phụ, cũng không biết tổ phụ có thể bị phụ thân nhị hóa của nàng làm cho tức ch.ết hay không!
Vĩnh Ninh hầu sinh tử thế nào, Khương Lộ Dao cũng không để ở trong lòng.
Nhưng nàng không muốn Khương nhị gia cõng tội danh tức ch.ết phụ thân ở trên lưng.
Đã vậy Vĩnh Ninh hầu còn lưu Khương nhị gia ở lại bên người cùng dùng bữa.
-
Được rồi.
Nếu Khương Mân Cẩn dám ở bên ngoài kéo bè kéo lũ đánh nhau, thân thủ đương nhiên sẽ sạch sẽ nhanh nhẹn.
Không dám nói so sánh với tướng môn hổ tử, nhưng hắn là cậu ấm ăn chơi trác táng đánh năm sáu người cũng không thành vấn đề.
Nếu không có bản lĩnh này, Khương Lộ Dao cũng không yên tâm để hắn ở bên ngoài ăn chơi trác táng, thì hắn cũng không bái được lão đại Mạnh Thường.
Các quản sự vốn đuối lý, làm sao dám cùng nhị thiếu gia động thủ? Rất nhanh đã bị Khương Mân Cẩn dùng một dây thừng buộc chặt lại, Khương Lộ Dao nhịn không được khẽ cong khóe môi.
-
Nương, có người nhắc tới chuyện Liễu di nương từng là ca kỹ, nữ nhi thấy bọn họ sợ phụ thân ở trước mặt tổ phụ được sủng ái…Người cũng phải chú ý một chút.
Khương Lộ Dao đem sự tình trong phủ nói cho nhị phu nhân biết, đồng thời cũng có chút lo lắng nhị phu nhân sẽ khinh thường phụ thân.
-
Nàng luôn là thân mẫu của phụ thân, tuy xuất thân tiện tịch, dù vậy…
- Nhị gia là thứ tử trước lúc ta gả qua đã biết.
Nhị phu nhân tạm thời đem chuyện tính toán thu bạc bỏ qua một bên, đúng lý hợp tình nói:
-
Huống chi ta gả là phụ thân ngươi, chứ không phải vì hầu phủ, cho dù nhị gia không phải là cốt nhục của hầu gia, thì ta cả đời này cũng đi theo hắn.
- …
Khương Lộ Dao xoay người:
-
Ca ca, chúng ta đi thôi.
Nàng hiểu tâm tư của nhị phu nhân là lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, nhị phu nhân chỉ coi Khương nhị gia là trượng phu, mặc kệ hắn có xuất thân gì, gả cho hắn chính là cả đời.
Khương Mân Cẩn túm dây thừng, kéo theo đám quản sự đi theo sau Khương Lộ Dao.