Chương 35
“Là do tớ chủ quan, quên không mua nhang muỗi và màn thôi.”
Thấy Song Hỉ mạnh miệng Tương Văn Đào cũng chỉ phì cười, nhẹ lắc đầu, cũng chẳng biết nên làm sao. Anh đặt tách trà xuống, cầm lấy áo khoác, trong giọng nói mang chút trêu chọc: “Đi thôi. Nếu cậu tỉnh rồi, ra ngoài ăn cơm đi, tiện thể mua nhang muỗi và màn luôn.”
Song Hỉ ngẩn ra, lúc này mới chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình: “Tớ…… tớ tới tìm cậu để ký tên…….” Nói tới đây, đột nhiên lại nhớ ra tài liệu quan trọng kia, “Ơ, bản báo giá đâu nhỉ?” Lúc cậu ngủ rõ ràng còn cầm trên tay, sao giờ lại không cánh mà bay?
“Ở đây.” Tương Văn Đào nhàn nhã đáp lại, sau đó mới thong thả đưa cho cậu, “Đã ký xong rồi.”
Song Hỉ xấu hổ mặt đỏ bừng lên, nhìn nhìn anh, đưa tay nhận lấy, rồi lí nhí hỏi: “Vậy, khi nào chuyển tiền……..”
Tương Văn Đào vừa giận vừa buồn cười. Để người da mặt mỏng như Song Hỉ đi thúc nợ, nếu không phải đợt hàng này do anh nhận, chỉ sợ cậu giục đến sang năm cũng không đòi được. Anh không nhịn được muốn trêu cậu một chút, cố tình nói: “Khi nào chuyển tiền à, còn phải xem biểu hiện của cậu nữa……”
Lời nói mang vẻ ám muội, ngụ ý là phải có quà hối lộ, Song Hỉ giật mình, vội ngẩng đầu lên, cậu thực không dám tin vào tai mình nữa.
Hai người đứng nhìn nhau mấy giây. Bị đôi mắt đen láy của Song Hỉ mang theo vẻ kinh ngạc và giận dữ nhìn chằm chằm, anh không kìm được cảm giác ngứa ngáy trong lòng, thật muốn nói vài câu đen tối trêu chọc cậu, nhưng lại sợ Song Hỉ không thèm nhìn mặt mình nữa, chỉ có thể khẽ cười, chữa lại nói: “Tớ chỉ đùa thôi mà.” Anh dừng lại một chút rồi lại bỏ thêm một câu: “Đi ăn cơm với tớ đi, chiều nay nhân viên kế toán làm việc sẽ chuyển khoản cho bên cậu.”
Ngữ điệu của anh tuy mềm mỏng, nhưng vẫn mang lại cảm giác rất đáng tin cậy. Lời mời ấy làm Song Hỉ ngẩn người ra, dường như không biết nên đáp lại thế nào.
Tiền chưa tới tay, cậu cũng không dám đắc tội ông thần tài này, có thể sẽ phải đi ăn cơm với cậu ta……..
Tương Văn Đào biết cậu là người thụ động, nên anh không để cho cậu có thời gian do dự, xoay người bước đi, thấy cậu cứ rề rề, anh còn thúc giục: “Đi thôi, không phải cậu còn muốn mua đồ sao?”
Song Hỉ hết cách, đành ngoan ngoãn đi theo sau…..
Vì Song Hỉ nói muốn ăn mì thịt bò, vì thế hai người đi vào một quán mì thịt bò ở trong ngõ nhỏ, gọi món, ngồi chờ.
Tương Văn Đào không quen ngồi ăn ở quán, vừa mới ngồi một lúc, mày đã nhăn nhíu lại.
Nơi này quá ồn ào, bàn ghế cũ kĩ, bát đĩa thì bám đầy dầu mỡ chưa được rửa sạch, hơn nữa bàn bên cạnh còn có đứa nhóc gào khóc không chịu ăn mà chỉ muốn lấy lọ hạt tiêu để nghịch, mẹ cậu bé thì cứ quát con ầm ĩ cả lên.
Chỗ này không phải nơi thích hợp để nói chuyện tâm sự, nhưng hiếm có dịp Song Hỉ đi ăn với anh, nên anh cố gắng bắt lấy cơ hội này, hỏi thăm một chút về cuộc sống của cậu, vân vân và vân vân. Vừa mới gọi một tiếng “Song Hỉ”, bàn bên cạnh đột nhiên có tiếng khóc ré lên, thì ra cậu nhóc kia bị mẹ cho ăn bạt tai, làm nước mì văng cả ra.
Tương Văn Đào liếc xéo sang bàn bên, anh rất ghét những đứa trẻ khó bảo, vừa gặp việc gì không như ý là ngồi bệt xuống đất ăn vạ. Theo anh thấy thì thằng nhóc này không được dạy bảo tử tế, thích thử thách sự kiên nhẫn và lòng khoan dung của người lớn, nếu nó là con anh, anh tự nhủ sẽ cho nó biết thế nào là nhừ đòn! (*)
(*) Nguyên văn “笋子炒肉” nghĩa là “thịt lợn nấu măng”, thịt nấu măng cần nấu nhừ nên mình đoán chắc ý anh Đào là sẽ cho thằng nhỏ nhừ thịt, nhừ xương, để cho ngắn gọn thì mình dùng từ “nhừ đòn”. Anh Đào cũng ghê lắm chứ đùa. =))
Tiếng khóc như xé vải của thằng bé khiến thực khách xung quanh có vẻ bực mình, giữa trưa trời nóng hầm hập, vốn làm người ta dễ bực mình rồi, giờ tiếng khóc của thằng bé càng khiến người ta khó chịu, đã thế mẹ cậu nhóc còn có vẻ hết cách, vừa dọa nạt vừa dỗ dành cũng không ăn thua, đứa trẻ càng khóc thét to hơn.
Tiếng khóc đinh tai nhức óc khiến Tương Văn Đào thật muốn xách thằng bé ra ngoài, nhưng anh biết nếu làm thế thật, hậu quả sẽ rất phiền phức, đành miễn cưỡng nhẫn nhịn, quay đầu lại, anh phát hiện Song Hỉ đang nhìn chằm chằm đứa bé kia, ánh mắt rất kỳ lạ, nhưng chắc chắn không phải là chán ghét hay bực bội.
Tương Văn Đào giật mình, lòng bỗng như trầm xuống.
Đã hơn một lần Song Hỉ thổ lộ ước vọng về một cuộc sống gia đình, một gia đình, ngoài có vợ, đương nhiên còn phải có con. Trong mắt người khác đứa trẻ kia thật đáng ghét, nhưng trong mắt Song Hỉ, phải chăng lại không thấy như vậy?
Thoáng chốc trong lòng Tương Văn Đào như có trăm mối tơ vò: Người đồng tính nếu yêu một người không cùng tính hướng sẽ phải chịu rất nhiều áp lực. Tình địch không chỉ có đàn ông mà còn có cả phụ nữ, còn phải thuyết phục người nhà của đối phương chấp nhận, đã thế người kia lại còn yêu trẻ con nữa, vậy áp lực lại càng tăng thêm gấp bội…. Hỡi ôi, còn có người nào mạng khổ hơn không? Già trẻ gái trai, đâu đâu cũng là địch.
Sợ bị Song Hỉ chê là kẻ “vô cảm”, Tương Văn Đào không dám để lộ dù chỉ là một chút tư tưởng bạo lực muốn xách thằng nhóc ném ra ngoài, chỉ có thể nghiến răng ken két, bao nhiêu ác cảm cũng đành nuốt xuống, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Thằng bé này……. cũng ồn ào thật……..”
Song Hỉ rầu rĩ trả lời: “Dù vậy, cũng không xấu mà……”
Câu này lọt vào tai Tương Văn Đào, khác nào điềm xấu. Anh thấp tha thấp thỏm hỏi lại: “Không xấu thế nào?” Song Hỉ biết mình lỡ lời, cúi đầu, không nói câu nào.
Tương Văn Đào là người thông minh, ngẫm nghĩ lại những chuyện trước đây, chợt hiểu ra.
Lúc Song Hỉ còn nhỏ, có lẽ chưa bao giờ cậu được làm nũng như vậy, phải tự chăm sóc bản thân, ngoan ngoãn thật thà, được cha mẹ dạy bảo phải biết “vâng lời”. Đến khi nhận ra mình đã để lỡ điều gì thì đã sớm qua rồi cái thời trẻ dại bốc đồng, đành phải tiếp tục duy trì hình tượng người lớn, vô hình trung, tạo thành một thói quen.
Nhớ lại ngày xưa lúc mình còn nhỏ từng bị cha bắt nằm úp sấp trên băng ghế đánh cho bầm dập, Tương Văn Đào thật muốn khóc. Chắc Song Hỉ chưa từng bị vậy bao giờ, hẳn cậu vẫn ngoan ngoãn từ bé đến giờ, cha mẹ bảo sao thì cậu làm vậy, để lấy lòng cha mẹ đấy mà….
Bỗng chốc trong lòng anh ngập tràn thứ tình cảm mang tên “yêu thương”, không kìm được mà nắm lấy tay Song Hỉ.
Song Hỉ giật bắn người, theo phản xạ rụt tay lại. Tương Văn Đào dùng sức nắm chặt tay cậu lại, Song Hỉ giãy ra không được, đành phải ngước mắt nhìn anh tỏ vẻ van nài.
Tương Văn Đào chăm chú nhìn cậu, thấp giọng nói: “Nếu tớ nói rằng ở trước mặt tớ, cậu có thể tùy hứng, có thể ích kỉ, có thể tự do không cần tự tạo áp lực cho bản thân…… Song Hỉ, cậu có thể suy nghĩ tới chuyện sống cùng tớ không?”
Đêm nay, Song Hỉ lại mất ngủ.
Màn đã mắc, nhang đã thắp, tối hôm qua không được ngủ ngon, lẽ ra cậu nên đặt lưng là ngủ khò khò mới phải. Nhưng, không hiểu sao cậu không ngủ được, hai tay để ra sau đầu, mơ hồ nhìn lên đỉnh màn, trong đầu cậu không quên được câu hỏi chân thành của Tương Văn Đào: “Có thể suy nghĩ tới chuyện sống cùng tớ không?”
Nhận được lời hứa hẹn sẽ được tự do làm điều mình thích, không cần ép buộc bản thân làm chuyện mình không muốn —— Song Hỉ không thể phủ nhận, khi nghe Tương Văn Đào nói vậy, ít nhất có ba giây đồng hồ, cậu cảm nhận rõ được, tim mình đang đập thình thịch.
Tuy rằng lý trí mau chóng chế ngự những suy nghĩ của cậu, cũng cố gắng bật ra một câu “đừng nói thêm gì nữa…….” nhưng trong đó rõ ràng ẩn chứa ý trốn tránh, ngay cả chính mình còn không lừa được, sao có thể giấu được người kia chứ.
Đêm khuya thanh vắng.
Giữa đêm tối tĩnh lặng, cuối cùng Song Hỉ cũng cố thu hết can đảm để tự đối diện với chính bản thân mình. Cậu lo sợ và tuyệt vọng nhận ra rằng, Tương Văn Đào giống như axit sunfuric có tính ăn mòn cực mạnh, cậu cứ ngỡ trái tim mình đã có một bức tường phòng vệ vô cùng chắc chắn, thế nhưng giờ đây nó lại đang không ngừng lay động……