Chương 36

Sắp đến giờ tan tầm, mây đen vần vũ trên trời cả chiều cuối cùng cũng trút xuống một trận mưa to.


Tuy có nhiều người mang ô, nhưng mưa lớn như vậy, có đi nhanh thì quần áo và giầy vẫn bị ướt nhẹp, nên mọi người cũng không vội về, cứ túm năm tụm ba đứng tán chuyện ở thềm của tòa cao ốc, chờ cho mưa ngớt.


Song Hỉ cũng đứng nói chuyện với búp bê. Cậu vừa dọn đến nơi ở mới, đồ dùng sinh hoạt còn chưa mua đủ, nói gì tới chuyện mua ô.


Hôm nay xe taxi vô cùng đắt khách, một chiếc xe tấp vào lề trả khách, sẽ có khoảng hơn chục người đội mưa chạy đến, những người không vội, nhìn thấy cảnh ấy thì chỉ đứng ở xa mà chê cười.
Búp bê than thở: “Những lúc thế này, ước gì có bạn trai đánh xe tới đón.”


Song Hỉ xùy một tiếng: “Đúng là phụ nữ!” Rất thực dụng!


Búp bê ném cho cậu một ánh mắt khinh bỉ. “Thanh cao nỗi gì. Cậu thử nghĩ mà xem, nếu giờ có người lái xe tới đón cậu, cậu có cảm thấy đắc ý không?  Thế này nhé, cho dù không có xe, chỉ cần anh ta mang ô đến cho cậu cũng có nghĩa là anh ta quan tâm đến cậu, không phải ai cũng có lòng như vậy đâu.”


available on google playdownload on app store


” Ừ thì…..”
Dù có là phim ảnh cũng không có chuyện trùng hợp như thế, hai người đang nói đến đây, chợt nghe thấy có người gọi to: “Song Hỉ ——”


Song Hỉ nhìn kĩ, trời ạ, Tương Văn Đào đang ngồi trong xe vẫy tay gọi cậu, trong đầu cậu như có tiếng nổ lớn, mắt cũng mở to, trên mặt nóng bừng lên, cứ như thiêu như đốt.
“Ái chà, bạn cậu đến đón cậu kìa.”


Song Hỉ bối rối liếc nhìn búp bê, không biết câu nói của cô nàng chỉ đơn thuần để thông báo hay còn ý tứ gì khác, nghĩ tới câu chuyện “có xe đưa đón” hồi nãy, khiến cậu lòng dạ rối bời, lên xe cũng không được, mà không lên cũng không được, chân tay cứ luống ca luống cuống, không biết nên làm sao cho phải.


Tương Văn Đào thấy cậu không phản ứng gì, còn tưởng mưa to quá cậu không nhìn thấy mình, anh bèn mở cửa xe ra chạy lên gọi cậu. Chiếc xe của anh vốn đã bắt mắt, lại thêm chủ nhân chiếc xe có vẻ là nhân tài xuất chúng, hơn nữa một tiếng gọi vừa rồi, đã thu hút ánh mắt của những đồng nghiệp cũng đang trú mưa ở đây. Trong ấn tượng của đồng nghiệp, Song Hỉ vẫn luôn là người chăm chỉ thật thà, tất cả mọi người đều không ngờ cậu lại có một người bạn xuất sắc như vậy, hơn nữa lại còn chơi thân với nhau đến mức anh ta đến đón cậu sau giờ làm, nhất thời mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này, càng làm Song Hỉ căng thẳng hơn.


Căng thẳng quá làm cậu nói lắp: “Cậu, cậu, cậu, sao lại đến……….”


Tương Văn Đào đáp lời: “Tớ đoán cậu không mang ô nên đến đón cậu.” Sau đó anh liếc mắt quan sát búp bê, ánh nhìn đánh giá cũng không buồn che giấu. Đánh giá cô nàng xong, anh quay lại nói với Song Hỉ: “Thôi mình đi, mưa to thế này đường tắc lắm, chỗ đường nhà cậu cũng khó đi nữa.”


Song Hỉ xấu hổ, vội quay lại gật đầu với búp bê tỏ ý tạm biệt, cúi đầu, nhanh chóng chạy vọt vào trong xe.


Xe đã đi xa mà cậu thấy cả mặt lẫn người mình vẫn nóng bừng bừng, nếu hồi trước Tương Văn Đào tới đón, chắc chắn cậu sẽ  không cảm thấy mất tự nhiên như vậy, nhưng từ khi hai người làm chuyện đó, mọi thứ đều trở nên bất bình thường. Cô nàng búp bê kia, người đâu có thuần khiết như tên, không biết vừa rồi cô có nhìn ra sơ hở gì không, Song Hỉ cũng không dám chắc điều gì, nghĩ đến cảnh mình ở trước mặt bao nhiêu người được Tương Văn Đào đón đi, độ nóng trên mặt chỉ có tăng chứ không giảm.


Nín nhịn mãi, cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa: “Thật ra, cậu không cần tới đón……” Cậu đường đường là một người đàn ông, cũng đâu phải là phụ nữ yếu đuối, mưa thế này dù có làm toàn thân ướt rượt đi chăng nữa thì cũng đâu ch.ết người được, Tương Văn Đào lại cẩn thận tới đón cậu sau giờ làm, khiến cậu cảm thấy kỳ lạ sao ấy.


Nhưng được ai đó quan tâm cũng thấy vui vui trong lòng, sau khi nói xong câu nói trái lương tâm “không cần tới đón”, không phải cậu không thấy tự dằn vặt bản thân.


Tương Văn Đào bật cười, mang chút tinh nghịch trả lời: “Tớ đang theo đuổi cậu, những lúc thế này không tranh thủ thể hiện thì còn đợi lúc nào nữa?”


Anh ăn nói trắng trợn như thế khiến Song Hỉ suýt sặc nước bọt. Tương Văn Đào lái xe, người bên cạnh đang liếc nhìn anh, ánh mắt ngây ngốc của Song Hỉ khi nhìn anh khiến anh cảm thấy buồn cười, cuối cùng không nhịn được mà cười rộ lên: “Sao nào, cậu vẫn chưa chịu nhận ra hử? Cậu hỏi Song Khánh đi, Tương Văn Đào tớ là người có thể đối xử tốt với bất kì ai sao? Tớ quan tâm ai, cũng chỉ vì tớ coi trọng người ấy thôi.”


Cái tên này sao có thể đem những lời ngon tiếng ngọt như thế dễ dàng nói ra miệng vậy. Mặt Song Hỉ đỏ bừng lên, có vẻ ngượng nghịu, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được dư vị ngòn ngọt trong lòng. Cậu còn chưa kịp điều chỉnh lại những cảm xúc rối rắm, chợt nghe Tương Văn Đào ho nhẹ một tiếng, như vô tình mà lại cố ý hỏi tới một chuyện: “Này, công ty của cậu cũng nhiều nhân viên nữ nhỉ.”


Song Hỉ giật mình, dài giọng: “Ừm……”
Tương Văn Đào hừ nhẹ: “Quan hệ tình cảm cũng không tệ lắm.”
“………….”


Không biết vì sao, Song Hỉ đột nhiên muốn cười. Cậu mím môi, liếc nhìn Tương Văn Đào, cũng không hé răng nói nửa lời. Tương Văn Đào quay qua nhìn cậu, thấy vẻ mặt này của cậu, biết tâm tư mình chắc bị người ta đoán được mất rồi, khụ một tiếng, tránh né ánh nhìn của cậu.


Dại quá! Ai lại để Song Hỉ nhìn ra mình đang ăn dấm chua (ghen) chứ? Anh thầm rủa bản thân một câu.


“Người kia, là đồng nghiệp làm ở tổ chức Cầu Vồng mà tớ từng kể cho cậu……” Vừa nói dứt lời Song Hỉ liền hối hận: mình cần gì phải giải thích với Tương Văn Đào? Nhất là khi thấy Tương Văn Đào vui vẻ à một tiếng, cậu càng thấy buồn bực.


Xe chạy về tới ngõ mà mưa vẫn chưa ngớt, Song Hỉ đang định cầm tập tài liệu chạy vào, vừa mở cửa xe đã bị Tương Văn Đào gọi lại: “Từ từ đã.” Sau đó anh cầm ô bước ra, “Để tớ đưa cậu vào.”


Mưa thì to, ô thì nhỏ, hai người chạy vội vào cửa, ống quần vẫn bị mưa tạt ướt sũng. Song Hỉ vuốt nước trên mặt, nhìn sang người kia, Tương Văn Đào cũng chật vật không kém. Vì mải che ô cho Song Hỉ, nửa người Tương Văn Đào cứ như được vớt từ dưới nước lên, ướt sũng hết cả.


Chợt Tương Văn Đào cũng quay sang nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm nhau, Song Hỉ vội vã quay đi.


Không hiểu sao cậu cứ có cảm giác bất an, tựa như con thú nhỏ cảm giác được có bẫy rập đang chờ mình. Cảm giác này khiến cậu lo lắng đề phòng, mà lời nói và hành động sau đó của Tương Văn Đào quả nhiên đã chứng minh trực giác của cậu không hề sai.


Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa cậu về, Tương Văn Đào cũng không vội về ngay, anh thử thăm dò nói: “Mưa to quá……”
Song Hỉ tiếc lời như vàng chỉ nói: “Ừ.” (*)
(*) Nguyên văn “tích ngữ như kim” (惜语如金). Có 2 cách hiểu cụm từ này:
1. Không thích nói chuyện/ Không thích nói nhiều.


2. Ý chỉ lời nói chắc chắn “hễ nói là làm”.
Ở  câu trên được hiểu theo ý 1.
“Có thể cho tớ vào phòng cậu ngồi một lát, đợi mưa ngớt rồi đi……”


Lần này Song Hỉ ngay cả một chữ cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm nền đất, những hạt mưa lớn rơi xuống đất tạo thành một vũng nước nhỏ, bọt nước bắn ra xung quanh.


Tương Văn Đào nín thở chờ một lúc, mà Song Hỉ thì cứ nhìn chằm chằm mặt đất như thể không nghe thấy lời thỉnh cầu của anh, anh hơi thất vọng, chỉ có thể thở dài: “Thôi, bỏ đi……”
Mí mắt Song Hỉ hơi giật giật.


Qua cầu rút ván là hành động rất không tốt, cậu lại mềm lòng, nhưng cái người này trước đây từng có tiền án rồi chứ bộ, cậu không thể lại tin tưởng được. Đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, sau đó cậu mới hỏi vặn lại: “Mưa ngớt cậu sẽ đi thật chứ?” Nghiêng đầu qua nhìn anh, trong mắt ánh lên vẻ nghi ngờ.


Tương Văn Đào ngớ ra một lúc, sau đấy liền kích động, thề thốt nói: “Thề có Mao Chủ tịch!”
Song Hỉ liếc anh, có vẻ không vừa lòng cái kiểu nói năng ngọt xớt của anh, khép mắt ngẫm ngợi hồi lâu, cuối cùng nói: “Thôi cũng được.”






Truyện liên quan