Chương 39

Rào rào, ngoài trời mưa càng lúc càng to.
Giữa đêm hôm mưa to gió lớn lại cúp điện, mọi người ngoài việc lên giường đi ngủ sớm, dường như cũng không còn việc gì khác để làm.


Trong phòng tối như mực, người ngồi ở mép giường im lặng nhấc chân lên giường, tay cũng nhẹ nhàng rút vào, buông màn.
Anh cố gắng kìm nén sự hưng phấn kích động trong lòng, trong giọng nói là một sự bình lặng ngụy tạo.
“Ngủ đi………”


Người bên trong dường như sợ run cả người: “Ừ………”
Chiếc giường vì động tác nằm xuống của hai người mà kẽo cà kẽo kẹt, một lát sau trong phòng chỉ còn tiếng mưa rơi vào chậu.
Cả người Song Hỉ cứng còng, căng thẳng, không được thoải mái.


Chiếc giường đơn cũ vì có hơn một người nằm mà có vẻ chật chội, cậu nằm kề sát tường, sợ tới mức không dám nghĩ tới chỉ cần quay sang là sẽ chạm vào cơ thể ấm áp kia. So với cậu thì Tương Văn Đào bình tĩnh hơn hẳn, an phận nằm yên, nhắm mắt lại, hô hấp bình ổn ——


Tiếng hít thở đều đều kia khiến cho Song Hỉ có chút ngẩn ngơ. Cho đến lúc này cậu vẫn không hiểu tại sao mình lại ngầm đồng ý cho anh ở lại, thậm chí còn ngầm đồng ý cho anh ngủ chung giường?


Người ta thường nói họa từ ánh trăng mà ra, tới lượt cậu thì họa từ mất điện mà ra. Trong bóng tối ấy, người thích mình khẩn cầu mình cho cậu ấy cơ hội, vì thế chính mình cũng hồ đồ mà…… mềm lòng?
Khụ! Lúc này Song Hỉ mới bắt đầu hối hận.


available on google playdownload on app store


Đã có nguyên tắc phải trái rõ ràng, sao còn có thể mềm lòng như thế chứ. Vạn nhất đêm nay thật sự xảy ra chuyện gì, cũng không trách được ai, chỉ có thể tự trách bản thân. Ai bảo mình ngốc như vậy, cùng một sai lầm mà mắc lại hai lần?


Song Hỉ hối hận thật rồi, nhưng bây giờ cũng không thể bảo Tương Văn Đào “cậu đi về đi”, chỉ có thể chú ý động tĩnh của Tương Văn Đào, hi vọng người này có thể giữ lời không làm gì mình.
Mà xem biểu hiện trước mắt của Tương Văn Đào, xem chừng, vẫn có thể khiến người ta an tâm.


Có lẽ cũng hiểu mình được ở lại đã là tốt lắm rồi, người kia nằm ngủ rất ngoan, bàn tay cũng an phận, không làm gì mờ ám, Song Hỉ lén liếc nhìn, thấy tay anh ngay cả ngón tay cũng không hề động đậy, lúc này mới thả lỏng phòng bị.
Lặng lẽ nhìn ngắm bóng hình của người nọ trong đêm tối………


Thật ra, cũng không phải là cậu chưa nằm cùng giường với người này bao giờ.
Thời còn đi học, mùa đông ga trải giường giặt xong rất lâu khô, tới tối cậu thường ngủ chung giường với Tương Văn Đào……… Kết quả là khi tỉnh lại lần nào cũng thấy người này ôm mình vào lòng.


“Lạnh quá!” Cậu luôn oán giận bản thân “ngủ say như ch.ết”, mà lần nào Tương Văn Đào cũng đưa ra lý do rất đúng lý hợp tình để an ủi cậu “cậu cho tớ nằm cùng chăn, tớ làm lò sưởi cho cậu thì có sao đâu”, lúc ấy mình cũng không nghĩ sâu xa gì, bây giờ nhớ lại……… phải chăng cậu ta đã có ý đồ từ hồi ấy?


Ý nghĩ này khiến Song Hỉ nóng cả mặt, nhớ lại câu nói chân thành của người ấy lúc tối, mặt cậu càng nóng như thiêu như đốt.


Tương Văn Đào ép buộc cậu làm chuyện đó, hiển nhiên khiến cậu hận một nỗi không thể đánh ch.ết anh, nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh đối xử rất tốt với cậu như thế, dần dà cũng khiến cậu thấy mềm lòng. Dù sao cũng là con người bằng xương thịt, được một người thích mình, sao có thể không mảy may để ý chứ.


Cậu se sẽ thở dài, thầm nghĩ, nếu Tương Văn Đào là phụ nữ thì tốt biết bao, chí ít cậu sẽ không phải phiền não như vậy……….. Tự nhiên suy nghĩ của cậu lại rẽ ngoặt sang hướng đen tối: nếu Tương Văn Đào là phụ nữ thật, vậy lúc ở trên giường……… sao có thể tinh lực tràn trề như vậy?


Quả nhiên suy nghĩ quá nhiều sẽ loạn. Chẳng qua Song Hỉ chỉ vô tình nghĩ thế, ấy vậy mà cơ thể đã nhanh chóng nhớ lại khoái cảm tiêu hồn thực  cốt kia, nhất thời phía dưới dấy lên một chút lửa, bây giờ có muốn ngủ cũng không được.
Càng không muốn nghĩ, lại càng nghĩ tới.


Mà càng muốn, càng nhen lửa kia cháy vượng.
Nóng quá, thật khó chịu.
Cố không để tâm đến nó mà không được. Song Hỉ cắn môi, có hơi sờ sợ.


Da mặt cậu vốn mỏng, trước kia tự an ủi, cũng đều làm ở trong phòng, khép hết cửa sổ rồi mới âm thầm làm. Bây giờ ham muốn nói đến là đến làm cậu vô cùng xấu hổ, làm sao cậu có thể làm việc này khi đang nằm cạnh Tương Văn Đào chứ?


Khổ nỗi phía dưới thật khó chịu, dù cậu có nhẫn nhịn tốt đến mấy, cũng không nhịn được mà cọ sát hai chân, vỗ về nơi đó một chút.
Vừa mới cựa quậy, ván giường đã kêu kèn kẹt.
Tương Văn Đào mở mắt, nhẹ giọng hỏi: “Không ngủ được à?”


“………..” Song Hỉ cứng đờ người, không dám nhúc nhích.
Tương Văn Đào cười cười, nhẹ nhàng thốt lên một câu: “Tớ cũng không ngủ được.”


Dở hơi, ngủ không được mới là bình thường ý. Hai người nằm cùng một giường mà còn có thể ngủ được thì đúng là quá vô tâm.


Vừa mới nghĩ như vậy, Song Hỉ đã thấy ruột gan mình như thắt lại. Cậu hơi hồi hộp ngẫm nghĩ: trong tình cảnh này, nếu là vợ chồng hoặc người yêu, vậy có phải nên có một người nói câu “Chúng mình làm chút chuyện gì khác đi” không?


Tương Văn Đào xoay người lại, Song Hỉ sợ run lên. Nhưng nhìn lại, người kia cũng không làm gì, chẳng qua chỉ nằm nghiêng người, một tay gác ra sau đầu.
—— cái điệu bộ này là đang muốn tâm sự đây.


Dù không có đèn, nhưng nằm gần nhau như vậy, Song Hỉ vẫn có thể thấy nét cười nhàn nhạt trên môi anh.


Anh nhìn Song Hỉ, cả người thả lỏng, không gợn chút tà niệm. Anh vẫn hay dùng ngữ điệu thong dong như vậy nói chuyện: “Song Hỉ, cậu nói xem, những người khác buổi tối mà mất ngủ như vầy sẽ làm gì để giết thời gian?”
Song Hỉ méo miệng.


Cậu còn nhớ lời bài giảng hài hước ngày trước: Vì sao ở nông thôn lại sinh nhiều con như vậy? Buổi tối không có việc gì làm chứ sao.


Tương Văn Đào cũng đâu phải là thiếu nữ chưa tỏ sự đời, giờ giữa đêm hôm khuya khoắt tự nhiên lại hỏi một câu ngây thơ vô số tội như thế, bụng dạ khó lường nha!
Cậu nghĩ như vậy, hơi thở đột nhiên cũng hỗn loạn.


Cơ thể cậu vốn thiếu máu suy nhược, bình thường đối với chuyện kia cậu cũng không có nhiều nhu cầu lắm, nhưng một khi ham muốn thật sự kéo đến, cậu sẽ tưởng tượng rất nhiều thứ. Cậu bây giờ, mặt thì nóng rát, tim thì đập dồn dập, mạch suy nghĩ lại tan ra như nước, có khi thì nhớ lại khoái cảm mãnh liệt khi làm với Tương Văn Đào lần trước, có lúc thì trong thâm tâm lại như phát ra tiếng cười ha hả: “Đêm nay mưa to gió lớn, chính là thời khắc để chúng ta hành động!”


Hành động, hành động……. Tưởng tượng như thế, cả người không khô nóng mới lạ.
Tương Văn Đào thấy cậu thở hổn hển, không nhịn được nuốt nước miếng đánh ực một cái.


Đàn ông đối với người mình thích sao có thể không suy nghĩ tới chuyện giường chiếu, anh dùng trăm phương nghìn kế để ở lại, trong đầu hiển nhiên cũng có chút ý đồ, chẳng qua sợ chọc Song Hỉ giận, đành cố gắng kiềm chế, bây giờ Song Hỉ rạo rực như vậy, anh như mở cờ trong bụng, nhưng anh cũng hiểu, giờ phút này, nói ít, làm nhiều. Anh im ỉm không nói tiếng nào, nhưng mặt thì nhích sát vô cậu.


Song Hỉ thấy mặt anh càng lúc càng gần, cứ như thể đang định hôn cậu. Cậu căng thẳng gần ch.ết, theo phản xạ một tay túm chặt lấy màn.
Thật ra cũng biết như vậy là không nên.
Thật ra cũng biết là nên bảo cậu ta dừng lại ngay.


Cơ mà khi môi Tương Văn Đào chạm vào môi cậu, tất thảy lý trí đều hỗn loạn, như thể đã cháy sạch toàn bộ.


Nụ hôn của Tương Văn Đào triền miên, cẩn thận, dịu nhẹ như bướm hút mật hoa, hoàn toàn không nóng bỏng mãnh liệt như cuồng phong vũ bão. Song Hỉ được anh yêu thương như vậy, bờ mi không kìm được khẽ run, chờ tới khi người nọ tách ra, lúc này mới nhẹ thở ra tựa như thở dài, từ từ mở to mắt, đăm đắm nhìn người ở phía trên.


Tương Văn Đào cũng không làm gì tiếp, chỉ cúi người nhìn cậu, một đôi con ngươi màu đen trong suốt, sâu không thấy đáy, như thể đang cho cậu một cơ hội rút lui.


Song Hỉ kinh ngạc nhìn anh. Trong lòng cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý “nếu cứ tiếp tục sẽ khó mà ngừng lại”, nhưng thật kỳ lạ, cậu cũng không muốn rút lui. Có lẽ cơ thể cậu vẫn còn nhớ rõ khoái cảm ấy như thế nào, có lẽ nụ hôn khẽ khàng của Tương Văn Đào càng khiến cậu lưu luyến gấp bội, giờ phút này cậu chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn không muốn nhúc nhích, đối với chuyện sắp xảy ra có phần sợ hãi, cũng có phần chờ mong……..


Không khí đang rất tốt đẹp, cơ thể Tương Văn Đào cũng dần nóng lên. Anh kiên quyết thực hiện bốn chữ vàng “nói ít làm nhiều”, lại hôn xuống, lúc này đã không kìm được mà mạnh bạo hơn, một bàn tay quen thói lần xuống sờ soạng thân thể người ấy, cầm lấy nơi đang không an phận giữa hai chân Song Hỉ.






Truyện liên quan