Chương 40
Tương Văn Đào vừa nắm chặt một chút, lập tức cảm nhận được sức sống dồi dào của nơi đó, thoáng chốc sắc mặt có hơi kỳ lạ.
Anh vốn định trêu chọc Song Hỉ một chút, nhưng ý nghĩ vừa xuất hiện đã bị dập tắt ngay, không được, nhỡ chẳng may Song Hỉ thẹn quá hóa giận thì dở. Anh cũng hiểu làm gì cũng cần có chừng mực, lẳng lặng thay cậu xoa dịu cơn cương nóng.
Song Hỉ cảm giác được anh ngừng lại một chút, biết anh cũng phát hiện, nhất thời thấy hơi xấu hổ. Nhưng ngay sau đó, dưới bàn tay của Tương Văn Đào, những tiếng rên rỉ khe khẽ của cậu dần dật ra ——
Nơi mẫn cảm ấy, bỗng nhiên lại được xoa nắn bởi một bàn tay không phải của mình, cảm giác này thực kỳ diệu, khiến cậu càng thêm phấn khích, bên dưới lại càng to ra.
Nói tới bản lĩnh của Tương Văn Đào, chính là thân kinh bách chiến. Chỉ riêng kỹ xảo đã thuần thục hơn Song Hỉ gấp mấy lần, cách thức làm cũng rất đa dạng, khi xoa nắn lúc đè nén, khi nhẹ nhàng lúc mạnh mẽ, Song Hỉ bị anh làm đến độ sắc mặt ửng hồng, dù cho cậu đã cố cắn môi kiềm nén, lại vẫn không kìm được những tiếng rên mang theo giọng mũi, trong bóng đêm nghe sao như tiếng khóc rấm rứt, càng làm cho Tương Văn Đào toàn thân nóng bừng bừng như thiêu đốt, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu.
Song Hỉ nhắm mắt lại thở dốc, ngửa đầu, cảm giác như thể mình đang bước trên những bấc thang dẫn lên trời. Muốn đi tới, khi gần đến nơi, trước mặt chính là thiên đường, chỉ còn vài bước nữa thôi…….. Nhưng đúng lúc chỉ còn vài bước chân nữa là đến, đột nhiên tay Tương Văn Đào lại di chuyển đến nơi khác.
Khoái cảm chưa đạt được khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, chả khác nào đá cậu rơi từ trên trời ngã xuống dưới đất vậy. Song Hỉ mở mắt, bất mãn xoay xoay một chút, như thể muốn đuổi theo bàn tay của anh vậy.
Bàn tay Tương Văn Đào đang xoa vuốt đùi trong của cậu, nhưng nhất quyết không chịu chạm đến bộ vị quan trọng kia. Anh xấu xa cúi mặt xuống một chút, trước thì thưởng thức vẻ chau mày của Song Hỉ, sau đó mới cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu, rồi ghé vào tai cậu mà thì thầm: “Tớ cho cậu thoải mái xong, cậu lại trở mặt cho mà xem.”
Bài học lần trước đã được lĩnh giáo đủ rồi. Song Hỉ người này rất là đáng giận, dục hỏa vừa được giải phóng, lý trí đạo đức cũng quay lại thì liền mặc kệ người khác còn nghẹn như thế nào. Mà anh không được thỏa mãn đã đành, đã thế cậu còn tỏ ra mình là người bị hại, lại đòi chuyển nhà tuyệt giao, bây giờ không thể phạm sai lầm như lần trước được.
Song Hỉ đỏ bừng mặt, hờn dỗi quay đi, cũng không thèm để ý đến thể diện gì nữa, thò tay xuống định tự mình làm. Tương Văn Đào nắm chặt lấy tay của cậu, cười cười hỏi: “Định lén làm?”
Song Hỉ khó chịu muốn ch.ết, khổ nỗi không thoát ra được, chỉ có thể thở hổn hển trả lời: “Cậu bỏ tay ra………”
Tương Văn Đào nghe giọng cậu run run như đèn cầy trước gió, biết cậu thật sự nôn nóng muốn phát tiết, nhân cơ hội uy hϊế͙p͙ cậu: “Bỏ tay ra cũng được thôi. Nhưng sau đó cậu không được đuổi tớ đi.”
Lúc này anh nói cái gì thì chính là cái đó, Song Hỉ khóc lóc rên rỉ tùy tiện gật đầu, chỉ mong được giải thoát.
Tương Văn Đào cầm được kim bài miễn tử rồi, lúc này mới vừa lòng. Bàn tay to lại quay về chỗ cũ, chỉ mới xoa nắn một chút, tiếng thở dốc của Song Hỉ đã ngày càng hỗn loạn, rồi đột nhiên oằn người lên bắn ra, bàn tay anh hiển nhiên đã ẩm ướt.
Trong màn nhất thời tràn ngập mùi vị của đàn ông, Song Hỉ còn đang chìm đắm trong khoái cảm, ngửa mặt xụi lơ, tựa như một đứa trẻ.
Tương Văn Đào yêu muốn ch.ết dáng vẻ mềm yếu này của cậu, hôn cậu một chút, bàn tay vẫn không ngừng xoa nắn. Lúc này đầu ngón tay chuyển dần ra phía sau, được một tấc lấn một thước. Song Hỉ làm sao kháng cự lại được kĩ thuật của anh, dần dần phía sau cảm thấy ngưa ngứa, hơi thở lại bắt đầu hỗn loạn.
Khi đầu ngón tay cắm vào phía sau, đầu lưỡi Tương Văn Đào đã khéo léo di chuyển trước ngực Song Hỉ, khiến Song Hỉ tê dại choáng váng, làm sao còn biết gì nữa, đành phó mặc cho anh.
Mưa không biết đã ngừng rơi tự bao giờ, trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của hai người.
Tương Văn Đào cố kiềm chế khai mở nơi ấy, cuối cùng cũng từ từ tiến vào, rồi không khỏi phát ra tiếng thở dài xúc động.
Về thăm lại nơi cũ(*), mẹ nó thực không dễ dàng gì!
(*) “Nơi cũ” được hiểu theo nghĩa bóng, ờ thì nó chính là ƈúƈ ɦσα của anh Hỉ =)))
Song Hỉ nào biết anh lại bùi ngùi như vậy, cau mày, chỉ cảm thấy phía dưới căng ra thật khó chịu. Tương Văn Đào cúi người ôm chặt lấy cậu, hạ thân bắt đầu di chuyển, làm cho Song Hỉ rên rỉ thành tiếng.
Hai người nhìn nhau.
Song Hỉ lí nhí nói: “Cậu, nhẹ thôi…….” Chẳng may ván giường không chịu nổi sức ép mà quyết đình công thì biết làm sao bây giờ? Không có chỗ ngủ chỉ là chuyện nhỏ, kinh động hàng xóm mới là chuyện lớn, rồi ngày mai làm sao dám gặp người ta?
Tương Văn Đào cẩn thận, hỏi: “Dưới tầng không có ai ở chứ?”
“Không…….”
Tương Văn Đào quyết định thật nhanh, mau chóng rút ra. Chỉ thấy anh xoay người xuống giường đem chai lọ xô chậu gạt hết sang một bên, tạo ra một khoảng trống, sau đó rải chăn ra sàn, rồi quay lại bế Song Hỉ xuống dưới.
Song Hỉ vẫn còn giãy giụa: “Điều hòa chỗ tớ bị……….”
“Ngày mai đi mua giường mới cho cậu.” Vừa nói vừa đi vào lần nữa, vừa chuyển động hạ thân, Song Hỉ đã nấc lên, nhất thời chẳng ý kiến gì nữa.
Trong cảnh tối lửa tắt đèn, hai người hùng hục làm ngay trên sàn. Tuy rằng điều kiện có hạn, nhưng Tương Văn Đào chưa từng làm ở nơi nào như thế này, hơn nữa đối phương còn là Song Hỉ, so với lúc trước đánh dã chiến thì còn kích thích hơn nhiều, thế nên anh cũng vô cùng phấn khích. Chỉ khổ mỗi Song Hỉ, cậu biết nơi này cách âm không tốt, cho nên một tiếng động nhỏ nhất cũng không dám phát ra, chỉ ôm lấy cổ Tương Văn Đào, cắn môi cố sức kiềm nén, chỉ đến khi không thể nhịn được nữa mới dật ra vài tiếng rên nho nhỏ.
Những động tác đâm chọc của Tương Văn Đào càng lúc càng mạnh, khi cậu sắp không thể kìm được nữa mà chuẩn bị hét lên, động tác của người kia đột nhiên chậm lại, thậm chí còn ngừng hẳn. Song Hỉ khẽ thả lỏng, lại không hiểu vì sao, thở hổn hển mở mắt ra, chỉ thấy anh đang tập trung nghe ngóng gì đó. Tương Văn Đào nghe một lúc, chợt bật cười, thấp giọng nói: “Cậu nghe xem.”
Tiếng động ở cách vách truyền đến, dù rất nhỏ nhưng lại theo nhịp điệu, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng rên của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông…….. Thì ra sàn gỗ này không chỉ truyền âm, mà ngay cả nhịp độ rung lắc thế nào bên kia đều có thể cảm nhận được, huống chi hai người ở trên sàn còn vận động nhịp nhàng như thế. Buối tối mất điện mọi người đều đi ngủ sớm, giữa đêm khuya thanh vắng giác quan lại càng tinh nhạy, bên này vận động đã sớm làm cho bên kia đỏ mặt tim đập, nghe xong cuối cùng không chịu được mà luyện tập luôn.
Tương Văn Đào đang dụi đầu vào cổ Song Hỉ thấy buồn cười, nhẹ giọng nói: “Cậu nói xem, thế này chẳng khác nào nhàn rỗi sinh nông nổi.” (*) Anh ngừng một chút, đột nhiên lại sinh lòng hiếu thắng, “Cậu nói coi người đàn ông bên kia không phải đang bắt chước tớ sao. Nào, mình phải làm nhiều hơn hắn.” Nói xong, nâng eo đẩy vào, va chạm thật mạnh làm Song Hỉ a một tiếng đã bắn ra.
(*) Nguyên văn “Hạ vũ thiên đả hài tử, nhàn trứ dã thị nhàn trứ” -下雨天打孩子, 闲着也是闲着. “Đây là 1 câu yết hậu ngữ (tức là những câu nói dân gian kiểu như ca dao tục ngữ bên mình, thường có 2 vế, khi dùng người TQ có thể bỏ vế đuôi mà vẫn hiểu là đang nói đến cả câu, ở đây đủ cả 2 vế). Câu này hơi khó hiểu hơn những câu khác vì nó có dính tới phương ngữ. Ở Hồ Bắc giầy-鞋子 được đọc trại thành 孩子-con nít. Ý câu này chỉ muốn nói là Trời mưa đan giầy, nhàn cũng là nhàn, để ca ngợi bản tính cần cù, chịu khó của nông dân địa phương. Về sau người phương Bắc nghe đúng chữ hài tử là trẻ con, nhưng họ diễn giải sai thành kiểu trời mưa rảnh rỗi quá không có chuyện gì làm sinh ra chuyện đánh con nít.”