Chương 112: Sở Nguyệt Thiền cùng Liễu Phỉ Phỉ.
Khi hỏi ra lời này, trong lòng Sở Nguyệt Thiền đã sẵn sàng tiếp đón đến điều kiện có khả năng xấu nhất đối với mình mà Bạch Tử Phàm đưa ra.
Nhưng nếu như Bạch Tử Phàm thật sự có cách đưa nàng lên làm vị trí Thánh nữ Thái Âm Giáo, cùng danh hiệu đệ nhất Thiên kiêu Minh Nguyệt Quận như vậy, tựa hồ thất thân cho hắn cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
Bởi vì từ trong tính cách bẩm sinh của nàng, thật sự yêu thích những nam nhân có bản lĩnh như Bạch Tử Phàm.
Vậy nên nếu như Bạch Tử Phàm thật sự giúp nàng thực hiện được ước mơ này, nàng làm nữ nhân của Bạch Tử Phàm, uy thác cuộc đời này cho hắn, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Một lòng trở thành nữ nhân của hắn !!!
"Ha ha....Nguyệt Thiền không cần vội, cái điều kiện này chúng ta bàn sau, đợi khi Nguyệt Thiền thật sự trở thành Thánh nữ Thái Âm Giáo, chúng ta lại nói đến điều kiện này."
Một bên nói, một Bạch Tử Phàm đi tới thảm đệm ngồi xuống, đưa cho Sở Nguyệt Thiền một chén trà rồi nói: "Nguyệt Thiền uống trà, chúng ta từ từ bàn luận."
Sở Nguyệt Thiền từ từ tiến đến ngồi đối diện với Bạch Tử Phàm, tiếp nhận lấy chén trà trong tay hắn, tuy rằng nàng chưa biết điều kiện Bạch Tử Phàm đưa ra là gì, nhưng hiện tại nàng gần như đã chuẩn bị một nửa tâm lý là trở thành nữ nhân của Bạch Tử Phàm.
Nên nàng cũng không quá không tâm đến cái điều kiện mà của hắn đối với nàng.
Thấy Sở Nguyệt Thiền không chút do dự nào uống chén trà của mình vừa đưa vào môi hồng, Bạch Tử Phàm không khỏi thầm khen: "Tâm cảnh chuyển biến thật nhanh."
Đợi khi Sở Nguyệt Thiền uống hết chén trà, hắn mới lấy từ trong tay áo ra một viên đan dược đưa cho nàng bảo: "Ngài mai trước khi tham gia cạnh tranh, nàng hãy ăn tạm viên đan dược này vào."
Sở Nguyệt Thiền nhận lấy viện đan dược trong tay hồ nghi nhìn Bạch Tử Phàm.
Chỉ một viện đan dược này, là có thể giúp nàng chiến thắng được tất cả sao ? Chỉ một việc đan dược này là có thể giúp nàng độc đấu quần ma, trở thành tâm điểm đến ngay cả đám thiên kiêu ngày thường cao ngạo ở Minh Nguyệt Quận cũng phải kính ngưỡng nàng không không ngớt ?
Bạch Tử Phàm mỉm cười nói: "Cứ tin tưởng vào ta, Cốc Sơn Tông ngày mai sẽ không thể mang theo đan dược vào Ổ Không cốc để ứng phó với độc dược của Ma Môn. Nên nàng hoàn toàn có thể làm được việc này."
Dứt lời, nhận lấy ánh mắt hồ nghi của Sở Nguyệt Thiền nhìn mình, Bạch Tử Phàm đổi lại ánh mắt, toát lên vẻ thầm tình nhìn nàng ta nói: "Ta biết trong lòng của Nguyệt Thiền nàng đang có rất nhiều nghi vấn, nhưng dù có hồ nghi điều gì đi nữa, thì nàng vẫn phải nhớ rõ một điều rằng, dù Bạch Tử Phàm ta có làm bất kỳ chuyện gì đi nữa cũng điều vì tốt cho Nguyệt Thiền nàng mà thôi."
"Bộp...Bộp !!"
Nhận lấy ánh mắt thâm tình cùng với lời nói ấm áp của Bạch Tử Phàm, khuôn mặt Sở Nguyệt Thiền đột nhiên nổi lên vẻ phiếm hồng, từng nhịp tim đập của nàng Bạch Tử Phàm đều có thể nghe rõ ràng mồn một.
Đầu óc của Sở Nguyệt Thiền lúc này đã trở nên rối loạn vô cùng, những nghi vấn trước đó của Sở Nguyệt Thiền cũng đã bị khát vọng trở thành Thánh nữ Thái Âm Giáo cùng lời nói thâm tình này của Bạch Tử Phàm đánh tan.
Sở Nguyệt Thiền không biết trả lời ra sao, cuối cùng phải kêu khẽ lên một tiếng thay cho lời đáp của mình:
"Ừm."
Thấy trạng thái này của Sở Nguyệt Thiền, Bạch Tử Phàm toát ra một vết ý cười trong mắt, hắn đưa tay che miệng ngáp một cái, nói: "Ngày hôm nay thật mệt mỏi, ta phải nghỉ ngơi một chút, Nguyệt Thiền nàng có muốn nghỉ ngơi cùng ta hay không."
Sở Nguyệt Thiền lập tức đứng dậy chắp tay nói: "Vậy Sở Nguyệt Thiền không làm phiền ngài nữa, Đại trưởng lão hãy nghỉ ngơi trước đi."
Nói xong nàng hành lễ với Bạch Tử Phàm một lần nữa, rồi hớt hãi chạy ra túp lều của Bạch Tử Phàm.
Nhìn bộ dáng hớt hãi của Sở Nguyệt Thiền, Bạch Tử Phàm không khỏi lắc đầu cười: "Quả nhiên thiếu nữ, vẫn là thiếu nữ..."
Bạch Tử Phàm chuẩn bị ngơi một chút, hôm nay, hắn không cũng có nhiều hứng thú để tu luyện.
Thì bỗng nhiên hắn nghe tới bên ngoài đang có tiếng nói tranh giành gì đó, Bạch Tử Phàm không khỏi hiếu kỳ nhìn ra, chỉ thấy ở ngoài đó, Sở Nguyệt Thiền cùng Liễu Phỉ Phỉ đang trong trạng thái giương cung bạt kiếm với nhau.
.....
Ngoài túp lêu.
Sở Nguyệt Thiền nhìn Liễu Phỉ Phỉ trong tay đang một chiếc cặp lồng, nàng nói: "Liễu Phỉ Phỉ, cô tới đây làm gì ?"
Trông thấy Sở Nguyệt Thiền ở đây Liễu Phỉ Phỉ không khỏi bất ngờ, ngày thường ả ta không khác gì một khối băng, không hiểu nhân tình, vậy mà hôm nay ả ta lại chủ động tới đây trước cả mình.
Khiến Liễu Phỉ Phỉ không khỏi nghĩ đến: "Hừ, quả nhiên là loại nữ nhân bên ngoài thì tỏ ra lạnh lùng, bên trong thì lẳng lơ hơn cả kỹ nữ."
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên nghe tới Sở Nguyệt Thiền chất vất mình, Liễu Phỉ Phỉ nhoẻn miệng cười nói: "Dĩ nhiên là tỷ tỷ ta tới đây để gặp Đại trưởng lão thân yêu của ta rồi."
Sở Nguyệt Thiền hừ lạnh nói: "Đại trưởng lão hôm nay có nhiều công vụ mệt mỏi, nên ngài ấy đã đi nghỉ ngơi, tỷ tỷ ngươi cũng nên quay về đi, đừng quấy rầy ngài ấy."
Ngoài miệng đằng đằng sát khí như vậy, nhưng trong lòng Sở Nguyệt Thiền lại âm thầm vui mừng: "Quả nhiên ả ta đến đây để thông đồng với Bạch Tử Phàm, cũng may ta sáng suốt, nhanh chân tới đây trước, không thì thật nguy."
Liễu Phỉ Phỉ ra vẻ hiểu lòng người nói : "Ta biết Đại trưởng lão hôm nay mệt mỏi, nên mới mang một chén canh hầm tràn đầy linh dược tới đây, giúp cho ngài ấy ngài bổ sung tinh lực a, Nguyệt Thiền xin hãy nhường đường cho tỷ tỷ."
Sở Nguyệt Thiền khinh thường nói: "Ngươi muốn vào giúp Đại trưởng lão bổ sung tinh lực hay là muốn vào hút hết tinh lực của ngài ấy ?"
Liễu Phỉ Phỉ ngoài cười nhưng trong không cười, nàng nhìn Sở Nguyệt Thiền nói: "Ha..ha..Câu này ta phải hỏi muội muội ngươi mới đúng, đêm khuya thanh vắng, ngươi vào lều trại của Đại trưởng lão làm gì ? Nếu muội muội ngươi còn không tránh đường, thì đừng trách tỷ tỷ ta không nể tình đồng môn."
Sở Nguyệt Thiền rút kiếm ra tay, miệng rói: "Ta cũng muốn lãnh giáo xem Liễu Phỉ Phỉ ngươi có thật sự lợi hại như lời đồn đãi hay không ?"
Trông thấy bộ dáng khiêu khích này của Sở Nguyệt Thiền, Liễu Phỉ Phỉ tức giận đang muốn nói gì đó, thì đột nhiên nàng trông thấy ánh đèn trong túp lều trại của Bạch Tử Phàm đã tắt, thế là nàng chuyển lời nói:
"Được rồi, hôm nay tỷ tỷ ta tha cho ngươi, nếu như bây giờ động thủ ở đây, sẽ làm phiền tới Đại trưởng lão nghỉ ngơi."
"Nhưng Sở Nguyệt Thiền, sau này ngươi hãy nhớ tới tỷ tỷ ta, hừ."
Dứt lời Liễu Phỉ Phỉ phất tay bỏ đi.
(Còn tiếp)