Chương 113: Trở về tắm rửa thật sạch sẽ .
Sáng hôm sau trước cửa Ổ Không cốc.
Nhóm đệ tử thân truyền của các phái chính đạo đề có mặt tập trung đầy đủ ở đây. Những người trẻ tuổi này, đang từng cặp, từng nhòm túm tụm lại một chỗ bàn tán với nhau về cuộc cạnh tranh xem ai là đệ nhất Thiêu kiêu của Minh Nguyệt Quận diễn ra ngày hôm nay.
Khiến cho không khí ở đây trở nên sôi động vô cùng.
Trên đài cao Bạch Tử Phàm đang chắp tay nhìn những thiếu nam, thiếu nữ, trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết hăng hái này, khiến hắn thầm cảm khái trong tròng lòng: "Tuổi trẻ thật tốt a !"
Khi nhìn những thiếu niên trẻ tuổi này, Bạch Tử Phàm không khỏi nhớ lại, ở thế giới hiện đại, hắn cũng đã có một thời thiếu niên, ngây thơ tràn đầy nhiệt huyết khi mới bước chân ra đời giống như nhóm đệ tử này đang đợi để tham cuộc canh tranh ngày hôm nay vậy.
Để rồi sau khi hắn bị cuộc đời vùi dập, bị chính cái ước mơ của mình thử thách, hắn mới dần trở nên chín chắn, điềm tĩnh lại, nhận ra được bản thân của mình thật sự cần gì và thiếu gì.
"Đại trưởng lão, đã đến giờ rồi !!"
Thấy Bạch Tử Phàm đột nhiên thất thần đứng đó, vị nữ trưởng lão của Cốc Sơn Tông không khỏi hiếu kỳ nhắc nhở hắn một tiếng.
Bạch Tử Phàm bị tiếng nhắc nhở của vị nữ trưởng lão Cốc Sơn Tông đánh thức, hắn mỉm cười với nàng ta một cái rồi tiến lên phía trước công bố quy định của cuộc thi.
Ở trong nhóm người dẫn đầu này, nhờ thứ hạng của Thái Âm Giáo ở Minh Nguyệt Quận, nên cũng nhờ vậy mà Bạch Tử Phàm dễ dàng trở thành trung tâm của 3 vị trưởng lão đến từ các phái chính đạo còn lại.
Và Bạch Tử Phàm cũng chính là người đại diện thay cho bọn họ, tuyên bố cuộc thi này bắt đầu.
Quan sát đám thiếu nam, thiếu nữ tràn đầy mộng mơ đang hừng hực khí thế bên dưới, Bạch Tử Phàm dõng dạc tuyến bố:
"Chư vị đệ tử nghe đây !!"
"Hôm nay các phái chính đạo chúng ta tổ chức cuộc truy sát Ma Môn, thay cho tu sĩ Minh Nguyệt Quận nói riêng và Linh Vũ đại lục nói chung trừ ma vệ đạo, bảo vệ yên bình cho Minh Nguyệt Quận của chúng ta."
"Và cũng qua việc này, chọn ra một vị thiêu kiêu xuất sắc nhất trong số những người trẻ tuổi các ngươi, trở thành người thống lĩnh nhóm thiên kiêu trẻ tuổi xuất sắc nhất Minh Nguyệt Quận đời này."
"Quy định của cuộc cạnh tranh lần này chính là trong số những đệ tử các ngươi, bất kỳ là ai, không quan trọng người đó là nam hay nữ, thuộc tông môn hay giáo phái nào, chỉ cần giết được Thánh tử Ma Môn, thì người đó chính là đệ nhất thiên kiêu của Minh Nguyệt Quận đời này."
"Vậy nên các ngươi hãy cố gắng hết sức mình, đừng tự ti vì tu vi của mình không đủ mà hãy hết lòng chiến đấu, để thỏa lòng nhiệt huyết tuổi trẻ của các ngươi, biết đâu bất ngờ sẽ xảy ra với chính các ngươi."
"Hơn nữa, lần này các ngươi sẽ đại diện cho chính nghĩa, thay mặt cho tất cả các tu sĩ ở Minh Nguyệt Quận này diệt trừ Ma Đạo, mang lại bình yên cho Minh Nguyệt Quận, sẽ có rất nhiều người tự hào về các ngươi."
"Bởi vậy dù cho lần này, các ngươi có không đạt được phong hào đệ nhất thiên kiêu Minh Nguyệt Quận đi nữa, thì đã sao chứ ? Các ngươi vẫn sẽ là anh hùng trong mắt của rất nhiều tu sĩ ở Minh Nguyệt Quận."
Từng câu nói của Bạch Tử Phàm, như đi vào sâu tâm khảm của đám thiên kiêu trẻ tuổi, đang ở lứa tuổi tràn đầy nhiệt huyết này.
Nhất thời khiến cho cả đám thiên kiêu đang ở dưới đài, ai nấy cũng cảm giác được, như có một ngọn lửa vô hình nào đấy, đang thiếu đốt cái nhiệt huyết trong lòng của mình vậy.
Cũng nhờ những lời nói của Bạch Tử Phàm, khiến không khí ở đây, một lần nữa trở nên náo nhiệt, sôi động trở lại. Cả đám đệ tử cũng hò vang lớn:
"Diệt trừ Ma Môn, bảo vệ yên bình cho Linh Vũ đại lục !!"
"Diệt trừ Ma Môn, bảo vệ yên bình cho Linh Vũ đại lục !!"
"Diệt trừ Ma Môn, bảo vệ yên bình cho Linh Vũ đại lục !!"
Phía dưới, Sở Nguyệt Thiền cùng Liễu Phỉ Phỉ đều cùng ngắm nhìn Bạch Tử Phàm, một thân cao ngất ngưỡng, đang ung dung chắp tay đứng trên đài cao.
Mỗi người các nàng nhìn Bạch Tử Phàm, đều mang theo những ánh mắt có ý vị khác nhau, nhưng tựu chung lại, các nàng đều cảm thấy trên người của Bạch Tử Phàm lúc này, đang phát ra cái khí thế gì đó, thu hút, hấp dẫn những nữ nhân như các nàng vậy.
Bạch Tử Phàm dơ tay lên, khiến đám đệ tử này bình tĩnh trở lại, rồi hắn nói tiếp:
"Đã đến đến giờ lành, các ngươi lên đường đi !!"
"Chúc cho tất cả các ngươi may mắn, đạt được vị trí đệ nhất thiên kiêu Minh Nguyệt Quận đời này."
"Hãy cố lên, ta tin tưởng vào bất cứ ai trong nhóm tiểu bối các ngươi sẽ vượt qua được chính mình, đạt ước muốn."
Khi câu nói của Bạch Tử Phàm kết thúc, cũng là lúc đám đệ tử chính đạo, như bầy ong vỡ tổ tràn vào Ổ Không cốc.
Trước khi đi Sở Nguyệt Thiền không quên liếc nhìn Bạch Tử Phàm một cái, đã thấy Bạch Tử Phàm đang mang theo một nụ cười động viên theo dõi nàng.
Sở Nguyệt Thiền gật đầu nhẹ một cái, xem như đáp lại Bạch Tử Phàm, sau đó nàng lập tức lao vào Ổ Không cốc.
Trong lòng nàng có chút cảm giác quái dị khó thể tả, nếu như viên đạn dược Bạch Tử Phàm cho nàng là thật, vậy thì không khác gì gian lận trong cuộc thi.
Nếu là đã gian lận như vậy, vậy tại sao hắn có thể nói ra được những lời kích động nhân tâm với nhóm đệ tử này, mà không đỏ mặt một chút nào như vậy được ?
Tâm cảnh của hắn phải phải chịu đựng những việc kinh khủng gì ? Mới có thể đạt tới cảnh giới như hiện nay.
Bạch Tử Phàm mỉm cười, nhìn theo bóng dáng của Sở Nguyệt Thiền đi vào Ổ Không cốc cho đến khi khuất dạng.
Mọi việc diễn ra đều rất thuận lợi theo kế hoạch của hắn, bây giờ tất cả thành bại đều nằm ở trong tay Sở Nguyệt Thiền, nhờ vào tài diễn xuất của nàng ta.
Đối với việc này, Bạch Tử Phàm cũng không quá lo lắng, có người nói nữ nhân là trời sinh diễn viên, lần này để đạt ước mơ khao khát bấy lâu này của mình, Sở Nguyệt Thiền dù không biết diễn, cũng sẽ tự mình biết diễn mà thôi.
Đến đây, Bạch Tử Phàm xem như nhiệm vụ của mình ở chỗ này đã hoàn thành, nhiệm vụ tiếp theo hắn cần làm chính là trở về tắm giữa thật sạch sẽ thơm tho, để tối nay còn phục thị Sở Nguyệt Thiền.
Trước khi đi nhìn vào Ổ Không cốc, Bạch Tử Phàm nhớ lại buổi chiều hôm qua. Khi hắn tự thân vào Ổ Không cốc, tìm kiếm nhóm đệ tử của Ma Môn.
Diện tích của Ổ Không cốc không phải là quá lớn, bằng vào tu vi hiện tại của mình, chỉ mất nửa canh giờ, Bạch Tử Phàm đã tìm ra tung tích của đám đệ tử Ma Môn trong Ô Không cốc.
Khi ấy nhờ vào những pháp bảo che dấu khí tức được cất chứa trong nhẫn trữ vật của Doãn Chí Bình và bằng vào tu vi tự thân, Bạch Tử Phàm đã dễ dàng giả trang thành một cao nhân, đi lừa bán đan dược còn sót lại của Tông Chủ Cốc Sơn Tông cho đám đệ tử Ma Môn.
Ban đâu, tuy rằng đám đệ tử của Ma Môn còn ngờ vực nhưng nhờ vào kỹ năng diễn xuất, cùng kinh nghiệm làm đa cấp lâu năm của mình, Bạch Tử Phàm để dễ dàng lừa gạt được bọn chúng.
Tuy là vậy, nhưng cũng không thể không nói đến, vì đám đệ tử của Ma Môn này đã đến đi đường cùng, khiến bọn chúng chỉ có thể tin vào Bạch Tử Phàm, như một cây cỏ cuối cùng, cứu vớt sinh mệnh của bọn chúng vậy.
Những đan dược ở thế giới này, khiến Bạch Tử Phàm không khỏi cảm khái về độ thông dụng của nó.
Qua đó, Bạch Tử Phàm cũng âm thầm nói với bản thân mình, sau này nhất định phải kiếm một vị nương tử nào đó, có khả năng luyện chế đan dược để phụ giúp mình.
Nhưng không hiểu trời xui đất khiến thế nào, Bạch Tử Phàm lại bỗng nhiên nghĩ đến Dược Cô bên cạnh Tiêu Chiến, hảo tri kỷ của hắn.
(Còn tiếp)