Chương 125: Ong tuy độc nhưng không đốt bầy đàn, Hổ tuy ác nhưng không cắn đồng loại.
Bên trong Tiêu gia.
Khắp nơi đang hiện lên những quang cảnh điêu tàn, máu me đến rợn người.
Khi trải dài trên mặt đất là những chiếc thây khô nằm la liệt, bên cạnh những mảnh vỡ vụn nát của cái công trình kiến trúc xây dựng xung quanh sụp đổ gây nên.
Những chiếc khô này, nằm trải trong các hẻm ngách của Tiêu gia, cho tới nơi sảnh đường chính của Tiêu gia mới tạm thời đình chỉ lại.
Trong sảnh đường của Tiêu gia.
Lúc này, ở nơi sảnh đường, đang có hai nhóm người được phân chia rõ rệt, bọn họ đứng giằng co, trong tư thế đối lập nhau.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm tràn đầy khắp sảnh đường.
Một bên khí thế hừng hực.
Còn một bên thì bị thương thảm trọng.
Trong nhóm người bị thương thảm trọng đó, có sự xuất hiện của Khí Vận Chi Tử, Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến lúc này đang mang một dáng vẻ ân cần, thân thiết, đỡ lấy một người đàn ông đang bị thương, có dáng vẻ của trung niên nào đấy.
Bên cạnh Tiêu Chiến, là một vị đại hán trung nhiên khác, có làn da ngăm ngăm đen, thân hình khỏe khoắn, y đang chỉ về nhóm người phía đối diện, hét lớn: "Tiêu Viêm, ngươi đang làm cái gì vậy ? Sao ngươi có thể đi hợp tác với người ngoài, để làm hại tộc nhân của Tiêu gia chúng ta ?".
Người tên Tiêu Viêm mà vị Đại hán có làn da ngăm ngăm đen, thân hình khỏe khoắn vừa nhắc đến, chính là Đại trưởng lão của Tiêu gia.
Lúc này, Tiêu Viêm cũng đang mang một đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía đối diện.
"Tạm đệ à, không phải ngươi vẫn luôn ủng hộ Nhị ca sao ? Sao bây giờ ngươi lại đứng về phía Tiêu Lân mà chống đối lại Nhị ca."
"Việc gì ngươi phải làm thế cho khổ mình ra ?"
Vị đại hán có làn da ngăm đen nghe vậy thì tức cười nói:
"Trước đây, ta phối hợp cùng ngươi, cũng chỉ là muốn ngươi đạt được vị trí gia chủ, giúp Tiêu gia ta được phát triển mạnh mẽ, vượt qua Sở gia. Khi mà Đại ca, hắn làm chưa tốt, suốt ngày chỉ lo bỏ bê công vụ, để đi tìm cách giúp Chiến nhi có thể tu luyện trở lại."
"Hơn nữa, vị trí gia chủ của Tiêu gia chúng ta từ xưa tới nay, vốn là cha truyền con nối, nếu như sau này Đại ca truyền lại vị trí gia chủ cho Chiến Nhi, một người không thể tu luyện, vậy chả phải từ đấy, Tiêu gia ta sẽ suy sụp sao ?"
"Thử hỏi trong gia tộc, có ai đi quy phục, nhận lệnh, của một tên không có chút thực lực nào ? Khi người đứng đầu không thể phục chúng, đấy không phải là dấu hiệu của mọi sự phân tranh sắp diễn ra sao ? Khi đấy Tiêu gia của chúng ta còn có tương lai sao?"
"Ngược lại là ngươi, đi cấu kết với Ma Môn, ngươi không biết Ma Đạo là hạng người thế nào sao? Ngươi không sợ sau này bọn chúng đổi ý, cướp đoạt lấy hoàn toàn Tiêu gia chúng ta sao ?
Nói tới đây, Vị đại hán có làn da ngăm đen dừng lại một chút để lây hơi, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Viêm nói lớn.
"Ong tuy độc nhưng không đốt bầy đàn, Hổ tuy ác nhưng không cắn đồng loại, vậy mà Tiêu Viêm người, lại vì lợi ích của riêng mình, đi cấu kết với Ma Môn, hãm hại người trong gia tộc của chính mình."
"Người còn là Nhị ca, luôn tự xưng mình là Viêm Đế mà ta quen sao ?"
Từng câu chất vấn vang lên quanh quẩn khắp cả sảnh đường.
Khiến những người ở sảnh đường này, đều có những suy nghĩ riêng cho mình.
Nghe tới những lời chất vấn này, Tiêu Viêm cũng không tỏ ra quá nóng giận, khuôn mặt hắn âm trầm, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Câu nói của Tam đệ, không phải Tiêu Viêm không nghĩ qua.
Mà là Tiêu Viêm không tin, chỉ một cái Tiêu gia nhỏ bé, có thể hấp dẫn được Ma Môn ra tay chiếm đoạt.
Bởi vì, Ma Môn chỉ cần lợi ích, Ma Môn chỉ cần Tiêu gia của hắn sau này nộp thuế làm kinh phí sinh hoạt cho Ma Môn, âm thầm làm tay sai trong trong bóng tối cho Ma Môn ở những phân địa nhỏ như thế này.
Như vậy, chỉ cần sau này Tiêu gia của hắn, tích cực làm việc cho Ma Môn, Ma Môn sẽ không bạc đãi Tiêu gia.
Tiêu Viêm tiếp tục khuyên bảo tam đệ của mình, Tạm đệ là một người có năng lực, là trợ thủ đắc lực của hắn lâu này, hắn không muốn mất đi vị Tam đệ này, mà còn muốn y tiếp tục phụ tá mình.
"Tam đệ à, ngươi suy nghĩ thật nông nổi, ngươi nghĩ Tiêu gia của chúng ta xứng để người trong Ma Môn để mắt đến sao ?"
Vị đại hán có làn da ngăm đen chỉ hừ lạnh một tiếng, ngoảnh mặt đi không trả lời câu hỏi của Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm thấy vậy không nản lòng, hắn muốn tiếp túc khuyển bảo Tam đệ của mình.
Tiêu Viêm kiên nhẫn là thế, nhưng tên trưởng lão của Ma Môn bên cạnh thì không có sự kiên nhẫn như vậy, chỉ thấy hắn âm lãnh nói: "Tiêu Viêm, ngươi không cần nhiều lời, lê thê với bọn chúng nữa, hãy để ta ra tay diệt sát hết bọn chúng, không phải đỡ tốn nước bọt hơn sao ?."
Tiêu Viêm quay sang cung kính nói: "Đại nhân, xin ngài đợi một chút, ta muốn cho bọn họ cơ hội cuối cùng."
Dứt lời, Tiêu Viêm nhanh chóng nhìn qua đám ngươi phía đối diện nói: "Ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng, quy thuận ta, ta sẽ cho các ngươi cơ hội được sống. Các ngươi đều là thân thích của ta, ta tin các ngươi đều rất thông minh, đều là người biết nắm bắt cơ hội."
Khi lời này vừa vang ra, bên phía nhóm người của Tiêu Chiến, không khỏi suy nghĩ kĩ, tính toán lại một chút, sau đó bọn họ có chút do dự, cắn dứt, cuối cùng hạ quyết tâm kéo dần sang phe của Tiêu Viêm.
Phía bên phụ tử Tiêu Chiến chỉ còn lại một nửa người so với ban đầu.
Tiêu Chiến âm thầm nghiến răng nhìn qua đám người vừa sang phe bên kia
"Thật là một đám, ham sống sợ ch.ết !!"
Trong số người qua bên phía mình, không có mặt của vị đại hán có làn da ngăm đen, Tiêu Viêm thở dài tiếc nuối một hơi.
Thời khắc này, hắn đã hạ quyết tâm, nhìn qua những người còn sót lại bên kia, cười lạnh một tiếng:
"Ta đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi đã không biết trân quý thì cũng đừng trách ta đối với người trong gia tộc ra tay ác độc."
"Nếu có trách, các ngươi cũng không nên trách ta, mà phải trách tên Tiêu Lân kia, hắn chính là một tên phế vật vô năng, gián tiếp đưa các ngươi vào chỗ ch.ết."
"Nhưng dù sao, ta và các người đều sinh ra chung một dàn, sau khi các ngươi ch.ết, ta sẽ thay các ngươi lập lên bia mộ."
Dứt lời Tiêu Viêm quay sang nhìn vị cường giả Địa Cực Cảnh của Ma Môn đang đứng bên cạnh nói: "Mời đại nhân ra tay, diệt sát bọn chúng."
Tên cường giả của Ma Môn lập tức tiến tới, khéo miệng mang theo một vòng khinh thường nói: "Thật là mất thì giờ với đám ngu muội các người."
Thấy vị cường giả có tu vi đáng sợ của Ma Môn bắt đầu có động tĩnh, Tiêu Lân bắt lấy tay Tiêu Chiến nói: "Chiến Nhi, ngươi chạy mau, phụ thân sẽ thay ngươi cản chúng lại."
Tiêu Chiến không đi, hắn nhắm chặt lấy tay của phụ thần mình, lắc đầu nói: "Phụ thân, trước kia người luôn bảo hộ Chiến Nhi, bây giờ hãy để Chiến Nhi bảo hộ người."
Tính cách của Tiêu Chiến tuy rằng có chút cố chấp, tự cho mình là đúng, nhưng không thể không nói, hắn là một có ơn tất trả, chú trọng tình thân, gặp khó không lùi bước.
Trước kia, khi hắn không thể tu luyện, phụ thân luôn là người bảo hộ hắn, bây giờ khi đã có thực lực, hắn muốn bảo hộ lại phụ thân của mình, dù tên Ma Môn đang tiến tới kia có tu vi đáng sợ thế nào đi chăng nữa.
Tiêu Lân vành mắt không khỏi đỏ lên, lớn tiếng kêu: "Chiến Nhi đừng lo cho phụ thân, mau chạy đi còn có cơ hội sống sót, tâm ý của con, phụ thân biết !!"
(Còn tiếp)
P/s: Chúc các đạo hữu có một kỳ nghĩ lễ 30/ - 1/ vui vẻ.
Vinh đạo hữu fan Đại chúa tể đã tặng quà.