Chương 126: Thù hận của Dược Cô đối với Ma Môn ?
Tiêu Viễn đứng phía sau phụ thân Tiêu Viêm của hắn, bên cạnh là đệ đệ Tiêu Võ, trông thấy thảm cảnh này của phụ tử Tiêu Chiến, trong lòng Tiêu Viễn không khỏi cười vẻ vang vì vui sướng.
Từ nhỏ sinh ra, Tiêu Viễn đã luôn ghen ghét với Tiêu Chiến, hắn luôn tự hỏi rằng, vì sao Tiêu Chiến lại tốt số đến vậy.
Mặc cho trời cao đã tước đi thiên phú tu luyện của Tiêu Chiến, nhưng vẫn chưa đủ để dấu hết được điểm sáng trên người Tiêu Chiến.
Khi bên cạnh hắn, lúc nào cũng có những hồng nhan vây quanh, thì còn cần gì nữa ?
Tiêu Chiến vừa sinh ra, đã có một vị hôn thê được định sẵn, nàng ta là con gái của thành chủ Sở thành, gia thế vững chắc số 1 ở Sở thành.
Không những gia thế vững chắc, nàng ta còn xinh đẹp tuyệt trần, thiên phú tu luyện lại cao đến không tưởng.
Là vị hôn thê, là nhà ngoại mơ ước của biết bao nam nhân ở Sở thành.
Đã vậy còn chưa hết, bên cạnh Tiêu Chiến, luôn có bóng dáng của một cô biểu muội xinh đẹp vô song, tính cách ôn nhã, luôn hết lòng quan tâm, chăm sóc hắn.
Những điều này đã khiến Tiêu Viễn đối với Tiêu Chiến trở nên ghen ghét, đố kị vô cùng.
"Đây là vì sao ? "
"Là vì hắn chính là con trai của gia chủ sao ? nên được trời cao yêu ái sao ? "
"Hay là, hắn chính là nhân vật chính được thiết lập sẵn, chỉ chờ ngày quật khởi ở thế giới này ?"
Suy cho cùng, tất cả những điều đó đều đã trôi qua.
Bây giờ, Tiêu Viễn đã không còn sự ghen ghét nào đối với Tiêu Chiến nữa.
Bởi vì hắn biết, những thuộc về Tiêu Chiến, sẽ sắp nhanh thôi sẽ đổi chủ thuộc về hắn, những nữ nhân của Tiêu Chiến, hắn cũng sẽ quyết tâm đoạt lấy.
Trông thấy nhóm người bên kia, sắp đối diện tử vong mà sĩ khĩ trên thân bọn họ vẫn không giảm đi phần nào.
Tiêu Viêm cảm thấy như vậy trong lòng có chút không thoải mái, cái hắn muốn, là đám người này phải sợ hãi, run rẩy, quỳ gối xin tha trước mặt hắn, hắn lên tiếng châm chọc vài câu:
"Có phải các ngươi đang trông chờ vào cái Lão già khọm khẹm chống lưng cho Tiêu Lân ? "
"Hừ, ta cho các ngươi biết, Lão già khọm khẹm ấy sẽ không thế nào xuất hiện ở đây để cứu giúp các ngươi đâu, mà Lão giả ấy bây giờ, sợ rằng đang núp dưới địa ngục để quan sát màn biểu hiện trên này của các ngươi ấy. Ha ha."
Tiêu Lân nghe vậy phun ra một ngụm máu tưới, máu vấy bẩn sang cả tay Tiêu Chiến, hắn không ngờ rằng, Tiêu Viêm lại trở nên độc ác đến như vậy.
Ngay cả lão tổ của gia tộc mình cũng có thể ra tay.
"Tiêu Viêm ngươi thật là súc sinh mất hơn nhân tính."
Phía bên cạnh mấy vị trưởng lão của còn ở lại bên phía Tiêu Lân dù trước đó đã bị thương, khóe miệng còn đang chảy ra từng dòng máu tươi, nhưng vào lúc này, cũng thay nhau hét lớn lên:
"Tiêu Viêm, ngươi tưởng như vậy là có thể làm giảm đi sĩ khí của bọn ta sao ?"
"Bọn ta dù có quyết tử ở đây, cũng không muốn làm tay sai cho Ma Môn và một kẻ vô nhân tính cấu kết với người ngoài, quay sang bán đứng tộc nhân của mình như ngươi."
Đối với bọn họ, có thể đúng như Tiêu Viêm đã nói, Tiêu gia dựa vào Ma Môn, rất có thể sẽ phát triển hơn trước rất nhiều.
Nhưng cái bọn họ mong muốn, là một Tiêu gia biết tự cường phát triển, chứ không muốn lệ thuộc vào người khác, để người khác can thiệp vào.
Nhất là Ma Môn, khi bọn người Ma Môn hoàn toàn có thể nuốt chửng Tiêu gia của bọn họ bất cứ lúc nào.
Hoặc là Ma Môn sẽ hướng Tiêu gia của bọn họ đi theo con đường tà đạo, không thể quay đầu lại.
Một khi Tiêu gia của bọn họ quy phục Ma Môn, nếu chuyện này bại lộ ra ngoài, Tiêu gia của bọn họ sẽ rời vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Điều này đã khiến bọn họ thay đổi thành kiến của mình, dù trước đó, bọn họ luôn có ý kiến với vị trí gia chủ của Tiêu Lân, nhưng lần này, bọn họ lại nguyện ý đứng về phía Tiêu Lân, đồng lòng cùng hắn chống lại giặc ngoài, bảo vệ Tiêu gia.
Vì dù sao đi nữa, tất cả bọn họ đều mang họ Tiêu, ngày thường dù có hay đấu đá lẫn nhau ở trong gia tộc.
Nhưng một khi có nguy nan ập đến, bọn họ liền bỏ qua những tranh chấp nhỏ ấy, những thành kiến trước kia của mình.
Để đồng lòng cùng nhau, chống lại giặc ngoài.
Trông thấy vị cường giả Địa Cực Cảnh của Ma Môn đã từng bước tới gần, với cái khí thế kinh người từ trên thân hắn tỏa ra.
Mỗi đạo khí thế trông thì mỏng manh ấy, lại như ẩn chứa một lực đạo vô hình, có thế dễ dàng xé rách thân thể của những người tiếp cận nó ra làm đôi.
Các vị trưởng lão bên phe phụ thân Tiêu Chiến lúc này, ai nấy lúc này cũng đã bị tổn thương rất nặng, mất đi khả năng đối chiến.
Mà dù cho có khả năng đối chiến, bọn họ cũng chỉ biết bất lực đứng nhìn mà thôi.
Ai bảo tu vi hai bên chênh lệch đến quá xa như vậy chứ ?
Bọn họ tu luyện cả đời cũng chỉ có thể đạt đến Tông Sư Cảnh, vậy mà đối phương, lại chính là cường giả Địa Cực Cảnh chỉ có trong truyền thuyết đối với bọn họ.
Hỏi làm thế nào để bọn họ có thể chiến đấu. Ngoài cái cách nằm im nhắm mắt chờ ch.ết.
Tuy tuyệt vọng là vậy, nhưng bọn họ lại không một chút nào tỏ ra sợ sệt, vì đây là cái đạo tâm từ thuở bình sinh, cũng là cái cản đảm của những tu sĩ bảo vệ lý tưởng của mình phải có.
Bọn họ không thẹn với đạo tâm, với lý tưởng của mình, thì có gì cần sợ sệt chứ ?
Và trong cái khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, một người mà không ai trong bọn họ ngờ đến, lại bước lên bảo vệ bọn họ.
Tiêu Chiến bước lên, che chắn trước mặt phụ thân Tiêu Lân, cũng những vị trưởng lão theo phe của hắn.
Nguyên khí trên thân của Tiêu Chiến vẫn bình ổn yếu ớt, thể hiện cái khí lực chỉ tu sĩ Luyện Khí Cảnh mới sở hữu.
Vị cường giả của Ma Môn mang tu vi Địa Cực Cảnh trông thấy trước mặt mình, bỗng nhiên có một con kiến hôi Luyện Khí Cảnh từ đâu nhảy ra che chắn đường đi của hắn
Trong lòng hắn không khỏi bật cười lên than: "Thế đạo này thật thật đảo lộn hết rồi, một tên Luyện Khí Cảnh cũng có dũng khí để đầu một Địa Cực Cảnh lừng danh như ta, chả lẽ tên này ngây thơ nghĩ, hôm nay mùng 1 đầu tháng nên ta không sát sinh ?"
Lắc đầu, hắn không quá quan tâm tới một tên Luyện Khí Cảnh có thể nhảy nhót ra được gì.
Hắn trực tiếp tiến tới vỗ một chưởng, với ý định chỉ trong một chưởng vỗ ch.ết hết đám người này.
Cái nơi gà đất chó sành này, đã làm mất đi thời gian của hắn quá nhiều.
Vị cường giả của Ma Môn không chút nào để mắt tới Tiêu Chiến, hắn trực tiếp lướt tới, trên tay mang một vòng xoáy do nguyên khí hội tụ mà thành, với vòng xoáy này, đủ để kết thúc hết thảy sinh mạng của đám người bên phe Tiêu Lân.
Khi vị cường giả của Ma Môn đã tiếp cận đến, hắn không chút nào đề phòng tên Luyện Khí Cảnh trước mặt mình.
Ở cái nơi mà người có tu vi Đại Tông Sư Cảnh đã đạt tới đỉnh tiêm, thì một tên nhóc con mới lớn, còn có thể ẩn chứa nguy hiểm gì được chứ ?
"Chiên Nhi cẩn thận !!"
Theo tiếng hét thất thanh vang lên, chỉ thấy Tiêu Lân chạy đến, muốn bảo vệ Tiêu Chiến.
Những Tiêu Chiến lại không chút nào lo lắng, chỉ thấy nhếch lên một nụ cười đầy ngạo nghễ, khí thế trên thân hắn bỗng tăng vùn vụt, đạo khí thế này tựa như giá xăng thời hiện đại, tăng lên vùn vụt khiến người không kịp trở tay.
Chả mấy chốc, khí thế trên thân Tiêu Chiến đã chạm tới ranh giới của Thiên Cực Cảnh.
Khiến người người kinh ngạc !!
Nhìn bóng đen trên cao, Tiêu Chiến lẩm bẩm nói: "Nếu đã là người Ma Môn, vậy thì hôm nay ta sẽ thay sư phụ ta, phát tiết một số oán khí thù hận của người đối với Ma Môn. "
(Còn tiếp)
P/s: Hết lễ rồi, quay lại như bình thường thôi các đạo hữu ^ ^