Chương 131: Nguyệt vọng của Bạch Tử Phàm.

Trong suốt dọc đường chạy ra khỏi Sở thành.
Bạch Tử Phàm đã gặp không ít cảnh những vị tu sĩ có tu vi yếu ớt bị những bộ Khô Lâu không biết ở đâu, bỗng từ mắt đất chui lên tấn công bọn họ.
Bọn họ dù đã rất nỗ lực, nhưng tiếc là tu vi của bản thân chỉ hạn định như vậy.


Khiến bọn họ rất khó lòng để bảo vệ an toàn tính mạng của mình, chứ chưa nói đến việc có thể chiến thắng những bộ Khô Lâu ấy hay không ?


Những điều này, ban đầu Bạch Tử Phàm có thể trơ mắt làm ngơ, một đường chạy thẳng nhưng rồi đến khi gặp phải một điều đặc biệt chỉ có ở nơi Sở thành này.


Khiến một kẻ đến từ thế giới hiện đại như Bạch Tử Phàm khó lòng có thể trơ mắt làm ngơ, xem như không có chuyện gì xảy ra được nữa.
Sở thành chính là nơi hẻo lánh nằm ở Minh Nguyệt Quận, nằm ở phía tận cùng của Linh Vũ đại lục, ở cực Bắc chi địa hoang vắng.


Vậy nên, với vị trí địa lý như vậy, Sở thành là nơi tập trung của rất nhiều người dân thường, những người không có khả năng tu luyện.
Nên một khi những người dân thường ấy, gặp phải biến phải biến cố, bị tu sĩ có khả năng tu luyện tấn công, những người dân sẽ không có khả năng phản kháng.


Hay nói theo cách khác, những người dân chỉ có thể trơ mắt chờ ch.ết.
Vì là vậy, nên khi một khi Vạn Sát Khô Lâu trận được mở, nhất thời khiến khung cảnh ở Sở thành này bỗng trở nên hỗn loạn đến chưa nay chưa từng có.


available on google playdownload on app store


Vạn Sát Khô Lâu trận giống như là cánh cửa địa ngục mở ra, làm người người thi nhau chạy trốn.
Suốt dọc đường, chứng kiến những cảnh tượng này.


Bạch Tử Phàm nếu là người của thế giới này, sinh ra và lớn lên ở đây, bị tư tưởng ở đây ảnh hưởng từ nhỏ, hắn cũng sẽ không xoắn xuyết để tâm đến chuyện này như vậy.
Thế nhưng Bạch Tử Phàm lại không phải là người của thế giới này, đây là một điều rất quan trọng.


Nhân sinh quan của hắn bị ảnh hưởng từ thế giới hiện đại, hắn được giáo dục 12 năm phổ thông trên ghế nhà trường.
Hỏi làm sao, hắn có thể không quan tâm tới những nông dân bình thường gặp phải nguy hiểm tới tính mạng, mà như không có chuyện gì xảy ra được chứ ?


Ở quốc gia của hắn, nếu gặp những cảnh tượng tương tự như vậy ở ngoài đường, sẽ ngay lập tức gặp được những vị anh hùng áo vải xả thân cứu giúp, chứ không bao giờ có chuyện do dự, chần chừ như Bạch Tử Phàm hắn hiện giờ.


Vậy nên đối với Bạch Tử Phàm, việc này chính một là sự tr.a tấn về tâm cảnh đối với hắn.
Khi trước kia, Bạch Tử Phàm không có thực lực, đối mặt với chuyện này, hắn chỉ gặp chút vướng bận về tâm lý, chứ không gặp phải là vấn đề tâm cảnh như hiện giờ.


Vì hiện giờ, Bạch Tử Phàm đã có đủ thực lực để bảo vệ bản thân của chính mình và bảo vệ những người này, ít nhất là vậy.


Nên nếu như bây giờ Bạch Tử Phàm quay lưng bỏ đi, dù sau đó có dùng tới muôn vàn lý do nào đi chăng nữa, cũng sẽ không bao giờ có thể thay đổi được một điều rằng.
Đó là Bạch Tử Phàm đã không còn là Bạch Tử Phàm từ khi mới xuyên qua tới đây.


Bạch Tử Phàm cũng đã không phải là Bạch Tử Phàm hay chính là Nguyễn Duy ở thế giới hiện đại, được trải qua giáo dục đầy đủ.
Mà hắn đã chính thức bị thế giới này tha hóa !!!


Thích ứng với thế giới này, chính là để bảo vệ bản thân, để làm quen, để biết phương thức sinh tồn ở thế giới này.
Chứ không phải học theo những vị thượng vị giả ở thế giới này, xem những người dân tầm thường là hạ đẳng, xem chúng sinh bên dưới là kiến hôi.


Tùy ý bóc lột, tiện tay giết ch.ết !!!
Tiểu Trà Trà trông thấy Bạch Tử Phàm bỗng nhiên dừng lại trước cửa Sở thành, mãi chưa chịu thoát khỏi đây, khi mà Vạn Sát Khô Lâu trận sắp được thôi động hoàn tất, cửa ra cũng sẽ đóng lại.
Tiểu Trà Trà nóng vội la lên:


"Chủ nhân chạy mau, trận pháp sắp được thôi động hoàn chỉnh rồi."
"Ngài đừng quan tâm tới những người dân thường này nữa, đây là số phận của bọn họ."
"Thế giới lấy thực lực làm chủ này vốn chính là tàn khốc như vậy."
"Ngài và bọn họ đâu có liên quan gì tới nhau chứ ?"


"Nhiệm vụ chính của ngài là phải bảo vệ mạng sống của mình, để giúp Thiên Đạo chống lại Tân Thiên Đạo, ngăn cản Khí Vận Chi Tử, chứ không phải đặt tính mạng của mình vào nguy hiểm, để quan tâm tới mạng sống của những người này. "


Bạch Tử Phàm trong lòng đã có quyết định, dùng ánh mắt quả quyết đáp lời Tiểu Trà Trà:
"Không, ngươi không hiểu !!"


"Ta tình nguyện làm tay sai cho Thiên Đạo, trợ giúp Thiên Đạo đối phó lại Tân Thiên Đạo, không phải là vì giúp Thiên Đạo một lần nữa giữ vững ngôi vị chúa tể ở thế giới này."


"Mà ta giúp Thiên Đạo là vì muốn bảo vệ, gìn giữ lại những giá trị tình cảm, giá trị tinh thần, giá trị lịch sử, vật chất trân quý hiện tại của thế giới này."
"Cũng như một lần nữa, hoàn thành cái chấp niệm thuở bình sinh của ta từ kiếp trước."


Đối mặt câu trả lời này của Bạch Tử Phàm, Tiểu Trà Trà nhất không biết nên đáp lời lại thế nào, thì đã nghe Bạch Tử Phàm hỏi tiếp:
"Tiểu Trà Trà, ngươi có biết ngoài dùng thực lực ra, còn có cách nào khác phá giải Vạn Sát Khô Lâu trận này không ?"


Tiểu Trà Trà lắc đầu nói: "Trà Trà không biết, ngày thường thời gian rảnh rỗi, Trà Trà thường đọc truyện ngôn tình thư giãn, chứ đâu có thời gian rảnh rỗi để học cách phá những trận pháp hại não này."
Bạch Tử Phàm: "...."
Tiểu Trà Trà nói:
"Nhưng Trà Trà biết được một điều."


"Hiện giờ Khô Lâu Ma Quân chỉ là một sợi tàn hồn, cộng thêm với việc hắn mới bị Tiêu Chiến đả thương, nên hiện giờ tối đa hắn cũng chỉ có thể phát huy ra được 2 thành thực lực của Vạn Sát Khô Lâu trận mà thôi."


Bạch Tử Phàm gật đầu, không biết từ lúc nào trên tay hắn đã có sẵn Lang Tinh Kiếm.
Quan sát xung quanh một hồi, Bạch Tử Phàm ngay lập tức huy kiếm tấn cống về những bộ Khô Lâu đang không ngừng từ mặt đất chui lên, tấn công những người dân thường vô tội.


Ánh kiếm nhanh lôi điện, xuất kiệm nhẹ nhàng như gió bay, trên mũi kiếm của "Lang Tinh Kiếm" xuất hiện những tia sét nhấp nhoáng, mỗi khi chạm vào những bộ Khô Lâu ngay lập tức phá vỡ đi những mảnh xương cốt trên thân thể của chúng.


Trong số những bộ Khô Lâu đáng mọc lên như nấm này, Luyện Thần Cảnh cũng có, Tông Sư Cảnh cũng có mà Đại Tông Sư Cảnh cũng có.
Nhưng tối đa chỉ giới hạn ở ngưỡng từ Luyện Thần Cảnh cho đến Đại Tông Sư Cảnh.


Những điều này đã được Bạch Tử Phàm nhận biết trong suốt dọc đường trước hắn đi qua.


Chiến đấu một lúc Bạch Tử Phàm còn nhận ra được một điều, những bộ Khô Lâu này tuy có tu vi lẫn cảnh giới như vậy, những bọn chúng lại không biết sử dụng chút bí kỹ nào, ngoại trừ cái nhục thân là thiết yếu để chứng tỏ cảnh giới của chúng ra.


Vậy nên khi đối đầu với những bộ Khô Lâu có tu vi là Đại Tông Sư Cảnh sơ kỳ, Bạch Tử Phàm cũng không gặp quá nhiều khó khăn để đánh bại chúng.


Một đường giết đến, Bạch Tử Phàm một bên tiêu diệt những bộ Khô Lâu này, một bên gom những người dân thường lại với nhau để dễ dàng bảo vệ.
Cho tới một lúc, Bạch Tử Phàm gặp lại Tiêu Chiến.
Chỉ là lúc này, Tiêu Chiến đã không còn dáng vẻ oai phong như vừa rồi.


Thân thể hắn suy nhược, yếu ớt nằm ở một bên, phụ thân Tiêu Lân cũng những vị trưởng lão khác của Tiêu gia đang liều mình bảo vệ hắn, cùng đứa trẻ khác của Tiêu gia chưa đến tuổi vị thanh niên.


Mặc cho trên thân bọn họ, liên tiếp xuất hiện vô số những vết thương mới chồng chất đắp lên những vết thương cũ.
(Còn tiếp)






Truyện liên quan