Chương 132: Cố Huân Nhi trở về.
Tắc Bắc hoang mạc.
Đã 3 ngày trôi qua, Cố Huân Nhi không ngừng tìm kiếm tung tích của Tiêu Chiến ở những nơi mà nàng đi qua.
Tìm kiếm khắp nới, nhưng nàng lại không thấy tung tích của Tiêu Chiến ở đâu cả.
Dựa vào những thông tin miêu tả về Tiêu Chiến mà Bạch Tử Phàm đã cung cấp cho nàng.
Suốt dọc đường này, đã không biết bao lần Cố Huân Nhi hạ mình dò hỏi những tán tu bên đường, dựa theo những thông tin mà Bạch Tử Phàm đã cung cấp.
Nhận được đáp án của những tán tu bên đường và tổng hợp lại những thông tin đó, rõ ràng Tiêu Chiến đã từng xuất hiện qua ở đây, Cố Huân Nhi khẳng định là như vậy.
Thế nhưng, khi tới đây tìm kiếm khắp cả cái Tắc Bắc hoang mạc này, Cố Huân Nhi vẫn chưa tìm ra được chút thông tin nào về Tiêu Chiến cả.
Thất vọng nối tiếp thất vọng, nàng bước đi với dáng vẻ buồn chán, cô độc.
Bà lão nô bộc cúi mình đi phía sau Cố Huân Nhi, vừa đi nàng liếc mắt âm thầm phát ra khi tức, khiến yêu thú xung quanh trong khu vực này không dám bén mảng tới gần.
Đồng thời trên tay nàng ta, cũng đang âm thầm kết ấn vô cùng cổ quái, không biết nàng đang làm gì.
Quan sát tới tới phía trước, Cố Huân Nhi đang buồn chán bước đi, Bà lão nô bộc tiến lên khuyên can:
"Tiểu thư, người đừng buồn bực vì chuyện này nữa, đây có lẽ chính là duyên số, người và Tiêu Chiến thật không có duyên với nhau."
Cố Huân Nhi nghe vậy, lắc đầu phủ định:
"Không thể nào !!"
"Có lẽ Tiêu Chiến ca ca đang ở sâu bên trong, chỉ là chúng ta chưa tìm tới mà thôi."
Bà lão nói:
"Tiểu thư, người đừng để Tiêu Chiến làm mất lý trí thông minh của mình nữa."
"Tiểu thư thử nghĩ xem, với khả năng của Lão nô, sao Lão nô có thể không cảm nhận được, Tiêu Chiến thật sự có xuất hiện ở trước mắt hay không chứ ?"
Cố Huân Nhi gật đầu, đi thêm vài bước, nàng quay lại nghi ngờ nhìn Bà lão nói: "Không phải là Vận bà bà người đang lừa gạt ta đấy chứ ? Có phải Vận bà bà đang âm thầm che dấu, khiến ta không thể nào phát hiện ra được tung tích của Tiêu Chiến ca ca ?"
Bà lão nghe vậy, liền lập tức thể hiện ra một khuôn mặt buồn bã, ý nói, ta nuôi Tiểu thư người từ nhỏ tới lớn, vậy mà Tiểu thư người lại đi tin một tên người ngoài mà không tin ta.
Bà lão thở dài:
"Tiểu thư sao người có thể không tin Lão nô được chứ ? Lão nô chăm sóc Tiểu thư từ nhỏ tới lớn, đã bao giờ Lão nô lừa gạt qua Tiểu thư việc gì chưa ?"
Cố Huân Nhi mặc dù trong lòng còn có chút đa nghi, nhưng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng Vận bà bà.
Vì từ nhỏ tới lớn, Vận bà bà luôn đối xử với nàng rất tốt, bà lão ấy chưa bao giờ lừa gạt nàng điều gì cả.
Có chuyện vui gì cũng không hề giấu diếm nàng, kể cho nàng nghe.
Cố Huân Nhi áy náy nhìn về phía Bà lão nói: "Vận bà bà thật xin lỗi, là ta đã quá nóng vội, Bà bà đừng để chuyện này trong lòng."
Bà lão khẽ mỉm cười nói:
"Ta không trách Tiểu thư, ta luôn xem Tiểu thư như là nữ nhi của mình, nên cả đời này ta chỉ hy vọng nhìn thấy Tiểu thư được vui vẻ, được hạnh phúc, mà không bao giờ chịu phải bất kì khổ cực nào."
"Điều đó chính là niềm vui lớn nhất của trong đời từ khi sinh ra của Bà lão này."
Vành mắt của Cố Huân Nhi có chút đỏ lên nhìn về phía Vận bà bà, mẫu thân của nàng qua đời sớm kể từ khi nàng sinh ra, nên từ nhỏ tới lớn, Vận bà bà luôn là người ở bên quan tâm, chăm sóc nàng.
Là người để nàng chia sẽ những niềm vui, những nổi buồn của bản thân, đồng thời cũng là người hiểu rõ nàng nhất.
Vận bà bà luôn quan tâm lo lắng như vậy khiến trong lòng Cố Huân Nhi cảm động không thôi.
Đúng lúc này, trên người Bà lão có một miếng ngọc bội bỗng nhiên phát sáng, Bà lão lấy ra, sau đấy dùng thần thức cảm nhận vào chiếc ngọc bội ấy, dường như đang truyền âm với ai.
Một lúc sau, Bà lão mở miệng nói:
"Tiểu thư, gia chủ triệu tập chúng ta về gia tộc có việc gấp."
Cố Huân Nhi nghi hoặc: "Có việc gấp ?"
Bà lão nói: "Xem ra là gia chủ muốn Tiểu thư nhanh chóng quay về gia tộc, đi tổ địa của Cố gia, để nâng cao tu vi đuổi kịp Đường Thanh Nhi, chuẩn bị cho đại sự sắp diễn ra kia ."
Cố Huân Nhi nghe xong, khuôn mặt thánh tú hiện lên vẻ do dự, nàng chuyển mặt nhìn về phía chỗ sâu trong Tắc Bắc hoang mạc, nhất thời phân vân không biết làm thế nào.
Bà lão biết được Tiểu thư còn đang do dự trong lòng, nhân lúc trong lòng của Tiểu thư còn đang cảm động với mình.
Bà lão thúc dục khuyên bảo:
"Người trong gia tộc đối với Tiểu thư kỳ vọng rất cao, họ luôn trân quý quan tâm tới Tiểu thư."
"Tiểu thư không thể vì một Tiêu Chiến mà làm hỏng đại sự mưu tính cả vạn năm qua của gia tộc mình được. "
Thấy thần sắc của Cố Huân Nhi đã bắt đầu động tâm, Bà lão tiếp tục ra sức khuyên bảo, vì nàng biết Tiểu thư của mình là người khéo hiểu lòng người.
"Tiểu thư đợi sau này tiểu thử đột phá tu vi đáp ứng được yêu cầu của mọi người trong tộc, người hoàn toàn có thể quay lại đây để tìm Tiêu Chiến mà."
"Với tu vi của Tiểu thư khi ấy, có lẽ người trong gia tộc cũng sẽ không cấm cản."
Cố Huân Nhi cuối cũng đã đưa ra quyết định, nàng thầm hạ quyết tâm trong lòng, đợi sau này tu vi của nàng đại thành, nàng sẽ quay trở lại đây để tìm Tiêu Chiến ca ca, để xem tới lúc đó, còn có ai có thể ngăn cản được nàng ?
Cố Huân Nhi nói với Bà lão phía sau: "Được rồi. Chúng ta trở về thôi, Vận bà bà."
Thấy Tiểu thư đã đồng ý quay về gia tộc, Bà lão vui mừng vô cùng, Bà ta rèn sắt khi còn nóng, vì sợ rằng Tiểu thư sẽ thay đổi ý định.
"Vâng Tiểu thư, chúng ta phải nhanh chóng quay về, nếu lần này trở về muộn, gia chủ nhất định sẽ trách phạt Bà lão này làm việc thất trách."
Trước khi quay người rời đi, Bà lão đã âm thầm nhìn về phía Sở thành, trong tròng mắt mắt lóe lên một tia tinh quang khó lường.
Với tu vi của Bà lão, Bà ta đã nhận ra điều bất thường xảy ra ở Sở thành.
Nếu đổi lại là trước kia, khi hồn lực của Khô Lâu Ma Quân không bị tổn thương, với bản lĩnh của hắn ta, sẽ rất khó để cho Bà lão nô bộc này có thể phát hiện ra.
Nhưng bây giờ đã khác, hồn lực của Khô Lâu Ma Quân đã bị Tiêu Chiến làm thương tổn, trong một khoảng cách ngắn từ Sở thành đến Tắc Bắc hoang mạc gần như vậy, là không đủ để che dấu ảnh hưởng của Vạn Sát Khô Lâu trận tạo ra.
Vậy nên, không khó để Bà lão phát giác ra điều bất thường này, với tu vi khó lường của mình.
Nhưng trong suốt dọc đường này, Bà lão luôn giữ im lặng, không nói chuyện này cho Cố Huân Nhi biết.
Trong lòng Bà lão âm thầm nói một câu: "Tiểu thư thứ lỗi cho Lão nô, Lão nô che dấu chuyện này, tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho Tiểu thư."
Trên đường trở về gia tộc.
Bà lão và Cố Huân Nhi đã trực tiếp đi qua thông đạo được Cố gia sắp xếp sẵn, mà không đi qua Sở thành.
Bà lão âm thầm sắp xếp việc này, cũng tránh cho tiêu thư của mình chuyển ý, nổi lên tính tình ghé vào Sở thành một lần nữa.
(Còn tiếp)